intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Máu trắng

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

69
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ngày thằng Dương lên đường vô Sài Gòn học đại học, cả nông trường tụ lại để chúc mừng nó, hay, nói đúng hơn là chúc mừng bà Lẻn. Làm sao mà không mừng được khi mà một thân một mình quần quật cạo mủ cao su suốt bao nhiêu nằm trời, đùng cái lượm thằng nhỏ đỏ hỏn, khóc toe toe đâu về nuôi, để giờ nhìn nó nghênh mặt vô đại học - mà còn đậu điểm cao nữa mới oai chớ! Chỉ có con Hiền là buồn thiu, nhưng cố không khóc. Không phải nó không tin...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Máu trắng

  1. Máu trắng TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG THANH THUỲ Ngày thằng Dương lên đường vô Sài Gòn học đại học, cả nông trường tụ lại để chúc mừng nó, hay, nói đúng hơn là chúc mừng bà Lẻn. Làm sao mà không mừng được khi mà một thân một mình quần quật cạo mủ cao su suốt bao nhiêu nằm trời, đùng cái lượm thằng nhỏ đỏ hỏn, khóc toe toe đâu về nuôi, để giờ nhìn nó nghênh mặt vô đại học - mà còn đậu điểm cao nữa mới oai chớ! Chỉ có con Hiền là buồn thiu, nhưng cố không khóc. Không phải nó không tin thằng Dương, mà, tự trong lòng nó cứ có cảm giác xôn xao lạ lùng, như là sắp mất hẳn luôn thứ gì đó. Thằng Dương biết, mà có biết cũng chả biết làm gì ngoài ậm ờ vài câu chả ra đầu ra đũa, ý nói con Hiền cứ yên tâm ở nhà, năm sau cố thi đậu đại học mà vô trong đó với nó, nó đợi! Thằng Dương đi! Con Hiền khóc hết nước mắt! Khóc rồi thì chạy ngang chạy dọc tìm trà túi lọc đắp mắt để khỏi ai biết nó khóc. Rảnh là nó ù qua nhà bà Lẻn, khi quét nhà, khi nấu cơm, giả bộ để bà Lẻn đỡ buồn, mà thiệt ra là để nhìn ngó mấy tấm hình của thằng Dương phóng to treo đầy nhà, đầy phòng bà Lẻn. Bà Lẻn thở dài khi con Hiền lủi thủi đi về, vừa khuất khỏi cổng là đưa tay quệt nước mắt. Hết năm đầu, thằng Dương khô đét trở về. Thấy con Hiền, nó cúi gằm mặt, đi thẳng, không chào hỏi, không thèm nghe con Hiền khoe đã đậu đại học, sắp sửa vô Sài Gòn với nó. Con Hiền ngẩn ngẩn ngơ ngơ suốt mấy ngày sau bữa thằng Dương về, trốn biệt trong nhà, không chịu gặp bất kỳ ai, con Hiền càng không! Chỉ thi thoảng, người trong nông trường ra vô vài câu kiểu như, thấy bà Lẻn khóc… Đêm trước khi con Hiền vô Sài Gòn, cả nông trường cũng tụ tập chúc mừng. Chỉ thằng Dương không tới, dẫu, ai cũng biết và con Hiền cũng biết, thằng Dương đang ở nhà. Khuya, con Hiền đem hết thơ từ cả năm qua ra vìa rừng cao su ngồi đốt. Đốt hết! Khóc
  2. hết! Còn phải học, còn phải sống cho phải phép với cha mẹ, với bà con chòm xóm, với cả bà Lẻn. Khóc chán, con Hiền vô nhà, nằm vắt tay lên trán nghĩ về những ngày xưa, hồi tụi nó còn lũm đũm chạy theo cha mẹ vô rừng cao su cạo mủ khi gà chưa thức. Hồi đó, thằng Dương hay bày trò dọa ma để con Hiền phải nép sát vô người nó. Hồi đó, thằng Dương hay nói những câu sến sến như kiểu là sao nó cũng bảo vệ con Hiền, không cần phải sợ! Bất giác, con Hiền thấy sợ!... Bà Lẻn ngồi ôm mặt, khóc tu tu như con nít. Thằng