intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Kem dâu tình yêu

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:16

60
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tập 1 Bảo Trân, một cô bé tuổi teen xinh xắn, nét mặt lạnh như tờ, thế nhưng sau nét mặt lạnh lùng ấy lại là một nét đẹp sắc sảo ẩn bên trong. Bảo Trân nằm dài trên bàn học trầm tư suy nghĩ, trong tay cầm chiếc điện thọai Nokia màu hồng cũ kỹ, nàng thẩn thờ nhìn những dòng tin nhắn nhận được từ 6 tháng trước

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Kem dâu tình yêu

  1. Kem dâu tình yêu
  2. Tập 1 Bảo Trân, một cô bé tuổi teen xinh xắn, nét mặt lạnh như tờ, thế nhưng sau nét mặt lạnh lùng ấy lại là một nét đẹp sắc sảo ẩn bên trong. Bảo Trân nằm dài trên bàn học trầm tư suy nghĩ, trong tay cầm chiếc điện thọai Nokia màu hồng cũ kỹ, nàng thẩn thờ nhìn những dòng tin nhắn nhận được từ 6 tháng trước : “Trong năm nay, bạch mã hòang tữ của cung Song Ngư sẽ xuất hiện, có thể sẽ “fall-in-love” với một “nhân vật” cực kỳ hay ho đấy!” Mi Vân, cô bạn cùng lớp, liền chạy đến ngồi kế bên Trân tâm sự. - “Eh Mày sao vậy? Không được vui à?” - Mi Vân liền liếc mắt nhìn sang chiếc điện thọai của Bảo Trân. - “Lại cái dzụ bói tóan đó hả? Quên đi mày ơi, biết đâu chỉ là 1 trò đùa thôi!” Mi Vân vỗ vai Trân khuyến khích. - “Không đâu! Tao tin… tao tin nó sẽ trở thành hiện thực!!” - “Mày đúng là….. mê tín quá đi!!” Mi Vân lắc đầu. Qua ngày hôm nay, quẻ bói tóan ấy của Trân sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Trong lòng Trân tràn đầy hồi hộp và hy vọng song một phần nào đó lại chứa sự buồn rầu, thất vọng. Liệu bạch mã hòang tữ của Trân có xuất hiện đúng trong ngày hôm nay không? Trên đường đi học về, mãi mê suy nghĩ, miệng thì ngậm cây cà-rem dâu, Trân giật mình hết hồn khi Vân kéo áo mình giựt lại và hét to:
  3. - “Áaaaaa!!!!!! Eh Eh Trân, Anh Ken kìa mày ơi!!!!! Ôh god, thật không ngờ tao có thể gặp được anh ấy ỡ nơi đây!” Vân ôm mặt, há hốc miệng trong ngạc nhiên. - “Ken là ai? Đứa nào vậy? Tao chĩ biết Kem à!” - Trân nhíu mày ngớ ngác hỏi Mi Vân. Cô nàng liền bị ăn tán cái “bốp” nhẹ trên đầu. O_0 - “ Mày ít coi ca nhạc, tin tức nên không biết gì hết! Ken là tên công tữ nhà giàu từ nứơc ngoài trở về Việt nam lập nghiệp và đã trở thành 1 ca sĩ chuyên nghiệp, bọn fans con gái mê như điếu đổ, ủng hổ hắn nhiệt tình. Mặc dù còn trẻ nhưng hắn rất có tài, giọng hát trên cả tuyệt vời, khuôn mặt thì khỏi chê, quá là điển chai >_
