
Trốn thoát
lượt xem 4
download

- Thánh thượng giá đáo. Kính chào tướng quân Naruto!- Tiếng binh lính gác cổng vang lên khi Sasuke và Naruto cưỡi ngựa đi qua.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Trốn thoát
- Trốn thoát - Thánh thượng giá đáo. Kính chào tướng quân Naruto!- Tiếng binh lính gác cổng vang lên khi Sasuke và Naruto cưỡi ngựa đi qua. Và dĩ nhiên, họ sẽ không khỏi bất ngờ khi thấy tướng quân dẫn về một nữ tù binh ăn mặc kì lạ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Sakura. Sakura cảm thấy khó chịu khi những ánh mắt đó cứ nhìn chầm chập vào nàng như thể đang nhìn một sinh vật lạ. Nhưng điều làm nàng càng khó chịu hơn thì lại là một chuyện khác. "Thánh thượng? hắn ta...là hoàng đế sao?!". Khẽ nhăn mặt, như thể chưa tin được điều nàng vừa nghe. Một chút ngạc nhiên hòa lẫn trong nét mặt đó. Sakura nhìn vào tấm lưng mang biểu tượng hình cây quạt. Đôi mắt màu lục bảo có phần nghi kị. Hắn ta quả thật không hề đơn giản. Đằng sau bộ mặt
- lạnh lùng là một con người tàn bạo, không khoan nhượng bất kì ai. Sakura đã biết được điều đó từ lúc nhìn vào ánh mắt đen pha chút màu đỏ máu của Sasuke. Một ánh mắt nguy hiểm, rất nguy hiểm. Đi vào trong được một lúc, Sasuke và Naruto xuống ngựa trước sự kính trọng của binh lính trong doanh trại. Sasuke ngoảnh mặt lại nhìn Sakura, vẫn ánh mắt lạnh lùng đó. Rồi chàng tiến về phía chiếc lều to nhất nằm giữa doanh trại. Naruto cũng đi theo sau Sasuke, trước khi đi còn ra lệnh: - Giam nàng ta lại. Binh lính gật đầu tuân lệnh rồi tiến lại ghì lấy hai tay Sakura nhưng bị nàng gạt phắt ra. - Buông ra, tự tôi đi được! Nàng gắt, đôi mắt tỏ vẻ tức giận. Thật khó chịu khi bị áp giải đi như thế nhưng cứng đầu không phải là sự lựa chọn khôn ngoan trong tình huống này. Rồi Sakura chợt giật mình khi nghe Sasuke nói vọng lại: - Ngày mai, ta sẽ quyết định số phận của ngươi.
- Giọng nói vẫn lạnh lùng. Chàng nói nhưng không quay đầu lại. Nói xong chàng tiếp tục tiến về phía căn lều và biến mất sau tấm che cửa. Naruto trước khi bước vào lều cũng không quên một nụ cười như đang chế nhạo nàng. Và theo Sakura, đó là hành động cực-kì-đáng-ghét nhất mà nàng từng biết. ---------- Đến bây giờ, khi nàng đang bị áp giải đến nơi giam giữ thì Sakura mới có thể quan sát toàn cảnh nơi này. Quanh doanh trại đều được bao bọc bởi một hàng rào gỗ và hầu như chỗ nào cũng có lính gác. Những cái lều tròn với biểu tượng ngọn lửa đen trước cửa được bố trí theo một trật tự nhất định và quy cũ. Trước cửa lều đều có ít nhất hai lính canh. - Không biết bệ hạ sẽ làm gì ngươi nhỉ? - Tên lính đi bên cạnh nàng lên tiếng, vẻ mặt đầy ma mãnh. Câu nói đó đã kéo Sakura trở về với thực tại đang bị bắt giam. Nàng nhíu mày, dường như vẫn chưa hiểu hết hàm ý trong câu nói đầy vẻ mỉa mai của tên lính đó.
