Chương 9. Patrick: Sự yên ổn<br />
<br />
Mỗi ngày chúng ta đều nghe đến từ “an toàn, an ninh, yên ổn”. An ninh tài chính, an ninh<br />
xã hội, an ninh quốc gia – tất cả đều rất quan trọng.<br />
<br />
Nhưng tại đây chúng ta đang thảo luận về một sự an toàn sâu sắc hơn, sự an toàn của bản<br />
thân: An toàn về mặt tình cảm, an toàn về mặt tâm linh, sự an toàn này giúp chúng ta đủ<br />
khả năng tương tác với gia đình, người yêu dấu, bạn bè, xã hội, và nền văn minh của<br />
chúng ta.<br />
<br />
Sự an toàn, hay yên ổn, bật ra từ tự yêu bản thân, từ sự hiểu biết bản thân như là một linh<br />
hồn, và từ sự nhận thức rằng chúng ta đã hiện hữu trong nhiều kiếp quá khứ và sẽ còn tồn<br />
tại xuyên suốt trong nhiều kiếp sắp tới. Sự yên ổn thật sự xuất phát từ sự thông thạo, biết<br />
rằng chúng ta bất diệt, chúng ta vĩnh cửu, và chúng ta không bao giờ bị tổn thương.<br />
<br />
Tôi đã chữa lành cho nhiều người bị đau khổ. Họ không hề có một chút yên ổn nào, dù sự<br />
ăn ngon mặc đẹp của họ bảo đảm cho suốt cuộc sống hiện tại. Sự yên ổn không xuất phát<br />
từ của cải. Bạn không thể đem theo những thứ vật chất đến kiếp sau, nhưng bạn có thể<br />
mang theo mình nghiệp lực, hành động, sự phát triển – điều mà bạn đã học hỏi và cách mà<br />
bạn đã tiến bộ như một con người đã tiến triển về mặt tâm linh. Thật dễ dàng cho bạn đem<br />
theo những tài năng riêng mình. Tôi cho rằng Mozart đã là một nhạc sĩ thiên tài trong kiếp<br />
quá khứ, điều này giải thích nguyên nhân ông đã sớm phát triển lúc còn là một đứa bé vào<br />
thế kỷ 18.<br />
<br />
Yên ổn và tự trọng tương tác lẫn nhau, tự trọng đôi lúc khó đạt được, mà thiếu nó tính tự<br />
yêu bản thân không thể tồn tại. Nhiều người trong chúng ta hội tụ một khái niệm do cha<br />
mẹ, thầy giáo, bạn bè hay cộng đồng dạy dỗ (thường là vô tình). Theo một phương diện<br />
nào đó, chúng ta không đầy đủ, không cảm thấy dễ chịu trong giao tiếp cộng đồng. Nếu<br />
chúng ta có thể từ bỏ phần tiêu cực đó chúng ta dễ dàng đạt được tính tự yêu bản thân.<br />
Nếu một tôn giáo truyền thống nói “yêu mọi người khác” thì họ đã không hiểu hết điểm<br />
chính yếu. Tự yêu bản thân là nền tảng cho tình yêu của người khác. Đó là nơi mà việc từ<br />
thiện đúng nghĩa khởi đầu. Nếu bạn yêu chính bản thân mình, tính tự yêu bản thân sẽ tràn<br />
ra; nếu bạn không biết tự yêu mình, năng lượng của bạn, có ý hoặc vô ý, sẽ phải tập trung<br />
lại để tìm kiếm nó, và lúc đó bạn sẽ không còn thời gian cho một ai khác.<br />
<br />
Tự yêu bản thân không hề ích kỷ; Đó là lòng tự trọng lành mạnh. Người ích kỷ, kẻ khoác<br />
lác, người tự tài trợ, ngôi sao nhạc nhẹ, một doanh nhân thường không yên ổn trong lòng.<br />
Họ gây ấn tượng giống như tính tự yêu bản thân để bán chính họ hoặc là sản phẩm của họ.<br />
Có một người đàn ông mà tôi đã từng nghĩ là một người kết hợp nhiều nhất, một kiểu mẫu<br />
