intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Quyết định lớn của tôi...

Chia sẻ: Camp_1 Camp_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

46
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trở lại câu chuyện giữa Long và ba mẹ tại phòng khách… - Dạ chưa, con còn lâu mới có bạn gái lận. Rồi anh cố rẽ câu chuyện “tình cảm” của bản thân qua chuyện khác, - Ủa, Su và Mi* học thêm chưa về hả mẹ?

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Quyết định lớn của tôi...

  1. Quyết định lớn của tôi... Trở lại câu chuyện giữa Long và ba mẹ tại phòng khách… - Dạ chưa, con còn lâu mới có bạn gái lận. Rồi anh cố rẽ câu chuyện “tình cảm” của bản thân qua chuyện khác, - Ủa, Su và Mi* học thêm chưa về hả mẹ? * Tên thân mật ở nhà của Kim Anh và Minh thư – hai cô em gái của Bảo Long. - Chưa con, hai em lát mới về. Mà mẹ đang hỏi anh về “con dâu” mà anh cứ “đánh trổng lảng” không hà! - Thôi, ba mẹ nói chuyện tiếp, con lên phòng nghỉ nhé, ba mẹ ngủ ngon ạ! – Long khéo léo kết thúc màn “hỏi cung” của hai bậc phụ huynh. - Cái thằng… Thiệt tình! – chú Minh dường như chưa vừa lòng với kết quả của buổi “thanh tra”, chú trách lây cô Hà (tất nhiên là trách yêu thôi) – Mà em cũng từ từ ấy chứ, hỏi dồn vậy anh còn ớn huống hồ là thằng nhỏ! - Biết vậy, nhưng em nóng ruột quá anh à, thì bởi… thằng con mình có gu chọn bạn gái hơi khó hiểu nên em mới lo… -… ---------- Bảo Long trở lên phòng, đóng cánh cửa lại, ngồi xuống chiếc bàn học, anh viết tiếp những dòng nhật ký, tất nhiên là “cập nhật”thêm cuộc nói chuyện ban nãy giữa anh và ba mẹ… “… Ba mẹ lại hỏi mình có bạn gái chưa? Mình nói là chưa, nhưng có một cô gái với cánh mũi chẳng thon gọn, còn hơi to nữa, với bước chân nhẹ nhàng,
  2. thanh thoát, hình ảnh ấy cứ chạy quanh trong tâm trí mình lúc này, phải chăng mình đã yêu và đang yêu? Không phải đâu, mình đừng nghĩ bậy nữa, mình có yêu ai đâu… … Thôi Long à! Đừng lừa dối bản thân mày nữa, mày đã biết mày yêu ai rồi mà còn tự hỏi nữa sao, tức cười quá đi, nhưng biết nói với ba mẹ thế nào đây? … Lòng mình đang rối quá, không biết phải làm thế nào đây!...” Rồi anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chẳng biết anh có ước rằng mình sẽ mơ thấy “người ấy” không? Chắc là có, mà cũng có thể không… ---------- Chiều ngày 5 tháng 9 năm 2012 tại Sài Gòn… Sau buổi học, trên chiếc ghế đá cạnh công viên khu chung cư Ngô Tất Tố, một thanh niên dáng người thanh mảnh, khoác bên ngoài một chiếc sơ mi ca rô, anh ngồi một mình bên ghế đá và đang ăn chậm chậm một chiếc bánh mì. Anh lấy từ trong chiếc ba lô đen của mình một chai nước màu bạc xỉu, đó loại nước mà anh thích nhất – trà Latte nâu. Anh mệt khi phải học hai buổi nên muốn “ăn đại, ăn đến” một món gì đó cho xong bữa tối, dù sao bánh mì cũng tiện và dễ nuốt hơn cơm rang mà. Ăn xong, anh đốt một điếu thuốc rồi rít một hơi nhẹ, rồi nhìn ra đám trẻ đang chơi banh chuột gần đó… Long biết hút thuốc cách đây hai tháng, đó là một kỷ niệm buồn, anh gọi là “một phần hai” trải nghiệm mà suốt cuộc đời anh chẳng thể nào quên… ---------- Đó là một quyết định lớn của Long vào tháng 9 năm ngoái, anh sẽ thi lại vào một trường đại học khác… Trước đây, Long học đại học Huflit, đó là một lựa chọn bất đắt dĩ của anh, anh mơ ước được vào ngành Kinh tế đối ngoại của đại học Ngoại thương, nhưng giữa việc thích và làm được, hai vấn đề hoàn toàn khác nhau; khá dễ đoán, Long đã thi trượt trường Ngoại thương
  3. năm đầu với điểm số còn xa tít mới đủ vào “hệ ngoài ngân sách” của chính trường này. May mắn thay số điểm đó đủ để anh được theo học Huflit, Long “phiêu lưu” tại đây tới giữa năm hai, anh nhận ra bản thân không thích ngành mình đang học và can đảm đưa ra quyết định… thi lại vào nơi mình đã trượt trước đó. Anh bắt đầu ôn tập trong nhiều tháng trời, tất nhiên là mọi thứ chỉ sẵn sàng để anh thắng một “trận đấu nhỏ”, tất nhiên, anh sẽ đậu một trường khác như đại luật Luật, đại học Kinh tế, nếu đừng chọn thi vào Ngoại thương – trường đại học lấy điểm đầu vào cao nhất cả nước… Trước ngày thi đại học một tuần, Long nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt, anh vui mừng và hồi hộp vì là của Nhã Lan gọi… -… - Sắp thi rồi, anh nhớ ngủ sớm, ăn uống đầy đủ để có sức mà thi nha! Anh cứ làm hết sức mình đi, quyết tâm anh nhé! - Cảm ơn em! Nhưng anh cảm thấy mình ôn tập vẫn chưa tới đâu em à, anh thấy lo quá… Chắc anh không xong rồi! - Anh đừng nói gở vậy chứ, em tin anh làm được mà… À, trước ngày thi, em sẽ không gọi cho anh đâu, em không muốn gây áp lực cho anh nhưng sau khi anh thi xong, em sẽ gọi liền. Dù gì xảy ra, anh cũng đừng thôi hy vọng nha! -… Rồi hai ngày thi ngắn ngủi cũng qua, chẳng ai hiểu mình bằng bản thân mình cả, Long đủ tỉnh táo để biết là bản thân mình còn cơ hội chen chân vào đại học Ngoại thương mơ ước hay không? Và anh cũng tự trả lời câu hỏi đó, không, hết thật rồi, mọi cánh cửa đã đóng sập lại với anh, có chăng là “nguyện vọng 2”, “nguyện vọng 3” nhưng anh không muốn; với anh, rớt Ngoại thương là xem như chấm hết… Long đã tắt điện thoại trong ba ngày liên tiếp, dĩ nhiên, anh không hề có
  4. những suy nghĩ tiêu cực là sẽ tự tử hay bỏ đi thật xa, nhưng thật sự trong thời khắc khó khăn như vậy, anh cần một khoảng lặng để nghỉ ngơi sau khi “đày ải” bản thân trong nhiều tháng liên tục, anh cho phép mình được tắt điện thoại… Buổi tối ngày thứ hai không liên lạc được với Long, Trương Bình chạy qua nhà, vừa thấy Long bình thường, còn tỉnh ráo nữa (vì ai cũng nghĩ là Long đã làm điều gì dại dột), cậu ta mắng Long xối xả và báo Long biết mẹ anh đang lo lắng cho anh biết bao, cô còn khóc với Bình nữa. Long ngẩn người, thoáng buồn, chấp nhận mọi sự trút giận từ người bạn thân, anh biết mình sai và Trương Bình làm như vậy cũng vì thương và lo lắng cho bạn mình. Bình vừa đi khỏi, Long liền mở nguồn điện thoại, gọi cho mẹ… Bên đầu dây bên kia, vang lên tiếng khóc nức nở của cô Hà… - Sao con tắt điện thoại suốt mấy ngày vậy? Con có chuyện gì không? Đừng làm gì dại dột nghen con, con mà có chuyện gì mẹ không sống nổi đâu!... Long nghe mẹ khóc, bất chợt anh khóc òa trong căn phòng trống trải, cũng bởi vì anh thương mẹ và cũng để mẹ biết anh đang thất vọng và đau khổ như thế nào… - Dạ, con ổn… Con không làm gì dại đâu, mẹ đừng lo! Chỉ là con bị hư điện thoại thôi mà! – Bảo Long nói với giọng rưng rưng. - Con là con mẹ, mẹ không lo cho con thì ai lo. Thôi con, không được thì thôi còn lần khác mà, đừng buồn nữa con… - Sao mẹ biết con thi Đại học? – Long ngạc nhiên vì trước nay anh nào có nói cho ai ngoài Trương Bình và Nhã Lan đâu, chẳng lẽ… - Là bé Lan nói cho mẹ hôm qua do nó gọi cho con không được. – cô nói tiếp trong nước mắt – Thôi, bữa nào mẹ sắp xếp công việc xuống chơi với con một bữa nha!
  5. -… Long cúp điện thoại, anh lấy tay lau vội những dòng lệ cứ chảy hoài trên đôi má. Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh vội xem là ai gọi, là Nhã Lan… Long tính không bắt máy, nhưng anh không làm được… - Anh nghe! - Sao anh tắt điện thoại hai ngày nay vậy? Anh có sao không? – Long nghe rõ trong từng lời Nhã Lan lo lắng cho Long như thế nào, anh cảm nhận thấy người con gái ấy đang khóc, giọng Nhã Lan run run – Em nói là sau khi anh thi xong, em sẽ gọi cho anh mà! - Ừ, anh… Long đau đớn biết bao khi thấy Nhã Lan như vậy, anh biết cô ấy sẽ chẳng bao giờ thất vọng về anh đâu; lúc này những giọt nước mắt cứ chầu chực trên khuôn mặt chàng trai ấy, dường như chỉ một chút xíu nữa thôi anh sẽ khóc òa… Nhưng không, khóc với ai cũng được, còn với Nhã Lan, anh đã hứa với cô anh sẽ luôn hy vọng thì làm sao có thể để cô nghe thấy tiếng khóc thút thít của anh… Với mẹ, hay kể cả Trương Bình hay mọi người khác, anh có thể khóc vì khi đó, anh sẽ cho họ biết anh đang tuyệt vọng, đang buồn ra sao; nhưng với người con gái này, Long không cho phép mình khóc. Lý trí căn dặn con người đó không khóc, nhưng đôi mắt anh ta cứ đỏ hoe, ngấn lệ… Làm sao đây, gò má chàng thanh niên này đang nóng bừng lên một ngọn lửa, nó như muốn thiêu đốt trái tim đang đập loạn nhịp lúc này, liệu anh còn đủ dũng cảm để không gào to rằng anh muốn khóc lắm, khóc thỏa thích, nhưng anh không thể… Rồi Long trả lời Nhã Lan giọng run run, dù cho bản thân anh đã cố kìm nén... - Anh không sao em, anh hơi mệt sau khi thi xong thôi mà!... Dù Long không nói cậu thi cử ra sao nhưng Nhã Lan đủ thông minh để đoán ra mọi chuyện, cô phải làm mọi cách để kéo Long đứng dậy. “Đừng từ bỏ
  6. nhé anh!” – lòng cô đang lặp đi, lặp lại câu nói đó không biết bao nhiêu lần, giá như có phép màu nào đưa cô đến bên anh lúc này… - Anh phải học tiếp, đừng bỏ ngang nha, học cái gì cũng được. Nếu anh chán học thì anh cứ nghĩ cho em cũng được, em đang chờ năm sau khi xuống sẽ có anh trai dẫn đi ăn mà… Giọng Nhã Lan càng lúc càng nghẹn ngào, Long biết cô chẳng mong được anh dắt đi khám phá thế giới ẩm thực của anh đâu… dù thật sự qua lời kể của Long, nó rất hấp dẫn và… anh đã từng hứa với Lan sẽ đưa cô đi ăn từng món ăn một, đó là phở chua, là phá lấu, là cháo ếch, là lẩu băng chuyền, là sushi Nhật, là cơm Hàn Quốc… Nhưng lúc này, còn đâu tâm trạng mà nghĩ về chúng nữa... Dù sao, Nhã Lan đã gợi lên một tia hy vọng cho Long trong lúc anh nhìn đâu cũng thấy bóng tối, đáng thương cho Long khi… anh đang bi quan vô cùng về cuộc sống… Tuy nhiên, ít ra anh còn có Nhã Lan, bạn bè và cha mẹ bên cạnh, chẳng ai coi những điều Long vừa trải qua là thất bại cả, đơn giản họ muốn Long hãy mạnh mẽ và kiên cường hơn nữa. - Anh cố lên nhé! Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn luôn ủng hộ anh!... -… Một tuần sau, Long dần lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống sau biến cố vừa qua. Buổi tối cuối tuần đó, anh đã gọi cho Nhã Lan… -… - Anh đã ổn sau chuyện thi cử vừa qua chưa? - Ừ, nói ổn rồi là nói dối nhưng mà so với ngày này tuần trước, anh thấy khá hơn nhiều rồi em à! -… - Hì hì, Lan à! Em còn muốn anh làm hướng dẫn viên đưa em đi khám phá các món ăn Sài Gòn không? Nhã Lan hơi ngạc nhiên vì Long gợi nhắc đến câu chuyện mà lẽ ra cô muốn
  7. anh không nên nhớ lâu vì thật tình, Lan chỉ muốn bám lấy một lý do bất kỳ để vực dậy Bảo Long trong thời khắc “thập tử, nhất sinh” ấy mà thôi… - Ha ha… - Lan đang cười qua điện thoại – Em đùa thôi mà anh tưởng thiệt hả? - Anh không đùa đâu, anh lỡ hứa với em rồi mà. - Vậy thôi, bữa nào em xuống, anh nhớ thực hiện lời anh nói đó nha. Nhưng không lẽ anh gọi em chỉ để nhắc em chuyện này thôi… Long đổi giọng từ tốn, chậm vì anh còn đương phân vân một chuyện… - À… Uhm… À không… - Vậy là không có chuyện gì rồi! Nhã Lan biết là Long có chuyện đang giấu cô hoặc có một điều gì thật sự khó nói mà chỉ anh mới biết, nhưng dù sao cô cũng muốn nghe, phải nghe được tâm sự của Long để nếu có bất cứ điều gì buồn chán, bi quan nơi anh, Lan sẽ làm mọi cách đưa nói ra khỏi đầu người con trai ấy. Cô không đành lòng nhìn Long (dù họ đang ở xa nhau tới ba trăm cây số) một mình gặm nhấm nỗi đau hay tự dày vò bản thân anh. Tự đáy lòng Nhã Lan, cô không muốn, thật không muốn… - À… Ừ… - Điện thoại lại vọng những tiếng ngắt quãng của Long, làm sao Lan không lo cho người con trai ấy được cơ chứ. - Anh có điều gì khó nói ra phải không? Em đang nghe mà, anh nói đi! - Ừ… - Nói đi anh – Nhã Lan buộc lòng phải xen vào lời của Bảo Long, lòng cô đương bồn chồn nào khác anh… - À… Anh tính đăng ký học trường MRU được không em? - Trời, anh làm em lo quá, em lại tưởng anh đang nghĩ ngợi những điều tiêu cực gì nữa chứ… - Nhã Lan trút bỏ một gánh lo lớn, cô mừng vì Long đã tâm sự với cô những suy nghĩ của anh, nhưng một thắc mắc lại hiện ra trong
  8. cô: “Tại sao anh không nói ngay cho cô biết?... Phải chăng anh có tâm tư nào mà bản thân cô chưa được thấu tỏ?”. Cô đáp lại lời Bảo Long như một sự khẳng định chắc chắn với anh rằng cô có một niềm tin và một sự hãnh diện lớn lao về anh. - Dạ, anh cứ học đi, trường đó tốt lắm, em đã nói em ủng hộ mọi quyết định của anh mà! Lan chưa kịp dứt lời, từ đầu dây bên kia cô đã nghe thất tiếng Bảo Long: - Lan nè, em biết vì sao ban nãy anh không nói với em luôn mà cứ ậm ừ hoài không? -… - Là vì, anh sợ, anh xấu hổ, anh cảm thấy bản thân anh chưa làm được việc gì cả. Anh đã quá tự tin rằng mình có thể làm được mọi chuyện rồi em à! - Em đang nghe, anh cứ nói! – Nhã Lan báo hiệu cho Long là cô sẽ lắng nghe những điều anh nói, anh cứ nói cho đã đi, nếu việc bày tỏ ra làm anh vơi đi phần nào nỗi buồn, cô sẽ nghe anh nói hoài… - Anh thấy mình chưa xứng với công ơn của ba mẹ, chưa bao giờ anh thấy mình vô dụng như vậy! Em không biết đâu, anh đâu còn đủ tư cách quyết định mình sẽ học trường nào nữa… - Anh đừng lo lắng nữa, ba mẹ anh sẽ hiểu mà, em tin họ sẽ đồng ý cho anh học tiếp MRU mà. À, em quên nói anh điều này, dù anh cho rằng bản thân mình chưa làm tốt mọi việc nhưng em luôn tự hào về anh, em mến mộ sự dũng cảm, dám đương đầu với thách thức của anh lắm!... -… - Ừ, cảm ơn em, anh sẽ cố gắng. Em cũng vậy nhé! - Dạ! Sau cuộc nói chuyện đó, Long quyết định bày tỏ ý định của mình với ba mẹ. Tuy nhiên, anh có cái khó riêng là bản thân anh đã đi học nhưng tự ý bỏ học,
  9. liệu “sau chuyện động trời” kia, ai dám tin anh còn đủ khả năng thuyết phục được ba mẹ chấp thuận cho theo học trường MRU. Nếu chuyện này anh nói với ba mẹ khi chưa học Huflit thì sẽ dễ dàng hơn, còn đằng này… -… - Sao, con tính học MRU hả? - Dạ, nhưng mà không được cũng không sao mẹ. - Sao lại không được con, mẹ mừng vì con đã đứng dậy sau cú vấp ngã và muốn đi học tiếp. -… Phải nói Long may mắn khi có một người mẹ tâm lý và thương con như cô Hà, tất nhiên phải có một khả năng tài chính kha khá nữa vì học phí MRU không hề thấp… Rồi như vậy anh trở thành sinh viên MRU. Cũng từ những tháng ngày đó, Long hút thuốc và chỉ hút một ngày hai, ba điếu nhưng cái chính là điều đó làm bản thân anh bớt buồn, bớt cô đơn, trống vắng. Anh sẽ chẳng bao giờ cho ba mẹ biết mình hút thuốc vì anh không muốn làm họ buồn và thất vọng. Anh cũng không muốn cho Nhã Lan biết, dù cô lúc nào cũng hiểu và ủng hộ mọi việc anh làm, chắc cô cũng không cản Long hút thuốc nếu việc hút thuốc làm anh bớt buồn và tuyệt vọng. Nhưng trong suy nghĩ của Long, anh nguyện rằng nếu một ngày nào đó, Nhã Lan không thích và muốn anh bỏ thuốc, anh sẽ bỏ ngay lập tức và chẳng bao giờ đụng tới điếu thuốc lá nào nữa… Vậy đấy, mọi chuyện đến và đi chỉ trong một, hai ngày ngắn ngủi, ngày trước còn gieo cho Long bao niềm tin, ngày hôm sau lấy của anh tất cả, nhưng chí ít cũng anh vẫn lượm lặt được những trải nghiệm khó quên trên con đường mà cơn bão “ác mộng” vừa càn quét qua… Chỉ có điều, cái giá phải trả cho nó quá chát, gọi là trải nghiệm “một phần hai” vì một nửa còn
  10. lại là tấm giấy báo trúng tuyển của đại học Ngoại thương, Long đã không đạt được…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2