Giọt nước mắt rơi
lượt xem 2
download
Vừa từ trường về Hân đã để ba lô ở cầu thang rồi chạy thẳng lên phòng, cố gắng tránh những tiếng lầm rầm **** rủa của mẹ. Ngày nào chẳng thế, quen rồi ! Nó khóa chặt cửa phòng, ra ban công, mon men theo cái mái tôn phủ đầy hoa tigôn, ngồi đó thẫn thờ.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Giọt nước mắt rơi
- Giọt nước mắt rơi Tên fic:Giọt nước mắt rơi Tên tác giả: VIRUTKEOMUT Thể loại: truyện ngắn Vừa từ trường về Hân đã để ba lô ở cầu thang rồi chạy thẳng lên phòng, cố gắng tránh những tiếng lầm rầm **** rủa của mẹ. Ngày nào chẳng thế, quen rồi ! Nó khóa chặt cửa phòng, ra ban công, mon men theo cái mái tôn phủ đầy hoa tigôn, ngồi đó thẫn thờ. Tiếng chuông điện thoại reo rất khẽ, là Duy Anh!. - Cậu tập kịch về chưa? - Tớ vừa về-giọng nó chán nản và buồn bã thấy rõ - Sao vậy? Bộ không được vào chung kết hả? - Này, cậu nghĩ tớ là ai hả? Dĩ nhiên là được chọn rồi. Nhưng mà…… Nó ngừng một chốc, tư lự khiến chàng trai đầu dây bên kia sốt hết cả ruột – ban giám khảo bảo kịch bản của tớ đang còn cần chỉnh sửa nhiều, đội kịch thì diễn chưa thật tốt lắm, blabla…Nói chung là tớ oải lắm cậu ạ.; Hân tựa hẳn người vào thanh chắn rỉ sét phía sau - Đừng thế, cậu giỏi lắm mà. Cười lên nào, nếu không tớ sẽ giận cậu đấy..1.2.3 Hân không thể không cười cứ mỗi khi Duy Anh đọc câu “thần chú” trẻ con ấy. Duy Anh trẻ con, tinh nghịch, hay pha trò trêu Hân đến nỗi nhiều lần nó phát bực nhưng vẫn rất thích cậu ấy. Nhiều lúc áp lực học hành, gia đình rồi mấy chuyện không đâu tự dưng bị nói xấu bởi “hội những người ghét phong cách tomboy của nó” khiến Hân chỉ muốn bỏ đi đâu đó thật xa…xa đến mức không ai tìm thấy và nó không cần trở về nữa. Nếu không có Duy Anh hay làm nó cười, hay gọi điện hỏi han nó thì có lẽ giờ đây nó đã đi xa lắm rồi. Ừ thì học sinh giỏi quốc gia thì sao? Ừ thì bí thư đoàn trường thì sao? Để đổi lại một chút tình thương từ mẹ thì nó sẵn sàng từ bỏ tất cả. Hân ngồi lặng im ngắm những đám mây trôi lãng đãng dưới bầu trời tím thẫm. Một cánh chim chiều vụt qua, rất khẽ…. Sáng, nó đeo cái ba lô nặng trịch tới trường. Vừa mới tới cửa thì An Dương-lớp trưởng đẹp trai học giỏi đã ra tận cửa đón nó với bộ mặt tí tởn không tả nổi. Dương
- gỡ ba lô cho nó rồi lôi hai hộp xôi cón nóng hổi, cho Hân một hộp còn giữ lại một hộp. Hân tròn mắt: -Sao tự dưng tốt với tớ thế? Bộ có âm mưu gì hả? - Không, chẳng có gì cả- Dương cười nham hiểm rồi thản nhiên ăn hộp xôi ngon lành. À mà này, cậu làm MC cho lớp nhá, trong vở kịch chuẩn bị cho hội trại sắp tới ý - Ừ thì tớ vẫn đang cố gắng đây -Không mọi người bảo MC hôm đó phải trông thật nữ tính, phải mặc áo dài cơ -Cái gì??? Nó xém chút nữa thì phun cả hộp sữa đậu nành Fami đang uống dở vào khuôn mặt đang háo hức kia.