  4. Anh Ken còn tuyệt vời hơn hắn nhiều!” Mi Vân kéo áo Trân và cô nàng bị bắt buộc lôi theo. Vân tiến gần đến Ken với giọng nói thật dịu dàng: - “Hello!! Anh là Ken fải ko ạ? Em là fan số một của anh đó! Em có thể xin chữ ký và chụp hình giữ kỹ niệm với anh không?” Ken quay lại nhìn Mi Vân và Bảo Trân với cặp mắt lờ đờ mệt mỏi. - “Okie thôi!” Anh ấy ngậm điếu thuốc trên môi, nhẹ rút cây bút bi màu đen bóng trên túi áo vét và ký tên vào cuốn sổ Monokuro Boo của Mi Vân. Lúc ấy cữa xe bất chợt văng ra, 1 anh thanh niên trạc tuổi 21 ló đầu ra và nói. - “Eh Ken!! Đi thôi, nhanh lên, đám fans của cậu rượt tới rồi kìa! Không chạy là cậu không còn một miếng vải trên ngừơi đó!” - “Được rồi Ryan!Lải nhải wài!” - Ken quăng điếu thuốc sang lề đường. Từ xa bên hai phía, đám con gái xầm xập chạy nhào tới gần Ken. Không fải họ định tấn công chứ? Bảo Trân cứng đơ người, run sợ trước sự đột kích của bọn fans. - “Đi!!! Lên xe!!” - Ken đẩy Trân và Vân lên xe và “phóng” thật nhanh. Bảo Trân xoe tròn đôi mắt trong ngạc nhiên, 2 tay giữ tim lại để trấn tĩnh. - “Chuyện gì vậy mạy? Sao tụi nó rượt mình vậy? Tao đâu có thù óan với tụi nó?” - Trân nhíu mày, giựt giựt đuôi áo Mi Vân khẽ thì thầm. - “Sặc mày khùng à? Tụi nó rượt mình làm gì? Tụi fans nó đang attack anh Ken chứ sao? Đồ khờ! May mà anh Ken kíu mình, nếu không nãy giờ tụi mình bị bọn
  5. fans đó dẫm bẹp từ đời nào rồi” - Mi Vân cốc đầu Bảo Trân. - “Hix Tao… tao chưa bao giờ thấy vụ fans attack, thì ra nó còn kinh hơn cả khũng bố tỗng thống nữa mày!” Những vụ fans attack như thế này làm Trân hỏang sợ cũng fải, vì cô nàng có bao giờ xem tin tức trên tivi đâu!Thật ra, Trân cũng rất là tội nghiệp, ba mẹ bị nhiễm bệnh nặng không may qua đời khi Trân còn rất nhỏ, bỏ lại Trân một mình sống lăn lộn trên đừơng đời. Hàng ngày, sau khi tan học,Trân fải cực nhọc đi làm thêm trong tiệm kem Pinky ở đầu xóm kiếm thêm tiền để đóng tiền học phi. Thậm chí ngay khi Trân trở về sau một ngày mệt mõi, cô nàng chỉ có thể ngồi bù đầu vào bàn học với một đống sách vỡ cao ngất. Chợt Trân nghe tiếng Ken phì cười. - “Biết đâu tôi là tổng thống đó!! Hahaha” Ngước mắt nhìn lên kính chiếu hậu, bất ngờ Trân bắt gặp ánh mắt Ken đang nhìn mình đầy thân thiện, hòa nhã và anh he hé nở một nụ cười trên môi. Trong giờ phút này, Trân cảm giác như nàng tìm thấy được một con người khác trong Ken, một anh chàng thật sự dễ thương, khả ái. Bỗng dưng tiếng chuông điện thọai reo lên…. - “Hello?” - Ken cất tiếng. - “Thưa cậu chủ Ken? Xin mời cậu đến bệnh viện gấp, tiểu thư Như Lan đang bị
  6. ngất xỉu.” - “Tôi tới liền!” - Ken lập tức tăng tốc độ, phóng nhanh một mạch đến bệnh viện. Tập 2 [Bên trong bệnh viện…] Ryan, Bảo Trân, Mi Vân, 3 người ngồi đợi bên ngòai đại sảnh. - “…Như Lan là vợ tương lai của Ken. Hai người đã được hai bên gia đình đính hôn từ hồi nhỏ. Lan là con gái của tỗng giám đốc tập đòan quảng bá du lịch VTP, còn Ken là con trai của tổng giám đốc khách sạn. Hai họ là bạn thân với nhau nên đã kết