Tình Yêu Quanh Ta
lượt xem 3
download
Không khí ồn ào, nhốn nháo của quán bar khiến Phan thấy ngột ngạt, là trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn, đây chẳng phải là lần đầu tiên anh phải dẫn đối tác đến những nơi như thế này nhưng anh vẫn không thể quen được môi trường nơi đây đặc biệt là cách sống buông thả của lũ cậu ấm cô chiêu, chúng dường như chẳng thấy trân trọng những gì mình đang có mà ngược lại còn tỏ thái độ chống đối cuộc sống. ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tình Yêu Quanh Ta
- Tình Yêu Quanh Ta
- s Không khí ồn ào, nhốn nháo của quán bar khiến Phan thấy ngột ngạt, là trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn, đây chẳng phải là lần đầu tiên anh phải dẫn đối tác đến những nơi như thế này nhưng anh vẫn không thể quen được môi trường nơi đây đặc biệt là cách sống buông thả của lũ cậu ấm cô chiêu, chúng dường như chẳng thấy trân trọng những gì mình đang có mà ngược lại còn tỏ thái độ chống đối cuộc sống. Phan lắc đầu chẳng hiểu, anh đứng dậy xin phép vào toilet để tìm cho mình một chút yên tĩnh. Vừa đi được một đoạn bỗng một thằng nhóc đâm sầm vào Phan, chưa kịp định thần lại thì một giọng lè nhè đã cất lên - Mẹ thằng chó, mày mù hả Bây giờ Phan đã nhìn rõ người vừa va vào mình, là một thằng nhóc từ đầu tóc tới ăn mặc đều rất sành điệu nhưng dáng người thì đang lảo đảo có vẻ như đã say, Phan từ tốn - Cậu bé, cậu mới là người đã va phải tôi đấy, nên ăn nói với người lớn tuổi hơn cẩn thận một chút Nói rồi Phan toan bỏ đi thì liền bị Hoàng kéo mạnh lại khiến anh lảo đảo suýt ngã, Hoàng tự chỉ vào mặt - Dám dạy đời bố mày hả, chắc mày chán sống rồi Ngay sau đó, có ba thằng khác nhìn cũng còn khá trẻ nhưng lộ rõ vẻ du côn chạy tới phía sau Hoàng, chúng vây Phan thành một vòng tròn. Khi Hoàng vừa phẩy tay ra hiệu cho chúng đánh người thì bọn họ từ từ tiến đến gần Phan với thái độ khinh thường của những người thợ săn trước con mồi đã bị dồn vào đường cùng. Lúc chỉ còn một bước nữa là cổ áo Phan bị túm lấy thì một giọng con gái gắt lên - Làm cái trò gì vậy, thôi ngay đi
- Mấy tên du đãng đang chuẩn bị đánh Phan vội lùi lại, một đứa con gái có vẻ như đàn chị của chúng xuất hiện, con bé cũng còn rất trẻ như những đứa kia. Áo phông, quần jean bó sát người cùng mái tóc cột cao khiến nó trông khá nghịch, nó trừng mắt nhìn lũ kia - Biến hết ngay Ba thằng vội vã chạy đi ngay lập tức chỉ còn lại thằng nhóc vừa va vào Phan, Hoàng còn đứng đó ngặt ngẽo do chưa tỉnh lại hẳn. Phan thấy con bé có vẻ nheo mắt khó chịu rồi liền kéo bạn đi bỏ lại Phan vẫn chưa hết bàng hoàng vì sự việc vừa diễn ra. Phải một lúc lâu sau Phan mới sực tỉnh là đối tác vẫn đang chờ anh, Phan vội vàng quay lại bàn và tạm thời quên đi những đứa nhóc kia. Hoàng và Long cho hai con chiến mã của chúng chạy phía sau An đã được một quãng dài nhưng nó vẫn chẳng buồn quan tâm. An vẫn cứ chầm chậm đạp xe bên cạnh dòng người tấp nập đang hối hả trở về tổ ấm của mình ngoài kia, còn nó tổ ấm của nó ở đâu? Thành phố về khuya đã thưa thớt người hơn, không còn quá ồn ào, náo nhiệt nữa nhưng vẫn vô cùng rực rỡ bởi ánh đèn đường , ánh sáng từ biển hiệu của các cửa hàng hai bên vệ đường. Từng cơn gió thổi bay những lọn tóc vào mặt, mơn trớn lên da thịt báo hiệu mùa thu đang hiện diện. An hít một hơi thật sâu để thu về cái mùi hoa sữa thoang thoảng do mỗi cơn gió mang đến - Két..t..t..t…! An vội vã dừng xe và đưa tay lên dụi mắt để kiểm chứng lại những gì vừa thấy. Đúng là Phong rồi, người con trai mà ngay cả trong mơ nó cũng thấy, người con trai mà nó đã mong mỏi suốt 10 năm qua. Anh đã về nước khi nào? Tại sao anh không tìm nó? Anh đang ôm người con gái nào kia? Hàng loạt câu hỏi cứ ùa về cùng một lúc trong đầu An
- nhưng nó chưa kịp trả lời cho bất kì điều gì thì Phong đã cười nói dắt người con gái kia đi qua trước mặt nó từ hướng đối diện. An cảm thấy khó thở quá, cổ họng nghẹn đắng, chân tay thì bủn rủn, vậy là anh không còn nhớ nó nữa trong khi nó vẫn cứ ngốc nghếch tin là anh sẽ trở về tìm nó. Từ khi An hiểu chuyện, gia đình anh đã là hàng xóm của nhà nó, Phong hơn An 8 tuổi, có lẽ do không có em gái nên anh rất yêu thương, chiều chuộng nó. An cứ thế lớn lên với suy nghĩ anh là của riêng nó cho tới năm nó 8 tuổi cả gia đình anh di dân sang Úc , nó đã mơ hồ lo sợ một điều gì đó và chỉ yên tâm khi anh hứa sẽ về thăm nó. Có lẽ An sẽ không nghĩ về anh, mong chờ anh nhiều như bây giờ nếu như 2 năm sau mẹ nó không mất đi, Phong trở thành điểm tựa duy nhất để nó tiếp tục gượng dậy dù những cuộc điện thoại, những bức email của anh chỉ xuất hiện ở khoảng thời gian đầu, về sau chắc do anh bận học nên không thể liên lạc với nó thường xuyên nữa. An đã dùng lí do ấy để biện minh cho anh và cho cả chính nó nữa. Thật khó khăn An mới thốt lên được tiếng gọi Phong, nó cần phải biết sự thật là gì - Anh Phong Phong dừng bước ngay khi nghe có ai đó gọi từ phía sau, quay lại thì chỉ thấy một cô bé đang đứng cạnh chiếc xe đạp gần đó, anh nắm tay Ngọc tiến lại gần - Xin hỏi bạn vừa gọi tôi à Trái tim thắt lại mà An vẫn cố tỏ ra tự nhiên - Em là An nè, anh không nhớ em sao? Tròn mắt vì ngạc nhiên, Phong nắm chặt vai, bẹo má An - An thật sao! Anh xin lỗi nhé, em lớn quá rồi nên anh không nhận ra
- được Nếu là bình thường An sẽ chẳng chần chừ trêu lại Phong nhưng bây giờ tâm trí của nó đang dồn cả vào người con gái bên cạnh anh. Nhận ra cái nhìn tò mò của An, Phong chuyển ánh nhìn sang Ngọc, hai người họ nhìn nhau cười, nụ cười hạnh phúc cùng cái nhìn yêu thương kia chưa bao giờ An thấy ở anh, một cái gì đó như tuyệt vọng trào lên trong nó - Đây là Ngọc- bạn gái anh. Chị Ngọc du học bên kia, bọn anh quen nhau cũng được 3 năm rồi, lần này anh chị về để tổ chức lễ cưới. Anh cũng đang định đến nhà tìm em, không ngờ lại gặp nhau ở đây Ngọc vui vẻ chào nó - Chào em, chị là Ngọc, rất vui được làm quen với em - Em cũng vậy An cười chua xót và chẳng còn muốn nghe câu chuyện tình yêu hạnh phúc của hai người ấy nữa, nó từ chối lời mời uống nước của họ vị lí do đã khuya rồi ra về. Con đường về nhà hôm nay xa và tối với An quá. Những tia nắng le lói chiếu qua tấm rèm cửa rọi vào mắt khiến An bừng tỉnh, nó không nhớ đêm qua đã về nhà bằng cách nào nữa, trên người nó vẫn là bộ quần áo hôm trước. An lười nhác nhắm mắt định ngủ tiếp thì tiếng chuông điện thoại reo lên liên tiếp khiến nó không tài nào ngủ được nữa. An khó khăn mở máy, tiếng Long vang lên làm nó tỉnh hẳn - Bà tỉnh chưa? Đừng buồn nữa nhé, bọn tôi giải quyết xong con đấy theo ý bà rồi, nó sẽ bỏ ông Phong sớm thôi, bà cứ từ từ mà tiến nhé.chào - Này An chưa kịp hỏi lại thì Long đã tắt máy, biết chắc là Hoàng và Long đã gây ra chuyện gì cho Ngọc nên nó vội vàng bấm số gọi Phong - Anh à! Hôm qua anh chị hứa mời em đi ăn, hôm nay được không? - Hôm nay thì không được rồi, Ngọc bị tai nạn
- - Sao! Chị ấy không sao chứ? Anh cho em địa chỉ, em muốn tới thăm chị ấy - Bây giờ anh cũng tới nhà Ngọc, anh em mình cùng đi - Dạ Tắt máy, An lao ngay vào nhà vệ sinh, không biết rằng tối qua nó đã điên rồ như thế nào mà lại đi nhờ hai đứa bạn hù doạ Ngọc. Bây giờ An lo cho Ngọc thì ít mà lo cho lũ Long thì nhiều, hai đứa này hành động chẳng bao giờ chịu suy nghĩ cả, chẳng lẽ chơi cùng An từ ngày lớp 1 mà chúng không hiểu tính nó sao? Lúc buồn An có thể nói ra mọi điều nhưng nó không bao giờ muốn níu giữ những thứ không thuộc về mình. Dìu Ngọc vào nhà, Phan cứ nghĩ mãi về việc Ngọc bị ép xe doạ nạt vừa rồi. Thật may vì Phan cũng vừa đi tới nên đã cứu được Ngọc và nhận ra lũ người đã ép xe cô, chẳng phải ai lạ mà lại chính là lũ nhóc hôm trước đã gây gổ với anh. Trong đầu Phan cứ luẩn