- - Ngươi nói vậy là ý gì? - Sakura gầm gừ, đôi mắt sắc bén đầy nghi vấn. Hai tên lính cười xòa đầy vẻ bởn cợt và Sakura thực sự rất muốn đấm cho hai tên đó một phát. - Đối với nữ nhi, nếu sống thì chỉ đáng để làm trò vui cho bọn đàn ông thôi. Hắn nói giọng mỉa mai, tay chạm vào mặt Sakura và nâng cằm nàng lên. Ngay lập tức, Sakura bằng một động tác nhanh như cắt đã lùi ra phía sau và tròng đôi tay bị trói vào cổ hắn, siết mạnh. - Im miệng! - Giọng nói trầm đục hẳn, màu mắt lục bảo như xám lại, vẻ mặt vô cùng tức giận. Tên lính bị tấn công bất ngờ chưa kịp phản ứng gì vội hoàn hồn. Hắn định dùng giáo mác đâm nàng nhưng bị tên lính kia ngăn lại. - Không được! Tướng quân có lệnh không được làm ả ta bị thương. - Rồi hắn nhìn Sakura - Thả hắn ra đi, chúng tôi sẽ không làm gì ngươi cả.
- Sakura liếc nhìn tên lính, thở mạnh. Lòng nàng bây giờ chỉ toàn nỗi oán hận khi nghe những lời nói nhục mạ của tên lính. Nhưng nàng rốt cuộc cũng buông hắn ta ra vì nàng biết chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng có thể mất mạng. Nàng nhìn hai tên lính bằng đôi mắt giận dữ khiến chúng phải rùng mình rồi lại tiếp tục đi về hướng lều giam. Trong lòng toan tính một điều gì đó. Chúng đưa Sakura đến một căn lều ở phía cuối doanh trại. Trước đó, nàng đã đi qua mấy cái lồng gỗ bên trong giam giữ rất nhiều người. Nàng vẫn chưa rõ lắm nhưng hình như đây là những tù binh mà hỏa quốc bắt được trong cuộc chiến tranh với nước nào đó. May mắn là Sakura không chịu chung số phận như thế mà bị nhốt trong lều. Chúng đưa tay nàng ra sau rồi trói vào cây cột, chúng cũng trói luôn cả chân của nàng và để nàng ngồi xuống đống rơm. Có vẻ như Naruto-sama đã lệnh cho chúng phải cư xử tử tế với nàng và Sakura thầm cảm ơn điều đó. Khi hai tên lính bước ra khỏi lều thì cũng là lúc môi Sakura nở một nụ cười tinh ranh. Dường như chúng chẳng đề phòng gì. Đối với chúng, nàng cũng chỉ là một nữ nhi không hơn không kém. Đúng như nàng nghĩ, lều giam nàng không có lính canh ngoại trừ hai tên lính đang đứng ngoài kia. Ở nơi cuối cùng của doanh trại này, lực lượng canh gác rất mỏng và hầu như không có tháp canh. Chính những điều này đã tạo nên thành công ban đầu trong kế hoạch của Sakura.
- "Cạch" Tiếng kim loại bị gãy phát ra. Bằng một chút khéo léo, Sakura đã bẻ gãy miếng kim loại nhỏ trên áo giáp của tên lính mà không để hắn phát hiện. Xong, nàng buông hắn ra và tiến về phía lều giam. Môi nở một nụ cười ma mãnh. "Nếu hắn thực sự tha chết cho mình và định biến mình thành trò mua vui cho bọn lính. Thì chẳng việc gì mình phải phục tùng hắn. Tốt nhất là...TRỐN THOÁT! ". Từ lòng bàn tay của Sakura lộ ra một miếng kim loại nhỏ đủ để nàng giữ trong tay. Nó rất mỏng nhưng ở chỗ bị gãy thì rất sắc bén và với Sakura thì nó là một con dao hoàn hảo, đủ để cắt đứt dây trói. Nàng dùng tay cầm chắc miếng kim loại, cứa vào dây trói. "Bực"
- Dây trói đứt, Sakura thở phù hài lòng, ánh mắt lục bảo đầy vẻ thích chí. Nhanh nhẹn, nàng tháo dây trói chân ra và bước nhẹ nhàng về phía cửa lều. Khẽ mở tấm che, nàng nhìn qua khe hở nhỏ và quan sát. Hai tên lính kia vẫn đứng ở ngoài nói chuyện rôm rả, dường như chúng chẳng quan tâm gì đến việc canh giữ nàng cả. " Xem thường con gái là một điều sai lầm đấy!" - Mỉm cười hài lòng, nàng sẽ có đủ thời gian thoát ra ngoài trước khi chúng phát giác ra nàng đã trốn thoát. Sakura chui ra khỏi lều. nàng quay đầu qua lại quan sát. Có hai tên lính gác đang đứng cách nàng một căn lều và sẽ không quá khó khăn để đánh lạc hướng chúng. Nàng cười tinh nghịch, tay cầm một viên đá nhỏ. "Soạt" Một tiếng động lạ vang lên, hai tên lính nhìn nhau rồi vội vã chạy về phía có tiếng động trong khu rừng. " Lũ ngốc!"