-Tớ là tomboy, nhìn tớ xem, sao mặc áo dài được? Thôi để tớ giả làm MC con trai cũng được mà . Nhìn tớ xem sao tớ mặc áo dài được? - Sao không? -Tóc tớ ngắn tũn như con trai nè-Hân lôi lôi mấy sợi tóc nấm ngắn tũn, rầu rầu nhắc lại y nguyên lời Duy Anh nói với nó. -Chẳng sao, nối tóc được mà. Vợi lại cậu để thế trông càng ấn tượng ý, hihi -Tớ xí gái nè -Ai bảo cậu là thế? An Dương lôi chiếc điện thoại với màn hình sáng bóng của mình ra cho Hân xem. Thế này là được rồi! Nói rồi cậu ấy nhảy tưng tửng biến mất sau cánh cửa lớp. Lớp trưởng mà, nói gì phải nghe nấy, với lại Dương tốt với nó quá, nó không muốn làm cậu ấy thất vọng. Hân ngồi ngoan ngoãn ăn hết hộp xôi, trong đầu không ngừng đặt ra câu hỏi: Duy Anh là gì mà nó phải quan tâm đến nhận xét của cậu ấy như thế chứ,ai cho phép cậu ấy gửi cái tin nhắn đầy tính “sát thương” kia cho nó? Ừ thì nó thích Duy Anh, thích nhiều lắm , nó biết cậy ấy cũng thích nó nhưng hai đứa chỉ luôn ở trong mối quan hệ không tên thôi. Nó không dám để là gì của cậu ấy cả. Hân sợ, sợ cái cảm giác người mình thương yêu sẽ xa rời nó từng chút một…như gia đình nó vậy Trưa, trời đã bắt đầu nóng, một chút gì đó của mùa hạ đã về, có lẽ bắt đầu từ khoảng sân trước nhà đầy maug trắng của những cánh hoa trứng cá nhỏ xíu xiu. Hân mải mê ngồi uống sinh tố dưa hấu và lướt facebook. Lần thứ hai trong ngày nó bị sặc sau vụ sặc sữa đậu nành lúc sáng. “Duy Anh để relationship với con nhỏ nào đây? Vân Anh à?” nó lầm bầm lấy khăn lau lau màn hình ướt sũng nước sinh tố dưa hấu. Vậy mà cậu ấy nói gì với nó nhỉ? Thích nó ư? Và nó tin? Thật là ngốc nghếch hết chỗ nói mà. Hân vừa nghĩ vừa đi thẳng ra dập cầu dao. Hiền giờ nó không bình thường và cũng chẳng muốn tắt máy tính theo cách bình thường nữa. Hân trèo lên tầng, ngồi im trên mái tôn với những bông tigôn bé xíu. Nó có là gì đâu cơ chứ? Thậm chí nó và cậu ấy không học chung trường, chỉ là bạn cũ những năm cấp hai, một tuần không gặp nhau nổi một lần vậy mà nó mơ mộng gì nữa? Một câu chuyện đẹp như trong cổ tích hả? Nó biết nhỏ Vân Anh kia, nhỏ da trắng,
- cao và con nhà giàu. Nhìn nó xem, tóc nấm ngắn tũn, thân hình chẳng khác nào người mẫu quảng cáo sữa dinh dưỡng dành cho người gầy, tính tình thì như con trai ( trích nguyên tin nhắn Anh gửi cho nó). Hân lục lục trong túi, lôi headphone ra bật hết cỡ, ngắt những chiếc lá tigôn xanh mướt và xé vụn ra thành từng mảnh. Lần thứ 77 nó diễn sai đến nỗi cả đội phải kêu la ầm ĩ. Dương cũng phải “hạ lệnh” ngưng diễn.Hân ngồi phịch xuống đất, mấy hôm nay nó chẳng tập trung được vào việc gì cả. -Cậu sao thế? Dương áp chai Coca mát lạnh vào má khiến nó thôi suy nghĩ vẩn vơ. -Không, tớ khoogn sao-Hân vò vò mái tóc ngắn rối bù-vài chuyện linh tinh thôi. -Ừ, vậy thì cố lên nhé.Cả lớp trông chờ vào sự thể hiện của cậu đấy. Nó mím môi, gật đầu. Suốt ba ngày nó tắt máy, không ai liên lạc được. Nó cũng không lên face, cũng chẳng lên zing… Sáng hôm dự thi cả trường gần như vỡ ra bởi tiếng reo hò lúc nó bước ra. Lâu nay mọi người chỉ biết đến một bí thư đoàn trường cá tính với áo sơ mi đinh tán, tóc ngắn, giày thể thao và phụ kiện hầm hố. Hân của hôm nay khác hẳn mọi ngày:nó mặc áo dài trắng