intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Trời không tắt nắng

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

46
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trong một lần tình cờ ở siêu thị, cô và M va phải nhau. Họ nhặt nhầm điện thoại của đối phương. Đến tối, sau một vài tin nhắn "giúp-điệnthoại-quay-về-với-chủ-cũ", thế là trở thành bạn. Cuộc sống luôn có những sắp đặt rất thú vị.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Trời không tắt nắng

  1. Trời không tắt nắng Tác giả: Lê Đức Bình. ID Zing : dbinhle08 = = M kém cô một tuổi. Trong một lần tình cờ ở siêu thị, cô và M va phải nhau. Họ nhặt nhầm điện thoại của đối phương. Đến tối, sau một vài tin nhắn "giúp-điện- thoại-quay-về-với-chủ-cũ", thế là trở thành bạn. Cuộc sống luôn có những sắp đặt rất thú vị. Cuộc sống luôn có những cú va đập. Và cuộc sống luôn chứa đựng những điều tình cờ. Lắm lúc nghĩ về chuyện ấy, cô lại thấy buồn cười. Cô cảm thấy M là một chàng trai tốt và họ nói chuyện khá hợp nhau. Cô cảm thấy rất thích thú. Không phải vì vẻ ngoài cá tính của cậu ấy, mà vì những câu chuyện họ nói với nhau, tất cả đề rất gần gũi. Về cô, về M, về những nơi mà cậu ấy đã đến, qua những chuyến đi "phượt" rất mạo hiểm. Đơn giản một điều: Cô thích nghe M kể chuyện. Vậy thôi ! Gia đình M sang Pháp khi cậu ấy học hết cấp III. M bảo, cậu ấy không thích sự gò bó và rất yêu tự do. Rất yêu mùa đông nước Pháp nhưng lại chán ngán những ngày ngồi bó gối trong phòng lúc trời tháng Mười Hai tuyết rơi dày đặc. Vậy là M về lại Việt Nam đã hơn một năm. Cô tìm thấy đâu đó là một sự đồng điệu trong sở thích của bọn họ, không thích những ranh giới chật chội, yêu điên dại cái lạnh xám tái của Paris và yêu luôn cả "mùa đông" luôn đầy nắng của Sài Gòn quái gở này. =
  2. Cô và anh là bạn với nhau từ thời còn ngồi chung giảng đường Đại Học. Học chung bốn năm. Họ khá thân. Sự thân thiết gần như một thói quen. Chia sẻ như một thói quen. Đi chơi với nhau như một thói quen. Và yêu nhau như một thói quen khi nào không biết. Là thói quen ghi nhớ ngày kỷ niệm yêu nhau, là thói quen tặng hoa cho nhau ngày sinh nhật, ngày lễ Tình nhân, là thói quen anh gọi điện chúc cô ngủ ngon mỗi tối. Anh thích mùa thu. Có lẽ, sự "thích" ấy khiến nụ cười của anh cũng lãng đãng đúng chất như mùa thu Hà Nội. Rất đẹp và nhẹ nhàng. Vào một ngày nắng. Tháng Mười. Anh bảo anh phải về Hà Nội vì sức khoẻ mẹ anh ngày càng không tốt và phải lo lắng việc kinh doanh của gia đình. Anh hỏi cô có muốn theo anh về Hà Nội không? Cô không thích sự ràng buộc quá mức, cô thấy mình như một điều gì đó khiến anh phải bận lòng. Cô không nói gì. Tuyệt nhiên chấp nhận để anh đi một mình. Vì một lí do gì đó, trong lòng cô lại tin rằng anh sẽ sớm quay lại nơi này. Và anh sẽ lại là của riêng cô. Riêng một mình cô. Suốt một năm ở Hà Nội, gần như tháng nào anh cũng bay ra Sài Gòn một lần, mỗi lần chỉ vài ba ngày Nhưng anh đều ở lại với cô vào những ngày thứ Bảy cuối tuần như đã hứa. Anh sẽ kể cho cô nghe rằng, tháng đó sức khoẻ mẹ anh thế nào? Công việc anh ở Hà Nội ra sao? Anh đã gặp những ai, anh đã làm gì? Và anh đến những nơi đâu? Những lúc như thế, cô thấy mình bé nhỏ, lại dụi đầu vào ngực anh, khe khẽ: “Em nhớ anh”. Anh hôn nhẹ lên trán cô như dỗ dành con mèo yếu ớt đang nũng nịu vòi vĩnh nhiều điều. "Ngoan nào, anh sẽ ở lại