Đề bài: Suy nghĩ về câu thơ: Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng. Trổ hoa vàng <br />
dọc suối để ong bay<br />
Bài làm:<br />
Phạm Tiến Duật là một nhà thơ cách mạng trưởng thành trong thời kì kháng chiến chống <br />
Mỹ. Thơ ông không chỉ thấm đượm lòng yêu nước, sâu đậm với Tổ Quốc và những <br />
người chiến sĩ mà còn mang tinh thần lạc quan, nét hứng khởi và tràn trề niềm tin vào <br />
tương lai. Bởi vậy mà, dù trong đau khổ, khó khăn ta vẫn thấy một tinh thần ngời sáng <br />
tuyệt đẹp qua lời thơ:<br />
"Cây cúc đắng quên lòng người đang đắng<br />
Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay"<br />
Chỉ hai câu thơ thôi mà nói lên biết bao điều, mang những giá trị tư tưởng là bài học trong <br />
lối sống của mỗi người. Thoạt tiên, đó là một hình ảnh của thiên nhiên qua cái nhìn tinh <br />
tế của tác giả, hình ảnh tả thực rất giản dị mà duyên dáng lạ thường, đẹp và có phần thơ <br />
mộng. Dọc bờ suối là những bông cúc đắng đẹp đẽ, nở hoa với những sắc vàng rực rỡ, <br />
thu hút bầy ong đến hút mật, lượn lờ như tận hưởng vẻ đẹp mà tạo hoá ban tặng. Khung <br />
cảnh thật bình yên quá đỗi. Song, nó không đơn thuần chỉ để miêu tả, mà qua đó nó ẩn dụ <br />
cho hình ảnh con người, đó là những trái tim đã trải qua đau thương, nếm những vị đắng <br />
chát của cuộc đời vẫn vươn mình, để lại đằng sau những đắng cay để cống hiến, làm <br />
đẹp bản thân, cho đời, cho đất nước. Họ như những bông hoa diệu kỳ, vươn mình trước <br />
sóng gió, bông hoa ấy vẫn ngát hương dẫu bị vùi dập giữa giông tố mưa sa.<br />
Cuộc đời vốn dĩ chẳng bằng phẳng, có lúc yên bình cũng có lúc thăng trầm xuôi ngược, <br />
đắng cay như một thứ gia vị của cuộc sống. Song, nó sẽ không bao giờ tồn tại mãi, rồi <br />
một ngày những niềm vui, niềm hạnh phúc sẽ xua tan đi những đau thương đó. Bởi vậy <br />
mà hai câu thơ hướng con người tới cuộc sống tốt đẹp hơn, đưa ra một tầng triết lý giàu <br />
giá trị, là con người phải chôn giấu những nỗi đau, vượt lên nó để điểm tô, cống hiến cho <br />
đời. Đó là một lẽ sống cao đẹp và đầy lớn lao, thôi thúc mỗi người cố gắng và phấn đấu. <br />
Trong văn học, ta thấy một Tnú dẫu trong đau khổ khi phải chịu sự hành hạ của kẻ thù, <br />
khi chịu nỗi đau mất vợ con bởi tội ác của địch vẫn vươn lên theo lý tưởng cách mạng, <br />
tham gia kháng chiến, bảo vệ người dân làng Xôman yêu dấu. Đó còn là một nhân vật Mị <br />
trong đau khổ tột cùng vẫn tiềm tàng sức sống mãnh liệt, vẫn giữ cho mình một trái tim <br />
tha thiết với cuộc sống và tình yêu, vẫn là đoá hoa xinh đẹp của người con núi rừng Tây <br />
Bắc. Một Từ Hải chấp nhận sự chia xa, thiếu thốn tình cảm của hạnh phúc lứa đôi để ra <br />
đi lập chí lớn, giành sự nghiệp lừng lẫy bốn phương mang lại hạnh phúc cho nhân dân, <br />
dựng nghiệp lớn mới thỏa lòng. Họ sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của riêng mình, gác lại <br />
những đau khổ để hành động, họ trở nên đẹp đẽ lạ thường.<br />
Bước ra đời sống, những tấm gương sống đẹp ấy vẫn không ngừng nở hoa rực rỡ giữa <br />
đời. Đó là những chiến sĩ xung phong ra trận, họ rời xa gia đình, xa quê hương để ra đi <br />
giành độc lập. Là những bà mẹ Việt Nam anh hùng nén những đau thương khi mất con, <br />
mất chồng, ngày ngày vẫn chèo đò, lao động tăng gia sản xuất, giúp đỡ các chiến sĩ cách <br />
mạng hoạt động bí mật. Đó là những con người trong cơn sốt rét rừng, giữa mưa bom, <br />
bão đạn vẫn hướng nòng súng về phía giặc, vững tin vào tương lai. Những đau thương, <br />
cay đắng khi mất đi đồng đội, mất đi người thân mình trong đạn giặc đã tạo nên sức <br />
mạnh, nỗi căm hờn chung quyết chí giết giặc, giữ non sông, họ là những bông hoa đắng <br />
đầy rực rỡ, ngát hương. Đó còn là hình ảnh những cậu bé mồ côi không nơi nương tựa <br />
thiếu tình thương bố mẹ từ nhỏ, lớn lên lập những quỹ từ thiện cưu mang những em nhỏ <br />
đồng cảnh ngộ. Là cô bé bị liệt hai chân vẫn ngày ngày đến trường với ước mơ làm hoạ <br />
sĩ bằng đôi tay khéo léo của mình. Đó còn là những số phận phải chấp nhận mất đi những <br />
người thân yêu của mình, nỗi đau khôn thấu ấy chẳng ai có thể hiểu được, sống họ vẫn <br />
gác lại tất cả những niềm riêng đó để tiếp tục sống, tiếp tục cố gắng cho tương lai.<br />
Mỗi người chúng ta, phải biết vượt qua những nỗi đau, những thất bại để mà lớn lên, mà <br />
trưởng thành. Trong những khốn khổ, tăm tối nhất, ta hãy tỏa sáng rực rỡ. Để làm được <br />
điều đó, phải có một nghị lực lớn, để khi có những sóng gió dòng đời không thể xô ngã <br />
được ta. Chúng ta phải bản lĩnh, kiên cường hơn mỗi ngày, vươn lên sống thật tốt, hãy là <br />
những bông hoa dại ngát hương. Ai cũng có những nỗi buồn riêng, những niềm đau riêng, <br />
khó khăn và mệt mỏi riêng. Ai cũng có những khiếm khuyết bởi không ai là hoàn hảo cả, <br />
cái chính là chúng ta biết vượt qua nó để hoàn thiện mỗi ngày, chiến thắng chính bản thân <br />
mình để làm người có ích cho xã hội. Hiện nay, đâu đây vẫn còn nhiều người, đặc biệt là <br />
các bạn trẻ thiếu nghị lực, mới thấy khó khăn đã e dè, sợ hãi, có ước mơ mà không dám <br />
thực hiện, đôi khi ngày cả ước mơ cũng không có. Nhiều bạn còn tự ti, mặc cảm vì bản <br />
thân mình yếu kém rồi đổ lỗi cho những lí do không đâu. Điều này thật đáng buồn, đáng <br />
lên án! Khi chúng ta sinh ra, ông trời đã cho mỗi người một sứ mệnh của riêng mình, bạn <br />
hãy tỏa sáng theo cách của bạn. Phải sống và cống hiến hết mình, quá khứ với những <br />
niềm đau hãy cất dấu vào một góc của trái tim, hướng tới tia hy vọng và tương lai tốt <br />
đẹp.<br />
Chỉ hai câu thơ thôi mà với em nó chứa đựng bài học vô cùng lớn, thôi thúc em nỗ lực, nỗ <br />
lực hơn nữa mỗi ngày. Em vẫn tin rằng, dẫu hành trình mình đi có đắng cay, nhọc nhằn <br />
thế nào đi chăng nữa thì cuối con đường sẽ là vòng nguyệt quế của chính mình. Bản thân <br />
mình sẽ mãi là một bông hoa đẹp với hương sắc riêng, đặc biệt và ưu tú nhất nếu mình <br />
nỗ lực và phấn đấu bằng chính khả năng của bản thân.<br />
<br />