tóc se duyên cho Ken và Như Lan.” - Ryan kể. - “Thì ra cái cô Như Lan là vợ chưa cưới của anh Ken à?” - Mi Vân bĩu môi rầu rĩ tỏ ra thất vọng. - “Ừm.. Như Lan bị vào bệnh viện lần này không fải là lần đầu. Cô ta nhập viện rất nhiều lần. Tôi nghe nói cô ta chưa từng yêu Ken, nhưng do không muốn làm trái lời cha mẹ nên đành fải đính hôn với Ken.” - “Trời!!! Người đẹp trai như vậy mà không yêu? Cô ta có bị gì ko?” - Mi Vân nói. - “Đừng nói bậy! Cô ta không yêu Ken là có lý do. Trước khi chuyện đính hôn được gia đình nói ra, Như Lan đã có bạn trai rồi. Tôi nghe nói tên đó bây giờ đã wa Mỹ cư ngụ khi biết Như Lan đã có chồng chưa cứơi. Vì thế hai người bây giờ xem như đã chia tay nhau. Như Lan rất đau khổ, từ đó cô lúc nào cũng chĩ biết vào quán
  7. bar ngày đêm, dùng rượu, thuốc lắc để mà giải sầu. Có lần cô ta còn định tự sát, may mà anh Ken kịp thời cứu .” - “Vậy còn anh Ken? Anh ta có yêu Như Lan không?” - Lúc này Bảo Trân lên tiếng - “Anh Ken à…” - Ryan gãi đầu. - “Tuy nói hai chúng tôi là bạn thân nhưng đôi lúc tôi cũng không hiểu rõ anh ta cho lắm. Nhưng theo tôi thấy thì Ken chưa từng yêu 1 ngừơi con gái nào bao giờ, nhưng anh ta đối xữ rất tốt với Như Lan, mọi người đều nghĩ anh ta đã yêu Như Lan rồi! Điều đó cũng rất có thể, Như Lan là một cô gái rất xinh đẹp, 1 nét đẹp tự nhiên thánh thiện, ăn nói họat bát, nhanh nhẹn, ai cũng yêu mến. Hai ngừơi trông rất đẹp đôi!” - “Nhưng nói ra, cô ta là vợ chưa cưới của anh Ken và là con gái của tổng giám đốc, sao lại có thể ăn chơi xa đọa như vậy được. Như vậy sẽ làm hư danh tiếng của cha cô ta đó!!” - Mi Vân nói. - “Đúng là như vậy nhưng Như Lan……” - Ryan chợt ngắt câu nói. Ba người ngồi lo 888 mà không để ý anh Ken đang đứng kể bên từ hồi nào. - “Ryan, cậu rảnh quá đó. Không cần kể chuyện riêng tư của chúng tôi cho người ngòai nghe đâu.” - Ken đứng nhìn 3 chúng tôi trong một không khí ngột ngạt. - “À.. À.. Xin lỗi, tại họ cứ kêu tôi kể chuyện mãi..” - Ryan gãi đầu cừơi ngượng ngùng. - “Không fải lỗi của anh ta đâu, tại chúng tôi nhiều chuyện thôi!” - Bảo Trân lên
  8. tiếng. Ken nhìn Trân một hồi, sau đó: - “Nói đi, 2 người cần bao nhiêu tiền? Tôi không muốn mấy người tung tin tức bậy bạ về vợ chưa cưới!” - Ken móc bóp tiền trong túi quần ra, đưa Trân và Vân tờ ngân phiếu trị giá $1000. - “Như vậy đủ chưa? Đủ rồi thì làm phiền hai người đi về dùm tôi!” - Ken vô tình, quay mặt bỏ đi. - “Đứng lại!!!!!!!” - Trân phẫn nộ la lên - “Anh tưởng anh là ai chứ? Anh nghĩ anh có tiền thì có thể khinh thường người khác sao? Nói cho anh biết, tuy anh xem chúng tôi như một lũ nhà nghèo hám tiền, nhưng tôi không bao giờ cần tiền của một tên nhà giàu đáng ghét như anh đâu!” Lập tức Trân vò nát tờ ngân phiếu và giục ngay vào mặt