với em". Khi ở bên cô. Lúc nào, anh cũng nói như vậy. = Cô và M vẫn hay lang thang khắp nơi bằng xe máy. Chẳng biết sẽ đi đâu. Không một nơi cụ thể. Có thể là một quán café hay ho nào đó trên Facebook.Cô thích cách cô choàng tay ngang hông M khi chạy thật nhanh trên đại lộ Đông Tây buổi đêm vắng người. Chỉ đơn giản là cô và M muốn được lang thang khắp nơi. Như những người trẻ Sài Gòn thích bay nhảy. Thích được hít hà cái không khí hối hả, mùi nước hoa của M sẽ nhẹ nhàng hoà vào làn gió. Cô thích cái cách M huyên thuyên những chuyện không đầu không cuối của cậu ấy, để rồi cả hai cùng phá lên cười. Và cả khi M chạy xe chầm chậm trên đường chỉ để hát cho cô nghe một bài nhạc Pháp mà cậu rất thích. Nhiều lúc nhìn M, cô chợt nhận ra ở cậu ấy dường như không có "cái lạnh xám tái" của tháng Mười Hai Paris, mà chỉ có một "mùa đông" luôn đầy nắng của Sài Gòn. =
  3. Thứ Bảy. Mười một giờ tối. Anh đáp chuyến bay muộn hơn mọi khi. Anh nằm đó, một tay cầm điếu thuốc. Mắt anh trầm ngâm trên trần nhà. "Lâu rồi, em không thấy anh nói nhớ em?" "Em thật ngốc ! Phải nói thì mới thật là nhớ em sao?" - anh khẽ cười. "Nhưng em muốn anh nới nhớ em cơ !" "Em cứ như một đứa trẻ lắm trò" - anh chun mũi, hóm hĩnh. Bất giác cô nói điều ấy khi chống cằm trên ngực anh. Anh thoáng giật mình và khẽ cười. Cô cũng cười. Cô khẽ lườm yêu anh một cái. Cô đặt môi mình lên môi anh. Nhưng anh đã không hôn cô như mọi khi. Trong lòng dâng lên một cảm giác kì cục. Nụ hôn của anh lúc nào cũng sâu thẳm. Cô luôn thích cách anh hôn cô. Rất dịu và êm. Nụ hôn đã bao lần khiến lòng cô tan chảy. Nhưng lần này, anh đã không hôn cô như mọi khi. Chỉ xoay người, gạt tàn điếu thuốc rồi ôm xiết cô vào lòng. Trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác kì cục. Anh ở Hà Nội không còn như anh lúc ở Sài Gòn với cô. Như rõ ràng là có cái gì đó bị đánh rơi mà cô không thể nào tìm lại được. = Tám giờ sáng. Cô đứng trên bậc cửa nhìn anh lên taxi ra sân bay. Cô bất giác tự hỏi: "Có thấy nhớ M không?" Đúng là gần một tuần không gặp, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác thiếu vắng những câu chuyện thân thuộc của M. Như cảm giác đêm qua, cô thấy thiếu vắng một nụ hôn từ anh. Có lẽ, việc gặp M như giống như một thói quen. Muốn được nghe M kể chuyện, nghe M nói về nước Pháp, nghe về những thứ khiến cô thấy trong lòng mình rộn rạo. Mười giờ sáng. M đừng chờ cô ngoài công viên cạnh Diamond Plaza. Hướng mắt nhìn sang toà nhà Vincom đầy kính lấp loá. Cô sải bước thật nhanh, vỗ nhẹ vào vai cậu. M cười khi thấy cô đến. M lại với tay ôm lấy cô như mọi lần, như cách người Pháp vẫn thường làm khi gặp nhau. Một cái ôm thân thuộc. Cô nghe mùi thoảng hương trên tóc M. Như mùi của một nơi xa xôi nào đó thoáng qua trong lòng, chạy dọc sống lưng. Cô mỉm cười. Thấy trong lòng hạnh phúc. Hạnh phúc vì có một người bạn như M. Hạnh phúc vì cái ôm thân thuộc của cậu ấy. Bất giác trong lòng, cô cần có cái hạnh phúc từ cái hôn của anh. Cái ôm của M như một thứ hạnh phúc kì lạ. Kì lạ đến nỗi nó làm cảm giác cần trong người cô hoàn toàn tách biệt: Cô cần cái ôm của M. Và cần nụ hôn của anh. Tựa hồ như khoảnh khắc mà trái tim cô sẵn sàng chia tách cho hai người. Cho thứ hạnh phúc song song nhưng tuyệt nhiên không hoà
  4. làm một. Hôm ấy, cô bảo với M ngày mai cô đi xa. = Cô đáp chuyến bay sớm nhất. Đứng đợi anh dưới trời Hà Nội. Hôm nay là sinh nhật anh. Cửa nhà anh đã khoá. Cô đứng đợi anh rất lâu. Rất lâu. Trời bắt đầu chập chờn đi ngủ. Đứng từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ thật nhỏ bé. Anh đánh tay lái rẽ vào khu đỗ xe của chung cư. Người anh thoảng thoảng mùi nước hoa rất ngọt...Một vệt son môi thấp thoáng sau vạt áo khoác. Thấy cô, anh có phần bối rối. "Sao em lại ở đây? Em đến khi nào? Sao em không nói để anh ra đón?" "Vào nhà đi anh, em lạnh !" – cô cụp mắt không nhìn anh. Anh vội vàng mở cửa. Cô bước vào nhà. Ngồi xuống chiếc ghế sofa màu nude. "Anh đi nấu gì cho em nhé?". "Em không đói". - cô nói, rồi đặt ổ bánh và quà xuống chiếc bàn kính. - "Em đến chỉ là em nhớ anh thôi. Và em muốn gặp anh !". Cô ngắm nhìn gương mặt anh. Hoài nghi mãi vệt son môi thấp thoáng. "L. àh ! Đừng như thế !". "Câu này phải để em nói mới đúng chứ ! Thôi, em hơi mệt. Em ngủ khách sạn, ngày mai em sang." Cô lặng lẽ bước ra cửa. Trong đầu như vô vàn những thứ cảm xúc rối tung. Duy chỉ có một điều cô biết: Anh đã không còn như trước nữa. Nội Bài hôm ấy, gió lớn lắm. Có tiếng khóc nấc lên hoà vào làn gió. = Một ngày cuối tháng Mười Một. Đêm ấy là một đêm thật dài. Mưa bắt đầu rả rích. Cô mở toang cửa sổ và đứng ngắm mọi thứ hàng giờ liền. Hôm ấy, thành phố hắt lên thứ ánh sáng sau màn mưa nhạt nhoà không đủ suởi ấm cho một trái tim đang từng hổi thổn thức. "Anh nghĩ, mình cần xa nhau một thời gian để biết nơi mình đang thuộc về? Anh nhận ra bản thân đã quá mệt mỏi vì anh đã trốn tránh sự thật chẳng thể nào thay đổi. Anh nghĩ mình chưa bao giờ yêu em. Anh nghĩ mình vẫn còn yêu cô ấy. Anh xin lỗi ! Mong em luôn hạnh phúc...". Vậy là anh bước ra khỏi cuộc đời cô sau ngần ấy thời gian anh cho là mình đang trốn tránh sự thật. Có lẽ, anh vẫn còn yêu người cũ. Có lẽ, sự thân thuộc và tình yêu bấy lâu nay giữa họ giờ chỉ như một điều mơ hồ không thể nói rõ. Cho đến giờ, cô vẫn không hiểu tại sao mình lại không ra Hà Nội tìm anh? Cô luôn tự hỏi bản thân đã làm gì? Tỉ dụ sẽ gặp anh, cô sẽ nói gì đầu tiên? Cô cũng không biết
  5. nữa. Cô vẫn đứng đó. Chỉ là một tin nhắn, nhưng cô thấy lòng mình cồn cào như nỗi bão. Ngoài kia trời vẫn không ngừng khóc. Tựa hồ như một cái hố thênh thang anh đào ra trước mặt. Sau ngần ấy thời gian, anh bảo không yêu là không yêu...Nói bỏ đi là bỏ đi. Như cái lãng đãng của mùa thu Tháng Mười bỏ đi, nhường chỗ cho cái lạnh tím lòng của tháng Mười Hai Hà Nội. Và anh... Tình yêu dễ dàng như thế sao? Mùa thu hoàn toàn chuyển mình. Không ai còn tìm ai nữa. Anh không quay trở về Sài Gòn nữa. Anh hoàn toàn biến mất. Như việc cô chấp nhận trả anh về với mùa thu Hà Nội. Cô nhớ anh. Cô nhớ anh đến thắt lòng. = Cô cần một cái ôm của M lúc này. M bảo: "Đi Hà Nội vui không?". Cô khẽ ngã đầu vào vai M. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy? Bỏ lửng câu hỏi của M khi Hồ Con Rùa buổi chiều gió lồng lộng, cô cảm thấy ấm áp đến lạ lùng khi đang ngã đầu vào vai M. Cô bắt đầu khóc khi cả hai đang cùng đeo ear-phone để nghe một bản nhạc đang phát. Có lẽ là M hiểu. M thì thầm: "Kể hết cho M nghe được không?" Vậy là cô kể hết. Như hồi tưởng lại toàn bộ ký ức đã qua. Cô vừa khóc, vừa khe khẽ hát theo. Bài hát trong điện thoại M cứ miệt mài rên rỉ. Về sự nhớ nhung mãnh liệt giữa người với người. "...Whatever it takes Or how my heart breaks