quẩn câu hỏi " chúng có liên quan gì với Ngọc mà lại bắt con bé chia tay bạn trai”. Tiếng chuông cửa vang lên, Phan biết chắc là Phong vì anh đã gọi và yêu cầu cậu ta tới ngay, a tin chắc vụ việc này xuất phát từ Phong. Gương mặt Phan bỗng cau có, trán nhăn lại khi nhìn thấy An, anh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm nó, thấy vậy Phong vội giới thiệu - An- em gái em, nó nghe nói Ngọc bị tai nạn nên muốn tới thăm - Em? tôi nghe nói cậu đâu có em - À, An là em nuôi của em Có vẻ như Phan đã hiểu ra mối quan hệ ở đây là gì rồi, 1 ánh mắt khinh bỉ dành cho hành động mèo khóc chuột được ném về phía An mà nó không hay biết. vào nhà Phan vẫn không rời ánh mắt khỏi người An, ánh mắt ấy như đang muốn bóc trần tất cả mọi bí mật của nó, anh điềm tĩnh như một vị quan toà đã nắm được toàn bộ bằng chứng
- - Tối hôm qua, An có tới vũ trường Sao Mai phải không? Giọng nói lạnh ngắt cùng cái nhìn khinh gét của người đàn ông trạc 30 tuổi đầy trải đời khiến An run sợ, người này biết nó sao? An thận trọng đáp lại - Sao chú lại hỏi như vậy ạ - Vậy An còn nhớ tối qua bạn của An đã gây gổ với một người chứ? Cậu ta chính là người đã đe doạ Ngọc Mặt An bỗng lạnh toát, là người đàn ông đó sao? Hôm qua quả thực An không để ý lắm, nếu đúng thì nó còn biết nói gì nữa chứ - Sao? Bây giờ đến xem em tôi chết chưa à? Phong! Cậu may mắn thật đấy nhưng đề nghị cậu đừng bao giờ để "may mắn” ấy ảnh hưởng đến Ngọc Có lẽ Phong đã hiểu ra mọi chuyện, anh gằn từng tiếng - An! Chuyện này là như thế nào? Ngọc vẫn bình tĩnh hơn - Mọi người bình tĩnh nghe An nói đã nào An mím môi và nắm chặt bàn tay để nước mắt khỏi tràn ra, nó không được phép khóc nữa, bây giờ chỉ còn lại mình nó mà thôi - Phải! chính em đã nhờ bạn làm như vậy, em xin lỗi anh chị, em xin phép An vội vàng chạy khỏi căn hộ ấy khi không còn khống chế được những giọt nước mắt nữa. chúng cứ ào ạt chảy ra như một trận lũ cuốn trôi đi mọi thứ để cuối cùng chỉ còn lại sự trống rỗng, nó tự hứa đây sẽ là lần cuối cùng. Ồn ào và nhốn nháo là không khí của tất cả các lớp học trước giờ vào lớp. An bước vào lớp với khuôn mặt không chút cảm xúc mọi ngày, mọi người chẳng ai để ý đến nó ngoài hai thằng bạn chí cốt mà trong mắt
- mọi người là những hotboy ăn chơi phá phách nhất trường nhưng với nó lại là những đứa con trai ngốc nghếch chưa lớn hẳn. Thấy An vào lớp, Long liền chạy tới chỗ nó mà vô tình làm rơi chiếc điện thoại của Hương- một cô bạn hiền lành, ngoan ngoãn ngồi cạnh An. Hương hốt hoảng nhặt những mảnh rời của chiếc điện thoại lên lắp lại nhưng có lẽ cái điện thoại già nua, chậm chạp vốn đã vô vàn bệnh của Hương bây giờ gặp phải tai nạn này thì không thể qua khỏi. Hương không nói gì mà cứ mâm mê mãi chiếc điện thoại đã hỏng khiến An bực mình, nó trừng mắt với Long - Hai ông làm ơn bớt gây chuyện đi có được không! Trong khi Long vẫn đang ngơ ngác vì thái độ tức giận ngoài dự tính của An thì tiếng trống vào lớp vang lên, Hoàng từ đâu vào lớp vội chạy tới chỗ An hớn hở - Này, ngon lành cành đào rồi chứ hả? bọn này mà đã ra tay thì gạo xay ra cám An thở dài đánh thượt - Xong rồi, tôi nhận hết rồi - Hả…… Cả lớp đã ổn định nên tiếng kêu đồng thanh của cả Hoàng và Long là quá to, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía An. Nó gắt khẽ - Hử, hả con khỉ ấy. biến hết đi Linh- lớp trưởng đứng lên nhắc nhở - Hoàng, Long- hai cậu về chỗ đi, vào giờ học rồi đấy Do vẫn bực mình vì mọi công sức bị đổ xuống sông xuống biển, Hoàng sẵng giọng với Linh - Bọn này muốn về khi nào thì về không khiến cậu phải nhắc - Đây là lớp học, cậu nên tôn trọng tập thể nếu không thài cậu đừng ở
- đây làm phiền mọi người - Cậu là cái thá gì mà mở miệng nói bọn này đi hay ở, đừng tinh vi Linh uất ức lườm Hoàng còn mọi ngươi trong lớp đều lắc đầu thay Linh. Là một lớp trưởng gương mẫu, nhiệt tình, mọi người hiểu Linh luôn cố gắng hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ nhưng đối với riêng hai vị công tử Long và Hoàng trong lớp thì tốt nhất nên mặc kệ thì hơn. Thầy giáo vào lớp, mọi người bắt đầu ổn định trở lại và một buổi học nữa lại bắt đầu như bao buổi khác, thời gian vẫn cứ lặng lẽ lướt qua cuộc sống của mỗi con người dù họ cười hay khóc chăng nữa. Ngoài kia, cuộc sống vẫn hối hả, nhộn nhịp tiếp diễn để chạy đua với vị thần thời gian vô tình, con người sẽ quên đi tất cả và dần thích nghi với mọi thứ mà thôi. Một buổi chiều mùa đông rét mướt, ngừơi ta vội vã chạy trốn cơn mưa phùn đang cứa thêm sự buốt giá vào da thịt con người. Cầm trên tay 1 cây ô, An vẫn chậm rãi bước đi, thật lạ lùng là cái lạnh giá này lại khiến tâm hồn nó nhẹ nhõm hơn. Thế là Phong và Ngọc đã kết hôn và trở lại Úc được tròn tháng, có lẽ 1 tháng là chưa đủ để An có thể mạnh mẽ hơn, vô tình hơn, cuối cùng nó vẫn không dám nhìn anh ra đi hạnh phúc bên người con gái khác không phải nó Rùng mình vì lạnh,An rẽ vào 1 quán ấm áp gần đó để tìm cho mình 1 ly trà nóng, từ nay nó phải học cách đi một mình thôi. Một giọng nói khá lớn đầy vẻ bức tức khiến An chú ý - Tôi không cần biết, cô phải tìm cho tôi 1 phiên dịch ngay lập tức . Có mỗi việc ấy mà làm cũng không xong, nếu hợp đồng lần này thất bại thì cô tự chịu trách nhiệm đi Đưa mắt theo hướng giọng nói phát ra, An vội quay đầu đi như thể 1 tên trộm bị bắt quả tang nhưng nghĩ tới dáng vẻ huơ chân múa tay đầy
- bất lực của Phan, nó rụt rè tiến lại và đúng như dự đoán ông khách nước ngoài ấy là người Pháp . - Bonjour Ông khách nở nụ cười thật tươi khi nghe được đúng ngôn ngữ của mình còn Phan vẫn chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện của An. Thế là từ chuyện phiếm họ bắt đầu vào công việc lúc nào không hay, khi hai bên đạt được thoả thuận chung nhất thì đã 8h tối, dù không muốn, dù luôn e dè trước thái độ cảnh giác của Phan nhưng An chẳng thể nào từ chối lời mời thiện chí của ông Pierre Bữa tối kết thúc khi ông khách lên taxi về khách sạn, An lễ phép - Cháu xin phép về trước - Khoan đã Phan rút ra từ ví hai tờ 500nghìn đưa ra truớc mặt An khiến nó hơi bất ngờ, phải một lúc sau nó mới hiểu chuyện này - Đây là tiền công cho buổi chiều hôm nay, tôi không nợ gì cô bé cả nhé Thế đấy là trả công chứ không phải là cám ơn như An đã từng nghĩ trong khoảnh khắc Phan gọi nó lại. Người đàn ông này có vẻ vẫn rất khó chịu với An, bỗng dưng nó thấy gen tỵ với Ngọc quá. Chị ấy đã có 1 ông anh trai sẵn sàng xù lông bảo vệ em gái mình rồi mà còn có được cả tình yêu của Phong nữa. An nhìn thật lâu vào số tiền trên tay Phan, 1 triệu cho vài tiếng luyện tập lại ngôn ngữ yêu thích của nó xem ra lần này An lãi lớn đấy chứ. An mỉm cười và cầm tiền - Cám ơn chú nhé An quay đầu bước đi trong cơn mưa phùn vẫn chưa dứt, dùng hai tay tự ôm lấy mình để làm ấm cơ thể cũng như tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, An khuất dần trong dòng người đông đúc. Phan cứ nhìn mãi cho tới khi cái bóng nhỏ bé đang co ro vì rét ấy biến mất hẳn mà trong lòng
- xuất hiện những mâu thuẫn chưa thể lý giải Quẳng chiếc cặp ra giữa phòng khách, An thả mình xuống sofa. Căn biệt thự này thực sự là quá lớn đối với một mình nó, một căn nhà xa hoa lộng lẫy về vật chất nhưng lại cằn cỗi, lạnh lẽo tình người, là nơi mẹ An đã mòn mỏi chờ bố nó trong vô vọng rồi ra đi trong tủi hờn, uất ức. Mẹ nó là một người con gái xinh đẹp, dịu hiền, là con một trong gia đình giàu có, mẹ yêu bố bằng tất cả tình yêu chân thành của một người con gái nhưng bất hạnh là bố nó lại cưới mẹ vì gia tài của ông bà ngoại. thế nên như một điều dĩ nhiên, khi ông bà bị tai nạn mất và quyền tiếp quản công ty thuộc về bố nó thì ông không còn coi ngôi nhà này là gia đình nữa Căn nhà thuộc về mẹ An nên khi bà mất đi bố nó để nó toàn quyền sử dụng và chưa hề có ý định về sống tại đây, có lẽ là chút lương tâm còn lại chăng? An không cần giúp việc vì khi còn sống mẹ nó luôn tự tay chăm sóc cho chồng, cho con, cho tổ ấm không đúng nghĩa của bà mà chẳng cần ai giúp đỡ cả và An đã học được cách tự lập từ mẹ Những kí ức cứ thi nhau ùa về trong An,đó là tiếng khóc thầm của mẹ trong đêm hay là tiếng cười khanh khách ngây thơ, vô tư của nó khi chơi đùa cùng mẹ. tất cả kéo An vào một giấc ngủ thật sâu từ lúc nào, ở đó mẹ đang mỉm cười với nó,1 giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống, An khẽ gọi " mẹ ơi”. An dừng xe trước cổng trường vừa kịp lúc bác bảo vệ chuẩn bị đóng cửa, thầy Vũ- giáo viên chủ nhiệm lớp nó cũng đến vừa lúc ấy, An mỉm cười chào - Em chào thầy Thầy Vũ cười tươi - Đi học muộn à, phải phạt chứ nhỉ
- An không chịu thua nhưng nó chỉ dám lẩm bẩm - Thì thầy cũng muộn đấy thôi Vũ nghiêm mặt - Còn không vào lớp mau đi, đứng đấy mà hơn thua An chạy vội đi cất xe rồi lên lớp, thầy Vũ là 1 giáo viên trẻ khá dễ tính, hiểu tâm lí học sinh, tất cả học sinh trong trường đều yêu quý thầy không riêng gì lớp nó. Tiết đầu là giờ toán của thầy Vũ nên An chẳng cần phải vội vì nó biết chắc thầy chưa lên lớp, khi An vào đến cửa lớp là không khí ồn ào quen thuộc nổi lên là tiếng quát của Linh - Hoàng, cậu quá đáng vừa thôi, sao lại ngáng chân tôi? Mặt Hoàng tỉnh bơ - Bằng chứng nào cậu bảo tôi ngáng cậu, đi đứng không cẩn thận còn đổ tội cho người khác. Từ nay bớt ra vẻ ta đây đi thì sẽ không bị ngã - Cậu! cậu đúng là đồ nhỏ nhen Linh vùng vằng bỏ về chỗ với gương mặt tức tối còn Hoàng thì nghênh ngang, đắc thắng đi qua khiến linh càng bực bội hơn. Trước khi về chỗ ngồi, Hoàng còn sà vào chỗ An - Sao hôm nay nướng khét thế? Thuận tay An ấn đầu Hoàng sang 1 bên khiến mái tóc tạo hình của cậu ta bị biến dạng, Hoàng nhăn nhó - Làm gì mà bạo lực thế, hỏng hết tác phẩm của người ta Hoàng vuốt lại mái tóc đầy vẻ xót xa, An lừ mắt - Về chỗ đi, thầy sắp vào rồi đấy Trước khi Hoàng đi, An còn kịp nháy mắt nói theo 1 câu - Này! Cẩn thận ghét của nào trời trao của ấy đấy Hiểu ngay được ý của An, Hoàng cho hai tay vào túi quần vênh váo - Đợi đến tết công-gô đi nhé tình yêu
- Thầy vũ vào lớp bắt đầu tiết học, mọi người tạm gác lại tất cả những suy nghĩ, cảm xúc của mình để tập trung cho điều quan trọng nhất trước mắt là học tập. Năm tiết học dài cuối cùng cũng trôi qua trong sự thở phào nhẹ nhõm của lũ học trò. Đạp xe trên con đường quen thuộc từ trường về nhà, cái bụng An đã biểu tình dữ dội. Bỗng một chiếc xe máy cùng chiều lao vút lên vượt An khiến nó phải vội dừng lại, ngay sau đó là tiếng hét lên của một người đàn bà, khi An kịp nhận ra hai tên trên chiếc xe ấy vừa cướp đồ của người đàn bà phía trước thì chúng đã phóng xa lắm rồi. An vội vã đạp xe lên phía trên, ngươi phụ nữ đang nằm xoài trên mặt đường, mọi người đã bắt đầu quây lại xem nhưng chẳng ai có ý định giúp đỡ cả. sau khi gọi cấp cứu, An rẽ đám đông tới chỗ người bị thương, nó xem xét đó là một người phụ nữ ngoài 60 tuổi có vẻ trí thức, cũng may là không có chỗ nào bị thương quá nặng, An chửi thầm "bọn mất dạy, đã cướp đồ thì thôi còn đâm người ta ra như thế này nữa” An theo xe cứu thương đưa bà Tâm vào viện, đang thấp thỏm trước cửa phòng cấp cứu thì 1 cô y tá tiến lại chỗ nó - Chị ra làm thủ tục nhập viện cho bác đi Ngơ ngác định giải thích mình chỉ là người đi đường nhưng An lại nhớ là tất cả hành lý của bà Tâm đã bị lấy hết thì làm sao liên lạc với người nhà bà được nên nó lật đật đi theo cô y tá luôn. Khi nộp viện phí An mới chợt nhớ là mình không mang theo nhiều tiền như vậy, nó liền rút điện thoại ra bấm số - ừ! Long à, ông mang cho tôi 5triệu vào bệnh viện ngay nhé - Bà bị sao? - Tôi không sao, nhanh lên nhé Đúng 15’ sau, cả long và Hoàng đều có mặt ở bệnh viện với gương mặt
- trắng bệch đầy lo lắng- gương mặt mà có lẽ chính bố mẹ chúng cũng chưa từng thấy. Mắt An bỗng dưng hơi cay, nó dịu giọng - Tiền đâu Hai người bọn họ thở phào nhẹ nhõm khi thấy An không sao, An cũng lắc đầu cười đi về phòng cấp cứu. Hai đứa ngốc ấy ngày xưa nhút nhát cứ bám lấy An thì không nói làm gì , bây giờ lớn đã doạ khiếp vía bao thằng con trai khác, làm trái tim bao cô gái nghiêng ngả thế mà với An sao chúng vẫn ngốc nghếch thế! Đập nhẹ vào vai An, Long đưa nó một túi đồ ăn to tướng khi thấy An ngồi thơ thẩn bên giường bà Tâm - Ăn tạm đi, chưa ăn gì phải không? Bà cứ làm như mẹ mình không bằng ấy Đón lấy bọc đồ ăn, An cười khổ, làm phúc thì làm cho chót thôi, chừng nào người phụ nữ kia chưa tỉnh lại thì vẫn không thể liên lạc được với người nhà của bà, cũng may mắn là bác sĩ nói bà không sao cả chỉ cần hết thuốc mê sẽ tỉnh lại, An kéo Long ra cửa - Ông cứ về trước đi, khi nào người nhà bác ấy đến tôi sẽ về Rồi chẳng đợi Long có ý kiến, An quay vào trong để mặc Long ngơ ngác một lúc rồi cũng đành ra về. Không biết An đã ngủ gục từ khi nào,lúc nó tỉnh dậy thì trời đã tối, bà Tâm cũng đã tỉnh, An vui mừng ra mặt - Bác tỉnh rồi ạ, thế thì tốt rồi Bà Tâm chăm chú nhìn đứa con gái trước mặt, thực ra bà đã tỉnh lại được một lúc lâu nhưng thấy cô gái đang ngủ ngon quá nên không đánh thức, bà thều thào - Cháu…….là An nhanh nhảu đáp
- - Cháu thấy bọn cướp tông xe vào bác nên cháu đã đưa bác vào đây. Tiếc là cháu không tóm được chúng nó Đấm một bàn tay vào bàn tay kia, An ngồi cạnh bà tào lao kể chuyện khiến bà Tâm phì cười, bà thấy cô bé thật xinh xắn, đáng yêu và còn nghĩa hiệp nữa. Rồi như nhớ ra điều gì , An vội vã - Chết! cháu quên, chắc bác đói rồi, để cháu đi mua đồ ăn Không đợi bà Tâm có phản ứng thì An đã tung tăng chạy khỏi phòng bệnh, hôm nay là một ngày dài nhiều mệt mỏi với An nhưng nó lại thấy rất là vui, nó đã làm được một việc tốt Tiếng gió gầm rú bên tai, gưong mặt bỏng rát vì bị gió táp nhưng long vẫn không ngừng tăng tốc chiếc môtô phân phối lớn. Bố mẹ cậu là không thể hiểu hay đang cố tình không hiểu con trai họ muốn gì, họ nghĩ chỉ cần cho con cái tiền bạc và một cuộc sống xa hoa là đủ sao? Nếu được lựa chọn, Long thà không có những thứ ấy. Đột nhiên đói bụng, Long cho xe vào một quán nhỏ ven đường, đã muộn nên quán không còn đông lắm chỉ lác đác vài người - Anh dùng gì ạ Long tròn mắt ngạc nhiên khi Hương đang đứng ngay trước mặt cậu. tưởng là cao giá lắm chứ hoá ra lại phải làm thêm ở cái quán phở bé tí tẹo thế này, vậy mà lần trước còn ra vẻ trả lại chiếc galaxy S Long đền cho. Gọi 1 bát phở, Long mỉm cười đắc ý Hương thấy thực sự bối rối khi gặp long ở nơi này, chân tay, miệng lưỡi bỗng cứng ngắc, thừa thãi và con tim thì lại không nghe lời mà rung lên từng nhịp gấp gáp hơn. Thực ra, Hương đã thầm yêu Long từ hồi lớp 10 nhưng chỉ là tình yêu đơn phương của một mình Hương dành cho cậu bạn đã cứu nó khỏi đám học sinh cá biệt của trường mà thôi, xung quanh long có biết bao cô gái dễ thương, làm sao cậu ấy có thể để mắt
- tới Hương. Có lẽ Hương cứ đứng thẫn ra đó nếu bà chủ không quát - Còn đứng phỗng ra đấy à, mau bưng đồ cho khách đi Đưa tay đón bát phở nóng hổi từ tay Hương, Long đột nhiên hất tay như vô ý khiến cả bát phở đổ vào tay Hương rồi cậu quay đi như thể đấy là lỗi của Hương. Bà chủ từ quầy chạy ra quát lớn - Trời ơi! Làm ăn thế hả, đúng là ăn hại Bà ta quay sang Long - Xin lỗi cậu, tôi sẽ mang cho cậu bát khác ngay Hương vẫn thế,cam chịu không nói gì, chỉ cúi đầu nhận lỗi rồi răm rắp bước theo bà chủ quán. Long nở nụ cười thật thoả mãn nhưng sự đắc ý ấy chẳng được bao lâu thì cậu lại thấy có tội khi bàn tay Hương đang đỏ dần lên mà vẫn phải tất bật dọn dẹp xung quanh. Thấy chẳng ngon miệng nữa, Long buông đũa đứng dậy. Vừa dắt xe ra khỏi quán Hương đã nghe thấy tiếng Long - Con gái đi khuya như vậy mà không sợ sao? Vội quay lại phía sau, bất giác Hương nở một nụ cười thật tươi khi thấy Long đang đứng đó dù Hương biết mình đang mơ mộng - Tớ quen rồi, mà cậu vẫn chưa về sao? - Đợi cậu Tiến thẳng về phía Hương, Long rút từ trong túi ra một lọ thuốc rồi tỉ mỉ xem xét vết bỏng và thoa thuốc khiến Hương cứ nhìn cậu trân trân. Bất chợt Long ngửng đầu lên, bốn con mắt giao nhau làm cả hai bối rối, cái cảm giác này trước giờ Long chưa bao giờ có, vội buông tay Hương, Long rủa thầm "quái quỷ gì thế này” - Tớ đưa cậu về Và trên đường người ta nhìn thấy một chiếc siêu xe đi bên cạnh chiếc xe đạp mini cũ kĩ từ con phố này sang con phố khác thật kì lạ. nhưng cái
- nhìn của mọi người chẳng có ý nghĩa gì khi hai con người kia hoàn toàn hạnh phúc trong khoảnh khắc này. Long bắt đầu thấy thích đi bên cạnh và nói chuyện với Hương, cô không ồn ào, náo động như những cô gái bên cạnh cậu, Hương chỉ im lặng lắng nghe và khi cần thì nắm chặt bàn tay người bên cạnh để tiếp thêm sức mạnh. còn Hương, cô bỗng phát hiện ra rằng Long không hề hào nhoáng, lạnh lùng như vẻ bề ngoài của cậu ấy, Long cũng có một tâm hồn đầy yêu thương, cũng có những nỗi buồn cất giấu trong tim mà Hương hi vọng cô có thể là người chia sẻ với Long nỗi buồn ấy biết bao. Mỗi người một suy nghĩ cho riêng mình nhưng dường như cả hai đều muốn con đường phía trước dài mãi. Đứng trước cửa phòng bệnh, An cứ phân vân nửa muốn vào nửa lại không vì Phan đang ở trong đó. An đã thực sự rất bất ngờ khi biết bà Tâm lại chính là mẹ của Phan. Người đàn ông ấy cho tới bây giờ vẫn tỏ thái độ thù hằn với An mà nó thì chẳng muốn bị nhìn như một kẻ tội phạm tí nào. Vì thế An đã định không bao giờ gặp lại mẹ con họ nữa nhưng bà Tâm lại hơi khó tính, hôm trước bà đã không chịu ăn bất cứ thứ gì mua từ bên ngoài vào, không đành lòng nên vừa sáng sớm An đã dậy nấu cháo mang vào viện nhưng giờ đây nó đang hối hận với quyết định đó - Làm gì mà đứng thập thò ở đây thế An giật thót người khi thấy Phan đứng ở cửa, nó cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, An sợ ánh mắt ấy dù nó chẳng có lỗi gì cả - Bác không thích ăn đồ ăn tiệm nên cháu nấu cháo mang vào cho bác Dù sao cũng đã bị phát hiện, An vòng qua trước mặt Phan đi vào trong, thấy bà Tâm nó lại hớn hở - Bác đoán xem cháu mang gì cho bác này Bà Tâm cười
- - Bác chịu, có gì cháu cho bác luôn đi Vừa tháo cặp lồng ra An vừa phụng phịu - Chán bác thật, cháu nấu cháo cho bác đấy, bác ăn xem tài nghệ của cháu như thế nào. Nào 1..2..3..a Lắc đầu cười nhưng bà Tâm cũng há miệng để An bón cho, cháo nấu vừa miệng nên chỉ một lát sau đã hết ngay. Bà Tâm đưa ra 1 yêu cầu làm An không biết nên nhận lời hay từ chối - Bác biết như thế này là phiền cho cháu, nếu cháu muốn bác sẽ trả công, mỗi bữa cháu có thể mang cơm nhà vào cho bác được không? Bác không thể ăn được cơm hàng mà con trai bác thì cháu biết đấy An khó khăn trả lời - Không phải vấn đề tiền công bác ơi, nếu bác muốn thì cháu sẵn sàng thôi chỉ e Nó thầm nghĩ " chỉ sợ con trai bác không vừa ý thôi” - Cháu lo lắng điều gì - Không có gì đâu, trưa cháu lại vào còn bây giờ cháu phải đi học kẻo muộn Nhìn dáng hấp tấp chạy đi của An mà bà Tâm mỉm cười, hình như từ khi gặp An bà đã cười nhiều hơn, bà thấy hạnh phúc khi những người cùng phòng hiểu nhầm khen bà có cô con gái dễ thương rồi khi biết sự thật thì họ lại trêu bà” không phải con gái thì rước con bé về làm con dâu”. Thế nhưng ai biết cuộc đời có chiều theo mong muốn của con người hay không. Không khí giáng sinh đã tràn ngập khắp đường phố, len lỏi vào mỗi ngõ nghách, mỗi ngôi trường, từng lớp học. Mỗi người đều đã chuẩn bị những món quà ý nghĩa nhất cho những người họ yêu thương. Ngồi trên ghế đá sân trường, ánh mắt của cả An, Long và Hoàng đều đổ dồn về
- phía Hương và một cậu bạn lớp bên cạnh, Long có vẻ vô cảm nhưng trong mắt cậu lại là lửa giận bùng cháy. Nhận ra cảm xúc ấy của Long, An đặt tay lên vai cậu - Không có gì ngồi yên dành riêng cho ông đâu, nếu muốn thì hãy chạy lại mà giữ lấy, đừng để đến khi mất rồi mới hối tiếc Hoàng không hiểu chuyện xen vào - Giành gì vậy, tôi giúp cho - Không liên quan tới ông Đẩy Long khỏi ghế, An kéo Hoàng đi nơi khác. Vậy đấy người ta có thể tài giỏi trong tất cả mọi việc nhưng trong tình yêu thì lại là một kẻ ngốc Xăm xăm đi về phía Hương, Long không ngần ngại kéo tay Hương đi trước sự ngỡ ngàng của cậu bạn kia, Hương không phản kháng gì mà ngoan ngoãn đi theo. Dừng lại Long ấn vào tay Hương 1 hộp quà nhỏ nhắn rồi quay mặt đi - Giáng sinh an lành - Khoan đã Long Hương chạy tới trước mặt Long ngập ngừng - Tớ..tớ..thích cậu, cậu cho tớ một cơ hội được không? Nhìn lên khuôn mặt vô cảm đang cau lại của Long, Hương gượng cười - Tớ đùa thôi, cậu đừng để ý nhé Vội vàng bước đi nhưng Hương nhanh chóng bị một bàn tay giữ chặt lại, long đã ôm trọn Hương vào lòng thì thầm - Ai cho đùa chuyện ấy, nói rồi thì phải làm Hương đẩy Long ra ngượng ngùng chạy đi, vậy là tình yêu đã đến với Hương, với Long thât rồi. Mảnh đất tình yêu của cuộc đời lại thêm xanh tốt hơn khi tiếp nhận thêm đôi trẻ ấy, và chắc chắn mảnh đất ấy sẽ còn xanh tốt mãi, sẽ đủ để xoa dịu những đau khổ, vất vả ở cuộc sống ngoài
- kia. Đứng đợi trước cửa thang máy, Phan vò đầu khi suy nghĩ về tối hậu thư của mẹ anh và cả gia tộc, họ yêu cầu Phan nhất định phải cưới vợ vào năm sau và nhiệm vụ trước mắt là phải đưa người yêu về. Thề có trời, bạn gái thì Phan không thiếu nhưng anh chưa cảm nhận được tình yêu thực sự với bất kì ai. Có lẽ do trước kia mải lao vào công việc nên Phan đã để lỡ mất cái thời gian để yêu và bây giờ thì không thể tìm lại được điều ấy nữa, anh nên nhắm mắt cưới một cô để thực hiện nghĩa vụ của một đứa con trai, của một ông trưởng tộc chăng? Phan bước vào thang máy,khi cánh cửa vừa bắt đầu đóng lại thì có tiếng ai đó vang lên - Đợi tí đã Theo phản xạ tự nhiên, Phan đưa tay mở lại cửa, là An- nó đang lếch thếch với một đống đồ trên tay vội vã chạy. vào bên trong rồi An mới thở hổn hển mà chẳng để ý gì xung quanh. Phan nhìn An chăm chú, anh biết mẹ anh rất quý cô bé này, thái độ của nó thì cũng không có gì chê trách, chỉ là Phan không hiểu đây là con người thật của An hay thực sự nó là một con hồ ly tinh. Nhưng dù sao có một sự thật không thể chối cãi là An đã giúp anh hai lần và Phan nên nói một tiếng cảm ơn Cảm thấy có người đang nhìn mình, An quay lại thì thấy Phan, nó giơ hai bịch thức ăn to tướng cười giả lả - Hôm nay bác Tâm ra viện, bác bảo cháu làm tiệc giải xui Phan không nói gì mà lạnh lùng quay mặt đi, An biết rõ anh sẽ có thái độ như vậy nên chẳng buồn để ý nữa chỉ nhún vai cho suy nghĩ "người gì mà khó tính thế”. Đột nhiên Phan lên tiếng phá vỡ không khí im lặng và khiến An há hốc miệng - Cảm ơn nhé!
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn - Mọi điều ta chưa nói: Phần 1
203 p | 71 | 11
-
Tình yêu có đến?
7 p | 87 | 7
-
Chuyện tình thang máy
4 p | 92 | 4
-
Truyện ngắn HÈ XANH, MOJITO VÀ NHỮNG BẢN NHẠC MƯA
19 p | 60 | 4
-
Đi qua những ngày mưa
10 p | 95 | 4
-
Một Tình Yêu Lại Ra Đi
3 p | 82 | 4
-
Duyên phận (Kỳ 1).
17 p | 65 | 4
-
Câu điều kiện loại 3 - Kì 1
11 p | 76 | 3
-
Hạt Cát
14 p | 51 | 3
-
Yêu thương quay về - Kỳ 1
16 p | 65 | 3
-
Nếu còn có thế gặp lại anh!
4 p | 46 | 3
-
Đành vậy với tình yêu
6 p | 42 | 3
-
Nếu anh là người điên,em sẽ vẫn yêu anh chứ ?
17 p | 49 | 3
-
Những âm thanh quanh xóm trọ
23 p | 52 | 3
-
Những âm thanh quanh xóm trọ
6 p | 45 | 2
-
Truyện ngắn Ánh sáng trong đêm
8 p | 58 | 2
-
Tình Yêu Và Lý Trí
3 p | 93 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn