Chương 14<br />
<br />
Khi Otsune ăn sáng xong xuôi và đi ra ngoài mua sắm thì Suezo còn<br />
ngồi nhà vừa hút thuốc vừa đọc báo vậy mà khi trở về thì hắn đã đi ra<br />
ngoài. Nếu như Suezo còn có ở nhà thì Otsune sẽ bám níu lấy mà nói mà<br />
hỏi dù không biết nói và hỏi gì nhưng giờ thấy vậy Otsune chán nản. Giờ<br />
thì phải chuẩn bị bữa cơm trưa. Rồi cũng phải may áo cho con nữa. Trong<br />
khi làm những việc hàng ngày như máy móc đó thì cái mũi nhọn muốn<br />
được gặp chồng hỏi cho ra lẽ dần bị bẻ cong đi. Những lần xung đột với<br />
chồng với uy thế hừng hực như đâm đầu vào bức tường đá dạo gần đây<br />
thỉnh thoảng xảy ra. Tuy nhiên lần nào Otsune cũng kinh ngạc vì cái bức<br />
tường mà chị đã chắc chắn đâm đầu vào lại là một tấm vải mỏng rũ xuống.<br />
Rồi thì nghe lão chồng với cái lưỡi không xương nói những lời ra vẻ đạo lý<br />
là chị tuy không phải bị khuất phục vì cái đạo lý ấy nhưng vẫn nhũn ra như<br />
tàu lá héo mà không hiểu vì sao. Hôm nay Otsune cũng thấy lần tập kích<br />
thứ nhất này không tiến triển trôi chảy rồi. Chị ăn cơm trưa cùng với con.<br />
Phân xử chuyện tranh cãi của mấy đứa nhỏ. Rồi may áo. Lại chuẩn bị bữa<br />
cơm tối. Cho lũ trẻ tắm trong bồn. Chị cũng tắm. Vừa đốt nhang muỗi vừa<br />
ăn cơm tối. Cơm tối xong thì lũ trẻ ra ngoài chơi đến mệt lử mới trở về.<br />
Người hầu gái từ bếp đi lên lấy chăn màn ra và giăng mùng cho chúng. Cho<br />
lũ trẻ đi vệ sinh rồi dỗ chúng ngủ. Đậy lồng bàn lên phần cơm của chồng,<br />
rồi thắp lò than để nơi phòng bên. Mỗi khi chồng không về ăn tối, Otsune<br />
đều để như vậy.<br />
Otsune làm những chuyện đó như cái máy. Rồi chị cầm chiếc quạt tay<br />
chui vào trong màn ngồi. Cho đến lúc đó chị mới hình dung chuyện chồng<br />
mình giờ đang ở chỗ người phụ nữ gặp buổi sáng nay một cách rõ ràng như<br />
vừa mới đây. Chị cảm thấy mình không thể nào ngồi vững nữa. Trong khi<br />
nghĩ “Làm thế nào bây giờ?”, “Làm sao đây?” thì Otsune bất chợt muốn đi<br />
thử đến căn nhà trên dốc Vô Duyên xem sao. Khi đi mua bánh bao mà lũ<br />
trẻ thích nhất ở tiệm Fujimura, chị nghe nói kế bên căn nhà của cô giáo<br />
<br />
dạy may là ngôi nhà đó nên đã nhìn qua thấy căn nhà đó được rào bằng<br />
lưới mắt cáo. Giờ chị muốn đi thử đến đó xem sao. Thắp đèn lên mà đi ra<br />
ngoài chăng? Biết đâu nghe lóm được tiếng nói chuyện thầm thì? Dù chỉ<br />
vậy thôi thì chị cũng muốn đi. Không được, không được, chuyện đó không<br />
thể được. Nếu đi ra ngoài bây giờ thì phải băng qua hành lang kế bên căn<br />
phòng của người giúp việc. Rồi phải mở cánh cửa nơi hành lang đó. Chắc<br />
chắn cô Matsu đó vẫn còn đang thức vá may. Nếu bị hỏi là bà chủ đi đâu<br />
vào giờ khuya khoắt này thì mình biết trả lời ra sao? Nếu nói là mình ra<br />
ngoài mua đồ gì đó thì chắc hẳn Matsu sẽ bảo vậy bà để con đi cho. Như<br />
