Một chuyện tình (Khởi đầu lãng mạn)
lượt xem 4
download
Tôi dừng suy tưởng, quay lại với thực tế dù tôi đã cố gạt đi ngay khi anh hôn tôi bên hồ Gươm lặng nước, với hoa sen thả chơ vơ và chút không khí đêm dịu vợi nao lòng. Hồ Gươm đêm tháng Ba lắng đọng. Người ta mới thả lên đó vài bè hoa sen mong cứu vãn oxy sạch cho cụ Rùa. Những bông sen cặm cụi im lìm trên loang loáng nước hồ, giữa những gợn nhóng nhánh đèn neon.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Một chuyện tình (Khởi đầu lãng mạn)
- Một chuyện tình (Khởi đầu lãng mạn) Tôi dừng suy tưởng, quay lại với thực tế dù tôi đã cố gạt đi ngay khi anh hôn tôi bên hồ Gươm lặng nước, với hoa sen thả chơ vơ và chút không khí đêm dịu vợi nao lòng. Hồ Gươm đêm tháng Ba lắng đọng. Người ta mới thả lên đó vài bè hoa sen mong cứu vãn oxy sạch cho cụ Rùa. Những bông sen cặm cụi im lìm trên loang loáng nước hồ, giữa những gợn nhóng nhánh đèn neon. Vẫn thoáng thấy màu phớt hồng nguyên bản. Thứ màu hồng khó lòng thay thế, dù trắng cao sang hay vàng thanh lịch. Chúng tôi rời khỏi quán bar và đi dạo lững thững bên hồ muộn. Cảm giác bình yên làm tôi mãn nguyện. Thật lãng mạn khi vào một đêm tháng Ba se sẽ lạnh, ta chậm rãi thưởng thức một nét quen thuộc Hà Nội, bên một chàng trai mà ta tin tưởng. *** Cho tới tận khi ngồi trong quán bar với âm nhạc rộn ràng náo nhiệt sôi động, tôi mới ở gần anh đến thế. Cố gắng ghé vào tai nhau để trò chuyện. Cả anh và tôi đều vừa trải qua một ngày công tác ngoại tỉnh có phần mệt mỏi, song cả hai đều đang gây dựng hình ảnh tốt đẹp đối với nhau. Chúng tôi uống chút bia, nhún nhảy đôi chút theo những khúc DJ ồn ã. Quán bar là nơi xả stress khá tốt. Để sau khi rời quán, sự sảng khoái trong lòng hòa vào sự nhẹ bẫng của đêm thanh tao, tôi tựa hồ mình đang điềm nhiên bước trong những trang văn lấp lánh của chính tôi, nơi mà tôi vẫn thường hão huyền mô tả một khung cảnh đủ trữ tình để làm khởi đầu cho một cuộc yêu đương nào đó. Niềm vui giản dị nhỏ bé này thực sự lâu lắm tôi chưa có lại. Sau này, khi ngồi viết những dòng này, tôi có mạnh dạn so sánh với một đêm tháng Năm xa xôi trong ký ức, bên hồ Tây, một bên là dãy biệt thự sang trọng, một bên là sóng sánh nước hồ và ngào ngạt hương sen vào hạ nồng nàn. Như một tất yếu của một nút thắt cao trào về hoàn cảnh, tôi có một nụ hôn ngập ngừng mà lồng lộng sung sướng, âm ỉ lan tỏa vào trái tim đa cảm, và từ đó, cần mẫn dành thời gian, không gian cho một mối quan hệ đã kết thúc hết sức nhạt nhẽo sau một năm mười tháng. Còn một khoảnh khắc nữa cũng được tôi đem ra so sánh, là một buổi chiều tà dạt dào gió biển, nắm tay người tôi yêu thương đi dạo trên con đường xây dài nối từ bãi tắm này sang bãi tắm kia ở Đồ Sơn trước khi trở về khách sạn ăn một bữa tối ngon lành với những món hải sản khoái khẩu của tôi. Trở lại thời điểm tôi đang chậm rãi bước cùng anh – một chàng trai mới – bên hồ Gươm và trong một đêm tháng Ba Hà Nội hết đỗi dịu dàng, tôi cũng chưa thể chắc
- xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chúng tôi không nắm tay nhau, và cùng im lặng đeo đuổi ý nghĩ riêng mình khi cặp đôi phía trước dừng lại để ôm và hôn. Anh và tôi đều không còn là trẻ con mới lớn để không tưởng tượng đến những điều tương tự, nhưng cũng không phải là những kẻ hiện đại một cách lố bịch, tức là hiểu sai về lối sống “tây” và áp dụng nó tùy tiện vào cuộc đời. Chúng tôi quen nhau được một thời gian không dài không ngắn, theo cách tính của cuộc sống gấp gáp đang diễn ra ngoài kia. Ý niệm của tôi về mối quan hệ này hoàn toàn nghiêm túc. Thành thực mà nói, tôi đang thấp thỏm chờ đợi một tình yêu đơn thuần xảy đến. Tức là, một tình yêu bình thường của một chàng trai chưa vợ và một cô gái chưa chồng, đang ở độ tuổi sung mãn của cuộc đời và sẵn sàng kết hôn. Tôi, với cá tính có phần đỏng đảnh, chưa chịu dừng chân phiêu du đã nhiều lần, tâm hồn mong manh dễ đổ vỡ, vẫn quay ngoắt đi trước một cử chỉ phật ý hoặc một lời nói vô tâm. Với anh, lại khác. Sự tin tưởng, sự bình thản, sự thông cảm khi công việc quá bận bịu khiến anh không thể thưởng xuyên gọi điện cho tôi, hoặc có điều kiện gặp tôi để đẩy nhanh tiến độ hoàn thành có hậu cho một kịch bản tình cảm. Một hai lần anh làm tôi buồn, nhưng tuyệt nhiên tôi không giận, tôi vẫn tiếp tục vin vào hy vọng rằng, tôi và anh sẽ thành đôi. Cuộc hẹn ngày hôm nay đáng ra phải có từ trước, một cuộc hẹn riêng tư hai người. Trong đầu tôi, chỉ định ăn với anh một bữa tối, lang thang trên phố và trò chuyện để hiểu nhau hơn nữa. Tôi vẫn nhấn mạnh rằng, tôi rất rất nghiêm túc. (Khúc giữa) - Lên cầu Long Biên ngắm Hà Nội đêm đi em! - Em thấy hơi lạnh… Anh kéo tôi về phía anh, đặt lên môi tôi một nụ hôn. Và tôi không thích điều đó. Cứ như tôi choàng tỉnh mộng vào giây phút ấy. Tôi không chờ đợi điều này đêm nay. Nhưng anh vẫn cứ hôn, và tôi, sau giây phút choàng tỉnh, cứ dùng dằng giữa ảo ảnh và thực tại. - Về thôi anh ơi… Tôi đứng dậy, rời khỏi anh. Tôi sợ. Hình ảnh anh rạn những đường mong manh và chỉ cần một cái đẩy tay của tôi, nó sẽ rơi thành hàng nghìn mảnh vụn vỡ dưới mặt đường, bên những vạt cỏ, lẫn vào gió tháng Ba hiu hắt… Tôi mơ hồ nhận ra mình đang rơi vào một trò chơi lối mòn của thời đại yêu và sống đều vội vàng. Tôi không thể làm người chơi. Tôi muốn cùng anh trải qua một hành trình thực thụ, từ hai phía, nhưng chung một điểm tụ, để rồi từ điểm đó sẽ suốt đời dìu dắt nhau đi
- chỉ một con đường, thẳng tắp hay quanh co, phẳng phiu hay gồ ghề, nắng rải vàng hay mưa táp rát, vẫn luôn vì nhau mà bước tiếp. Cái mong ước ấy của tôi, liệu đã sai gì? Và liệu có xa xỉ quá không khi người ta không hiểu được? Tôi đã bày ma trận trong cái đầu dốt số học của tôi, với những khúc tối, những góc ngoắt ngoéo bao quanh một lối thoát duy nhất, dĩ nhiên rất khó khăn để tìm ra một cách mạch lạc và không sai lầm ít nhất đôi lần. Cho nên, với một phương trình đơn giản đang kề sát bên tôi, tôi lúng túng không dám điền đáp án. Cuộc sống là vậy. Người ta dễ dàng phức tạp hóa mọi vấn đề, để rồi, những điều bình thường đã bị bỏ qua, bị mai một, trở thành một thứ gì đó xa lạ khó nắm bắt. Và nếu anh là người như tôi đang nghĩ, chỉ cần tôi cho giây phút giải khuây nào đó, thì tôi có cần trân trọng anh nữa không? Tôi không cần. Song, cái nhầm của tôi, ấy là ngoài việc không cần trân trọng anh nữa, tôi đã không trân trọng cả chính mình. Một chiếc taxi đỗ lại. - Thôi, anh về nghỉ đi, em tự về được! - Để anh đưa em về! Tôi ngồi lên xe, không dám ngoảnh sang nhìn anh, hồi hộp lo lắng như thể mình vừa làm sai điều gì. - Đi ăn khuya nhé! - Em không đói, anh cho em về nhà…. Đó thực sự là điều tôi muốn. Về nhà và nhấm nháp dư vị ngọt ngào vừa trải qua của một đêm tháng Ba Hà Nội. Về nhà và bồng bềnh trong một nỗi niềm lâng lâng êm ái, hình dung đến những điều tốt đẹp sắp diễn ra phía trước, dù có thể là không có. Một nụ hôn là rất đủ cho tôi tối nay rồi. Anh không nói gì nhiều với tôi. Nhẹ nhàng kéo đầu tôi ngả vào vai anh, một cử chỉ che chở nương tựa. Anh nắm lấy tay tôi trong bóng tối xe taxi, không quá hời hợt để tôi nghi ngờ, và cũng không quá chặt để tôi e ngại. Ít phút đồng hồ trên xe taxi thôi nhưng đối với tôi là cả một xáo trộn tưng bừng. Tôi đã yêu, vài lần yêu, nhưng khi rơi vào tình yêu, tôi vẫn luôn bối rối, vẫn luôn nghĩ, yêu là bản năng, không
- chạy trốn, không cưỡng ép, không thoái thác. Và phó mặc bản thân, tâm hồn tôi trôi theo dòng tự có. Nhưng, chưa bao giờ tôi đúng. (Kết) Kể cả lần này cũng vậy. Mọi người cứ thoải mái tưởng tượng những gì diễn ra từ khi tôi bắt đầu lên xe taxi với anh, còn tôi, sẽ không kể. Chỉ biết, đêm đó tôi mất ngủ. Đêm đó, tôi thở dài thão thượt và biết, tôi không nên tưởng tượng một câu chuyện cổ tích giữa cuộc đời tôi, hàng ngần lần không nên. Một đêm đã là quá dài cho những điều lãng mạn vốn ít xuất hiện. Con người thường hay ngại phải làm điều lãng mạn dù cho trong lòng họ vô cùng khao khát, hoặc họ chăm chăm theo dõi điều đó trên truyền hình vào giờ chiếu phim Hàn Quốc. Mà điều lãng mạn có gì sai đâu cơ chứ? Mơ về một tình yêu lãng mạn như trên phim thì có gì sai cơ chứ? Tôi đã mỉm cười rất tươi với anh. Anh cũng dịu dàng chia tay tôi. Tôi nhen nhóm trong đầu hình ảnh của một tình yêu ngắn và một đám cưới dài. Những ngày công tác lại cuốn anh đi. Anh cũng có gọi điện cho tôi. Tôi ân cần quan tâm anh như một cô người yêu bé bỏng, mong anh nhanh hết bận và chúng tôi sẽ chính thức hẹn hò, chính thức bàn đến chuyện tương lai của hai đứa. Kể ra, hạnh phúc như vậy, có hơi đơn giản, nhưng ngọt ngào. - Alô! - Anh đang làm gì đấy? - Anh đang bận! - Thế thôi, lúc khác em gọi. - Ừ! Đó là tất cả hội thoại sau những tiếng dài nhẫn nại chuông chờ anh nhấc máy. Tôi dừng suy tưởng, quay lại với thực tế dù tôi đã cố gạt đi ngay khi anh hôn tôi bên hồ Gươm lặng nước, với hoa sen thả chơ vơ và chút không khí đêm dịu vợi nao lòng. Đó là những điều tôi biết trước nhưng không tránh. Giống như, mỗi lần đi biển, tôi vẫn cố thử nhoai ra khu vực mà tôi không chạm chân xuống đáy được, để rồi lại chới với sợ hãi tìm cách dạt vào trong. Hoặc là, giống như, tôi biết nếu uống quá ba
- chén rượu, tôi sẽ bị say, bị mệt, bị nôn nao, nhưng vẫn có những lần tôi uống nhiều hơn ba. Và sáng hôm sau, lại tự nhủ mình sẽ không bao giờ thử thêm lần nữa. Nhưng tôi vẫn thử, ngay cả trong tình yêu. “Em biết điều gì đang diễn ra. Cảm ơn vì những gì anh đã dành cho em”. Không hồi đáp. * Tôi kể lại chuyện cho một người bạn lớn tuổi. Một người đàn ông. Một người quen chung giữa tôi và anh. Mong cầu một sự ủi an. Mong cầu cái nỗi khổ tâm trong tôi sẽ bật thoát ra ngoài, không đeo bám tôi nữa. Ám ảnh về tình yêu đổ vỡ làm tôi suy sụp. Nhưng người đó tức giận tôi. Người đó không bênh vực tôi. Người đó nói tôi không xứng đáng có được những giá trị sâu sắc. Người đó hỏi tôi đã bao nhiêu tuổi, có còn là trẻ con hay không mà lại dễ dàng bị gạt lừa như vậy? Tôi không biết, thật sự không biết. Đến giờ, điều tôi cần đơn giản chỉ là sự vỗ về để nỗi buồn trong lòng tôi không loang ra lênh láng. - Anh à, em muốn chia sẻ với anh, chứ không phải muốn xin anh chỉ dạy. Em sai rồi, nhưng em cần được động viên chứ không phải là nhiếc móc. Xin lỗi, em về đây! Tôi về. Ra khỏi quán cà phê thì trời đổ mưa. Vẫn giống như trên phim. Tôi cười khẩy. Cũng là lãng mạn đấy thôi, mà sao tôi thấy không cần nữa? Ngoài phố, ai cũng vội vàng hơn…
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Anh Sẽ Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
325 p | 490 | 145
-
Tiểu thuyết Yêu em từ cái nhìn đâu tiên
992 p | 151 | 37
-
Khi Tình Yêu Đến
162 p | 73 | 16
-
Mịt Mù Mây Khói
135 p | 75 | 13
-
Truyện ngắn Cuộc Tình Không Hẹn - tác giả Quỳnh Dao
21 p | 144 | 11
-
Câu chuyện về những hạt đậu
11 p | 80 | 7
-
Những con đường họ đã đi qua
6 p | 51 | 5
-
Nguyệt thực
5 p | 58 | 5
-
Phí!
3 p | 38 | 4
-
Hãy ngủ với em đêm nay
3 p | 80 | 4
-
Anh sẽ rời xa em từng chút một
3 p | 80 | 4
-
Bạn cũ
7 p | 64 | 4
-
Chuyện tình của hoa sưa
8 p | 94 | 4
-
Truyện ngắn Câu chuyện về những hạt đậu
16 p | 93 | 4
-
Yêu phải gái làng chơi
6 p | 55 | 3
-
Có phải tình yêu?
5 p | 88 | 2
-
Một đời chỉ cần có em
29 p | 41 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn