Mục lục<br />
Mở đầu<br />
1<br />
2<br />
3<br />
4<br />
5<br />
6<br />
Cuốn tiểu thuyết không chương và sa mạc còn lại<br />
<br />
“Có nhiều cách sống, và nhiều cách chết. Nhưng quan trọng gì<br />
đâu. Điều duy nhất còn lại là sa mạc.”<br />
(Haruki Murakami)<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Tặng chồng và con tôi<br />
<br />
Cuộc sống mãi chỉ là một và nhiều cuốn tiểu thuyết ngắn, dài bất<br />
tận.<br />
Cô nói, cô là một cô gái. Đơn thuần là một cô gái. Cô gái này có<br />
đôi mắt trong, ai nhìn cũng có thiện cảm. Nhưng ánh nhìn thì nhiều<br />
nỗi nghi ngại. Chẳng dễ tin người.<br />
<br />
Cô như con bướm lang thang tìm đêm. Lang thang nhiều đến rã<br />
rời cánh mỏi. Lang thang trong góc tối chật hẹp, khoảng không thì<br />
mịt mờ, không thể đậu lại ở đâu, cũng không biết tựa nương chốn<br />
nào. Cả tuổi trẻ là tháng ngày tìm đêm, tìm người, tìm bản ngã… Tìm<br />
để không thể thấy. Tìm rồi thất vọng. Tìm và đau.<br />
Giữa thiên hà bất tận nở ra một nỗi buồn truyền kiếp. Nỗi buồn<br />
chứa mọi sinh linh đang cần hít thở. Cô nằm bình yên trong vạn sinh<br />
linh ấy.<br />
Tên cô là Lâm Lâm.<br />
Lâm Lâm là người Việt Nam. Sinh ra, lớn lên, trưởng thành ở<br />
Việt Nam. Tên Lâm Lâm do cha mẹ đặt. Họ có cô trong một lần đi<br />
cùng nhau du hành chốn rừng sâu. Cô được tượng hình từ sự non nớt<br />
của mẹ và nỗi thiếu kinh nghiệm của cha. Khi mẹ cô có cô được sáu<br />
tháng, hai người mới hối hả làm đám cưới. Cưới chạy.<br />
Cũng thật may là cô sinh ra có mẹ, có cha, có ông bà hai bên nội<br />
ngoại. Có cả một đại gia đình.<br />
Cô là một đứa trẻ được thừa nhận. Cứ cho là bố mẹ không có tình<br />
yêu với nhau, thì họ có cô làm sợi xích giằng nối.<br />
Cô là sợi xích.<br />
Đơn giản thế thôi.<br />
Lâm Lâm rất hay cười. Bởi có muốn khóc thì cũng chẳng thể nào<br />
khóc được. Nước mắt cùng lắm thì ư ứ ở hai khóe mắt. Rồi tan biến<br />
đi như sương mờ. Vì cười nhiều, nên có hai nếp nhăn hằn ở đuôi<br />
mắt. Mắt của Lâm Lâm cũng là đôi mắt biết cười.<br />
Cảm xúc thay đổi bất ngờ. Dễ giận hờn vô cớ. Đây là vui. Đây là<br />
buồn. Vui buồn buồn vui hết sức phức tạp. Cô còn không biết được<br />
chính mình là ai.<br />
*<br />
Như một trường ca vô thanh. Đêm kéo dài và âm ỉ. Phủ lấp mọi<br />
đớn đau chẳng bao giờ cấu thành nên một cái tên. Trời đột ngột trở<br />
<br />