vậy dù mình muốn đi đến đó mà xem cũng chẳng thể nào lén lút đi được.<br />
Biết phải làm sao đây? Sáng nay, khi trở về nhà, mình muốn gặp lão ấy sớm<br />
sớm một chút nhưng nếu như giáp mặt khi ấy mình sẽ nói gì nhỉ? Chắc là<br />
mình sẽ nói lung tung hết cả. Rồi thì lão ấy lại tùy tiện nói vài ba câu lừa<br />
gạt mình nữa chứ gì. Lão là một người vô cùng khéo ăn nói thành ra mình<br />
không làm sao cãi tay đôi bằng với lão được. Chẳng thà cứ im lặng thì hay<br />
hơn. Nhưng nếu mình im lặng thì sẽ ra sao nhỉ? Chẳng lẽ lão đi lại với<br />
người đàn bà ấy mà mình lại làm như chẳng có chuyện gì cả hay sao? Làm<br />
sao nhỉ? Làm sao bây giờ?<br />
Trong lúc cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi chuyện đó, thì tư tưởng lại quay trở về<br />
điểm xuất phát đầu tiên. Khi ấy, đầu óc cứ mơ màng, rồi chẳng hiểu<br />
chuyện gì ra chuyện gì nữa. Nhưng cuối cùng Otsune đi đến quyết định<br />
rằng mình không thể nào mà rỉa rói, cấu xé lão được nên đành thôi vậy.<br />
Khi đó Suezo bước vào. Otsune cố tình im lặng, lấy tay mân mê cây quạt.<br />
“Chà, đừng làm điệu bộ kỳ quái vậy chứ? Có chuyện gì sao?”<br />
Thấy người vợ không chào mình câu “Anh đã về rồi à?” như mọi lần<br />
nhưng Suezo cũng không tức giận. Bởi vì tâm trạng hắn đang vui.<br />
Otsune vẫn im lặng. Mặc dù nghĩ rằng mình cần phải tránh gây ra cuộc<br />
xung đột nhưng thấy chồng trở về thì tự dưng niềm tiếc nuối phẫn uất lại<br />
trào lên, quả thật mình không vùng lên phản kháng thì không được.<br />
“Lại đang suy nghĩ chuyện vớ vẩn gì đấy? Thôi bỏ đi, bỏ đi”, Suezo đặt<br />
tay lên vai vợ lắc lắc hai, ba cái rồi về giường của mình ngồi.<br />
<br />
“Tôi đang nghĩ mình phải làm sao đây? Không có nhà để về, còn phải<br />
mang theo lũ con nữa chứ?”<br />
“Cái gì vậy? Tại sao lại nghĩ không biết phải làm sao? Em đâu cần phải<br />
làm gì? Thiên hạ đang thái bình vô sự mà."<br />
“Đó là anh nói cho có thôi chứ thân em có làm sao thì anh cũng mặc<br />
mà."<br />
“Kỳ lạ nhỉ. Còn nói là thân em có làm sao nữa chứ. Chẳng có gì đâu. Em<br />
cứ như vậy là tốt rồi mà."<br />
“Đừng đùa với tôi nữa. Tôi đi hay ở thì đối với anh cũng vậy chứ gì? Anh<br />
đâu có xem tôi ra gì đâu. Đúng đấy. Nếu đi hay ở cũng vậy thì chẳng thà tôi<br />
không có ở đây còn hơn."<br />
“Làm gì mà nói những lời chán chường khó chịu như vậy? Còn nói là<br />
không có ở đây còn hơn nữa chứ. Nhầm lẫn lớn rồi. Em không có ở đây thì<br />
anh khổ sở lắm. Chăm lo cho con cái cũng là đóng một vai trò quan trọng<br />
mà."<br />
“Vậy thì kiếm lấy một người mẹ trẻ đẹp mà chăm lo cho chúng. Chỉ có<br />
điều chúng sẽ trở thành con ghẻ thôi."<br />
“Anh không hiểu. Chúng ta là cha mẹ ruột của chúng thì làm sao mà<br />
chúng trở thành con ghẻ cho được."<br />
“Vậy đó. Chắc chắn là vậy đó. Mà anh cũng tự cao thật đấy. Anh cho<br />
rằng mọi chuyện sẽ cứ mãi như thế này à?”<br />
“Em biết rồi mà."<br />
“Vậy ư? Mua chiếc dù cho cả người đàn bà đẹp và thân già xấu xa này."<br />
“Trời, em nói gì vậy? Em đang nói những điều thú vị như trong các vở<br />
hài kịch ấy."<br />
“Đúng đấy. Vì tôi không thể nào diễn xuất trong các vở kịch đàng hoàng<br />
được."<br />
“Anh muốn em nói chuyện đàng hoàng hơn hài kịch một chút đi. Cái vụ<br />
<br />
chiếc dù là sao đây?”<br />
“Anh biết rồi còn gì."<br />
“Hiểu à? Anh còn chẳng biết em nói gì nữa mà."<br />
“Nếu vậy thì tôi nói nhé. Lần trước anh có mua chiếc dù khi đi<br />
Yokohama về đúng không?”<br />
“Rồi sao?”<br />
“Anh đâu chỉ mua chiếc dù đó cho riêng tôi."<br />
“Anh không mua cho em thì còn mua cho ai nữa chứ?”<br />
“Không đâu. Không phải như vậy. Khi anh mua chiếc dù cho người đàn<br />
bà nơi con dốc Vô Duyên, anh mới sực nhớ ra mà mua về cho tôi thêm một<br />
chiếc nữa."<br />
Tuy nói về chuyện chiếc dù từ lúc nãy đến giờ nhưng khi nói rõ ràng cụ<br />
thể ra như vậy thì Otsune cảm thấy niềm uất nghẹn trào dâng.<br />
Bởi vì bị nói trúng tim đen như thể nhìn thấu cõi lòng của Suezo nên<br />
hắn vô cùng kinh ngạc nhưng vẻ mặt thì làm ra bộ chán chường. “Toàn<br />
chuyện tào lao. Vậy là sao? Có nghĩa là người đàn bà của Yoshida đang cầm<br />
cái dù giống như cái dù mà anh mua cho em à?”<br />
“Vì anh mua hai cái giống nhau nên chắc chắn là người kia mang cái dù<br />
giống như của tôi thôi”, giọng nói của Otsune trở nên sắc nhọn không ngờ.<br />
“Chuyện gì nữa đây? Chán thật. Em thôi đi. Chỉ là khi anh mua chiếc dù<br />
ở Yokohama ấy thì người ta bảo đây chỉ là hàng mẫu thôi. Giờ thì những<br />
chiếc dù này chắc được bán đầy ngoài khu Ginza ấy. Anh là kẻ bị buộc tội<br />
oan uổng trong vở kịch mà. Rồi thì sao? Em gặp người đàn bà của Yoshida ở<br />
đâu? Làm sao mà em nhận ra được?”<br />
“Nhận ra được chứ. Vùng này có ai là không biết đâu. Vưu vật mà."<br />
Otsune nói với giọng căm ghét. Cho đến bây giờ sự giả vờ của Suezo đã<br />
làm chị tưởng thật nhưng lần này với một trực cảm mãnh liệt như thể<br />
nhìn thấy sự việc diễn ra ngay trước mắt mình khiến cho chị không thể tin<br />
tưởng chút nào vào lời nói của Suezo.<br />
<br />
Còn Suezo thì vừa hỏi chuyện là làm sao mà gặp được vừa suy nghĩ rất<br />
lung rồi sau khi nhận thấy nếu như truy hỏi là tận ngọn nguồn thì sẽ bất<br />
lợi cho mình nên cố tình bỏ dở. “Vưu vật gì chứ. Người như thế mà vưu vật<br />
à? Mặt nàng ta phẳng bẹt quá."<br />
Otsune im lặng. Nhưng nghe câu nói chỉ trích khuyết điểm nơi khuôn<br />
mặt người đàn bà đáng ghét kia, cảm xúc của chị cũng dịu đi mấy phần.<br />
Tối hôm nay, sau trận khẩu chiến kích động, hai vợ chồng đã hòa hoãn<br />
trở lại. Tuy nhiên trong ngực Otsune vẫn còn một vết đau nhói của chiếc<br />
dằm đâm vào tim chưa được rút ra, cứ nằm nguyên đó.<br />
<br />