I will be right here waiting for you..." Họ ngồi đó, suốt một tiếng đồng hồ. Cho đến khi M choàng tay ôm cô. Cô thấy ấm lòng đến lạ. Vẫn cái ôm thân thuộc. Vẫn cái gần gũi ngày nào. Nhưng trong lòng lại trống hoác một lỗ trống bao la. Trước đây, M chẳng bao giờ thắc mắc chuyện giữa cô và anh. Như M biết chắc rằng, cô sẽ mãi thuộc về một nơi khác. Chỉ những lúc M lặng lẽ mỗi khi gặp cô "Đi chơi vui không?", và câu nói quyện lấy cùng nụ cười và nỗi buồn như hoà vào hơi thở...Bất giác, M lướt môi mình lên trán cô. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thật gần và thật kỹ M để cảm thấy hơi thở nồng nàn cùng mùi huơng từ tóc cậu ấy, cái mùi hương từ một nơi nào đấy xa xôi cứ thoảng qua trong lòng cô đang thi nhau nổi loạn. M khẽ cúi xuống, từ từ và thật gần cho đến khi đầu mũi hai đứa chạm vào nhau.... Và như thế M và cô hôn nhau. Cả hai đều không biết vì sao họ lại hôn nhau như thế? Cảm giác như mọi thứ đã được định sẵn. Cô tựa hồ cảm nhận được tình yêu của M dành cho mình. Nhưng dường như sự lặng lẽ nơi M khiến cậu không nói ra điều đó. Vẫn là sự hồ hởi nơi
  6. cô khi thích thú nghe M kể chuyện. Vẫn là sự cá tính và một chút lãng mạng của M nơi nước Pháp xa xôi. Vẫn cái cách M lặng lẽ cùng cô với những buồn vui. M đột ngột quay lại với lấy bàn tay cô, tha thiết: "Đi với anh...!". Bên kia đường vẫn nhộn nhịp. Ngồi trên xe bus. Cô tựa đầu vào ô cửa kính xe lấp lóa. Sài Gòn đã qua tháng Mười Hai. Vẫn chói chang ánh nắng quái gở. Hình ảnh anh, đứng thấp thoáng trong bếp pha tách café vào những sáng thứ Bảy cuối tuần, hình ảnh vệt son môi lấp ló như thách thức luôn là hình ảnh quanh quẩn trong đầu cô lúc này. Có những lúc như lúc này, cô nghĩ, có khi nào chiếc xe này sẽ đưa cô đến nơi anh đang đứng và trái tim cô chắc sẽ không còn vụn vỡ. Cô và M lặng lẽ thả bộ về nhà trên con đuờng hiu hắt gió và tiếng lá cây xào xạc, hắt lên loang loáng qua ánh đèn khi trời chập choạng tối. Cô lặng lẽ, tự cho phép cô đi sau lưng M. "M. à !Đừng quay lại nhé !" - cô nói. M bất giác đứng khựng lại. Trong một khoảnh khắc, cô tiến đến ôm lấy M từ phía sau. Vùi mặt vào lưng M. Cô lại khóc. Sự im lặng đang ngự trị không gian để mọi cảm giác đuợc xổ tung, lơ lửng trôi đến vô chừng. Cô thầm cảm ơn M. Như cái cách mà M đã vô tình xuất hiện trong cuộc đời cô. Như cái cách M vẫn cho cô những cái ôm khi cần. Không quá ồn ào. Không quá lặng lẽ. Và cô biết, mình cũng yêu M. = Cô quyết định ra đi. Để rời bỏ tất cả. Để biết anh đã không còn làm trái tim cô tổn thương được nữa. Cô cần cảm giác lưu luyến lúc ra đi để biết con tim mình có thể thuộc về M không? Như cảm giác trong lòng lúc nảy đã hoà làm một. Một sự hạnh phúc lạ thường trộn lẫn cùng một cảm giác hoàn toàn đau nhói. Mặc dù cô cũng muốn yêu M. Nhưng lúc này, mọi thứ là không thể. Nụ hôn và vòng tay của M sẽ là mãi mãi. Ngày ra sân bay, cô nhắn tin cho M “Cuộc sống luôn có những sắp đặt rất thú vị. Cuộc sống luôn có những cú va đập. Và cuộc sống luôn chứa đựng những điều tình cờ. Chúng ta đã may mắn tìm thấy nhau trong sự tình cờ ấy. Nếu có một ngày chúng ta lại tình cờ gặp nhau ở Pháp, nếu vẫn còn vẹn nguyên tình cảm như lúc này, thì hãy nắm lấy tay em và nói: Đi với anh...M nhé !”. Hôm ấy, trời không tắt nắng.
  7. Lê Đức Bình - ngày 18 tháng 12 năm 2012
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2