- Sakura cười đắc thắng, đôi mắt lục bảo sáng rỡ, dường như nàng đang rất thích thú. Không ngờ mấy tên lính đó lại bị lừa dễ dàng như vậy. Sakura nhanh chóng tận dụng cơ hội nhảy qua hàng rào chỉ-cao-bằng-một-nửa-nàng rồi chạy biến vào khu rừng tối mịt. Dưới màn đêm, bóng dáng nhỏ nhắn của nàng dần hòa lẫn vào bóng tối của khu rừng. Kế hoạch đã thành công. ------------ - Cơm cho tù nhân. Một tên lính cao to đứng trước mặt hai tên lính nọ, tay hắn cầm một bát cơm mà bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ tưởng là thức-ăn-dành-cho-thú-vật. Điều đó đúng thôi bởi vì thức ăn dành cho tù binh thì chẳng cần gì phải tươm tất cả. hắn đưa bát cơm cho một tên lính rồi nhanh chóng quay đi làm nhiệm vụ khác. Hai tên lính quay lại nhìn nhau rồi lại nhìn vào bát cơm, tỏ vẻ ngán ngẩm. - Mày đem vào cho ả ta đi. - Tên cầm bát cơm lên tiếng trước, chìa ra cho
- tên còn lại. Tên lính bị sai vặt nhăn mặt, hắn gắt: - Sao mày không mang vào? - Giọng nói khó chịu, hẳn là đang rất bực tức. - Uhm...vì..vì.. - gãi đầu, hắn ấp a ấp úng, có lẽ đang cố gằng tìm một lí do để biện minh - ... vì tao...khỏe hơn mày! Nếu ả có chạy thoát thì tao cũng bắt lại được! Tên còn lại nhìn tên đó bằng một ánh mắt đầy nghi ngờ. Chợt nở một nụ cười ma mãnh. - Không lẽ...mày sợ ả ta? Vì chuyện lúc nãy? Tên lính kia giật thót, trán hắn toát mồ hôi hột. Xúi quẩy làm sao khi bị tên đó nằm thóp. Nhưng hắn không thể thừa nhận chuyện đáng xấu hổ này được nên lập tức phản bác: - Không phải! Sao tao phải sợ chứ?
