Thư gửi mẹ
lượt xem 8
download
“Những ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, Đừng để nỗi buồn vương mắt mẹ nghe con.” Ngày chúng ta chào đời, có một ai đó đã khóc thật to trong hạnh phúc, có một ai đó đã phải ôm chúng ta trên tay và nhảy lên thật sung sướng hét to.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Thư gửi mẹ
- Thư gửi mẹ “Những ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, Đừng để nỗi buồn vương mắt mẹ nghe con.” Ngày chúng ta chào đời, có một ai đó đã khóc thật to trong hạnh phúc, có một ai đó đã phải ôm chúng ta trên tay và nhảy lên thật sung sướng hét to. Ngày chúng ta được sinh ra, có giọt nước mắt cứ thể chảy dài theo gương mặt lẫn vào với những giọt mồ hôi mặn chát, và dừng lại trước một nụ cười thật khẽ, lặng ngắm nhìn thiên thần bé nhỏ trên tay mình. Người ấy chính là mẹ, người mẹ hiền tần tảo sớm hôm nuôi nấng từng đứa con bé nhỏ lớn lên trong hạnh phúc. Ngày chúng ta dần lớn khôn, có những cái nhìn không chớp mắt của mẹ trong mỗi bước đi, có những cái nắm tay đầy nước mắt khi chúng ta vấp ngã: “Đứng dậy đi con, mẹ đây!” “Mẹ là những tiếng hát ấm áp ru con mỗi khi đông lạnh về. Mẹ là những ánh nắng lấp lánh đưa con đi trên con đường quê.”
- Âm vang câu hát thoang thoảng đâu đây dường như đang nhắc tâm hồn con nhớ về mẹ. Hồi bé mỗi lần mẹ hỏi con yêu ai nhất, con vô tư nhanh nhảu trả lời “yêu ba hơn yêu mẹ”, lúc đó con thấy mắt mẹ thoáng buồn, nhưng vẫn khen con ngoan, biết thương ba hơn mẹ là đúng. Cho đến bây giờ, khi đã là một thiếu nữ, hai mẹ con hay trò chuyện, tâm sự cùng nhau, mẹ vẫn thường hỏi con câu đó, nhưng câu trả lời vẫn không thay đổi, con yêu ba nhiều hơn. Một lần nữa con thấy mẹ buồn, vội hôn lên trán con và mắng yêu: “Đúng rồi, tôi chỉ là người đẻ thuê thôi mà!” con lại cười, có lẽ con còn quá ngây thơ, bồng bột. Đến bây giờ con mới hiểu tại sao những chú gà con lại cần được đôi cánh mẹ chở che mỗi khi đông lạnh về, hay có vật lạ tấn công chúng. Đến bây giờ, con mới hiểu tại sao mỗi lúc con hoảng sợ, đau đớn, hay buồn bã người đầu tiên con gọi dù trong mơ hay tận đáy lòng là mẹ chứ không phải ba, bởi mẹ là mái nhà ấm áp, vững chắc che chở cho con, là nơi để con gửi gắm bầu tâm sự, và mẹ là bầu trời tỏa sáng mỗi bước đi của con. Con và mẹ đã cùng đập chung một nhịp tim, sống chung một hơi thở suốt 9 tháng 10 ngày, một thời gian dài khó khăn để sinh ra con, vất vả bao năm để nuôi nấng, chăm sóc, chỉ mong con chăm ngoan, học giỏi và sống tốt trên đường đời. Mẹ ạ! Tới bây giờ con mới biết con yêu ba và mẹ như nhau, con yêu đôi bàn tay gầy gầy xương xương đã chai sần đi sau những ngày làm việc nặng, yêu lắm mái tóc mẹ đã ngả màu, yêu lắm làn da sạm đen vì cháy nắng, yêu cả cái dáng cao cao với khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt đen chứa bao nỗi lo và mong ước. Sinh con ở cái tuổi 43 không phải là dễ, nhưng mẹ vẫn cố gắng sinh thành, chăm bẵm con từng ngày từng giờ, mong con lớn lên mạnh khỏe như bạn bè trang lứa. Tới lúc con lên 16 mẹ đã dần bước gần với tuổi 60, đáng lẽ ở tuổi
- này mẹ đã được nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già nhưng mẹ con còn phải chắt chiu, nuôi nấng chị em con đang ở thời học sinh, sinh viên. Sau mỗi lần ốm, con chợt nhận ra trên mặt mẹ in hằn thêm những vết chân chim, con lại thầm thương mẹ biết nhường nào. Về nhà chồng lúc 26 tuổi, ông bà nội mất sớm, ba còn phải nuôi hai chú ăn học, hoàn cảnh gia đình hết sức khốn khó nhưng mẹ đâu có quản, cùng giúp ba vượt qua khó khăn. Ba đi làm lâu lắm mới về, sống trong cái thời bao cấp đồng lương nhà nước còn ít ỏi, công việc khổ cực nhưng mẹ vẫn thay ba làm tròn bổn phận của người anh, chị với các em khi không có cha mẹ, làm tròn trách nhiệm của người vợ đảm đang, người con hiếu thảo. Nỗi vất vả của mẹ làm sao con kể hết, một người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà, vẹn tròn trách nhiệm, bổn phận của mình. Ba công tác ở xa từ trước tới bây giờ, thỉnh thoảng nghỉ phép hay có dịp mới về, mẹ ở nhà vừa thay ba chăm sóc, dạy dỗ chị em con khôn lớn, vừa dạy dỗ đàn con thơ ở trường, công việc vất vả nhưng mẹ đâu có van la, than vãn, thế mà con mới chỉ đổ một giọt mồ hôi xuống má đã hét oang, kêu van mệt mỏi. Mẹ ơi, đôi lúc bị mẹ mắng, con giận lắm, con tị với những đứa trẻ được nuông chiều, con nghĩ mình không phải là con của mẹ nên không được thương yêu, ước rằng mẹ sẽ đi thật xa, đừng ở bên để con được sống tự do mà không bị mắng. Nhưng con đã lầm tưởng tất cả, đến một ngày mẹ ốm phải vào bệnh viện, một mình con ở nhà tự chăm sóc bản thân, với một đứa trẻ vụng về, không biết làm việc gì, căn nhà rộng bây giờ chỉ có mình con, vừa cô đơn vừa vất vả con mới tỉnh ngộ, mới nhận ra nỗi vất vả của mẹ lam lũ suốt ngày với công việc, lúc này con chỉ mong mẹ sớm khỏi bệnh trở về nhà. Đâu ít lần con sai, con chưa ngoan mẹ nhỉ, mỗi lần như vậy mẹ đều nhắc nhở con, có
- những lúc vì con quá cứng đầu nên mẹ phải đánh con, đánh con rồi mẹ cũng đâu có vui, con khóc mẹ cũng khóc chỉ vì quá buồn, thất vọng về con gái. Con gái thật hư phải không hả mẹ? Con đâu có biết tuổi thơ mình cứ êm đềm trôi đi trong lúc lưng mẹ ngày thêm còng xuống theo dấu ấn nghiệt ngã của tháng năm, lỗi lầm xưa con e rằng không có dịp chuộc lại, tóc mẹ lại thêm trắng khi con chưa kịp trưởng thành. Mẹ biết không, đối với con mẹ là bầu trời đầy ắp yêu thương, sự sống, những lúc con buồn, mệt mỏi muốn chùn bước, bỏ cuộc con lại nghĩ tới mẹ – cuộc sống của con. Mẹ dạy cho con những điều cần thiết trong cuộc sống, dạy cho con biết thương yêu, sống tốt với đời, giúp con thêm yêu cuộc sống, vững bước trên đường đời, mẹ cùng con xây dựng và thắp sáng những ước mơ phía trước.Tới bây giờ con mới hiểu con yêu mẹ nhiều như thế nào, lúc này đây con mới nhận ra mình đã sai, có nhiều lỗi với mẹ, con chưa xứng đáng là con ngoan, chưa đáng là người con hiếu thảo. Về hưu rồi, với cái tính chăm chỉ, hay làm suốt ngày mẹ cũng chẳng nghỉ được tí nào, xung quanh vườn cây xanh, vườn rau thêm xanh tươi, những chú ngan, gà đang lớn dần lên trên đôi tay của mẹ, mẹ làm vườn chỉ để con cháu về nhà có cái ăn sạch sẽ, thơm ngon. Chỉ còn hai năm nữa thôi con sẽ phải đi xa mẹ, bước ra đời với những bước đầu chậm chững, nhưng con sẽ cố gắng sống tốt, thành công trong cuộc sống bởi con biết sau mỗi bước chân con đều có mẹ ở bên! Lúc này đây con thấy mình may mắn hơn những đứa trẻ khác, có được người mẹ tốt, yêu thương, chăm sóc và luôn ở bên con, con mong thời gian trôi thật chậm để được sống với mẹ, được nũng nĩu, được ôm ấp như một đứa trẻ thơ. Mẹ ơi con đã lớn rồi, con đã trưởng thành hơn nhưng sao trong mắt mẹ con vẫn là một đứa trẻ non nớt, cần được sự che chở, bao bọc của
- mẹ, con cũng muốn như thế lắm, mẹ ơi! Mẹ hãy sống vui, khỏe mẹ nhé, con sẽ cố gắng mang tới cho mẹ thật nhiều niềm vui để mẹ được trẻ thêm, sống với chúng con mãi mãi. Con sẽ cố gắng bước đi thật tốt trên con đường tương lai, trở thành cô giáo trẻ như mẹ hằng mong muốn. Đừng hỏi tại sao con thường nói yêu ba hơn mẹ nhé, bởi con yêu mẹ nhiều nên khó nói thành câu, lúc này đây con sẽ nói, lời nói tận đáy lòng: “Con yêu mẹ nhiều!” “Những ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, Đừng để nỗi buồn vương mắt mẹ nghe con.” Yêu mẹ nhiều!
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Những bài văn bất hủ của học trò (Phần 6)
2 p | 161 | 29
-
Truyện cười: "Sợ lại rửng mỡ"
1 p | 131 | 10
-
Thư Gửi Mẹ Nhân Ngày Vu Lan
4 p | 93 | 5
-
Lá thư gửi bố
7 p | 90 | 4
-
Tin nhắn gửi nhầm
4 p | 52 | 4
-
Thư Gửi Chị
4 p | 62 | 4
-
Truyện ngắn Chuyện Đời Tôi
8 p | 66 | 4
-
Cô gái thứ 15 – phần cuối
19 p | 55 | 4
-
Với Tay Là Đến
4 p | 66 | 4
-
72 giờ sau
3 p | 51 | 3
-
Unsent letters - Lá thư thứ ba
8 p | 56 | 3
-
Bức Thư Gửi Mẹ Âu Cơ
16 p | 75 | 3
-
Tình yêu gửi lại
4 p | 69 | 3
-
Mùa hè của Amanda
4 p | 56 | 3
-
Truyện ngắn Lá thư gửi bố
8 p | 64 | 2
-
Thư gửi em trai
5 p | 91 | 2
-
Khi Ta Sống Chung Một Nhà
7 p | 48 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn