intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Khóc cho một cuộc tình

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

63
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hắn đang đứng trong một tiệm băng nhạc Việt Nam ở thành phố Phong Na. Hắn đang chú ý nhìn các băng nhạc. Hắn nhìn thật kỹ, thật lâu và trông như hắn đang tìm kiếm muốn mua một cuốn băng gì đó. Trước mắt hắn là cả một rừng băng nhạc. Người bán hàng cất tiếng hỏi hắn muốn mua gì, hắn cũng chẳng thèm nghe

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Khóc cho một cuộc tình

  1. Khóc cho một cuộc tình
  2. Hắn đang đứng trong một tiệm băng nhạc Việt Nam ở thành phố Phong Na. Hắn đang chú ý nhìn các băng nhạc. Hắn nhìn thật kỹ, thật lâu và trông như hắn đang tìm kiếm muốn mua một cuốn băng gì đó. Trước mắt hắn là cả một rừng băng nhạc. Người bán hàng cất tiếng hỏi hắn muốn mua gì, hắn cũng chẳng thèm nghe. Có lẽ hắn đang hoa mắt và loạn tai bởi những hình ảnh của các băng nhạc và tiếng hát cao vợi của nữ ca sĩ Thái Thanh đang hát trong máy thu thanh. Hắn xê dịch từng bước ngắn từ trái qua phải của quầy hàng. Hai mắt hắn đang chăm chú nhìn vào từng cuốn băng một. Hắn xem chung quanh hắn như không có ai. Vô tình cánh tay của hắn đụng phải một người con gái đang đứng quay lưng về phía hắn. Hắn giật mình e thẹn và vội vàng xin lỗi nàng một cách lễ phép. Người con gái chỉ mỉm cười và nàng không thèm nói với hắn một câu. Quay qua người bán hàng, nàng hỏi với một giọng rất nhẹ nhàng: - “Xin hỏi ở đây có bán cuốn băng nhạc Thanh Thúy 9 không ạ?” Người bán hàng chưa kịp trả lời thì hắn sấn lại hỏi nàng một cách vô duyên: - “Ha, cô cũng đang tìm mua cuốn băng Thanh Thúy 9 đó hả? Tôi đang tìm nó muốn chóng cả mặt.” Người con gái lại nhìn hắn và nàng chỉ mỉm cười gật đầu. Thế là cả hai người cùng thích một băng nhạc. Cả hai người cùng mê một giọng ca, một giọng ca buồn vời vợi; giọng ca Thanh Thúy.
  3. - “Rất tiếc cuốn băng Thanh Thúy 9 chỉ còn có một.” Người bán hàng vừa nói vừa bỏ cuốn băng còn sót lại xuống mặt quầy, rồi cất tiếng hỏi tiếp: - “Bây giờ ai mua đây?” Hắn nhìn người con gái, và người con gái cũng đang nhìn hắn. Không biết vô tình hay cố ý, nàng điểm một nụ cười thật tươi rồi nàng nói: - “Anh tìm nó trước, quyền ưu tiên thuộc về anh, anh lấy đi.” Hắn đang say sưa vì nụ cười của nàng, bây giờ nghe nàng nói vậy, hắn lấy lại bình tĩnh nhưng không che đậy được sự ấp úng: - “À, còn...còn cô?” Người con gái trả lời hắn một cách khá khiêm tốn: - “Không sao, dịp khác tôi tìm mua vậy.” Nói xong, nàng quay gót sen. Trả xong tiền cuốn băng, hắn bước nhanh ra cửa tìm nàng và rồi cuối cùng, hắn đã tặng nàng cuốn băng đó. Thế là hắn và nàng quen nhau kể từ đấy. Nàng là một người con gái thật đẹp, thật hiền, và dễ thương. Hắn lục lọi những hình ảnh trong quá khứ, moi lại ký ức vào những giai đoạn đầu đời của tuổi xuân mơ hồ và đầy ước vọng, cái giai đoạn ở tuổi trung học và bắt đầu ở vào ngưỡng cửa đại học, hắn quen khá nhiều người con gái, nhưng hắn không tìm ra được một hình bóng nào có thể so sánh được với nàng. Nàng đúng là một mẫu người mà đã bao nhiêu năm nay, hắn rong ruổi lang bạt