- Tên lính kia nhìn chầm chậm hắn, quan sát mọi diễn biến tâm trạng trên khuôn mặt và không khó để nhận ra biểu hiện bất thường kia. Nhưng dù sao cũng không nên làm hắn mất mặt thêm nữa, kẻo hắn lại nổi điên lên. Tên kia cười xòa, ánh mắt nhìn tên nọ đầy giễu cợt: - Được thôi, tao mang. Tên lính nọ nhìn nụ cười và giọng nói mỉa mai đó mà không khỏi khó chịu, nhưng hắn chẳng thể làm gì hơn. Tên kia vẫn nhìn hắn với ánh mắt như vậy cho đến khi bước vào căn lều. Vừa bước vào trong, mặt hắn tối sầm lại khi nhìn thấy căn lều trống trơn không một hơi người. Chạy xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy một vết tích gì cả, chỉ còn lại vài sợi dây trói bị cứa đứt nằm vươn trên đống rơm. Hốt hoảng, hắn đánh rơi bát cơm xuống đất rồi chạy ra khỏi lều. "Xoảng" Một tiếng đổ vỡ vang lên phía trong lều. Tên đứng ngoài quay quắt lại, định chạy vào trong nhưng bắt gặp tên kia chạy ra. Nhìn thấy sắc mặt xám hoắc
- của hắn, tên lính hỏi dồn: - Chuyện gì vậy? - Tù binh...trốn thoát rồi! ------------- Vị thần bóng đêm khoát tấm áo choàng màu đen che phủ hết cả bầu trời. đâu đó có những vì sao lung linh đang thay nhau tỏa sáng, làm cho bầu trời càng trở nên huyền ảo hơn bao giờ hết. Vầng trăng bạc trên cao chiếu thứ ánh sáng trong suốt, soi mình xuống dòng sông lấp lánh. Những gợn nước lăn tăn cứ thi nhau nhảy múa như muốn cùng chơi đùa với bóng trăng kia. Khung cảnh thật hữu tình khiến cho lòng người không khỏi say mê. Thỉnh thoảng, một cơn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua làm những tán cây khẽ đung đưa trong gió. Vị thần gió vốn chẳng thích ngồi yên một chỗ mà chỉ suốt ngày rong ruổi đi dạo chơi khắp nơi, đùa giỡn với tất cả sự vật mà thần đi qua. Giờ đang là mùa xuân, thời khắc của sự hồi sinh, mùa của sự chiến thắng. Hỏa quốc đã có được chiến thắng trong mùa xuân này, đối với binh lính và người dân hỏa quốc, đó là cả một niềm tự hào. Nhưng đằng sau niềm tự hào đó là biết bao nhiêu máu của những binh sĩ vô danh đã đổ xuống, bao
- nhiêu nỗi ai oán của những ai đã mất đi người thân trong chiến tranh. Ta tự hỏi....đến khi nào chiến tranh mới thực sự kết thúc? Khi mà mọi vật trong khu rừng đang say ngủ thì những đóm lửa tí tách cứ thi nhau nhảy múa như muốn làm vui lòng người lính canh gác doanh trại. Lửa chiếu sáng cho những lính gác cần mẫn làm nhiệm vụ, lửa làm ấm lòng người binh sĩ trong đêm xuân thanh vắng. Giữa doanh trại nơi có căn lều chỉ huy vẫn còn sáng đèn, tấm bạc phủ in hình hai bóng người vẫn còn đang bàn chuyện quân sự. - Ngày mai, chúng ta sẽ trở về hỏa quốc theo đường hẻm núi Hime. Sasuke lên tiếng, tay chàng chỉ vào tấm địa đồ nơi có hẻm núi mang tên Hime. Giọng nói của chàng còn lạnh hơn cả tiết trời se lạnh của những ngày đầu xuân. - Ngài nên cẩn thận, thưa bệ hạ. Chúng ta phải đề phòng quân phục kích. Đáp trả vị hoàng đế, Naruto nhìn Sasuke bằng ánh mắt ái ngại nhưng cũng chỉ nhận được từ Sasuke một ánh nhìn hăm dọa. Thận trọng là điều cần thiết trong chiến tranh nhưng quá thận trọng đôi khi cũng dẫn đến những thất bại đáng buồn cười. Sasuke không mấy hài lòng khi Naruto lại biểu hiện như
- vậy. - Làm theo lời ta, mau đi chuẩn bị đi. - Sasuke hạ lệnh, giọng gầm gừ. Đôi mắt xanh màu đại dương nhìn vào Sasuke, hẳn Naruto đã đoán trước được điều này. Mười hai năm sống cùng nhau, một thời gian đủ lâu để chàng có thể hiểu được tính khí của vị hoàng đế kia - dũng mãnh, tàn bạo, không cho phép bất kì ai trái lệnh mình. Naruto bỗng nhớ về quá khứ khi hai người gặp nhau lần đầu tiên vào năm sáu tuổi. Học cùng một lớp nhưng lúc nào cũng đối đầu nhau. Rồi cho đến khi Sasuke cứu thoát Naruto khỏi hố sâu tuyệt vọng vào năm họ mười tuổi, Naruto đã thề rằng suốt đời này sẽ mãi trung thành với vị hoàng đế này, sẵn sàng hi sinh tính mạng vì ngài ấy. - Vâng, thưa bệ hạ. - Naruto đáp, chàng vẫn không quên lời thề của mình. Ánh mắt Sasuke như dịu lại. Chàng hài lòng và tin tưởng vào vị tướng quân này, chàng ta sẽ không bao giờ phản bội Sasuke, chắc chắn như vậy. Naruto cúi đầu chào Sasuke, đoạn bước chân ra khỏi lều. Bỗng một tên lính từ ngoài vội vã chạy vào, hắn quỳ rạp người xuống, nét mặt đầy vẻ sợ hãi người trước mặt.
