Không Có Gì Mãi Mãi<br />
Sidney Sheldon<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Dịch từ nguyên bản: NOTHING LAST FOREVER<br />
Happpes Collins Publisher xuất bản, New York, 1- 1995<br />
<br />
Mở đầu<br />
SAN FRANCISCO<br />
Mùa xuân - 1995<br />
Chưởng lý quận Carl Andrew đang cáu kỉnh:<br />
- Chuyện chết tiệt gì thế này? - ông ta nói. - Ba bác sĩ sống chung phòng và làm<br />
việc trong cùng một bệnh viện. Một người khiến cho bệnh viện suýt phải đóng<br />
cửa, người thứ hai giết bệnh nhân vì một triệu đô- la, còn người thứ ba thì lại bị<br />
giết.<br />
Andrew ngừng lại, hít một hơi rõ dài:<br />
- Mà lại rất là đàn bà! Ba con mụ bác sĩ trời đánh! Báo chí đãi đằng chúng cứ như<br />
những danh nhân. Nào Chương trình 60 phút. Nào thì phóng sự đặc biệt của<br />
Barbara Walters. Tôi không thể cầm một tờ báo hay tạp chí nào lên mà không<br />
phải nhìn ảnh hay đọc bài viết về chúng. Chẳng mấy đâu, rồi Hollywood sẽ tung<br />
ra một bộ phim biến ba con mụ này thành những nữ kiệt? Tôi sẽ chẳng ngạc<br />
nhiên nếu Chính phủ trưng mặt các ả lên tem bưu điện như Presley vậy. Ôi, lạy<br />
Chúa, thật chịu hết nổi! - Ông ta giáng một quả đấm xuống bức hình người đàn<br />
bà in trên bìa tạp chí Time. Dòng tít viết: “Bác sĩ Paige Taylor - Thiên thần từ bi<br />
hay đồ đệ của ác quỷ?”<br />
- Bác sĩ Paige Taylor, - giọng ông chưởng lý quận đầy ghê tởm. Ông ta quay sang<br />
Gus Venable, viên chánh công tố. - Tôi giao vụ này cho anh đấy, Gus. Tôi muốn<br />
kết án. Tội sát nhân. Phòng hơi ngạt.<br />
- Đừng lo, - Gus Venable trầm giọng, - cứ để nó cho tôi.<br />
Ngồi trong phòng xử án nhìn bác sĩ Paige Taylor, Gus Venable nghĩ: Cô ta lẩn<br />
tránh toà. Rồi ông ta tự cười mình. Không ai có thể lẩn tránh được toà. Cô ta<br />
dáng cao, thon thả, với đôi mắt nâu huyền nổi bật trên gương mặt nhợt nhạt. Một<br />
người quan sát thờ ơ chắc chỉ xem cô ta như một loại đàn bà quyến rũ. Người<br />
tinh ý hơn mới nhận thấy còn những điều khác.<br />
Đó là tất cả những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời cùng tồn tại trong cô ta.<br />
Nét hớn hở vui tươi của đứa bé thêm vào vẻ băn khoăn e lệ của tuổi hoa niên và<br />
<br />
sự khôn ngoan, nỗi đau khổ của đàn bà. Có một vẻ ngây thơ nơi cô ta. Cô ta là<br />
cô gái mà một người đàn ông có thể lấy làm hãnh diện dẫn về giới thiệu với cha<br />
mẹ mình, Gus nghĩ mỉa mai, nếu cha mẹ anh ta hợp gu với những tên giết người<br />
máu lạnh.<br />
Có một nét gì xa xăm, gần như huyền bí trong mắt cô ta, một vẻ gì đó nói lên<br />
rằng bác sĩ Paige Taylor đã lùi sâu vào nội tâm, tới một thời gian khác, một nơi<br />
chốn khác, xa khỏi phòng xử án lạnh lùng, cằn cỗi, nơi cô ta đã bị đẩy vào. <br />
Phiên xử diễn ra tại Toà Công lý San Francisco tôn nghiêm, cổ kính trên phố<br />
Bryant. Nơi đặt toà án tối cao và nhà tù tiểu bang là một công trình trông đầy hăm<br />
doạ, cao bảy tầng, bằng đá vuông, xám xịt.<br />
Khách đến dự phiên toà được lùa qua một dãy hành lang kiểm soát điện tử. Trên<br />
gác, tầng ba, là phòng xử án. Trong phòng 121, nơi xét xử những vụ giết người,<br />
ghế quan toà tựa sát mặt tường chính diện, đằng sau là lá cờ nước Mỹ. Bên trái<br />
là chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn, chính giữa đặt hai bàn được ngăn bằng lối đi, một<br />
bàn dành cho luật sư bên nguyên, bàn kia dành cho luật sư bên bị.<br />