  4. trong cuộc sống từ đông sang tây, từ bắc xuống nam để đi tìm. Với vẻ đẹp và nét thùy mị của nàng, hắn không cần phải diễn tả hay ca tụng. Hắn không cần phải nói bởi vì hắn nghĩ, nếu có nói nhiều đi nữa thì cũng đã quá dư thừa. Đối với hắn, cái đẹp và nét đẹp chỉ nên được nhìn và phải thưởng thức nó trong sự tĩnh lặng của không gian, thì mới thấu và cảm nhận hết được tinh túy. Và trong cuộc sống, hắn cũng chẳng cần ai hay biết đến cái đẹp của riêng hắn, và những cái gì đẹp mà hắn cho là “rất đẹp”. Đối với hắn, nếu hắn đã nói “đẹp”, thì thật sự tất cả phải trở thành ý nghĩa tuyệt đối, phải trở nên hoàn mỹ. Dĩ nhiên, cái đẹp của hắn thích cũng chính là cái đẹp của tất cả mọi người cùng ước muốn, cùng phải thích. Nàng qua Mỹ với gia đình vào mùa hè khói lửa tang thương năm 1975. Ba nàng là một cựu sĩ quan quân lực ***************** và hiện đang làm việc tại một văn phòng không gian ở Pasadena. Mẹ nàng là một kế toán viên cho một ngân hàng Pacific ở Phong Na. Nàng có một người em gái đang còn học ở bậc trung học. Còn nàng thì đang theo học ngành dược sĩ tại viện đai học UCLA. Với một gia đình đã ổn định nề nếp và tương lai đầy hứa hẹn như vậy, đáng lẽ hắn không nên làm quen với nàng. Hắn không nên làm quen với nàng vì theo gia đình người Việt Nam chúng ta, hắn đã không hội đủ điều kiện. Hắn không đủ tư cách. Thứ nhất, hắn rất nghèo, nghèo rách mồng tơi. Thứ hai, hắn đang
  5. còn đi học. Thứ ba, hắn không có bà con thân nhân giúp đỡ. Hắn sống lăn lộn một mình trong cơn bão tố cuồng si của loài người. Hắn là một sinh viên đại học nghèo. Hắn học tại trường đại học Cal Poly Pomona. Hắn vừa học, vừa làm cũng không đủ nuôi lấy cái mạng sống của hắn, thì thử hỏi làm sao hắn lại dám vác mặt đến làm quen với nàng và gia đình nàng? Nhưng, cũng chính vì cái nghèo bó khố nhưng giàu tình cảm bẩm sinh của hắn, đã làm cho ba mẹ nàng thương hắn. Hắn được đối xử rất tử tế và em gái nàng cũng mến hắn ra phết, vì hắn là một người có tài về hoạt họa. Riêng nàng, nàng đã dành sẵn tình yêu cho hắn thật trọn vẹn và thật chân tình. Tình yêu giữa hắn và nàng đang hé nhụy. Những ngày về hè ở Phong Na, bầu trời thường hay trở nên nắng rực. Những tia nắng từ trên cao bắn xuống rất gắt và những ngọn gió nóng hừng hực thổi về từ vùng đồi núi San Fernandino đã làm cho người ta cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Nhưng hôm nay, một sáng Chủ Nhật, bầu trời lại trở nên u ám lạ thường. Trời không đổ mưa, nhưng những ánh nắng cũng chẳng thấy đâu đó. Những cụm mây trắng bay lơ lửng trên nền trời cao vào những ngày hè trên vùng đồi núi Phong Na, nay cũng không còn xuất hiện. Hàng cây khuynh diệp đứng trên con đường đá đỏ mà hắn thường thả bộ mỗi chiều với nàng, hôm nay cũng đứng ủ rũ buồn gục đầu không lay, không động. Bên kia đường, đàn chim sẻ đậu trên nóc nhà thờ Tam Đức gọi nhau trong tiếng kêu nghe sầu não