- Chau mày, Naruto lấy làm lạ trước thái độ của tên lính, bèn hỏi: - Có chuyện gì? Tên lính mặt mày tái mét, không dám ngẩng mặt lên, hắn ấp úng: - Bẩm bệ hạ và tướng quân, tù binh lúc nãy hai ngài bắt về...đã...đã trốn thoát rồi ạ. - Giọng nói nhỏ dần, sợ hãi. - Cái gì?! Đôi mắt màu đại dương mở to, Naruto hết sức ngạc nhiên. Không hiểu sao lúc đó chàng lại cảm thấy hứng thú vô cùng khi nghĩ đến cô gái đó đã trốn thoát, chắc hẳn chàng sắp có một chuyến đi săn đầy thú vị. Môi chàng nở một nụ cười thích thú mà không để hai người kia phát hiện. - Sự thể thế nào? - Chàng gắt, cố che đi sự thích thú trong đôi mắt. - Bẩm tướng quân, lúc thần đem thức ăn vào thì tù binh đã biến mất. Dây
- trói đều bị cứa đứt, thần nghĩ là ả mang theo vũ khí trong người. - Tên lính thành khẩn bẩm báo, bộ dạng vẫn chưa hết sợ hãi. "Đồ ngốc! Nếu nàng ta có vũ khí thì đã sớm giải quyết các ngươi rồi" Naruto thầm nghĩ, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười chế giễu. Rồi chàng chợt nghĩ đến cô gái có đôi mắt lục bảo tuyệt đẹp kia, nàng ta cũng đáo để gớm, dám trốn thoát ngay trước mũi bọn lính canh. Còn Sasuke, từ lúc nghe nữ nhân đó biến mất thì sự tức giận đã nung nấu rồi, giờ lại biết thêm sự vô dụng của bọn lính khi để nàng ta trốn thoát mà không hề hay biết gì cả, sự tức giận trong chàng lại được dịp trào dâng mạnh mẽ. Ví như ngọn núi lửa bao năm ngủ yên nay bỗng nhiên thức giấc, tuôn trào dữ dội. - Bắt nàng ta lại! Sasuke như gầm lên. Đôi mắt đen ánh lên sắc đỏ tàn bạo như muốn giết chết tên lính vô dụng kia. Trước cơn thịnh nộ của vị hoàng đế, tên lính chỉ biết co rún lại như con thỏ
- trước miệng hùm rồi vội vã tuân lệnh và lui ra ngoài trước khi bị lấy mạng. Naruto nhìn biểu hiện của tên lính bằng ánh mắt khinh bỉ. Loại người như hắn chẳng đáng sống, sớm muộn gì Sasuke cũng xử lí hắn thôi. - Bệ hạ cho phép thần đi bắt nàng ta chứ ạ? Naruto quay sang Sasuke, vẻ mặt đầy hàm ý. Dường như hiểu được điều đó, Sasuke chỉ nhíu mày, nhìn vị tướng quân bằng đôi mắt thoáng chút tức giận. - Tùy ngươi thôi. - Sasuke thản nhiên đáp, giọng nói có phần khó chịu. - Đa tạ bệ hạ. Naruto cúi chào rồi rời khỏi căn lều, chân bước đi nhanh trên nền đất lạnh. Môi chàng nở một nụ cười ma mãnh, chàng cảm thấy kích thích khi nghĩ đến việc đi săn con mồi bé bỏng đó, chắc nàng ta cũng chạy được khá xa rồi. Naruto leo lên ngựa và phi thẳng vào hướng khu rừng tối mịt, theo sau là khoảng mười tên lính tay cầm những ngọn đuốt sáng rực soi rọi cả một góc rừng. Cuộc đi săn bắt đầu.