Phòng xử án đã chật ních phóng viên và đầy ắp loại khán giả say mê dự các<br />
phiên toà xử tai nạn giao thông trên đường cao tốc và tội giết người. Trong các<br />
phiên xử tội giết người, đây là vụ hấp dẫn nhất. Chỉ riêng Gus Venable, luật sư<br />
công tố, cũng đáng để xem rồi. Ông ta to cao lừng lững, với bờm tóc xám, chòm<br />
râu dê, và cung cách lịch lãm của một điền chủ miền Nam, mặc dù ông chưa bao<br />
giờ ở miền Nam cả. Ông có vẻ mặt ngơ ngác vô tư và bộ óc của một cỗ máy tính.<br />
Nhãn hiệu của ông ta, đông cũng như hè là bộ complê trắng khoác ngoài chiếc<br />
sơ- mi cổ hồ cứng đã lỗi thời.<br />
Alan Penn, luật sư của Paige Taylor, là sự tương phản với Venable, một con<br />
người rắn chắc, năng nổ, lừng danh bới tài gỡ tội cho các thân chủ của mình.<br />
Hai luật sư này không bao giờ thiếu cơ hội để đối mặt nhau trước toà án và quan<br />
hệ của họ là sự nể trọng nhau miễn cưỡng và ngờ vực nhau hoàn toàn.<br />
Venable ngạc nhiên khi thấy Alan Penn đến gặp ông vào tuần trước khi phiên xử<br />
bắt đầu.<br />
- Hãy cảnh giác với những tay thầy cãi có tài.<br />
- Anh đang mưu tính chuyện gì thế, Alan?<br />
- Nghe đây, tôi chưa bàn với thân chủ của tôi, nhưng giả sử, chỉ giả sử thôi, tôi có<br />
thể thuyết phục cô ta nhận tội để xin giảm án và đỡ cho nhà nước một khoản án<br />
phí, thì sao?<br />
<br />
- Anh định thương lượng với tôi đấy à, Alan? - Gus Venable với tay xuống bàn<br />
giấy, lục lọi - Chẳng thấy cuốn lịch chết tiệt của tôi đâu cả. Hôm nay ngày bao<br />
nhiêu nhỉ?<br />
- Mùng 1 tháng Sáu. Sao?<br />
- Khoan nào, tôi cứ tưởng phải là Giáng sinh cơ đấy nếu không anh đã chẳng hỏi<br />
xin một món quà như vậy.<br />
- Gus…<br />
Venable nhoài người về phía trước.<br />
- Anh biết không, Alan, bình thường thì tôi có thể bị anh thuyết phục rồi đấy. Nói<br />
thật, bây giờ tôi khoái đi câu ở Alaska hơn. Nhưng câu trả lời là không. Anh biện<br />
hộ cho một tên sát nhân tàn nhẫn đã vì tiền mà giết một người bệnh bất lực. Tôi<br />
đề nghị án tử hình.<br />
- Tôi nghĩ cô ta vô tội, và tôi…<br />
- Không, anh không nghĩ thế đâu. Và không ai có thể làm cho bất cứ ai nghĩ như<br />
thế. Trường hợp rõ mười mươi rồi. Khách hàng của anh tội lỗi như Cain [1] vậy.<br />
- Chưa đâu, chừng nào bồi thẩm đoàn chưa kết tội.<br />
- Họ sẽ, - Gus để một khoảng lặng, - họ sẽ kết tội thôi.<br />
Sau khi Alan Penn ra về, Gus Venable ngồi nghĩ lại về cuộc đối thoại vừa xảy ra.<br />
Việc Penn đến gặp ông là một dấu hiệu của sự thất bại. Penn hẳn đã hiểu mình ít<br />
có cơ thắng nổi vụ này. Venable nghĩ về những chứng cớ không thể chối bỏ mà<br />
ông đang nắm cùng các nhân chứng ông sẽ gọi ra thẩm vấn và ông thấy hài lòng.<br />
Không còn nghi ngờ gì nữa, bác sĩ Paige Taylor sẽ vào phòng hơi ngạt.<br />
° ° °<br />
Không phải dễ mà chọn được một bồi thẩm đoàn cho các vụ án nghiêm trọng.<br />
Nhất lại là vụ Paige. Nó đã chiếm lĩnh các tít lớn trên trang nhất hàng tháng liền.<br />
Sự nhẫn tâm của nó đã gây nên một làn sóng giận dữ.<br />
Chủ toạ phiên toà là Venable Young, một luật gia người da đen tài năng, nghiêm<br />
khắc, nghe đồn sắp được bổ nhiệm vào Toà án Tối cao Liên bang. Bà không<br />
được tiếng kiên nhẫn với các luật sư, và dễ nổi nóng. Đã có một câu cách ngôn<br />
trong giới thầy cãi ở San Francisco. Nếu khách hàng của anh có tội và anh đang<br />
<br />