Đề bài: Phân tích hình ảnh bãi cát và người đi trên bãi cát để thấy được tâm trạng <br />
bi phẫn của Cao Bá Quát<br />
Bài Mẫu Số 1:<br />
Tác giả Cao Bá Quát là một nhà thơ nổi danh tài hoa và khí phách, một trong những tác <br />
phẩm tiêu biểu nhất của ông là Sa hành đoản ca (Bài ca ngắn đi trên bãi cát). Đây là một <br />
bài thơ có rất nhiều ý nghĩa biểu tượng sâu sắc thể hiện được tâm trạng chán ghét của <br />
nhà thơ trước tình cảnh đương thời.<br />
Cao Bá Quát (18091855), tự là Chu Thần, hiệu Cúc Đường Mẫn Hiên, quê ở làng Phú <br />
Thị, huyện Gia Lâm, tỉnh Bắc Ninh, ông sinh ra trong một gia đình có truyền thống khoa <br />
bảng. Thời nhỏ Cao Bá Quát đã nổi tiếng bởi sự tài giỏi thông minh, tham gia khoa cử từ <br />
sớm nhưng lận đận, mãi đến năm 23 tuổi mới đỗ cử nhân, 9 năm tiếp theo ông kiên trì <br />
theo đổi kỳ thi hội nhưng không đỗ, năm 34 tuổi được giữ một số chức quan nhỏ. Tuy <br />
nhiên vì tính cách phóng khoáng, nên ông đã phải chịu nhiều những hậu họa nghiêm trọng. <br />
Con người Cao Bá Quát có thể gói gọn trong hai chữ tài hoa và khí khách, bởi sự học rộng <br />
biết nhiều, chữ viết đẹp, tính cách phóng túng, tự do, cá tính luôn tìm cách đổi thay xã hội <br />
từ túng, lạc hậu. Ông có số lượng tác phẩm rất khổng lồ, tuy nhiên đã bị tiêu hủy phần <br />
lớn, nội dung xuyên suốt trong các sáng tác bao gồm phê phán chế độ phong kiến trì trệ <br />
bảo thủ, thể hiện tư tưởng đổi mới có tính chất tự phát.<br />
Bài thơ Sa hành đoản ca chính là minh chứng rõ ràng nhất cho hai nội dung kể trên, được <br />
sáng tác vào một trong những lần Cao Bá Quát vượt qua các tỉnh miền Trung cát trắng vào <br />
Huế để thi Hội. Bài thơ được viết theo thể hành, thể thơ tự do, không gò bó vần điệu, <br />
hình thức số câu số chữ.<br />
Mở đầu bài thơ là hình ảnh bãi cát dài được tập trung tái hiện trong câu thơ mở đầu:<br />
"Bãi cát dài lại bãi cát dài"<br />
Tác giả đã sử dụng kết hợp nhiều biện pháp nghệ thuật, bao gồm biện pháp lặp từ "bãi <br />
cát" kết hợp với tính từ "dài" tạo ấn tượng về sự mênh mông, bao la, vô tận của bãi cát , <br />
từ "lại" khơi gợi cảm giác về sự liên tiếp, lặp lại. Điều đó gợi cho người đọc hình ảnh <br />
một bãi cát tựa hoang mạc khô cằn xa tít tắp, không có điểm dừng. Bãi cát dài ấy cũng là <br />
con đường cùng, thể hiện qua hai câu ở gần cuối bài thơ:<br />
"Phía bắc núi Bắc núi muôn trùng<br />
Phía nam núi Nam sóng muôn đợt"<br />
Có thể thấy bãi cát rộng lớn như hoang mạc ấy lại bị bao quanh bởi "núi muôn trùng" và <br />
"sóng muôn đợt", cuối cùng nơi đây trở thành điểm cùng không lối thoát cho người đi trên <br />
ấy. Hình ảnh bãi cát dài và con đường cùng này vừa mang ý nghĩa tả thực về con đường <br />
mà tác giả đi qua để vào kinh đô Huế thi Hội, vừa mang tính biểu tượng cho con đường <br />
đời nhọc nhằn, là con đường công danh toàn bế tắc, cũng là con đường tiến thân không <br />
lối thoát của các trí thức đương thời trong đó có tác giả.<br />
Ngoài hình ảnh bãi cát thì bài thơ chủ yếu tập trung vào hình ảnh của người đi đường và <br />
tâm trạng phẫn uất của Cao Bá Quát. Điều ấy thể hiện rất rõ trong những câu thơ đầu <br />
như sau:<br />
"Bãi cát dài lại bãi cát dài,<br />
Đi một bước như lùi một bước.<br />
Mặt trời đã lặn, chưa dừng được,<br />
Lữ khách trên đường nước mắt rơi.<br />
Không học được tiên ông phép ngủ,<br />
Trèo non, lội suối, giận khôn vơi!"<br />
Hành trình đi trên bãi cát quả thực rất vất vả, bước đến đâu cát lún chân đến đó, nặng nề, <br />
khó nhọc, dù bước về phía trước nhưng lại cứ tưởng như đang đi lùi. Hơn thế nữa khi <br />
mặt trời xuống núi vạn vật đều đã nghỉ ngơi, chỉ có người đi trên bãi cát vẫn phải tiếp <br />
tục tiến bước mà không được dừng, bởi con đường này vất vả gian nan quá, họ phải tận <br />
dụng tối đa thời gian để nhanh chóng thoát ra khỏi khung cảnh như không lối thoát khiến <br />
người ta chán nản này. Chính vì sự mệt mỏi trong cái hành trình vất vả ấy, nên người <br />
khách lữ hành đã bộc lộ tâm trạng của mình, trước hết là ở hình ảnh "nước mắt lã chã <br />
rơi", thể hiện sự cay đắng, tủi cực đến vô cùng của người khách bộ hành trên con đường <br />
quá gian nan vừa xa xôi vừa mịt mờ của mình. Cụm từ "bao giờ ta hết ta oán", là một câu <br />
hỏi nhấn mạnh sự giận dữ, sự chán nản, sự ngao ngán khi cứ phải hành xác trên cái con <br />
đường dài tít tắp, và dường như chẳng bao giờ kết thúc ấy.<br />
Trong những câu thơ tiếp, tác giả tiếp tục thể hiện cái nhận thức của mình về việc theo <br />
đuổi công danh:<br />
"Xưa nay, phường danh lợi,<br />
Tất tả trên đường đời.<br />
Đầu gió hơi men thơm quán rượu,<br />
Người say vô số, tỉnh bao người?"<br />
Cao Bá Quát nhận ra rằng, công danh cũng chính là danh lợi và người theo đuổi công danh <br />
chính là "phường danh lợi", thái độ của tác giả ở đây là sự mỉa mai coi thường. Hơn thế <br />
nữa công danh còn là một thứ rượu, với men say đầy cám dỗ, cho nên tác giả gọi người <br />
theo đuổi công danh được nhận thức là người say bị hơi men dẫn dắt, không tỉnh táo, <br />
không ý thức được việc mình làm, thể hiện thái độ phê phán với người theo đuổi công <br />
danh. Cao Bá Quát đã tỏ thái độ phê phán, coi thường con đường theo đuổi công danh vô <br />
nghĩa, đồng thời cũng phê phán chính bản thân mình là một trong những con người mê <br />
muội ấy.<br />
Sau tất cả những nhận thức trên, Cao Bá Quát đi đến kết luận riêng cho bản thân:<br />
"Bãi cát, bãi cát dài ơi!<br />
Tính sao đây? Đường bằng mờ mịt,<br />
Đường ghê sợ còn nhiều, đâu ít?<br />
Hãy nghe ta hát khúc "đường cùng",<br />
Phía bắc núi Bắc, núi muôn trùng,<br />
Phía nam núi Nam, sóng dào dạt.<br />
Anh đứng làm chi trên bãi cát?"<br />
"Tính sao đây?" là câu hỏi tác giả tự thức tỉnh bản thân mình, để đưa ra một lựa chọn dứt <br />
khoát, thì đến câu hỏi cuối bài lại chính là câu trả lời của chính tác giả "Anh còn đứng là <br />
chi trên bãi cát?", chốn công danh nhiều thị phi, mờ mịt, là chốn cùng đường của kẻ sĩ, <br />
liệu còn đáng để theo đuổi, tác giả đã tự thôi thúc bản thân phải rời khỏi chốn đó, thoát ra <br />
cái cục diện bế tắc, gian nan tựa bãi cát vô tận kia.<br />
Bài thơ Sa hành đoản ca thể hiện sự ghét bỏ đối với con đường danh lợi mịt mờ, đầy bế <br />
tắc của xã hội đương thời, đồng thời bày tỏ niềm ao ước được thay đổi cuộc sống, bước <br />
ra khỏi cái vòng luẩn quẩn chán chường ấy. Thể ca hành tự do đã thể hiện xuất sắc tâm <br />
tính phóng khoáng, cá tính, thích tự do của Cao Bá Quát trên nhận thức về con đường công <br />
danh đầy khó nhọc, vất vả của mình và của những kẻ sĩ đương thời.<br />
Bài Mẫu Số 2:<br />
Cao Bá Quát là một nhà thơ nổi tiếng của nền văn học Việt Nam, ở ông hiện lên hai <br />
phẩm chất rất cao đẹp ấy là sự tài hoa và khí phách. Ông có rất nhiều các sáng tác thơ, <br />
văn cả chữ Hán và Nôm khác nhau. Tuy nhiên, phần lớn đã bị thiêu hủy và thất lạc qua <br />
năm tháng, nay chỉ còn một số ít còn sót lại. Trong đó, bài hành Sa hành đoản ca là một <br />
trong những tác phẩm thể hiện vừa vặn cái tài hoa và khí phách của nhà thơ. Đây là một <br />
bài hành có nhiều ý nghĩa biểu tượng sâu sắc, nói lên cái nỗi ngán ngẩm trước thế sự đầy <br />
bí bách, khuôn khổ quá cứng nhắc của xã hội phong kiến xưa.<br />
Bài thơ có hai hình tượng chính làm nên nội dung của bài đó là hình ảnh bãi cát và hình <br />
ảnh người đi trên bãi cát. Mở đầu đó là hình ảnh của bãi cát như sau:<br />
“Bãi cát dài, lại bãi cát dài,<br />
Đi một bước như lùi một bước.”<br />
Ta có thể mường tượng ra một khung cảnh mênh mông tận cùng, đó là những bãi cát vàng <br />
trải dài, hết bãi này lại tới bãi kia tưởng như chẳng có điểm dừng. Đứng trên đó ta không <br />
thể thẩy điểm đầu, cũng mù mờ điểm cuối, có cảm giác đây là một hoang mạc, khô cằn, <br />
dấy vào tâm trí con người một sự bất lực, chán nản không thôi. Đặc biệt là cái hình ảnh <br />
bước chân trên cát “Đi một bước như lùi một bước”, rõ ràng là chân vẫn miệt mài tiến về <br />
phía trước, ấy vậy mà tác giả lại có cảm tưởng như đang lùi lại, đôi chân lún dưới cát <br />
khiến từng bước đi thêm nặng nề, bãi cát lại càng trở nên dài hơn, quãng đường vượt ra <br />
khỏi bãi cát càng trở nên xa vời.<br />
Không chỉ có hình ảnh bãi không thôi mà khung cảnh xung quanh bãi cát cũng đóng góp <br />
một phần to lớn khiến bãi cát vốn đã dài đằng đẵng như hoang mạc ấy trở thành con <br />
đường cùng trong tầm mắt của người khách bộ hành. Điều đó thể hiện trong những câu <br />
thơ gần cuối của bài thơ như sau:<br />
“Hãy nghe ta hát khúc “đường cùng”,<br />
Phía bắc núi Bắc núi muôn trùng,<br />
Phía nam núi Nam sóng muôn đợt.”<br />
Trong miêu tả của Cao Bá Quát, bãi cát ấy dường như bị bao quanh bởi một bên là “núi <br />
muôn trùng”, một bên là biển với “sóng muôn đợt”. Hai cái quang cảnh ấy như kìm kẹp <br />
người khách bộ hành ở giữa một đám cát vàng bao la, không có điểm dừng, buộc người <br />
khách phải đi tiếp, bởi chẳng có lối thoát nào ở đây. Nhưng đi tiếp ta thấy được gì, chỉ có <br />
những bãi cát nối dài tưởng mãi mãi, thế có khác nào con “đường cùng” trong khúc hát <br />
của Cao Bá Quát đâu. Những hình ảnh ấy một phần là cảnh tả thực con đường đi vào <br />
Huế tham gia kỳ thi Hội, lấy công danh của Cao Bá Quát, lúc phải băng qua các tỉnh miền <br />
Trung, cát trắng cả tâm hồn. Nhưng sâu sắc hơn cả là cái ý nghĩa biểu tượng mà nhà thơ <br />
gửi vào bãi cát, đó là con đường công danh đầy gian khổ, bế tắc và mờ mịt của những <br />
nhân sĩ đương thời, nhưng không có cách nào khác họ vẫn buộc phải bước trên con đường <br />
tiến mà như lùi ấy.<br />
Hình ảnh bãi cát đã như vậy, nhưng hình ảnh người đi trên bãi cát lại còn cho ta những cái <br />
nhìn biểu tượng sâu sắc hơn cả.<br />
“Bãi cát dài lại bãi cát dài,<br />
Đi một bước như lùi một bước.<br />
Mặt trời đã lặn, chưa dừng được,<br />
Lữ khách trên đường nước mắt rơi.<br />
Không học được tiên ông phép ngủ,<br />
Trèo non, lội suối, giận khôn vơi!”<br />
Đọc thơ ta thấy sau cái hình ảnh bãi cát dài vô tận, đó chính là hình ảnh của người đi trên <br />
bãi cát. Từng bước chân vì lún cát, mà tưởng chừng tiến như lùi, hết sức khó khăn, gian <br />
khổ. Tuy cực khổ, vất vả thế nhưng lữ khách lại chẳng dám dừng bước dù mặt trời đã <br />
lặn, khi mà con người và thiên nhiên bắt đầu trở về trạng thái nghỉ ngơi. Bởi suy cho <br />
cùng, vốn dĩ trên một vùng cát rộng lớn, trống trải như vậy, con người có cảm giác cô <br />
đơn kèm theo đó là nỗi sợ hãi, sợ hãi cái không gian mịt mù không biết đâu là đường ra. <br />
Chính vì thế dù có khó khăn vất vả, họ cũng phải cố gắng hết sức để thoát ra khỏi cái <br />
chốn vô tận cát trắng ấy, thoát khỏi cái cảm giác hoang mang đang bủa vây quanh mình. <br />
Cái vất vả khổ cực đi trên cát thì chỉ có người đi trên đó mới có thể hiểu được và qua câu <br />
thơ “Lữ khách trên đường nước mắt rơi” thì ta lại càng thấm thía thêm điều ấy. Phải khó <br />
khăn thế nào, mà người đi đến nỗi rơi cả nước mắt, có khi là cả mồ hôi quyện vào nữa. <br />
Đó là những giọt nước mắt đầy cay đắng, thậm chí là cả sự phẫn nộ của nhà thơ. Cao Bá <br />
Quát uất ức vì phải đi con đường khổ sở, lại cũng chẳng học được cách vừa đi vừa ngủ <br />
cho bớt cực nhọc, ông cứ phải oằn mình mà nếm trải cái nỗi khổ đi trên cát. Giận, giận <br />
lắm! Nỗi hờn giận biết trút đâu cho hết!<br />
Đi hết những câu thơ về việc đi trên cát, là những câu thơ về cái nhận thức của nhà thơ <br />
về con đường công danh trong cái xã hội vốn lạc hậu tù túng này.<br />
“Xưa nay, phường danh lợi,<br />
Tất tả trên đường đời.<br />
Đầu gió hơi men thơm quán rượu,<br />
Người say vô số, tỉnh bao người?”<br />
Cao Bá Quát đã có một cái so sánh ngụ ý rất hay, nhà thơ cho rằng những con người đang <br />
theo đuổi đường công danh chính là những “phường danh lợi”, tức đi thi cử cốt cũng chỉ vì <br />
chút danh, chút lợi tầm thường, cũng chẳng khác các thể loại phường buôn bán, phường <br />
hát hò là mấy, cũng tất tả như nhau. Ý khinh miệt đã rõ ràng trong mặt chữ đến thế. Đối <br />
với Cao Bá Quát, công danh là một thứ rượu mạnh, nghe mùi có vẻ thơm ngon, khiến biết <br />
bao người say đắm, cứ mải mê chạy theo mãi, để được một lúc thưởng thức. Thế rồi hậu <br />
quả là người ta cứ mải mê nhấm nháp cái thứ rượu “công danh” đó, có người không tỉnh <br />
được, có người không muốn tỉnh, còn lại được bao người như Cao Bá Quát, say mãi rồi <br />
cũng tỉnh ra được. Ông phê phán những con người mải mê đường danh lợi mà không ý <br />
thức được những việc mình làm, rốt cuộc là có đáng hay không, và cũng là tự phê phán <br />
chính bản thân ông. Cao Bá Quát cũng từng mải mê với cái gọi là “công danh”, cũng có tất <br />
cả 9 lần vượt cát trắng vào Huế đi thi. Cuối cùng, khi đứng giữa một trời cát, nhà thơ đã <br />
tỉnh lại sau cơn mê, để hỏi một câu đầy thấm thía.<br />
“Anh còn đứng làm chi trên bãi cát?”<br />
Đó là một câu hỏi đầy hoang mang, không định hướng, cũng là một lời chất vấn cho cái <br />
sự u mê của bản thân mình. Nhà thơ đang tự thôi thúc bản thân phải bước ra khỏi cái <br />
chốn mờ mịt, gian nan ấy, cái nơi vốn chẳng còn đáng để cho những kẻ sĩ như ông phải <br />
cực nhọc theo đuổi nữa.<br />
Bài thơ Sa hành đoản ca là một bài thơ hay, có nhiều ý nghĩa biểu tượng. Trước hết là cái <br />
nhìn đầy sáng suốt của Cao Bá Quát về con đường công danh mà bấy lâu biết bao kẻ sĩ <br />
tất tả theo đuổi. Đó là một con đường vô tận, vất vả và nhiều cay đắng, thứ mà nó mang <br />
lại đó chỉ là cái danh lợi đầy tầm thường, vốn chẳng xứng để theo đuổi thêm nữa. Bài thơ <br />
còn thể hiện cái khao khát thay đổi cuộc sống, được bước ra khỏi cái con đường chán <br />
chường ấy, để bước đi một con đường mới tốt đẹp hơn.<br />
<br />