Đề bài: Phân tích tấm lòng lương thiện của Thị Nở trong truyện Chí Phèo của Nam <br />
Cao<br />
Bài làm<br />
Có thể nói Chí Phèo của Nam Cao là một trong những tác phẩm xuất sắc và chân thực <br />
viết về những con người khốn khổ trong xã hội cũ. Họ khổ đến nỗi phải trà đạp lên cả <br />
nhân cách và tâm hồn mình mà sống. Như Chí Phèo từng là một anh thanh niên hiền lành, <br />
chịu khó nhưng vì lòng người gian ác và xã hội bất công đưa đẩy, anh vào tù ra tội rồi trở <br />
thành con quỷ dữ của làng Vũ Đại. Nhưng may thay, trong khi không một ai còn coi Chí là <br />
người thì lại có một Thị Nở xuất hiện, làm thay đổi cả cuộc đời Chí. Xây dựng hình ảnh <br />
người phụ nữ nhưng không hiểu là vô tình hay cố ý mà Nam Cao đã dành cho Thị một <br />
hình hài xấu xí vô cùng, xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn. Nhưng trong sâu thẳm cái vỏ bọc <br />
bên ngoài ấy lại chính là một tấm lòng lương thiện rất cao quý. Cả làng Vũ Đại không ai <br />
xấu như thị nhưng cũng không ai tốt bằng thị.<br />
Thị – một người đàn bà ế chồng, dở hơi nhưng tấm lòng thẳng thắn, trong sáng. Thị gặp <br />
Chí trong một đêm ngủ quên bên bờ ao. Hai con người cùng khổ quấn lấy nhau trong đêm <br />
trăng thanh gió mát. Rồi tự dưng tình yêu cũng đến. Thị lần đầu tiên biết đến một người <br />
đàn ông, lần đầu tiên trông thị có duyên đến lạ. Chí cũng vậy, hắn chưa từng được chăm <br />
sóc bởi bàn tay một người đàn bà. Ngay cả mẹ, Chí cũng không hề biết là ai thì làm sao <br />
biết thế nào là sự săn sóc, là đàn bà.Thị đến với Chí phần vì dở hơi, không nhận thức <br />
được Chí là ai, phần vì nhu cầu sinh lí. Thị cũng đã ba mươi tuổi rồi, chưa từng đụng <br />
chạm với bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng sau khi thỏa mãn, Thị không vội vã quay đi <br />
mà còn có tình cảm với Chí. Trong thứ tình cảm ấy còn có cả tình thương và sự cảm <br />
thông, chia sẻ. Bởi nếu không thương, không yêu, thị sẽ không bao giờ nấu được cho Chí <br />
một bát cháo hành ngon đến thế. Nếu không yêu, thị sẽ không nghĩ ngợi gì cho sức khỏe <br />
của Chí, sẽ mặc kệ Chí dù hắn ôm đau bệnh tật. Nhưng thị không làm vậy, lòng lương <br />
thiện đã mách bảo thị hãy săn sóc, yêu thương hắn. Dù hắn có là quỷ dữ đi chăng nữa, <br />
nhưng trước mắt thị giờ đây là một anh Chí hiền lành, tử tế. Một người đàn ông thực sự <br />
đã tỉnh dậy sau một cơn say dài triền miên. Có thể thị dở hơi, nhưng cũng chính vì dở nên <br />
thị không so đo tính toán. Giữa lúc nghèo đói thiếu thốn như vậy, thị vẫn dám “cả gan” <br />
nấu cho Chí một bát cháo hành thật ngon. Nếu bà cô ngoa ngoắt của thị mà biết thì thị lại <br />
bị ăn một trận chửi té tắt, thậm chí là đòn roi như mưa. Thị biết điều đó chứ, nhưng giờ <br />
sức khỏe của Chí quan trọng hơn. Thị còn biết ăn cháo hành sẽ ra mồ hôi, giúp cơ thể đỡ <br />
mệt hơn. Mọi người nhìn thị dở hơi, cũng có lẽ thị dở thật. Vậy một người dở hơi làm <br />
việc tốt có được coi là lương thiện không? Tất nhiên là có. Vì lòng lương thiện đã ở sẵn <br />
trong con người họ, nó bộc phát theo bản năng một cách tự nhiên nhất, chân thành nhất.<br />
Tấm lòng lương thiện cao quý ấy đã đánh thức một con quỷ dữ bấy lâu nay thoát khỏi <br />
cơn say mê muội kéo dài. Lần đầu tiên Chí tỉnh, Chí cảm nhận mọi thứ xung quanh mình, <br />
từ những điều giản dị nhất, mộc mạc đơn sơ nhất, như tiếng mái chèo gõ cá, tiếng người <br />
đi chợ nói chuyện lao xao… Lòng lương thiện của thị còn đánh thức cả một khoảng trời <br />
ước mơ của Chí. Ước mơ ấy đã tưởng chừng như bị nhấn chìm và nhạt nhòa trong men <br />
rượu, nhưng giờ đây, men tình của thị đã làm nó quay trở lại. Chí ước có một gia đình <br />
nhỏ, có những đứa con thân yêu, chồng cày thuê cuốc mướn, vợ dệt vải thêu thùa. Cả hai <br />
chăm lo cho con, cùng sống bình yên và hạnh phúc. Một ước mơ thật đẹp, không cao sang <br />
nhưng vô cùng cao quý. Vậy mà sự tàn ác, bất công của xã hội đã cướp mất ước mơ ấy <br />
của Chí tự bao giờ. Không phải Chí không có bản lĩnh, mà thế lực của thống trị quá lớn, <br />
một mình Chí không thể nào chống lại được. Đã thế, Chí lại còn bị đẩy xuống tận cùng <br />
cái đáy của xã hội. Không một ai coi Chí là người. Cho đến bây giờ, chỉ có thị dở hơi mới <br />
nhìn nhận Chí, cho Chí những khoảnh khắc yêu đương mặn nồng, cho Chí tỉnh lại giữa <br />
cuộc đời đầy nghiệt ngã. Lòng lương thiện của con người dở hơi ấy đã có sức mạnh bật <br />
lại cả những nỗi oán hận nặng nề hằn sâu trong tâm trí Chí. Bởi lúc này, Chí chỉ mong <br />
được hoàn lương, được trở lại làm người bình thường. Chí sẽ không uống rượu nữa, <br />
không chửi bới nữa. Mọi sự hận thù trong Chí đã được thị xua tan. Vừa là tình yêu mà <br />
cũng vừa là tình người đã cứu sống được kẻ đang thoi thóp nơi đáy vực thẳm của tội lỗi <br />
quay trở về với bến bờ của thiện lương.<br />
Không những thế, lòng thương cảm của thị còn là một hồi trống đánh vào tâm khảm tất <br />
cả mọi người trong làng Vũ Đại. Nhưng cũng không thể trách họ vô tâm hay ích kỉ được, <br />
bởi Chí chính là người đã gây ra những rắc rối trước. Nếu có trách, thì cha con nhà Bá <br />
Kiến và các bà vợ của hắn là đáng trách nhất. Chính họ đã làm Chí trở thành con người <br />
tàn tạ như bây giờ. Cũng may trong cả cuộc đời dài dằng dặc của Chí đã được một lần <br />
yêu, một lần hạnh phúc, một lần quan tâm và sẻ chia. Dù cho tình cảm ấy chẳng trọn vẹn <br />
được bao lâu, nhưng “thà huy hoàng một phút rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm”. <br />
Không biết, người đàn bà ế chồng, xấu xí, dở hơi ấy có điều gì đặc biệt mà lại gây ra sự <br />
ảnh hưởng lớn lao như vậy cho một con người đã chai sạn và trây lì như Chí. Điều kỳ <br />
diệu ở người đàn bà ấy chính là lòng lương thiện – điều mà mọi người trong làng Vũ Đại <br />
này đều không ai chịu bố thí dù chỉ một ít dành cho Chí. Thị bao dung, rộng lượng, thị là <br />
tấm gương cho mọi người noi theo nhưng không ai nhận ra tấm gương ấy. Thị đứng giữa <br />
cuộc đời Chí, giữa những hận thù và khổ đau đã xâm lấn tâm hồn trong trẻo ngày nào của <br />
Chí.<br />
Thị là nét đẹp tự nhiên nhưng cũng đầy éo le giữa trang văn não nề của Nam Cao. Đang <br />
yêu thương, đang cảm thông và xót xa cho Chí như một bản năng của lòng lương thiện, <br />
thị bỗng chững lại, để về hỏi bà cô của mình đã. Bị bà chửi cho một trận, thị tức giận trút <br />
hết giận lên đầu Chí, rồi cự tuyệt Chí. Mặc cho Chí có níu tay giữ lấy thị. Thị không ác, <br />
nhưng bị chi phối bởi bà cô không chồng của mình. Lòng lương thiện của thị tuy đã mang <br />
đến sự thay đổi lớn cho Chí nhưng giờ đây, chính thị cũng không giữ được mình khi có sự <br />
can thiệp của bà cô. Giây phút đau buồn ấy khiến Chí tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng của <br />
một kẻ thất tình đang trào dâng mãnh liệt. Chí đau đớn, mùi cháo hành lại thoang thoảng <br />
đâu đây, lẫn với mùi rượu khiến Chí càng uống càng tỉnh. Chí chỉ say tình, say thị mà thôi. <br />
Lòng lương thiện thị dành cho Chí trong phút chốc tắt ngấm ngầm. Lại một lần nữa, Chí <br />
bị rơi vào vực thẳm của hận thù và khổ đau.<br />
Dù thế nào đi nữa, tấm lòng lương thiện của thị vẫn là một điểm sáng chói giữa làng Vũ <br />
Đại. Thị mang đến cho người đọc thông điệp rất ý nghĩa và sâu sắc: làm người hãy biết <br />
cảm thông, sẻ chia và thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Dù là ai đi nữa, dù là kẻ tội lỗi hay <br />
xấu xa, khi nhận được tình thương thật lòng, nhất định sẽ được cảm hóa và cứu vớt. Thị <br />
đã góp phần rất lớn vào thành công của Nam Cao khi viết nên tác phẩm này. Mỗi người <br />
trong chúng ta hãy sống rộng lượng hơn, thứ tha nhiều hơn và yêu thương nhiều hơn nữa <br />
tới những cuộc đời dẫu lầm lỡ hay tội lỗi.<br />