CHƯƠNG X<br />
K. bước ra ngoài gió đang hoang dại thổi, và từ chỗ cầu thang lên chàng<br />
nhìn vào bóng tối. Thời tiết rất xấu. Không hiểu sao chàng lại nhớ tới việc bà<br />
chủ quán đã cố gắng thuyết phục chàng làm biên bản ra sao, và chàng đã từ<br />
chối như thế nào. Tất nhiên đó không phải là nỗ lực rõ ràng, ngay liền đó bà<br />
ta lại đã ngấm ngầm xúi chàng từ chối việc làm biên bản. Rốt cuộc không thể<br />
biết được là chàng đã từ chối hay nghe theo bà ta. Bản chất của bà ta là quỷ<br />
quyệt và bà ta hành động có vẻ vô nghĩa và mù quáng như ngọn gió, theo<br />
một sự chỉ đạo của ai đó, từ xa mà không bao giờ chúng ta có thể biết được.<br />
Mới đi được vài bước trên đường quốc lộ, chàng thấy hai người cầm đèn<br />
đi lảo đảo: tín hiệu của cuộc sống vui tươi. Chàng đi vội về phía họ, và<br />
những người đó cũng ngất ngưởng về phía chàng. Chính chàng cũng không<br />
biết là tại sao mình lại cảm thấy thất vọng đến thế khi nhận ra những kẻ giúp<br />
việc. Những người đó đến với chàng, chắc là Frida bảo họ; những chiếc đèn<br />
đã giải thoát chàng ra khỏi bóng đêm gào rít, ầm ĩ cũng là đèn của chàng.<br />
Vậy mà chàng vẫn cảm thấy thất vọng, chàng tưởng họ là những người lạ<br />
chứ đâu nghĩ là những người quen cũ mà mình đã chán đến tận cổ này.<br />
Nhưng không chỉ những người giúp việc đến từ trong bóng tối, giữa họ,<br />
Barnabás bước ra.<br />
- Barnabás! - K. kêu lên và chìa tay cho gã. - Anh đến gặp tôi à?<br />
Cuộc gặp gỡ bất ngờ, đột ngột đã làm chàng quên đi mối thù mà mới gần<br />
đây nhất Barnabás đã gây nên cho chàng.<br />
- Tôi đến gặp ông, - Barnabás vẫn thân mật như hôm nào. - Tôi mang thư<br />
của Klamm đến.<br />
- Thư của Klamm! - K. ngẩng phắt đầu, nói và nhanh nhẹn lấy lá thư từ<br />
tay Barnabás. - Các anh soi đèn vào đây! - Chàng bảo những người giúp việc<br />
đang từ bên phải và bên trái chen lên tới chỗ chàng, họ nâng đèn lên, K.p<br />
nhỏ tờ giấy cỡ lớn để gió không giật đi, sau đó chàng bắt đầu đọc.<br />
"Gửi ngài đạc điền ở quán "Bên cầu". Tôi ghi nhận những công việc đạc<br />
điền cho đến lúc này ngài đã hoàn thành. Công việc của những người giúp<br />
việc cũng đáng khen ngợi, ngài đã biết làm cho họ làm việc một cách tốt<br />
đẹp. Mong rằng nhiệt tình của ngài không giảm sút trong thời gian tới! Hãy<br />
đưa công việc này đến cùng, sự ngưng trệ sẽ làm tôi không hài lòng, về<br />
những việc khác ngài hãy yên tâm, vấn đề tiền công sẽ được giải quyết<br />
nhanh chóng. Tôi vẫn để ý tới ngài".<br />
<br />
K. ngẩng lên nhìn sau khi đọc thư, những người giúp việc đọc chậm hơn,<br />
sung sướng trước tin vui, họ reo to lên ba lần tiếng hoan hô, đung đưa những<br />
chiếc đèn họa theo.<br />
- Các anh hãy yên lặng, - chàng nói với họ; rồi sau đó với Barnabás: Đây là một sự hiểu nhầm.<br />
Barnabás không hiểu.<br />
- Đây là sự hiểu nhầm, - K. nhắc lại, và nỗi mệt mỏi ban chiều lại xâm<br />
chiếm người chàng, con đường dẫn đến trường học trở nên dài vô tận, phía<br />
sau Barnabás hiện lên toàn bộ gia đình gã, còn những người giúp việc thì vẫn<br />
luôn luôn chen lấn cạnh chàng làm cho chàng phải dùng cùi tay hất họ ra xa.<br />
Làm sao mà Frida bảo họ đến với chàng, một khi chàng đã ra lệnh cho họ ở<br />
lại với cô ấy. Một mình chàng cũng có thể tìm về đến nhà cơ mà; đi một<br />
mình còn dễ hơn là đi với cái hội này. Thêm vào đó, một người trong bọn họ<br />
lại còn quấn chiếc khăn quanh cổ, đoạn cuối của chiếc khăn bay phất phới<br />
trong gió, mấy lần đã quất vào mặt K., cho dù người giúp việc thứ hai dùng<br />
những ngón tay dài nhọn luôn ngọ nguậy lập tức kéo nó ra khỏi mặt chàng<br />
thì cũng không giúp ích gì nhiều. Mà rõ ràng là họ thích thú cái trò chơi này,<br />
cũng như sự náo động của gió và đêm tối đã làm cho họ phấn chấn lên.<br />
- Cút! - K. kêu lên. - Nếu các anh đến đón tôi tại sao các anh không mang<br />
gậy của tôi theo? Bây giờ lấy gì để tôi đuổi các anh về nhà?<br />
Nghe thế những người giúp việc trốn ra phía sau Barnabás, nhưng họ<br />
cũng không sợ đến mức không dám để những chiếc đèn của họ từ hai phía<br />
lên vai người bảo hộ. Tuy nhiên Barnabás ngay lập tức đã hất chúng xuống.<br />
- Barnabás, - K. nói, vì chàng cảm thấy nặng nề trước việc Barnabás<br />
không hiểu mình, rằng những lúc bình yên thì áo chẽn của anh ta lấp lánh,<br />
những lúc có chuyện nghiêm chỉnh thì chàng không thể tìm được sự giúp đỡ<br />
ở anh ta mà chỉ thấy một sự chống đối im lặng, không thể cùng chiến dấu với<br />
con người này được, bởi vì bản thân anh ta cũng không được bảo vệ, chỉ có<br />
nụ cười của anh ta là tỏa sáng, nhưng nụ cười cũng không giúp được gì<br />
giống như những ngôi sao ở trên trời trước cơn bão dữ tợn dưới mặt đất.<br />
- Anh xem, ngài chánh văn phòng đã viết gì cho tôi, - K. nói và chìa lá<br />
thư trước mặt anh ta. - Người ta đã thông báo cho ngài không đúng. Tôi chưa<br />
hoàn thành công việc đạc điền nào cả, còn những người giúp việc làm được<br />
tích sự gì thì chính anh cũng thấy đấy. Vì công việc chưa làm; nên không thể<br />
có sự ngưng trệ, nghĩa là cả sự không hài lòng của ngài tôi cũng còn chưa<br />
làm được thì làm sao tôi có được sự thừa nhận của ngài! Và tôi cũng không<br />
<br />
thể nào yên tâm được.<br />
- Rồi đây tôi sẽ báo cáo, - Barnabás nói; suốt thời gian đó anh ta nhìn lá<br />
thư mà không thể đọc được vì K. đã để lá thư quá gần mặt anh ta.<br />
- Ồ, anh lúc nào cũng hứa là sẽ báo cáo, - K. nói, - nhưng chẳng lẽ tôi có<br />
thể tin được anh à? Tôi rất cần một liên lạc viên có lời nói đáng tin cậy, bây<br />
giờ lại càng cần hơn bao giờ hết. - Chàng cắn môi vì sốt ruột.<br />
- Thưa ông, - Barnabás nói, đầu hơi nghiêng sang bên, và với cử chỉ đó<br />
khiến cho K. phải tin mình: - Hoàn toàn chắc chắn là tôi sẽ báo cáo, tôi cũng<br />
sẽ báo cáo việc mà gần đây nhất ông đã giao cho tôi.<br />
- Làm sao cơ? - K. kêu lên. - Thế anh vẫn chưa giải quyết việc đó à?<br />
Hôm đó anh không đến Lâu đài à?<br />
- Không, - Barnabás nói. - Ông đã thấy đấy, bố tôi là một người già cả,<br />
đang lúc có nhiều việc nên tôi đã phải giúp đỡ ông cụ, nhưng bây giờ thì tôi<br />
sẽ đi ngay lên Lâu đài.<br />
- Anh làm gì, người đâu mà quá đáng! - K. kêu lên và vỗ tay lên trốn. Thế không phải những việc của Klamm là quan trọng hay sao? Anh là liên<br />
lạc, vậy mà anh đã đảm đương trọng trách đó một cách tồi tệ như thế sao? Ai<br />
quan tâm đến công việc của bố anh? Klamm đang chờ tin tức, còn anh lẽ ra<br />
phải vắt chân lên cổ mà chạy thì lại lấy việc chuyển phân ra khỏi chuồng là<br />
quan trọng nhất!<br />
- Bố tôi là thợ giày, - Barnabás nói không chút bối rối. - Ông cụ đã nhận<br />
hàng của Brunswick, và tôi là người phụ việc.<br />
- Thợ giày! Đặt hàng! Brunswick! - K. kêu lên một cách xót xa như thể<br />
dứt khoát vô hiệu hóa những từ đó. - Ở đây ai cần đến giày đi trên những con<br />
đường muôn thuở hẻo lánh này kia chứ? Và tôi liên quan gì đến toàn bộ<br />
chuyện đóng giày dép này? Không phải tôi nhờ anh nhắn tin để rồi anh quên<br />
khuấy đi mà vá giầy mà là để anh chuyển ngay cho Ngài.<br />
Lúc này K. đã hơi bình tĩnh lại vì chàng nhớ rằng có thể trong thời gian<br />
đó Klamm không ở Lâu đài mà có mặt ở quán "ông Chủ". Nhưng Barnabás<br />
lại làm K. bực mình khi anh ta bắt đầu đọc lại thuộc lòng điều nhắn gửi đầu<br />
tiên của chàng để chứng tỏ rằng anh ta nhớ rõ ra sao.<br />
- Đủ rồi, - K. nói. - Tôi không muốn nghe một lời nào nữa.<br />
- Ông đừng g tôi, thưa ông, - Barnabás nói và dường như định trừng phạt<br />
K. một cách vô tình, anh ta không nhìn chàng mà nhìn xuống đất, thật ra anh<br />
ta chỉ hoảng lên vì tiếng quát của K.<br />
<br />
- Tôi không giận anh, - K. nói và sự bực bội của chàng giờ đây quay ra<br />
chống lại chàng. - Tôi không giận anh, nhưng thật nguy cho tôi vì tôi chỉ có<br />
người liên lạc như thế này trong những công việc quan trọng.<br />
- Ông xem, - Barnabás nói, và có lẽ vì bảo vệ danh dự của người liên lạc<br />
nên anh ta đã nói nhiều hơn mức cho phép. - Klamm không chờ đợi tin tức,<br />
thậm chí ngài cáu thẳng thừng nếu phải nhìn thấy tôi. "Lại những tin mới!",<br />
có một lần ngài đã nói vậy, và phần lớn là ngài đứng dậy đi sang phòng bên<br />
khi vừa thoáng trông thấy tôi, không thèm tiếp. Mà thực ra cũng không có<br />
quy định là tôi phải trình báo ngay tất cả mọi điều nhắn gửi, nếu có thì tất<br />
nhiên tôi đã đi ngay, nhưng không có gì hết, không có quy định nào như thế<br />
cả, và như vậy thì người ta cũng chẳng lưu ý nếu tôi không bao giờ xuất<br />
hiện. Nếu tôi chuyển lời nhắn gửi thì cũng chỉ vì lòng tốt của mình thôi.<br />
- Được rồi, - K. nói, chàng chăm chú nhìn Barnabás, không để ý tới<br />
những người giúp việc đang thay nhau rướn người lên từ từ sau lưng<br />
Barnabás như từ một thiết bị nâng lên hạ xuống, sau đó đột nhiên họ lại đổ<br />
nhào xuống với tiếng huýt sáo bắt chước tiếng gió thổi, tuồng như sợ K.. Họ<br />
giải trí như vậy hồi lâu.<br />
- Ở chỗ Klamm như thế nào thì tôi không biết, tôi cũng nghi ngờ là anh<br />
biết tất cả một cách chính xác ở chỗ ngài, mà nếu anh có biết tất cả một cách<br />
chính xác thì chúng ta cũng không thể thay đổi được cái gì. Nhưng việc<br />
chuyển lời nhắn của tôi thì anh làm được, và tôi yêu cầu anh làm việc đó.<br />
Chỉ một lời nhắn ngắn gọn thôi. Anh đưa đến ngay ngày mai và ngay ngày<br />
mai anh có thể nói câu trả lời hoặc chí ít thì anh cũng có thể thông báo về<br />
việc người ta đã đón tiếp như thế nào? Anh có làm được, và muốn làm việc<br />
này không? V đối với tôi. Và có lẽ tôi sẽ có cách để trả ơn anh xứng đáng;<br />
hay là ngay bây giờ anh cũng có mong muốn gì chăng?<br />
- Chắc chắn tôi sẽ thực hiện sự ủy nhiệm, - Barnabás nói.<br />
- Và anh sẽ hoàn thành một cách tốt đẹp theo khả năng: anh chuyển cho<br />
Klamm lời nhắn gửi, và xin ông ta câu trả lời. Anh làm việc này ngay ngày<br />
mai, sáng ngày mai chứ?<br />
- Tôi làm cái gì tôi làm được, - Barnabás nói. - Tôi vẫn luôn luôn làm<br />
việc đó.<br />
- Chúng ta đừng tranh luận nữa về điều đó, - K nói. - Lời nhắn của tôi<br />
như sau: ông đạc điền đề nghị ngài chánh văn phòng cho phép ông ta được<br />
trình bày trực tiếp những điều muốn nói, ông ta chấp thuận trước mọi điều<br />
kiện kèm theo sự cho phép đó. Ông ta buộc phải làm như vậy vì những nhân<br />
<br />
vật trung gian, cho đến lúc này, đã hoàn toàn không có tác dụng, và điều đó<br />
đã dẫn đến việc cho đến lúc này ông ta chưa làm được một chút công việc<br />
đạc điền nào. Theo thông báo của ngài trưởng thôn thì ông đạc điền sẽ không<br />
bao giờ có thể làm việc được, chính vì vậy mà ông ta đọc lá thư gần đây nhất<br />
của ngài chánh văn phòng với một sự xấu hổ tuyệt vọng mà chỉ có việc thưa<br />
chuyện trước mặt ngài chánh văn phòng mới giúp được ông ta. Ông đạc điền<br />
rất biết rằng yêu cầu của ông ta quá lớn, nhưng ông ta sẽ cố gắng để làm<br />
phiền ngài chánh văn phòng ít nhất, ông ta buộc mình phải hạn chế thời gian,<br />
và nếu thấy cần thiết, bằng lòng chấp nhận việc xác định trước số lời sẽ dùng<br />
khi thưa chuyện, và tin rằng ông ta chỉ cần mười lời cũng đủ sung sướng rồi.<br />
Xin chờ quyết định với lòng kính trọng và sự hồi hộp căng thẳng.<br />
K. nói một cách say sưa như thể đang đứng trước cửa phòng Klamm và<br />
nói với người gác cổng vậy.<br />
- Dài hơn là tôi nghĩ nhiều, - sau đó chàng nói, - tuy vậy, anh phải<br />
chuyển cho ngài bằng lời nói, tôi không muốn viếtư, vì thư thì chỉ lọt vào các<br />
tập hồ sơ bất tận mà thôi.<br />
Thế rồi chàng viết nguệch ngoạc những điều vừa nói lên một mẩu giấy<br />
kê trên lưng một người giúp việc, trong khi người kia soi đèn cho chàng. Và<br />
giờ đây chàng viết theo lời đọc của Barnabás, bởi vì anh ta đã nhớ và nói<br />
từng lời như một cậu học trò, không để ý tới những lời huyên thuyên giả dối<br />
của những người giúp việc.<br />
- Anh có trí nhớ cực kỳ đấy, - K. nói và đưa cho anh ta tờ giấy, - tôi chỉ<br />
yêu cầu anh hãy tỏ ra cực kỳ trong những việc khác nữa. Bây giờ chúng ta<br />
hãy nghe những mong muốn của anh. Anh có muốn gì không? Nói thật, nếu<br />
anh có mong muốn gì thì tôi mới có phần yên tâm về số phận điều tôi nhắn<br />
gửi.<br />
Barnabás đầu tiên im lặng, sau đó nói:<br />
- Chị và em gái tôi có lời chào ông.<br />
- Chị và em gái anh à? - K, nói. - Phải rồi, đó là những cô gái khỏe mạnh,<br />
to lớn.<br />
- Cả hai đều gửi lời chào, nhất là Amália, - Barnabás nói, - hôm nay cô<br />
ấy mang về cho tôi lá thư từ Lâu đài gửi anh.<br />
Câu cuối cùng này đã thu hút K. hơn tất cả.<br />
- Thế cô ấy có thể chuyển lời nhắn gửi của tôi vào Lâu đài được không? K. hỏi. - Hoặc anh với cô ấy có thể cùng đi và cả hai thử xem có may mắn<br />
<br />