thướt tha, đi giày cao gót màu đỏ, mái tóc ngắn được tỉa lại, làm xoăn nhẹ, cài nơ màu hồng xinh xinh mà vừa nãy Dương dúi cho nó. Tụi con trai ngồi dưới cười ngoác cả miệng, trong đó có lẽ người cười tươi nhất là An Dương. Buổi diễn thành công ngoài sức tưởng tượng, Hân vào phòng chờ ngồi. Sau hơn ba tiếng đứng trên đôi giày cao 10cm đúng là cực hình đối với những đứa chuyên đi giày thể thao như nó. Nó loay hoay tìm cách gỡ ra - Để tớ -Dương ngồi cười tươi rói để lộ má lúm bên má trái, cậu ấy đang tìm cách gỡ giày ra hộ nó - Tớ…tớ tự làm được rồi, Hân lúng túng và tự dưng mặt mũi đỏ tưng bừng hết cả lên - Cậu diễn tốt lắm-Dương đưa tay vén mấy lọn tóc lòa xòa đồng thời chỉnh lại cái nơ đang bị lệch trên đầu nó - Nhờ cậu cả thôi-Hân ngước lên, một nụ cười hiện trên môi nhưng rồi nụ cười ấy chợt trở nên méo mó Nó nhìn thấy Duy Anh đang đứng ngoài cửa, tay cầm một đóa hồng. Cậu ấy hết nhìn Hân rồi nhìn Dương bằng một ánh mắt rất lạ rồi quay lưng lững thững ra về. Nó ngồi nhìn theo bóng cậu ấy cho tới khi khuất hẳn mà không hề đuổi theo. Hân quyết định rồi, nó sẽ gạt Duy Anh ra khỏi đời nó để cậu ấy không bao giờ làm tổn thương nó được nữa. Lời nói luôn mang tính sát thương cao, vậy thì những câu nói của cậu ấy đủ làm nó tổn thương đến chết đi sống lại vài chục lần rồi. Nó cần sống, cần cười, cần những người quan tâm nó. Trước đây cậu ấy là chỗ dựa tinh thần
- vững chắc cho nó nhưng giờ thì không còn nữa rồi.Mà Duy Anh tới đây làm gì cơ chứ? Diễn kịch cho thiên hạ xem ư? Nó lầm bầm với vẻ mặt tối xầm. Hân đã tháo được già, nó lê chân trần trên sàn. Uể oải thực sự. Vừa ra tới cổng trường nó đã va phải cô giáo chủ nghiệm. Mặt cô cũng buồn ngang mặt nó. Cô thông báo tin sét đánh: Nó chẳng được lấy một tẹo giải gì trong kì thi vừa rồi cho dù nó là hạt giống số một của đọi tuyển chăng nữa. Qúa nhiều chuyện tồi tệ xảy ra trong một ngày. Hân không khóc, nó cố nén lại, chào cô rồi ra về. Hân vừa thông báo kết quả thi với mẹ thì “phong ba bão táp” ập đến. Nó cố ra vẻ bình thản nhưng mắt thì đã ngân ngấn nước. Nó nhìn ra xa xa, lơ đễnh những lời nói của mẹ, nó nhớ về những ngàu hạnh phúc sống với bố nó. Bố mẹ nó chia tay, nó về ở với mẹ và dượng. Dượng để nó sống trên tầng áp mái lụp xụp với mái tôn cũ kĩ . Hân trèo lên tầng, khóa cửa lại rồi lại ra mái tôn đầy hoa tigôn ngồi. Duy Anh gọi, nó không thèm bắt máy. Vừa nãy cậu ấy còn vùng vằng bỏ đi là gì?Cậu ấy thích người khác còn gì? Nhưng đến cuộc gọi nhỡ thứ 46 thì nó phải nhấc máy.Duy Anh ngập ngừng: -Cậu …cậu thích An Dương hả? -Ừ đấy, thích ai là việc của tôi, can cớ mắc mớ gì đến cậu? Cậu đi mà thích Vân Anh, Vân Em, Vân Chị Hay cái gì gì đó của cậu đi -Cậu… cậu hiểu nhầm rồi - Ừ thì hiểu nhầm, hiểu nhầm tất cả tin nhắn cậu gửi cho tôi, hiểu nhầm cả cái trạng thái trên face, hiểu nhầm cả cái bẽ mặt khi không được giải. Vậy cậu hiểu tôi không? Đầu dây bên kia im lặng, Hân không kiểm soát được mình, nó ném cái điện thoại bay vèo xuống sân: sim một nơi, thẻ nhớ một nơi, pin và màn hình mỗi thứ một nơi. Nó khóc tức tưởi trên giàn tigôn đã héo rũ đi vì nắng hạ .Dượng và mẹ thi nhau **** nó dưới nhà. Tức nước vỡ bờ, bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu giờ vỡ ra ồ ạt không sao ngăn nổi. Hân gạt nước mắt, rời mái tôn, gieo mình trong khoảng không. Nó muốn chết! Lúc đầu nó còn mơ màng nghe lao xao nhưng rồi chẳng còn gì nữa. Mọi thứ im lặng và không còn tiếng động. Nó muốn ngủ…muốn ngủ. Hân tỉnh dậy bởi một giọt nước ấm nóng rớt trên tay. Đầu đau như búa bổ, chân tay không cử động được thậm chí mắt cũng khó lòng để mở ra. Những giọt nước ấm áp vẫn rơi đều đều lên tay nó cùng thiếng thì thầm: -Xin lỗi Hân, xin lỗi cậu triệu lần. Tỉnh dậy đi Hân ơi, tớ sai rồi, sai rồi, đừng bắt tớ phải xa cậu. Là Duy Anh! Nó mặc kệ cho dù nguyên nhân dẫn đến nó lao mình khỏi mái tôn không hoàn toàn
- do cậu ấy và giờ đây nó cũng hơi mủi lòng thât. Hân đang còn bận đưa mắt tìm mẹ nó. Mẹ không có ở đây, dượng cũng không. Nó nhắm mắt, hai giọt nước to tròn nóng hổi nối nhau lăn xuống. -Chỉ là… chỉ là tớ muốn trêu cậu, chỉ là.. tớ muốn cậu có thật sự thích tớ không. Chỉ..đơn giản vậy thôi. Tớ không hề muốn làm tổn thương cậu. Nó mấp máy môi, muốn nói là đã tha lỗi cho DuyAnh rồi nhưng cổ họng bỏng rát, môi khô ráp nứt toác đầy máu tươi chỉ khẽ mấp máy nhè nhẹ -Con tôi… con gái tôi tỉnh dậy rồi. Hân không tin vào cái giọng trầm đục ngay cạnh nó.Là ba! Phải, ba ruột của nó. Người ba nghèo khó đáng thương lặn lội đi phụ hồ quanh năm, cũng chính vì thế không nhận được quyền nuôi nó tại tòa. Chắc ba mới từ chỗ làm về. Ba cúi xuống hôn lên trán nó, ôm chặt lấy nó, nó thấy mắt ba long lanh. Mùi vôi vữa xộc lên nagi ngái, Hân thấy tuổi thơ hạnh phúc có mẹ có ba thoáng vụt qua rồi lại tan biến trong vô định. Trong phút chốc, nó chợt nhận ra mẹ và dượng đang ngồi lặng đi tại một góc khuất của phòng. Dương đang chay đôn chạy đáo hết pah sữa lại gọt sẵn cam cho nó. Duy anh vẫn cầm tay nó thì thào, ba ôm chặt nó với mùi vôi vữa mà bấy lâu nay nó luôn thèm khát tình thương. Hân chợt nhận ra, miễn là nó còn sống để yêu thương, thì yêu thương sẽ quay về với nó
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện kiếm hiệp - Đa tình kiếm khách vô tình kiếm (Cổ Long) phần 5/5
220 p | 239 | 60
-
Truyện ngắn Thời thơ ấu: Phần 1
68 p | 121 | 22
-
Nước mắt Cô gái Lọ Lem
50 p | 79 | 7
-
yêu đi rồi khóc: phần 1
79 p | 47 | 6
-
Đếm ngược thời gian!
16 p | 86 | 6
-
Hãy yêu …khi còn có thể
8 p | 103 | 5
-
Giọt Nước Mắt Mùa Hè
4 p | 61 | 4
-
Giọt nước mắt cám ơn
8 p | 83 | 4
-
Tất cả chỉ là mơ
2 p | 42 | 3
-
Giọt Cổ Tích Rơi
3 p | 47 | 3
-
2 giọt nuóc mắt
6 p | 62 | 3
-
Mưa rơi thiên đường
8 p | 62 | 3
-
Nhắm mắt lại em lại biến mất trong 3 giây
10 p | 48 | 3
-
TÌNH DẠI – ĐÁNH MẤT MỘT ĐỜI
17 p | 62 | 3
-
Giọt nước mặt của cha
6 p | 90 | 2
-
Mặt nạ hoàn hảo
8 p | 55 | 2
-
Giọt Nước Mắt Cuối Cùng
9 p | 64 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn