intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Muộn Màng

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

63
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nếu em là cây anh sẽ nguyện là đất, để em có thể sống mãi trên anh. anh dẫu biết chúng ta mãi mãi chỉ là hai đường thẳng chéo nhau, gặp nhau rồi để ngàn lần cách biệt.... tất cả do anh đã quá ngu ngốc để mất em,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Muộn Màng

  1. Muộn Màng Tác giả: chính milk ạ... Thể loại : tình cảm Nếu em là cây anh sẽ nguyện là đất, để em có thể sống mãi trên anh. anh dẫu biết chúng ta mãi mãi chỉ là hai đường thẳng chéo nhau, gặp nhau rồi để ngàn lần cách biệt.... tất cả do anh đã quá ngu ngốc để mất em, tất cả do anh quá ít kỉ không biết em cần gì. biết làm gì để thời gian quay lại, biết làm gì để chúng ta như xưa? xin em đó hảy cho anh một lời đáp...xin em đó hãy quay về bên anh _ Tiểu Quyên, nghe anh. Người con trai dáng vẻ thanh cao, đang cầm chặt tay cô gái tên Tiểu Quyên, nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc trên trán cô. Cô gái khẽ cúi đầu không nói gì, đôi mắt buồn nhìn xa xăm về một phương nào đó như ngóng đợi ai. Cô từ từ rút tay khỏi tay chàng trai, ngước nhìn người con trai bằng đôi mắt như muốn hút sâu vào tâm can ai đó. _ Nhất Duy, thay em đưa cái này… Từ con hẻm nhỏ bên đường xuất hiện ba chàng trai, dáng người khỏe khoắn vừa đi vừa đùa nghịch. Chợt một trong ba người dừng lại, tay siết chặt thành nắm đấm đứng lặng yên một chỗ nhìn hai người đằng xa đang nắm tay. Hai người con lại cũng nhìn theo hướng ấy, một giây ngỡ ngàng rồi bình tĩnh kéo tay bạn mình. _ đi nào Nhật Long. _ buông tớ ra, tớ muốn biết bọn họ đang làm gì.
  2. Nhật Long gạt tay bạn mình rồi xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay mình, có cái gì đó đang đâm mạnh vào tim anh, đau nhói, tim anh đang gào khóc chảy từng giọt máu. o0o _ em đi đây, tất cả nhờ vào anh. Dứt lời Tiểu Quyên quay đầu bước đi không nhìn lại, âm thầm từng bước rời khỏi. cô đâu nào hay có một ai đó đang đau khổ ngước nhìn cô, cô nào biết cô vừa làm tổn thương một trái tim. Nhất Duy cũng quay lưng muốn bỏ đi thì bắt gặp ngay nụ cười nữa miệng của Nhật Long. Anh im lặng lướt ngang, nhưng ai kia nào dễ dàng bỏ qua. Huýt mạnh vào vai Nhất Duy, Nhật Long lên giọng _ nắm tay bạn gái của bạn mình thấy thế nào? Câu nói khiêu khích vang lên, Nhất Duy im lặng kìm chế cơn thịnh nộ của mình. Quay sang hai người còn lại khẽ hắng giọng _ chăm sóc hắn cho kỉ vào đừng để hắn chạy đi cắn bậy người ta, _ mày nói gì hả? Nhật Long không còn kiềm chế được nửa, nắm chặt cổ áo Nhất Duy giơ cao nắm đấm. nụ cười nữa miệng hiện lên trên môi Nhất Duy càng khiện Nhật Long thêm nóng giận. Hoàng Khanh và Thanh Hải mỗi người giữ chặt một người không muốn cả hai xảy ra xung đột. Nhật Long một mực gạt tay Hoàng Khanh lao đến bên Nhất Duy, Nhất Duy cũng không vừa đấm mạnh vào má Nhật Long một cái đau điếng, chỉ tay thẳng vào đầu Nhật Long