Ken. - “Tôi không cần tiền của anh!” Rồi cô nàng đằng đằng sát khí kéo Mi Vân đi về, để Ken đứng ngẩn người nhìn theo phía sau. Trên đừơng đi về, cô nàng hậm hực vừa đi vừa lẩm bẩm chữi Ken thầm trong bụng. - “Anh hùng wá ha mày?” - Mi Vân nói. - “...có biết người ta là con nhà giàu không? Anh ta có thể sai người đánh mày đó!” - “Tao không sợ. Tao chưa bao giờ bị xúc phạm như vậy! Đẹp trai cái nỗi gì, con
  9. nhà giàu cái gì, chĩ là một tên ngang tàn, hống hách!” - “Fải, mày nói đúng lắm!” - Mi Vân vỗ vai Trân đồng ý. - “Nhưng mà… mày không cần tờ ngân phiếu đó thì tao cũng cần mà! Ít ra hồi nãy mày chữi xong rồi lụm lại đưa cho tao chứ, con wỷ!” - Hai đứa liền bật cười lên. - “Eh mà hôm nay mày gặp Ken, có khi nào anh ta là “bạch mã hòang tử“ của mày không?” - “Thôi cho tao xin, hắn là đồ heo chứ bạch mã hòang tử gì?” [Phòng làm việc của ông tổng giám đốc …] *Cốcc.. Cốcc..* - “Mời vào!” - “Ba cho gọi con ạ?” - Ken bước vào, cuối đầu chào ông. - “Ừh … Ngồi đi! Ba có chuyện muốn bàn với con.” - ông tháo mắt kiếng ra. - “Ba quyết định rồi! Ba sẽ chuyển con đến trường Đại Học Quốc Tế để học hỏi thêm về ngành kinh doanh, sau này con theo tiếp sức cho ba trong công việc.” - “Thưa ba, con không thích những công việc này. Con chỉ muốn làm ca sĩ thôi!” - “Không được!!!!! Không ca với hát gì hết! Nghề ca sĩ chẵng ra đâu cả, làm sao mà nối nghiệp sau này cho con cái. Con nghe lời ba đi!” - “Ba thật là quá đáng!! Tại sao ba không hề quan tâm đến cảm giác của con vậy? Ba lúc nào cũng bắt con nghe theo lời ba. Ba kêu con cưới Như Lan để hai bên hợp
  10. tác vững chắc hơn, con cũng nghe theo. Ba kêu con trở về Việt Nam sống, con cũng nghe theo. Mọi việc con đều nghe theo ba, nhưng nếu ba bắt con thay đổi cái nghề mà con yêu thích nhất thì con xin lỗi, con ko làm được. Thưa ba, con đi đây!” - Ken đứng dậy và bỏ đi. - “Con đứng lại! Không được đi đâu hết! Nghe không hả????” - ông giám đốc giận dữ la lên. Nhưng Ken vẫn cố chấp bỏ đi, trong lòng anh cảm thấy bực bội, khó chịu khi fải khó xữ giữa công việc và lòng hiếu thảo. Trời bắt đầu sập tối, Ken một mình lê lết trên lề đường, trong tay anh cầm chai rượu Hennessy XO. Chợt Ken đứng sựng lại khi thấy dáng của 1 người con gái trước mặt mình. - “Là anh à?” - Trân nhìn Ken với cặp mắt lạnh nhạt. Bỗng dưng, Ken ngất đi nằm dài trên lề đường, để Trân bối rối không bíết nên fải làm gì với anh chàng say rượu này. [Tại nhà Trân…] - “Trờii ơiii!!…. Anh ta ăn gì mà nặng như heo vậy trời??” - Trân giục Ken lên chiếc giừơng nho nhỏ của nàng. - “Không biết mình có khùng ko? Hôm đó mới **** hắn, giờ lại giúp hắn, vác hắn về, biết vậy lúc nãy để hắn nằm ngòai đường cho mấy đứa con gái xé xác hắn ra.” - Trân ngồi bệt xuống đất, thở phì phào.
