Đề bài: So sánh Vội vàng và Sóng để thấy được khát vọng tình yêu, khát vọng sống <br />
của các nhà thơ<br />
Bài làm:<br />
Tình yêu và khát vọng luôn là những "nguyên tố" cần thiết trong cuộc đời mỗi con người. <br />
Bởi chỉ khi khao khát yêu và được yêu, khát khao khát sống và trân quý cuộc sống thì đó <br />
mới chính làm nên giá trị của cuộc sống. Và có lẽ vì vậy, hơn ai hết, mỗi nhà thơ, những <br />
con người thiết tha với cuộc đời và nhạy cảm trước thời cuộc lại càng hiểu rõ hơn điều <br />
đó. Bởi vậy, mà có những vần thơ được viết ra như thay lời muốn nói cho bao kiếp <br />
người, bao tình cảm thiết tha và mãnh liệt của con người muốn được thể hiện. "Sóng" và <br />
"Vội vàng" là những bài thơ như thế, những bài thơ của khát vọng tình yêu, khát vọng <br />
sống và cống hiến.<br />
Cả Xuân Quỳnh và Xuân Diệu đều ý thức rất lớn về sự chảy trôi của thời gian, dù muốn <br />
nhưng vẫn không thể ngưng lại sự chảy trôi ấy.<br />
"Cuộc đời tuy dài thế<br />
Năm tháng vẫn đi quá"<br />
Cuộc đời có dài thật, nhưng thời gian nào có chậm, vẫn lặng lẽ vụt qua rút ngắn cái hữu <br />
hạn của đời người. Đó là nỗi lo âu trước thời gian, nỗi ngậm ngùi trước năm tháng cuộc <br />
đời, vừa lo sợ, lại vừa luyến tiếc.<br />
"Như biển kia dẫu rộng<br />
Mây vẫn bay về xa"<br />
Biển kia có rộng và bao la vô tận cũng không thể ngăn cản được mây bay, cả hai vẫn <br />
chẳng thể nào gặp gỡ.<br />
Và Xuân Diệu cũng thế, cũng lo sợ trước thời gian, cũng vội vàng, cuống quýt:<br />
"Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,<br />
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,<br />
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.<br />
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,<br />
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,"<br />
Ông lo sợ trước tuổi trẻ rồi sẽ dần qua đi, sau tất thảy còn lại sự luyến tiếc, ngậm ngùi <br />
mà thôi. Thời gian vốn vẫn vậy, cứ chảy dài, mùa xuân vẫn vậy, cứ tuần hoàn, tới rồi đi, <br />
để rồi người chợt nhận ra thanh xuân không còn mãi, tuổi tác ngày một lớn thêm và khi <br />
xuân hết nghĩa là tôi cũng mất. Càng nhận ra thời gian không chờ đợi ai, càng nhận ra sự <br />
ngắn ngủi của cuộc đời của tuổi trẻ. Tác giả lại càng ý thức được việc sống của mình <br />
hơn, lại càng khát khao yêu và khát khao sống để không phải hối tiếc cuộc đời, hối tiếc <br />
về những năm tháng đã qua. Xuân Quỳnh mang mối tình đằm thắm, chân thành, một mối <br />
tình mãnh liệt của một người con gái vốn e dè, ngại ngùng, nhưng vẫn thể hiện được sự <br />
dũng cảm trong tình yêu:<br />
"Làm sao được tan ra<br />
Thành trăm con sóng nhỏ<br />
Cửa biển lớn tình yêu<br />
Để ngàn năm vẫn vỗ"<br />
Một con sóng thôi làm sao có thể làm nên đại dương bao la, mà con sóng ấy phải hòa cùng <br />
nhịp điệu của biển sóng, của muôn ngàn con sóng mãnh liệt, vỗ bờ đến biển lớn. Sóng <br />
được hoà mình du ngoạn giữa đại dương để mãi mãi trường tồn, bất tử, ngàn năm sóng <br />
vẫn vỗ, vẫn đến bên bờ. Cũng như tình yêu của em dành cho anh, không thể giữ cho riêng <br />
mình được, phải là tình yêu lớn như biển cả kia, mênh mông như đại dương kia, phải là <br />
tình yêu của hai ta, của nhân loại, của người người trên thế gian. Đó không chỉ là biển <br />
của thiên nhiên mà còn là biển của tình yêu, là đại dương của tình yêu và tình yêu ấy mãi <br />
mãi trường tồn, bất tử, không hữu hạn như đời người, kiếp người. Một khát khao yêu <br />
thật cao đẹp và đầy phi thường. Tình yêu dường như là một khát vọng vĩnh hằng, rất đỗi <br />
mãnh liệt, thổn thức trong trái tim mỗi con người, trong trái tim tuổi trẻ.<br />
Và Xuân Diệu cũng như thế, ông càng lo sợ thời gian, càng nhận ra đời người ngắn ngủi, <br />
hữu hạn lại càng cuống quýt, hối hả, thúc giục con người sống vội hơn để chạy đua với <br />
thời gian, để tận hưởng những tinh túy, tươi đẹp của đất trời. Để tận hưởng hương sắc <br />
tuyệt mỹ của cuộc đời. Đó là khát khao được thực hiện những điều kỳ lạ, những ước <br />
muốn lạ lùng để giữ trọn vẹn nhất vẻ đẹp của tạo hóa để nắng không thể tàn và hương <br />
hoa chẳng vội mất đi:<br />
"Tôi muốn tắt nắng đi<br />
Cho màu đừng nhạt mất<br />
Tôi muốn buộc gió lại<br />
Cho hương đừng bay đi"<br />
Và đây nữa, những khao khát được đã đầy tận hưởng, khát khao chiếm hữu tất cả dư vị <br />
thân yêu:<br />
"Ta muốn ôm<br />
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn<br />
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn<br />
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu<br />
Ta muốn thâu trong một cái hôn chiều<br />
............................................<br />
Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi"<br />
Nỗi cuồng nhiệt cháy bỏng, thiết tha trỗi dậy trong lòng tác giả, muốn được sống, được <br />
yêu, được "thâu", được "ôm", được "riết" lấy tất thảy để giữ trọn cho riêng mình một <br />
mùa xuân căng tràn sức sống, mùa xuân ấy là mùa xuân của đất nước, mùa xuân của tuổi <br />
trẻ, mùa xuân của tình yêu.<br />
Nếu trong "Sóng" khát vọng tình yêu đôi lứa trở nên lý tưởng và đẹp đẽ, khát khao dâng <br />
hiến mãnh liệt nhưng cũng đầy dịu dàng thiết tha, thì trong "Vội vàng" của Xuân Diệu là <br />
khát khao sống và tận hưởng vì thời gian không chờ đợi ai bao giờ. Và cả hai bài thơ đều <br />
đã bộc lộ, thể hiện một cái tôi cá nhân muốn được giải thoát, được tận hưởng những dư <br />
vị yêu và sống của cuộc đời. Đó là một cái tôi lớn hòa chung trong cái ta của cộng đồng, <br />
của thời đại, nói lên niềm khát khao của muôn người.<br />