của lòng tự tin chung và tự đề bạt. Trong phút tin tưởng nhau anh ta kể với tôi rằng anh đã<br />
chơi trò “tránh xe buýt”, có nghĩa là anh đứng tại một góc đường nguy hiểm và cố nhìn<br />
<br />
gần như thế nào để anh có thể sắp bị tông. Tôi lặng đi vì kinh ngạc.<br />
<br />
- Nếu anh chết thì sao?<br />
<br />
- Thì thế giới sẽ tống khứ được một vật vô giá trị.<br />
<br />
Thật sự tự yêu bản thân không cần được biết rộng rãi hoặc được biểu diễn công khai. Đó<br />
là trạng thái nội tâm, một cảm giác, một sức mạnh, một niềm hạnh phúc; Đó là sự yên ổn.<br />
Hãy nhớ rằng những linh hồn là một phần của đấng Toàn Năng, đó là tình yêu. Tất cả<br />
chúng ta đều có linh hồn. Chúng ta luôn luôn được yêu. Và chúng ta luôn luôn yêu để đáp<br />
trả lại.<br />
<br />
***<br />
<br />
Lần đầu khi Patrick bước vào văn phòng tôi, trông anh giống như một chàng thanh niên<br />
mới lớn lôi thôi lếch thếch – tóc tai bù xù, râu ria lưa thưa, quần áo gớm giếc kết hợp với<br />
đôi giày Adidas, móng tay bẩn thỉu – nhưng thật ra anh ta đã 31 tuổi. Một người đàn ông<br />
trẻ gầy nhom tái nhợt, đôi mắt bị đỏ và rỉ dịch quay ngoắc đi khi đôi tay ẻo lả bắt tay tôi.<br />
Đây là một người đàn ông có rất ít lòng tự trọng như nhiều người mà tôi từng gặp.<br />
<br />
Chúng tôi lập danh sách tên tuổi, nghề nghiệp (nhân viên kế toán cho công ty viễn thông<br />
thiếu kinh nghiệm), nơi cư ngụ (Miami), anh ta vẫn còn sống chung với cha mẹ, điều hiển<br />
nhiên anh là con một và độc thân.<br />
<br />
Mặt đỏ bừng vì mắc cở anh nói với tôi:<br />
<br />
- Còn trong trắng.<br />
<br />
- Ai đã giới thiệu anh đến vậy?<br />
<br />
- Ba mẹ tôi.<br />
<br />
- Tôi có biết họ không?<br />
<br />
- Ồ, không. Không thể. Ba tôi làm việc cho văn phòng tàu biển của một công ty, mẹ tôi<br />
phụ trách kinh doanh tại Kmart. Không phải loại người mà ông chơi thân được.<br />
<br />
<br />
Câu nói cuối cùng có vẻ thù địch. Tôi bỏ qua điều đó, nhưng tôi nghĩ họ rất yêu thương<br />
con trai họ, vì phải chi tiền cho việc trị liệu.<br />
<br />
- Làm sao họ biết tôi?<br />
<br />
- Họ thấy ông trên chương trình ti vi và họ nghĩ ngay “đó là người dành cho Patrick.”<br />
<br />
- Tại sao?<br />
<br />
- Vì tôi say sưa với những chuyện khoa học viễn tưởng – hoặc đã từng.<br />
<br />
- Và họ nghĩ là du hành về quá khứ là câu chuyện khoa học viễn tưởng?<br />
<br />
Tôi nhìn anh ta thân thiện hơn.<br />
<br />
- Anh cũng nghĩ như vậy?<br />
<br />
Một cái nhún vai. Một sự yên lặng. Tôi hối thúc:<br />
<br />
- Anh nói là anh đã từng say sưa truyện khoa học viễn tưởng. Khi nào vậy?<br />
<br />
- Lúc nhỏ.<br />
<br />
- Nhưng bây giờ đã hết?<br />
<br />
- Tôi nghĩ là tôi vẫn còn… nhưng tôi quá già.<br />
<br />
Thật ấn tượng. Nhiều người bạn già của tôi đọc truyện khoa học viễn tưởng và cho tôi<br />