  11. Ngay lúc đó cô nàng liền bò lại gần Ken, Trân ngồi ngắm nhìn Ken một cách say mê như đang bị thôi miên. - “Thật ra nhìn hắn cũng không đến nỗi tệ, nếu chịu khó sữa tính tình lại 1 chút thì rất là hòan hảo!” - Trân thầm nghĩ. [Sáng hôm sau…] Ken ưỡn người dậy, đôi mắt còn đang thiêm thiếp buồn ngủ ngáo ngác nhìn xung quanh. Bất chợt, ánh mắt anh ngừng lại ngay Trân, cô nàng đang nằm ngủ mê như chết ở dưới đất. - “Cô ta đem mình về đây à?” - Ken tự hỏi thầm trong bụng. Bảo Trân lờ đờ mở mắt ra. - “Ah… anh dậy rồi à?” - “Sao đưa tôi đến đây?” - Ken hỏi. - “Tôi đâu biết nhà anh ở đâu mà đưa anh về nhà.” - Trân ưỡn người ra và ngáp. - “Cảm ơn, vậy tôi về đây.” - “Anh làm sao vậy? Sao uống rượu say dzữ vậy?” - Tính tò mò của Trân lại phát lên. - “Không fải chuỵên của cô” - “Nhiều chuyện là tính của tui mà. Nói cho biết đi.” - Trân nài nĩ. Ken lườm mắt nhìn Trân. - “Tại sao tôi fải nói cho cô nghe.” - “Đôi khi nếu anh trút hết những điều khó chịu trong lòng anh ra, anh sẽ cảm thấy thỏai mái hơn nhiều đó!” - Trân mỉm cười.
  12. Ken nhìn Trân và im lặng một hồi. - “Vậy tôi hỏi cô giữa lòng hiếu thảo và công việc mình thích, cô sẽ chọn cái nào?” - “Anh cãi nhau với ba mẹ anh à?” - “Sao cô biết?” - Ken ngạc nhiên hỏi. - “Qua lời nói của anh. Vậy để tui nói cho anh nghe. Nếu là tôi…. Tôi sẽ đi…..nấu ăn ngay bây giờ.” - “Hả???????” - “Xin lỗi, tui fải đi nấu cháo cho bà tôi, bà tôi đang bệnh nặng.” - Trân vội vàng chạy ra sau bếp. Ken lẽo đẽo theo sau Trân đến nhà bếp. Căn nhà chật chội nhỏ xíu, chỉ có 2 phòng ngủ và 1 cái nhà tắm. Giữa phòng khách chỉ có một cái bàn, không tivi, không vi tính. Nhà bếp còn nhỏ hơn cái tủ quần áo của Ken. - “Thì ra cô sống ở nơi đây à? Như vậy cô cũng chịu nỗi sao?” - Ken quan sát xung wanh. - “Tôi quen rồi, ba mẹ qua đời từ lúc tôi còn rất nhỏ, họ đã giao tôi lại cho bà tôi.” - Trân vừa đun bếp vừa nói. - “Xin lỗi.” - “Không sao! Đối với mấy người công tử bột như anh làm sao chịu nổi cảnh sống như tôi” - “Ai nói công tử bột?”
  13. - “Không fải sao? Chỉ mới khó khăn một xíu mà đã trốn tránh sự việc thì làm sao làm một người đàn ông chính chắn được.” - “Cô biết gì mà dạy đời tôi” - “Tôi tuy không biết nhiều như anh, nhưng tôi là người ngòai có thể thấy được cái nào đúng cái nào sai.” Ken nhìn Trân ngẫm nghĩ, bây giờ anh ta cảm thấy thật khâm phục và ngưỡng mộ Trân. Một cô bé yêu đuối, nghèo khó nhưng không hề lùi bước, vẫn có thể vui vẻ sống qua những ngày khó khăn. - “Cô chưa trả lời câu hỏi hồi nãy của tôi.” - “Anh kể rõ hơn cho tôi nghe đi.” - “ Tôi hỏi cô nếu cô thích nghề ca sĩ, nhưng ba cô lại bắt cô đi theo nghề kinh doanh mà cô không hề có hứng thú. Vậy cô sẽ chọn cái nào?” - “Là anh thích nghề ca sĩ thì nói đại đi nè. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn nghề mà tôi thích.” - “Tại sao, cô không sợ làm buồn lòng cha mẹ mình sao?” - “Tôi biết điều đó chứ. Nhưng nếu họ hiểu mình, thì sẽ để mình đi theo con đường mình mong muốn. Ba anh muốn anh nối tiếp sự nghiệp của ông ta, như vậy là sai, ông ta chỉ lo cho mỗi mình ông ta, mà ko hiểu cảm giác của anh.Tôi nghĩ sau này ba anh sẽ hiểu ra thôi!” Ken đứng dựa người vào từơng, hai tay đút vào túi quần, thẫn thờ suy nghĩ.
  14. - “Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nhìn anh như ông cụ non vậy!Cứ thỏai mái vui vẻ mà sống đi!” - Trân vừa đút cháo cho bà nội vừa nhìn Ken mỉm cười. - “Cô không ở tình trạng của tôi thì làm sao hiểu được!” - “Hìhì Tôi chĩ hiểu là sống trên đời không nhất thiết fải xem mọi việc phức tạp như vậy, chĩ cần mình nghĩ cho nó đơn giản một chút thì có lẽ sẽ hay hơn đó!” - Trân nhìn Ken nỡ 1 nụ cừơi thật tươi. - “Đi, tôi dẫn anh đi ăn kem, nó sẽ giúp anh xua đuỗi nổi bùn đó!” Trân kéo Ken ra ngòai tiệm kem Pinky, nơi làm việc thân quen của cô nàng. Vừa bứơc vào cửa, mọi ngừơi trong tiệm đổ mắt nhìn Ken, bỡi vẻ đẹp cuốn hút của anh ta. Chị Hương, chủ quán, ở quầy tính tiền kêu to: - “Trân, hôm nay em dẫn anh chàng đẹp trai nào đến thế?” - “Anh ta mà đẹp trai á?? Đáng ghét thì đúng hơn.” - Trân bĩu môi nhìn Ken. *Áaaaa* Một cái đạp đau điếng trên bàn chân của Trân, liếc mắt nhìn Ken, cô nàng trả đũa bằng ăn miếng trả miếng. - “Được rồi! Được rồi! Hai đứa đạp nhau sao lát nữa lết không nỗi bây giờ.” - Chị Hương cười chọc ghẹo. - “Hai đứa đến ăn à?” - “Dạ cho em 2 ly kem dâu.” - Trân cười tít mắt. [Trên đường đi bộ…]
  15. - “Ăn kem à?” - Ken ngắm nghía ly kem dâu nói. - “Cô không đãi được cho người đau khổ một món ăn nào tốt hơn sao?” - “Xin lỗi, tôi không có giàu như anh. Anh ăn thử đi.” Ken chậm rãi nhấp 1 muỗng kem. - “Dỡ ẹc, lần sau ăn món khác đi!” - Ken nhăn mặt, thè lưỡi ra. - “Đúng là con nhà giàu, những đồ ăn bình thường như vầy anh ăn ko wen là fải” *Títtt* - tiếng chuông điện thọai reo lên. - “Hello, Ryan?” - “Ken hả? Cậu đi đâu từ hôm wa tới giờ vậy? Ba cậu gọi điện hỏi tôi quá trời!” - “Ừhh Tôi bị một nữ yêu râu xanh bắt cóc. Hahaha” - Ken nhìn Trân cười khúc khích. - “Ai thế? Mà ai cũng được, cậu đến club SaiGon’s Hot Spots của tụi mình đi.” - “O.K., tôi đến ngay.” Hai ngừơi đi một hồi và dừng lại trứơc nhà Trân. - “Tôi xin lỗi về chuyện hôm trước, tôi nói hơi quá lời. Mọi ngừơi xung quanh ai cũng chỉ dòm ngó đến kho tiền của gia đình tôi nên tôi luôn có ác cảm với ngừơi lạ.” - “Không sao đâu! Tôi quên rồi. Nhưng tôi thấy anh nên hòa đồng, thân thiện với mọi người một chút, như vậy người ta mới có thiện cảm với anh hơn. Anh thích làm một ca sĩ, fans của anh là điều quan trọng nhất. Nếu anh lạnh lùng với fans, họ
  16. làm sao dám ũng hộ anh, fải không nè?” - Trân nỡ một nụ cười thật duyên dáng mà cô nàng hiếm khi trao cho ai. - “Cảm ơn! Thôi cô vào nhà đi! Cảm ơn đã trò chuyện với tôi!” - Ken khẽ mỉm cười và way mặt bỏ đi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2