Dương toan bước đi. Nghĩ sao, nó quay lại, nói bà Lẻn tha thứ cho nó. Lỡ dại theo bạn theo bè hoang phí hết tiền học tiền hành bà gửi cả năm. Thương nó thì cho nó cơ hội làm lại. Nói rồi, nó vác giỏ đi. Chuyến xe nó đi chỉ sau chuyến xe con Hiền một nhịp. Suốt bốn năm đại học của con Hiền, năm nào nó cũng về thăm nhà dịp Tết, dịp hè. Dịp nào, thằng Dương cũng về sau một ngày và đi sau một nhịp. Mà, tuyệt nhiên tụi nó chả thể nào gặp được nhau. Nhựa cao su - Ảnh: Trần Quế Ngọc
  3. Con Hiền ra trường, cầm bằng cử nhân Nông Lâm về làm việc cho nông trường - như ông bà, cha mẹ nó đã làm. Người ta nói nó dại, bằng loại giỏi mà không ở lại Sài Gòn làm lương tháng ngàn đô, về cái vùng chữ nghĩa còn thiếu đói này làm chi? Nó cười. Nó biết nó dại! Không phải dại vì muốn về quê làm! Dại vì cứ hy vọng khi về, nó còn gặp được ai đó. Người ta cười nó khùng, làm văn phòng mà sáng nào cũng cầm dao theo mẹ, theo chị đi cạo mủ như hồi xưa. Nó cười. Nó biết nó dại! Không phải dại vì muốn đỡ bớt việc cho mẹ! Dại vì cứ hy vọng ai đó cũng như nó, nhớ những lúc lẽo đẽo theo người lớn cạo mủ để dọa ma nhau mà tìm nó ở giữa rừng cao su khi bình minh chưa tới… Thằng Dương như cái xác khô lết về. Bà Lẻn quất roi chát chát vô người nó. Nó lặng thinh chịu đòn. Trong cơn vật thuốc, cả người nó đau còn hơn vầy, sá chi mấy lằn roi yếu đuối già nua mà mẹ nó quật vào nó. Quất chán, bà Lẻn buông roi xuống đất, đứng nguyên si đó để nước mắt ròng rã chảy. Thằng Dương đau đớn nhìn bà, không dám nói năng gì. Đêm sinh nhật con Hiền, thằng Dương bỏ chiếc còng bằng gỗ tự nó đục đẽo, tự nó gọt giũa vô cái hộp nhỏ đính bông cau trắng ở trên, rồi lén lút như ăn trộm trước cửa nhà con Hiền, để cái hộp xuống, xịt cho chó sủa rồi ù chạy. Nhấp nhô cái ba lô trên lưng. Thằng Dương khựng lại khi thấy bà Lẻn đứng đó, tay cầm cây roi, tay cầm một hũ nhựa nho nhỏ. Vừa thấy nó, bà Lẻn lao tới, vừa lao vừa vụt roi. Chả biết cha mẹ nó là ai, mà cứ quất một cái là bà chửi tổ cha bây một câu. Vừa đánh, vừa khóc, vừa nói sao bây tệ, người ở đây, đất ở đây thương bây vậy mà bây nỡ phụ, bây hư đốn thì bây sửa, chớ sao đành đoạn mà đi. Đi rồi hư nữa cho hết đời, phải không? Tới câu cuối cùng, bà Lẻn khựng lại, nhìn thằng Dương đang cúi gằm mặt, chịu đòn. Bà đưa cái hũ nhựa lên, vặn mở cái nắp, xỉa xỉa cây roi vô mặt thằng Dương, nói để cho bây biết, bây cần phải nhớ cái gì. Nói không hết tức, bà lại vụt roi, vừa vụt, vừa vung bàn tay còn lại đang cầm hũ nhựa lên, tạt thẳng tới thằng Dương. Đúng lúc, con Hiền chạy tới. Chả suy nghĩ được gì, con Hiền lao thẳng vô, ôm chụp lấy thằng Dương, đỡ đòn. Hũ mủ trắng xòa tới, táp thẳng vô cả con Hiền và cả thằng Dương. Mùi mủ cao su ngai ngái vập thẳng vào khứu giác của thằng Dương, của con Hiền, của cả bà Lẻn. Thằng Dương bật khóc, khóc nức nở. Con Hiền quay nhìn bà Lẻn đang lúng túng
  4. đứng nhìn. Nó chậm rãi đưa tay lau mớ mủ đang rỏ giọt trên mặt thằng Dương, nhẹ nhàng: “Sáng mai anh qua phụ em cạo mủ sớm, nghen!”… Sài Gòn, tháng 12.2012
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2