  3. _ Dùng đầu mà suy nghĩ, đừng đem nắm đấm ra dọa người khác. Dứt lời Nhất duy bỏ đi, để lại ba người bọn họ. một ngồi xổm ven đường ra sức đánh mạnh đến mức máu bật khỏi cánh tay mà không hay biết. Hai người còn lại đau lòng nhìn bạn mình mà không tài nào can ngăn được. o0o những vỏ bia, vỏ rượu được vứt đầy trên sàn nhà, một thân hình cao to đang nằm vật vả ở một góc tường, miệng không ngừng gọi tên một ai đó. Cánh tay bị thương được quấn một mãnh vải trắng vương màu đỏ thẩm của máu. _ Tiểu Quyên, tại sao em lại lừa dối anh? Tại sao chúng ta lại đến nông nổi này. Nói về Nhật Long có lẽ anh là người hạnh phúc, ít nhất là trước lúc này. Anh có gia đình hòa thuận, không giàu có nhưng vẫn đủ khiến anh hài long, anh có những người bạn thật sự không vụ lợi và anh còn có một cô người yêu xinh đẹp giỏi giang lại hiền thục. Nhưng tất cả với anh bây giờ chỉ còn là con số 0. Gia đình ra nước ngoài định cư anh không đi theo vì vẫn còn hoài bảo ở mảnh đất này. Và giờ đến lượt người anh yêu thương nhất cùng người bạn của anh ở bên nhau. Tại sao họ lại có thể tàn nhẫn với anh như thế, anh đã làm gì sai nào?? _ tỉnh dậy Nhật Long, cùng tớ đi ra ngoài nào. Hoàng Khanh đỡ người bạn, người anh em mình đứng dậy. anh hiểu chuyện gì đang xảy ra và cũng hiểu cảm giác của Nhật Long bây giờ. Nhật Long không quan tâm,đẩy tay Hoàng Khanh ra rồi tiếp tục tu ừng ực từng ngụm rượu,không muốn bỏ sót một giọt nào. Anh muốn tìm kiếm sự giải thoát cho chính mình qua rượu bia. _ cậu muốn sống tiếp thì đi theo tớ.
  4. o0o một chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe. Hai con người trong xe ngồi im lặng không ai nói gì, mỗi người chạy theo một suy nghĩ riêng của mình. Tiểu Quyên im lặng bấu mạnh cánh tay mình, mím chặt môi đến bật máu. Nhất Duy cũng im lặng nhìn cô gái bên cạnh mình không biết làm thế nào. Chợt anh thấy bóng một chiếc xe sắp lướt qua đây, chẳng biết vô tình hay cố ý anh kéo đầu Tiểu Quyên lại sát vai mình, một phút giật mình cho hành động của Nhất Duy. Như hiểu ra chuyện gì Tiểu Quyên chỉnh lại tư thế rồi cũng dựa sát vào người Nhất Duy. Chiếc xe từ từ lăn bánh lại sát chiếc xe trắng đang đổ, Nhật Long chau mày nhìn sang hai người trong xe. Từng tiếng nói rít qua kẽ răng khiến người khác cảm nhận được hơi lạnh. _ dừng xe Chiếc xe vừa dừng lại, Nhật Long hùng hổ bước qua chiếc xe kia, gỏ cửa kính. Cửa kính vừa được mở một luồng khí lạnh giá tỏa vào xe. _ hai người được lắm, Tiểu Quyên em nhẫn tâm lắm em biết không. Cánh tay siết chặt cổ áo Nhất Duy, Nhật Long không thể kiềm chế chính mình nữa rồi. Tiểu Quyên vẫn ngồi đó trong vòng tay Nhất Duy, không nhúc nhích chỉ có đôi mắt tránh nhìn thẳng vào mắt Nhật Long, cô lướt mắt mình nhìn về một hướng xa xăm nào đó. Thấy chuyện không ổn, Hoàng Khanh nhanh chóng bước ra khỏi xe, kéo chặt Nhật Long về, trước khi hai người bước đi một nụ cười hiện lên trên khóe môi Nhất Duy và một câu nói thoảng qua. _ ngu ngốc Chiếc xe trắng lướt qua hai người rồi khuất dần nơi cuối hành lang. Nhật Long tức giận đấm mạnh vào tường buông một câu chữi rồi ngồi vào xe để Hoàng Khanh
  5. đưa đi. o0o ở một góc khuất của thành phố nhộn nhịp, bên bờ hồ có hai chàng trai ngồi dựa lưng vào gốc cây, âm trầm nhìn mặt nước đang lăn tăn gợn sóng. Đôi mắt trầm buồn vẫn không ngừng thấy hình ảnh đau lòng trước mặt mình, đã cố xóa nhưng mà sao khó quá. Một bàn tay đặt lên vai Nhật Long, anh hiểu nhưng giờ chẳng còn tâm trí nào quan tâm chuyện xung quanh, vứt nốt vỏ bia cuối cùng rồi đứng dậy. _ cậu đi đâu thế? _ cậu không cần quan tâm, tớ muốn một mình suy nghỉ. Hoàng Khanh buông tay Nhật Long ra, hơn ai hết bây giờ cậu ta cần một không gian riêng. o0o hình ảnh không tròn vẹn của Nhật Long hiện qua tấm gương đã không còn lành lặn, những vết nứt khiến khuôn mặt anh biến dạng. anh đưa tay sờ từng đường nứt do chính mình gây nên, đây là vết nứt của gương hay là vết thương trong lòng anh, sao mà đau đớn quá. Cánh tay rỉ máu làm đỏ thấm một mảng gương. Anh không quan tâm có gì đau lòng bằng bị người yêu dối lừa, bị anh em phản bội. không chịu đựng nổi sức ép về tinh thần. Nhật Long ra sức đập nát những thứ trước mắt mình, tiếng đồ đạc bị vở, tiếng hét, cả tiếng con tim đang vụn vỡ hòa quyện vào nhau, những giọt nước mắt trước khi kịp rơi trên má đã khô cạn trong tim anh. Thanh Hải nhìn bạn mình đau khổ không chịu được, muốn nói gì thì Hoàng Khanh đã giữ lại khẽ lắc đầu. Thanh Hải chỉ còn biết bất lực nhìn bạn mình tự hành hạ thể xác. Có ai biết ở một nơi nào đó cũng có người đau khổ, so với sự đau khổ bị phản bội còn gấp trăm ngàn lần. Tiểu Quyên ôm chặt lấy đầu mình, ngồi bệt xuống lưng dựa vào tường, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của cô. Khẽ
  6. dùng tay vuốt nhẹ mái tóc mình, từng lọn tóc rơi rụng khiến cô đau khổ, miệng vẫn không ngừng lẫm bẫm _ em xin lỗi, xin lỗi anh. Em không thể, đừng trách em. Cứ thế mà khóc, cứ thế mà đau. Có hai người đang đau, đau đến chết đi sống lại. một nguyện ý làm kẻ phụ bạc chỉ mong ai kia hạnh phúc, một chán ghét cuộc sống nhưng không thể chán ghét kẻ phụ bạc mình. Đời người sao quá nhiều trớ trêu, ông trời sao quá nhẫn tâm. từng bước chân thửng thờ,Nhật Long bước qua những nơi anh và Tiểu Quyên  đã cùng bước nhưng sao giờ với anh nó lại xa lạ quá. Từng hình ảnh trước kia  hiện về trong tâm trí anh như một đoạn phim quay chậm. Tiểu Quyên đang đứng  ở trước mắt anh, ra sức vẫy tay với anh rồi mỉm cười. anh đưa tay với lấy bàn  tay cô nhưng hình ảnh ấy vụt mất, anh mới sực tỉnh tất cả chỉ là quá khứ. Đôi  bàn chân anh cuối cùng cũng dừng lại cạnh một hồ nước nhân tạo, đôi mắt anh  nhìn xoáy sâu vào đấy, lại một kỉ niệm đẹp hiện về. Tiểu Quyên đang dựa đầu  vào vai anh. Tay anh và tay cô hòa vào nhau, tiếng nói ấm áp của Tiểu Quyên  vang lên trong đầu anh.      _ Nhật Long này, mình sẽ mãi mãi bên nhau nhé.      Cô vừa nói vừa đưa cao cánh tay mình lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào chiếc  nhẫn lấp lánh. Anh ngồi cạnh khẽ mĩm cười rồi xoa nhẹ đầu cô.      _ ngốc, nhất định như thế mà.      Từng kỉ niệm cứ xoáy sâu vào tim anh, cứa thành một vết sẹo đau đớn. tại sao  những kỉ niệm ấy chỉ như mới hôm qua mà giờ lại làm anh đau khổ. Những tình 
  7. cảm, nhửng kí ức ấy đã và đang hành hạ anh, hành hạ con tim đã đầy sẹo của  anh. Đau lắm, đau đến không thể thở được.      o0o      ở trong một bệnh viện, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi, khó chịu. trên  chiếc giường trắng có một thân ảnh mỏng manh, ngồi thẩn thờ nhìn xa xăm  nhưng miệng vẫn nở nụ cười bên cạnh là ba chàng trai.      _ anh Nhất Duy, cám ơn đã giúp em lừa anh Nhật Long nhé.      _ ngốc, sao em cứ khách sáo thế hả      Nhất Duy xoa đầu Tiểu Quyên, miệng nói nhưng trong tâm thì đau khổ đến  dường nào. Hoàng Khanh ngồi cạnh âm thầm quan sát rồi mỉm cười      _ Tiểu Quyên của bọn anh dạo này đẹp ra nhỉ, càng ngày càng xinh này, em mau  hết bệnh còn trở lại như xưa nha.      Một nụ cười đượm buồn hiện lên trên khuôn mặt xanh xao của Tiểu Quyên, tất  cả bọn họ đều biết những nụ cười kia chằng qua là để níu giữ chút gì còn trong  tâm hồn nhau.    Một người đang tựa lưng vào cửa phòng bệnh, quan sát mọi người bên trong,  đôi mày khẽ cau rồi quay đầu bỏ đi. Vừa bước đi vừa điện thoại cho một ai đó.   
  8.   o0o      Nhật Long đang ngồi thẩn thờ nơi ghế đá công viến trước kia anh cùng Tiểu  Quyên vẫn ngồi. bao kí ức cứ chạy mãi không thôi trong tim anh, điện thoại reo  đến hồi chuông thứ hai anh mới hay, không buồn liếc xem ai điện, giọng mệt mỏi  vang lên.      _ alo      _ cậu mau đến bệnh viện thành phồ đi, Tiểu Quyên đang ở đây, tất cả chỉ là một  vỡ kịch.      _ cậu nói gì thế Thanh Hải?      _ đừng hỏi nhiều mau đến đi.      Không quan tâm chuyện gì đang xảy ra, Nhật Long vội vàng chạy đến bệnh viện.  giờ đang là giờ cao điểm biết không thể bắt được xe, anh dùng hết sức mình mà  chạy, vượt qua từng ngõ hẻm, vượt qua từng con phố. Nhửng hình ảnh trước  kia hiện về đan xen giữa hiện tại và quá khứ. Và bây giờ anh đã hiểu không ai  phản bội chỉ có người quá ít kỉ.” Tiễu Quyên ngốc nghếch tại sao em phải làm  như thế, tại sao” câu hỏi ấy cứ vang lên trong đầu anh cho đến khi anh đến bệnh  viện, đôi chân như không thể chạy tiếp nhưng anh vẫn cố hết sức để đến phòng  bệnh cũa cô.     
  9. o0o      _ em đi đây, các anh đừng lo.      Cô ý tá dừng đẩy giường bệnh trước cửa phòng phẩu thuật, Tiểu Quyên nắm  chặt tay Hoàng Khanh lên tiếng. cô vẫn giữ nét mạng rạng ngời nhưng lòng thì  ngỗn ngang, cô hiểu một cuộc phẩu thuật chỉ có cơ hội thành công là 50%. Cô  đang đặt cược cuộc đời mình với tử thần nhưng biết làm sao còn hơn ngồi một  chổ chờ chết. cô thà một lần thử dù thất bại cuối cùng vẫn chỉ là chết, đều tiếc  nuối là cô không thể chào tạm biệt người cô yêu thương trước khi ra đi mà thôi.  Cả đờii cô chỉ mong anh hạnh phúc.    o0o      đôi chân rung rung, Nhật Long chạy bước từng bước, Nhất Duy cũng im lặng  tiến về phía anh. Khi Nhật Long định lướt qua thì một cánh tay đã nắm lấy tay  anh, một giọng nói khẽ vang lên, âm trầm, đau thương.      _ Tiểu Quyên đưa cái này cho tôi, nhờ tôi đưa cho cậu. trước khi cô ấy vào phòng  cô ấy vẫn nắm chặt chiếc nhẫn không rời.      Nhật Long đau lòng nắm chiếc nhẫn trong bàn tay, cầm chặt bức thư không dám  mở. đến trước cửa phòng phẫu thuật, anh muốn mở tung cánh cửa gào thét bắt  cô phải xin lỗi anh vì đả dối anh, làm anh đau. Gục mặt vào tường anh đau khổ,  Hoàng Khanh im lặng đặt tay lên vai anh an ủi. Nhật Long cấm bức thư rung rung  mở ra, từng dòng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt anh, đôi mắt nhòe vì lệ đọc  từng chữ trong thư   
  10.   “ gữi anh thân yêu của em,    Khi anh đọc bức thư này có lẽ em không còn trên đời này. Anh biết không em yêu  anh nhiều lắm, nhưng vì yêu anh nên em phải dối lừa anh. Anh à, em bị ung thư  máu, em có thể chết bất cứ lúc nào, tử thần luôn bên cạnh em. Em không muốn  anh vì một người sắp chết mà đau lòng, em chỉ còn biết nhờ anh Nhất Duy cùng  em diễn vở kịch vụng về này. Em nghĩ mình không nên để lại bức thư này cho  anh, vì như thế sẽ càng làm anh đau khổ. Nhưng em lại sợ anh sẽ vì em mà hận  tình yêu, hận cuộc đời. dù vì thì anh à, hãy mạnh mẻ mà sống, nếu em không may  mắn chết đi thì anh hãy thay em sống nốt cuộc đời còn lại của em. Hãy hạnh  phúc như em đã từng mong mỏi anh hạnh phúc, đừng tự chôn chặt cuộc đời  mình anh nhé, em sẽ mãii bên anh. Hãy coi em như kỉ niệm đẹp rồi cất giữ nới kí  ức, em ít kỉ không muốn anh quên em đâu nhưng em cũng không đánh lòng nhìn  anh vì em mà đớn đau. vì thế anh hãy dùng con tim mình để yêu thương một  người khác anh nhé.    Tạm biệt anh người em yêu  Tiểu Quyên ”      o0o      “ thông báo quý khác chuyến bay XX đi từ Pari về Việt Nam đang hạ cánh”    Tiếng thông báo của cô nhân viên vang lên, một thân ảnh đang kéo chiếc vali từ  hướng cửa bước ra. Đôi mắt kính đen che khuất ánh mắt của người, nhìn xung  quanh một lượt rồi người ấy ra khỏi sân bay, bước lên chiếc xe taxi rồi đi thẳng  đến nghĩa trang. Người thanh niên đặt vali xuống, tháo kính rồi lặng lẽ ngồi bên  mộ, cô gái đang mĩm cười nhìn chàng trai.     
  11. _ Tiểu Quyên, anh đã về, sao ngần ấy năm anh đã trở lại nơi đau thương này. Em  vẫn khỏe chứ.      Nhật Long vuốt ve khuôn mặt Tiểu Quyên qua bức hình trên nền mộ lạnh lẽo. đã  năm năm từ ngày Tiểu Quyên mất, anh đã cố gắng chôn chặt trái tim mình  nhưng sao khó quá, hình ảnh ngày cô ấy ra đi hằng đêm vẫn hiện về ám ảnh anh.    Đèn từ phòng phẩu thuật vụt tắt, cánh cửa bật mở, bác sĩ lặng lẽ bước ra khỏi  phòng bệnh. Cả bốn chàng trai đồng loạt đứng lên bước về phía bác sĩ, Nhật  Long tay rung rung cấm chặt bức thư mong trời cô ấy sẽ vượt qua.      _ xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.      Bác sĩ dứt lời lặng lẽ bước đi, ông đã thất bại trong việc níu giữ sinh mệnh người  con gái ấy khỏi tay tử thần. chiếc giường bệnh được đẩy ra, cô ấy nằm đó, im  lặng không nói cũng không cười. Nhật Long từ từ bước đến bên cạnh cô, đưa tay  vuốt nhẹ khuôn mặt cô rồi không ngừng gào thét, lay mạnh vai cô.      _ Tiểu Quyên, em tỉnh lại cho anh, tỉnh lại giải thích cho anh đây chỉ là trò đùa,  anh xin em đó. Tỉnh dậy đi, anh xin lỗi em mà, xin lỗi vì anh không sớm nhận ra  những biểu hiện của em, xin lỗi vì anh chỉ biết nghỉ cho mình, cứ nghỉ em phản  bội. tỉnh dậy đi anh van xin em đó, đừng bỏ anh một mình….đừng mà.      Từng giọt nước mắt lạnh giá rơi trên khuôn mặt anh, anh gào thét, anh đau khổ.  Dù bây giờ anh có làm gì thì cô vẫn không mở mắt nhìn anh, cô sẽ không bao giờ  tha thứ cho anh, không bao giờ. Nhất Duy đau lòng ôm chặt Nhật Long để cô y tá  đẩy chiếc xe đi. Cả ba đều hiểu tình cảm sâu nặng của hai người, nhưng người  đã chết có làm gì cũng không thể sống lại trừ khi có phép màu. Mà cuộc sống này 
  12. làm gì có phép màu, tất cả chỉ là sự thật sự thật đau thương đến tàn nhẫn. sau  khi lo xong hậu sự cho Tiểu Quyên thì Nhật Long cũng bay sang Pari.      _ em có biết mình ác lắm không? nếu ngày ấy em nói thật với anh thì giờ anh có  phải hối hận đến dường này không? Nhưng tất cả đã muộn màng phải không  em? Có lẽ suốt cuộc đời này đây là sự hối tiếc lớn nhất đời anh, anh sẽ cố gắng  sống tốt như em mong muốn, anh sẽ cố gắng sống vì em…      _ đi thôi Nhật Long, cậu về mà chẳng báo ai một tiếng      Hoàng Khanh xuất hiện từ phía sau anh, đặt tay lên vai anh. Nhật Long quay đầu  nhìn rồi mỉm cười đứng dậy kéo vali nhìn ba người bạn của mình. Họ vẫn như  ngày nào, chẳng có gì thay đổi, có chăng là sự thay đổi ẩn sâu trong tâm hồn của  họ.      _ tất cả đã qua rồi…hãy xem là kỉ niệm đẹp.      Nhất Duy đến bên mộ đặt bó hoa bách hợp rồi lên tiếng. sao đó cả bốn người  rời khỏi nghĩa trang, rời khỏi nơi đang cất giữ một phần cuộc sống trước kia của  họ. giờ đây họ sẽ sống tốt hơn, sống cho cả phần người đang nằm im ở đấy. gió  thổi qua bó bách hợp, cánh hoa rung rung trong gió, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn nụ  cười ấy    “ sống tốt các anh nhé,em mãi bên các anh” 
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2