mượn. Tôi rất khâm phục các nhà văn như Verne, Wells, Lem, Bradbury. Giờ đây tôi đặc<br />
biệt thích họ vì họ có một tầm nhìn phi thường về tương lai.<br />
<br />
- Cái gì là ‘quá già’?<br />
<br />
- Mười hai.<br />
<br />
<br />
Anh ta nói điều này quá chắc chắn nên tôi biết có một sự kiện đã xảy ra khi anh ở tuổi đó.<br />
Bằng cách nào đó sự kiện này đã làm anh đau đớn.<br />
<br />
- Anh đã quá già lúc mười hai tuổi? Nhiều người đọc truyện này cho đến lúc họ chín<br />
mươi.<br />
<br />
Một cái nhún vai khác. Công nhận.<br />
<br />
- Ai nói là anh đã quá già?<br />
<br />
- Cha tôi. Ông đem truyện của tôi bán cho cửa hàng sách cũ. Ông nói rằng đã đến lúc tôi<br />
phải chuẩn bị cho những việc làm khi tôi trưởng thành.<br />
<br />
- Và truyện khoa học viễn tưởng có thể đụng chạm đến việc đó?<br />
<br />
- Cha nói tôi là người mơ mộng hão huyền, sống trên sao Hỏa. Đã đến lúc phải quay lại<br />
trái đất.<br />
<br />
- Ông ấy có đúng không?<br />
<br />
- Tôi tin là vậy.<br />
<br />
Patrick nhoài người lên phía trước, rồi sau cùng giọng anh trở nên sinh động.<br />
<br />
- Nhưng tôi sẽ kể cho ông nghe, bác sĩ Weiss. Đời sống trên sao Hỏa tốt hơn trên trái đất<br />
rất nhiều.<br />
<br />
Vậy thì cuộc sống của anh trên trái đất buồn biết bao. Tôi hỏi anh:<br />
<br />
- Bây giờ anh nghĩ gì về những con tàu thăm dò sao Hỏa? Anh đã nhìn thấy những hình<br />
ảnh đó chưa?<br />
<br />
- Tôi đã thấy! Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu. Mười năm nữa trên sao Hỏa sẽ có con người,<br />
kiều dân của họ.<br />
<br />
- Anh sẽ ở đó?<br />
<br />
<br />
Ánh sáng lóe lên rồi tắt lịm như thể tôi vừa tắt công tắc.<br />
<br />
- Không.<br />
<br />
- Bởi vì anh không được phép đến đó?<br />
<br />
- Bởi vì người khác sẽ đến đó trước.<br />
<br />
Đôi tay đan lại vào nhau và anh đưa lên trước mắt như thể che phủ khuôn mặt tôi. Một lần<br />
nữa tôi cảm thấy nỗi buồn của anh.<br />
<br />
- Họ không muốn tôi đi cùng.<br />
<br />
- Tại sao?<br />
<br />
- Vì tôi không thuộc về nó. Không bao giờ thuộc về nó.<br />
<br />
- Vậy anh sẽ thuộc về nơi nào?<br />
<br />
- Cô độc trên bầu trời.<br />
<br />
- Làm sao anh biết được.<br />
<br />
- Đó là điều mà những cuốn sách đã nói với tôi.<br />
<br />
- Sách về khoa học viễn tưởng?<br />
<br />
- Đúng vậy. Chỉ với tôi, họ không thích viễn tưởng, họ chỉ có cái nhìn lướt qua về tương<br />
lai. Tôi ở trong tàu vũ trụ hoặc thậm chí đang bay trên bầu trời của riêng tôi; rất dễ. Tôi<br />
không thích những cuốn sách viết về chiến tranh hoặc đại loại như vậy. Tôi không thích<br />
quái vật hoặc vũ khí siêu hạng. Chỉ những cuốn sách nói về du hành đến các hành tinh và<br />
các ngôi sao khác.<br />
<br />
Tôi có thể thấy anh ta tự nhốt mình trong phòng, đọc sách, trong khi bên ngoài cha mẹ của<br />
<br />