Giáo Hóa Trường<br />
Lôi Mễ<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Đây là quyển thứ ba (sau Đề Thi Đẫm Máu) trong một loạt truyện trinh thám về<br />
tâm lý tội phạm của Lôi Mễ: Độc giả thứ 7, Chân dung tâm lý tội phạm - Đề thi<br />
đẫm máu, Trường giáo hóa tâm lý tội phạm, Dòng chảy ngầm của tâm lý tội<br />
phạm.<br />
° ° °<br />
<br />
Giới thiệu tác giả<br />
Có một sự thật là hầu hết các nhà văn nổi tiếng thế giới thành danh ở thể loại<br />
trinh thám hình sự không phải xuất thân từ ngành công an. Lôi Mễ là một hiện<br />
tượng đặc biệt. Ở tuổi ngoài 30, là sĩ quan cảnh sát cấp phòng (sở) giảng dạy bộ<br />
môn Hình pháp học tại một trường cảnh sát trực thuộc Bộ Công an Trung Quốc,<br />
từ năm 2006 đến nay, Lôi Mễ đã cho ra đời 4 tác phẩm tiểu thuyết trinh thám hấp<br />
dẫn, thuộc loại “best seller”: Độc giả thứ 7, Chân dung tâm lý tội phạm- Đề thi<br />
đẫm máu, Dòng chảy ngầm của tâm lý tội phạm, Trường giáo hóa tâm lý tội phạm<br />
. Do đặc thù nghề nghiệp, tác phẩm của Lôi Mễ đậm chất hình sự chuyên nghiệp,<br />
tính logic chặt chẽ, tình tiết cẩn mật, xác thực mà không ghê rợn khiến độc giả rất<br />
thích thú và đều gọi anh là “thầy”. Các nhà văn chuyên về đề tài này như “Khủng<br />
bố đại vương” Lý Tây Mân, Đại Tụ Gía Thiên, Thất Căn Hồ… đều đánh giá rất<br />
cao tài năng của Lôi Mễ.<br />
Lôi Mễ từ nhỏ yêu thích văn học, lên cấp hai đã bắt đầu tập tành viết lách. Nhưng<br />
mãi đến năm 2006 khi đã công tác trong ngành công an 3 năm, anh mới cho ra<br />
đời tác phẩm trinh thám đầu tay: Độc giả thứ 7. Lôi Mễ cho biết đó là kết quả của<br />
những tháng ngày miệt mài tiếp xúc với những vụ án hình sự có thật. Lúc ấy, tại<br />
trường công an, hàng ngày Lôi Mễ và đồng nghiệp liên tục tiếp cận với vụ án, đối<br />
tượng hình sự. Phạm vi công việc, bàn luận đều là án và án, ảnh hưởng tư tưởng<br />
và hành động. Nhưng tác phẩm làm cho Lôi Mễ thành danh là Chân dung tâm lý<br />
tội phạm (2007) với những chi tiết, tình tiết hấp dẫn đến nghẹt thở: Một tên sát thủ<br />
có sở thích uống hỗn hợp máu của nạn nhân với sữa tươi, hắn mang căn bệnh<br />
đặc biệt hay là con ma cà rồng hút máu bất tử nghìn năm trong truyền thuyết?<br />
Trong thành phố C liên tiếp xảy ra 4 vụ cưỡng hiếp giết người nạn nhân đều là<br />
những cô gái trí thức từ 25 - 35 tuổi, đây rốt cuộc là giết người để trả thù hay đơn<br />
giản chỉ là cưỡng dâm? Một nghiên cứu sinh có học lực và đạo đức loại tốt, bỗng<br />
dưng giống như phát điên tấn công người bạn thân của mình, cậu ta bị thôi miên<br />
hay là giết người diệt khẩu theo kế hoạch dự tính đã lâu? <br />
Theo Lôi Mễ, phạm tội là một hình thức biểu đạt cực đoan của tình cảm con<br />
người. Bất cứ một vụ án hình sự nào xảy ra cũng không phải là một cá thể tồn tại<br />
độc lập mà phía sau nó là cả những chuyện muôn màu muôn vẻ. Lôi Mễ muốn<br />
dùng phương thức “chữ nghĩa” để chỉnh lý những vụ án ấy, nhằm cho nhiều<br />
người nhìn nhận lại một cách mới hơn cái hiện tượng xã hội xưa cũ là phạm tội.<br />
<br />
Mở Đầu<br />
Ngày nhà giáo<br />
Buổi chiều thành phố vẫn như cũ sương mù mênh mông. Không trung tựa hồ nổi<br />
lơ lửng những hạt nhỏ không rõ tính chất, nhẹ nhàng di động, nhưng rất có chất<br />
cảm. Đem thành phố phân cách đến tan tác trên quốc lộ, đoàn xe tựa như cơn lũ<br />
sắt thép chậm rãi đi về phía trước, phảng phất cũng bị không khí nặng nề này ép<br />
tới không chịu nổi gánh nặng. Thành phố đang bị ô nhiễm nặng bởi nền công<br />
nghiệp này đang bày biện ra thời gian uể oải nhất trong ngày.<br />
Lúc này, trong dòng lũ một giọt nước lệch hướng khỏi quỹ đạo vốn có, dọc theo<br />
cầu vượt đột ngột chuyển nhanh xuống. Sau khi xuyên qua ngã tư đường đan<br />
chéo phức tạp như mạng nhện, dừng trước một tòa kiến trúc 3 tầng kiểu xưa.<br />
Cửa xe có viết “Đài truyền hình thành phố C nhóm chuyên mục 'Giấc Mộng Viên<br />
Mãn'” thình lình mở ra, vài người nhảy khỏi xe tải, động tác lưu loát bận rộn.<br />
Một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi vừa lấy tay bó lại tóc, vừa hỏi tài xế: “Là<br />
nơi này không sai chứ?” Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, lại xoay đầu<br />
hỏi đạo diễn Bá: “Cùng cô giáo Tần hẹn lúc mấy giờ?”<br />
“2h.” Đạo diễn Bá lật xem kế hoạch ghi hình trong tay, “Bà ấy nói phải thu dọn<br />
phòng ở trước một chút, để tránh lộn xộn khó nhìn.”<br />
Cô gái nhìn đồng hồ đeo tay, “Ừm, gần đến giờ rồi. A, Tiểu La đâu?” Nàng nhìn<br />
quanh khắp nơi, sau đó đi đến trước xe, gõ gõ cửa kính.<br />
“Xuống nào, cậu còn thất thần để làm chi?”<br />
Một thanh niên sắc mặt u ám ngồi trong xe, chăm chú nhìn tòa kiến trúc ba tầng<br />
trước mặt. Nghe thấy tiếng gọi của cô gái, y hít sâu một hơi, cầm một bó cúc<br />
vàng đặt trên chỗ ngồi phía sau lên bước xuống trước xe tải.<br />
Cô gái đã nắm microphone ở trước tòa nhà bày xong tư thế, miệng lầm bầm lải<br />
nhải chuẩn bị lời thoại. Trông thấy Tiểu la vẫn đứng bất động tại chỗ, nàng sốt<br />
ruột vẫy tay ra hiệu cho y đứng bên cạnh mình.<br />
Đạo diễn Bá sau khi ra hiệu bắt đầu ghi hình, trên mặt cô gái nhanh chóng xuất<br />
hiện nụ cười chuyên nghiệp.<br />
“Các bạn xem đài, tôi là người chủ trì của nhóm chuyên mục “Giấc Mộng Viên<br />
<br />
Mãn” Quan Lệ. Chúng tôi hiện tại đang đứng ngay dưới nhà chủ nhiệm thời trung<br />
học của Tiểu La — Cô giáo Tần. Qua một hồi, chúng tôi sẽ mang theo Tiểu la đến<br />
thăm hỏi cô giáo Tần mà cậu ấy vẫn luôn muốn gặp.” Nàng đem microphone đưa<br />
tới trước mặt Tiểu La, “Tiểu La, hôm nay là ngày nhà giáo, trong ngày đặc biệt<br />
như vậy, cậu sắp được gặp lại vị ân sư từng thay đổi vận mệnh của cậu, xin hỏi<br />
cậu hiện tại có kích động không?”<br />
Tiểu La diện vô biểu tình nhìn chằm chằm ống kính, sau hồi lâu mới từ kẽ răng<br />
phun ra hai chữ: “Kích động.”<br />
Quan Lệ đối với biểu hiện của Tiểu La rất không hài lòng, nhưng trên mặt vẫn là<br />
một mực tươi cười: “Ôi ôi, bạn học Tiểu La đại khái là quá kích động rồi. Sắp nhìn<br />
thấy ân sư nhiều năm không gặp, tôi nghĩ vô luận là ai đều không thể dùng từ<br />
ngữ để diễn tả loại tâm tình này. Tốt lắm, xin mời các bạn khán giả đi theo ống<br />
kính của chúng tôi, cùng đến thăm hỏi vị giáo viên tốt bụng đáng yêu đáng kính<br />
này nhé.”<br />
Theo một tiếng “dừng” của đạo diễn Bá, nụ cười trên mặt Quan Lệ cũng vô tung<br />
vô ảnh (không còn chút tung tích), nàng cau mày nói với Tiểu La: “Tiểu La, diễn<br />
xuất của cậu ban nãy quá cứng nhắc, cậu phải biểu hiện loại tâm tình không thể<br />
chờ đợi, hưng phấn vô cùng. Đừng khẩn trương, thả lỏng chút.”<br />
Tiểu La không đáp lời, toàn thân cứng còng cầm bó hoa kia, vẫn không nhúc<br />
nhích nhìn chằm chằm trên lầu.<br />
“Còn hoa này nữa, cúc vàng… …” Quan Lệ bĩu môi, “Quên đi, hiện tại cũng<br />
chẳng còn thời gian để thay đổi.”<br />
Nàng vẫy vẫy tay, “Tốt lắm, lên lầu thôi.”<br />
Xuyên qua hành lang chật hẹp, cáu bẩn, đoàn người đứng trước một cánh cửa<br />
sắt bên trái tầng 3. Đạo diễn Bá tỏ ý muốn quay một cảnh một nhóm vào cửa.<br />
Sau khi hết thảy chuẩn bị xong xuôi, trên mặt Quan Lệ lại khôi phục dáng tươi<br />
cười, đưa tay gõ cửa, máy quay cũng theo đó bắt đầu vận hành.<br />
“Ai đó?” Một giọng nữ già nua từ bên kia cánh cửa vang lên.<br />
“Chúng tôi là người của đài truyền hình, xin hỏi cô giáo Tần có nhà không?”<br />
Cửa mở. Một người đàn bà gầy còm xuất hiện bên cạnh cửa, nụ cười trên mặt<br />
hiện ra có chút cứng ngắc, dư quang nơi khóe mắt thỉnh thoảng liếc trộm ống<br />
kính.<br />
“Mời vào, mời vào.”<br />
<br />
Đây là một căn hộ hai phòng kiểu xưa, đồ vật bên trong mặc dù cũ, nhưng đều<br />
xếp đặt chỉnh chỉnh tề tề. Tất cả mọi người đứng trong phòng khách, phòng<br />
khách vốn chật hẹp không chịu nổi nay càng lộ vẻ chen chúc. Cô giáo Tần nhìn<br />
thấy vẻ mặt tươi cười của Quan Lệ và hồng quang chớp động của máy quay,<br />
trong lúc nhất thời có chút luống cuống.<br />
Quan Lệ kéo một tay của cô giáo Tần, thanh âm vui vẻ: “Cô giáo Tần, trước hết<br />
xin chúc cô một ngày lễ hạnh phúc. Hôm nay chúng tôi mang đến cho cô một<br />
phần quà đặc biệt cho ngày lễ —” Nàng hướng một ngón tay vào trong đám<br />
người, “Chính là một học sinh có lòng đến thăm cô.”<br />
Tiểu La từ phía sau người quay phim đi ra, trong tay còn đang cầm bó cúc vàng.<br />
Y đứng trước mặt cô giáo Tần, im lặng không lên tiếng nhìn cô giáo Tần từ trên<br />
xuống dưới.<br />
Không phải chuyện đầu tiên là sẽ vui vẻ chạy đến ôm chằm lấy nhau sao? Quan<br />
Lệ dùng sức trừng mắt Tiểu la, trong tay làm ra một động tác “Đi lên”.<br />
Tiểu la không để ý đến nàng, hốt nhiên mở miệng hỏi: “Cô là giáo viên Tần Ngọc<br />
Mai?”<br />
Cô giáo Tần bị hành động của Tiểu La khiến cho mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra<br />
sao cả): “Đúng vậy, cậu… …”<br />
“Trường THCS dành cho con em của nhân nhà máy chế tạo giấy?”<br />
“Đúng vậy, cậu là học sinh khóa nào?”<br />
Vẻ mặt Tiểu La đột nhiên trầm tĩnh lại, hắn thậm chí còn cười cười, “Tôi không<br />
phải học trò của bà. Bà có biết Trầm Tương không?”<br />
Vùng mày cô giáo Tần nhíu lại, tựa như đang tận lực tìm kiếm sâu trong trí nhớ<br />
một cái tên đã quên rất lâu, “Trầm Tương … …Trầm Tương… …” Bỗng nhiên,<br />
sắc mặt bà đại biến, “Cậu… …Cậu là… …”<br />
Tiểu La không trả lời, chỉ cầm bó hoa trên tay đưa về phía trước, cô giáo Tần<br />
theo bản năng chìa tay đón, không đợi bà đụng tới bó hoa tươi kia, liền trông thấy<br />
Tiểu La từ sau bó hoa rút ra một con dao.<br />
Ngay sau đó, bà liền cảm thấy một vật lạnh lẽo cắm vào bụng mình.<br />
<br />