  6. nuột. Trưa đó, hắn lên xe trực chỉ xuống khu phố Việt ở An Nam để tìm mua một món quà tặng nàng nhân ngày mãn khóa học mùa xuân. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn dám to gan vác mặt đi mua quà để tặng người yêu lý tưởng. Đối với hắn, đi mua quà để tặng cho người ta là một cực hình, đáng ghét. Cái cực hình không phải là vì hắn nghèo mà sợ tốn tiền mua quà hay sợ lãng phí thời gian. Nhưng hắn rất dốt trong vấn đề quà cáp. Hắn rất ít chịu khó suy nghĩ về vấn đề mua quà hay tặng quà cho ai. Hắn biết mua quà, nhưng hắn chẳng bao giờ biết chọn một món quà nào cho đúng ý nghĩa, hay cho thích hợp với người ta. Cho nên người ta hay gọi hắn lú. Nếu có ai đó nói đến vấn đề tặng quà, tặng cáp là hắn đứng dậy bỏ cuộc đi ngay. Không những hắn ghét đi mua quà cho người ta, mà hắn cũng ghét luôn cả những ai mang quà đến tặng cho hắn. Nếu có ai đó muốn tặng quà cho hắn, biết được hắn sẽ từ chối thẳng tay. Hắn không thích tặng quà cho ai và ngược lại, hắn cũng chẳng thích ai tặng quà cho hắn. Hắn không thích cái kiểu tặng quà màu mè ra vẻ tô son trét phấn trơ trẽn đó. Theo hắn nghĩ, trong tiềm thức của người Việt Nam, người ta tặng quà cho nhau chẳng qua cũng chỉ vì mục đích này hay vì mục đích nọ không hơn, không kém. Hay nói đúng hơn là họ lợi dụng với nhau. Trên đời này, có mấy ai lại chịu tốn công mà lại vừa chịu tốn của để đi mua một món quà tặng cho người khác mà không có mục đích.
  7. Cho nên, vất vả lắm hắn mới chịu khó vì nàng và nhờ một bà bán hàng lớn tuổi ở đầu phố làm cố vấn cho hắn. Cuối cùng hắn nghe người ta dụ dỗ mua một tấm gương kiểu hình trái tim có ánh lân tinh cầm tay để tặng cho nàng. Món quà được gói ghém thật đẹp mắt và đầy đủ kỹ thuật trang điểm hình thức bên ngoài. Hắn rất vừa ý. Hắn mỉm cười rất sung sướng và tự hào là trong đời hắn, vì nàng, lần đầu tiên hắn đã can đảm làm nên được một chuyện đại sự. Chiều xuống, hắn đến đón nàng ra con đường có hàng khuynh diệp mà mỗi cuối tuần hắn thường đến đây để ôn kỷ niệm, để hun đúc thêm tình yêu đôi lứa. Hắn rụt rè và vụng về trong lúc trao món quà cho nàng. Nhưng khi mở quà, thì cái gương đẹp hình trái tim kia đã bị vỡ vụn. Hắn giật mình cuống lên như gà mắc đẻ tìm cách phân bua và giải thích cho nàng hay. Hắn không biết tại sao món quà lại bị vỡ vụn một cách vô lý. Hắn vò đầu, bứt tóc, bóp trán cố suy nghĩ có phải người bán hàng đã chơi khăm hắn hay không. Nhưng tuyệt đối không phải, vì khi người bán hàng gói quà có hắn đứng nhìn bên cạnh. Thế là tại làm sao? Hắn không hiểu. Nhưng tất cả những gì xảy ra nàng đã hiểu rõ. Nàng không trách hắn. Nàng đứng đó chết lặng. Hai mắt nàng nhìn vào những mảnh gương vụn mà con tim nàng đang rỉ máu. Máu của định mệnh. Máu của tình yêu. Mi nàng bỗng nhiên ướt sũng, và rồi những hạt lệ long lanh cứ tiếp tục rơi theo tiếng nấc. Nàng khóc. Nàng khóc thật nhiều. Lệ
  8. chảy thành suối. Lệ rơi. Lệ không ngừng rơi! Sau món quà ngày hôm ấy, hắn và nàng hai người mang hai nỗi buồn tâm sự khác nhau. Nàng thì buồn lo cho số phận tình yêu trong tương lai. Còn hắn, hắn buồn với một nỗi buồn của một gã thanh niên vô tư, bực tức vì không tìm ra được nguyên nhân tại sao tấm gương lại bị vỡ. Hai tâm hồn, hai suy nghĩ hai nơi. Mới gặp gỡ mà sao thương lắm người ơi! Hôm nay lại một ngày Chủ Nhật. Bầu trời trong xanh và những đám mây trắng trên nền trời vẫn tiếp tục bay về một phương trời nào đó không định chốn. Xa xa, những cánh chim lẻ bạn cất tiếng kêu gọi đàn. Trong căn nhà, đâu đó một con dế trở mình giấc ngủ trưa thé lên vài tiếng kêu như hăm, như dọa. Hắn đang đứng trước hiên nhà, dựa vai vào tường suy nghĩ về tấm gương hôm nọ, và rồi, hắn thả hồn phiêu lãng mung lung. Bỗng chuông điện thoại kêu, hắn giật mình. Bên kia đầu dây là nàng. Chiều nay 6 giờ, nàng hẹn hắn đến sân trường skate để tập cho nàng đi, và dĩ nhiên hắn không quen từ chối. Sân trường skate chiều hôm đó thật vắng người, thật đúng là một cơ hội tốt cho hắn tập cho nàng đi. Nhưng oái oăm thay, cũng chính vì vậy mà nàng đã cố đi rất nhanh và té rất nặng. Hắn chỉ nghe nàng thét lên một tiếng rồi ngất lịm. Quay đầu lại, hắn thấy hai vết máu loan dài trên sân trường. Mọi người chạy xúm lại. Nàng nằm sấp rên rỉ trong cơn đau hấp hối. Nàng được đưa vào bệnh viện El Monte điều trị hơn ba tuần lễ. Sau các cuộc
  9. giải phẫu và cố gắng chữa trị nhưng vô hiệu quả. Các bác sĩ cho hay đầu gối bên phải của nàng đã bị giập nát, và đầu gối bên trái đã bị giập hơn phân nữa. Dĩ nhiên, nàng không thể đi đứng được như người bình thường. Khi hay tin này, hắn đứng chết lặng. Hắn không muốn khóc, nhưng sao nước mắt hắn rơi thật nhiều. Lần thứ ba hắn khóc trong đời. Thời gian thấm thoát trôi qua hơn hai năm hắn chuẩn bị để ra trường. Sau một chuyến đi thực tập hè intern ở miền đông Hoa Kỳ về, hắn mang hoa đến tặng nàng vào một chiều Chủ Nhật, nhưng hắn lại xót xa đầy tuyệt vọng. Hắn nhận được một mảnh giấy màu hồng từ tay một bà lạ mặt lớn tuổi trao cho hắn. Mảnh giấy tuyệt tự nàng để lại vỏn vẹn có một câu: “Mong anh hãy cố mà quên em, chúng ta hãy xem đó như là một định mệnh!” Bó hoa tuột khỏi tầm tay và rơi xuống đất tự lúc nào hắn không hay biết. Đứng đó, hắn cúi gục đầu nhìn những đóa hoa tươi thắm dần dần trở thành màu của tàn úa. Vô tình, một cơn gió nhẹ thoảng qua, một đóa hoa hồng cuốn theo gió bay đi tự lúc nào. Một thời gian sau đó, cứ mỗi lần đi ngang qua con đường đá đỏ có hàng cây khuynh diệp mà ngày xưa hắn thường đến đó để thả bộ vào những dịp cuối tuần, người ta thường hay bàn tán về những tiếng thở dài ảo não của một ai đó...trong bóng đêm
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2