- ------------- Khu rừng tối tăm không một tiếng động, những tán lá dày đặc đã che phủ hết ánh trăng làm cho chút ánh sáng yếu ớt khó mà xuyên qua được. Từ lúc thoát khỏi doanh trại, Sakura cứ chạy lòng vòng trong khu rừng mà không biết một đích đến, chỉ biết những đóm lửa trong doanh trại cứ xa dần rồi biến mất hẳn. Đến lúc này, nàng mới thực sự yên tâm ngồi nghỉ một lát. Thở dốc, Sakura nhận thấy lưng áo đã ướt đẫm tự bao giờ, cảm nhận sự đau buốt ở hai bên đầu gối. Vì chạy quá nhanh trong khu rừng tối mà không biết bao nhiêu lần nàng đã vấp ngã. "Có lẽ đã an toàn rồi" Sakura thở phù nhẹ nhõm, nàng lấy tay quệt những giọt mồ hôi trên trán. "Ọt...ọt...". - Những tiếng động lạ phát ra, bây giờ nàng mới chính thức đối đầu với một khó khăn mới. "Chết tiệt thật! từ chiều đến giờ mình chẳng có cái gì vào bụng cả!"
- Nàng rủa thầm trong đầu, trách hai tên đang ghét kia đã hành hạ nàng để bây giờ ra nông nỗi này. Sakura ngồi tựa lưng vào một gốc cây to, tay ôm chặt lấy cái bụng rỗng. Ngước mặt lên, đôi mắt hướng về khoảng không tối mịt trong vô định. Sakura bỗng cảm thấy toàn thân rã rời không còn chút sức lực, mi mắt nặng như đeo chì. Nàng đã quá mệt và cần được nghỉ ngơi, mí mắt từ từ hạ xuống .Rồi không biết tự lúc nào, nàng đã thiếp đi mất. Trắng như bông tuyết... Trong suốt như pha lê... Mở mắt, Sakura bỗng thấy mình lạc vào một vùng đất lạ. Nơi nàng đang đứng toàn bộ chỉ độc một màu trắng, không một ranh giới giữa trời và đất hay bất cứ một gam màu nào khác. "Đây là đâu?" Sakura hỏi trong vô thức. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh cố kiếm tìm một lối thoát nhưng vô vọng, đôi mắt lộ rõ vẻ hoang man.
- Bỗng từ sau lưng nàng, hai giọng nói quen thuộc vang lên, mang đến niềm hi vọng. - Sakura!!! Nàng quay đầu lại, đôi mắt lục bảo ánh lên một niềm vui khó tả khi được gặp lại những người thân yêu, bỗng chốc nước mắt đã trào ra. Nụ cười hạnh phúc nở trên môi nàng. - Mẹ! Hinako! Sakura chạy về phía họ, họ dang tay chào đón và mỉm cười với nàng. Nhưng lạ thay, nàng cứ chạy mãi, chạy mãi vẫn không đến được phía họ mà ngược lại, bóng dáng hai người cứ dần xa khỏi tầm mắt nàng. Nụ cười trên môi Sakura chợt tắt ngấm, nàng cố gắng chạy nhanh hơn mong bắt kịp được họ, đôi mắt đầy sự hoảng sợ. Nàng hét lên: - Không!!! Mẹ! Hinako! Hai người đừng đi, đừng đi mà!!!!!!!
- - Khoooooooong!!!!!!!! Sakura bật dậy, choàng tỉnh khỏi giấc mộng u mê. Nàng thở hổn hển, cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, mồ hôi túa ra như tấm. Rồi nàng chợt rùng mình khi nhớ lại cơn ác mộng ban nãy, tim như thắt lại. Từ khóe mắt đẹp, những giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng rơi. Khóc. Bây giờ có khóc cũng chẳng giải quyết được gì. Nàng lau đi những giọt nước mắt vươn trên đôi má, tự trách mình quá yếu đuối. Bỗng từ xa có tiếng vó ngựa dồn dập cùng với những ánh lửa lập lòe tiến gần đến chỗ Sakura. Đến lúc này, Sakura mới nhận ra là đoàn người ngựa đã ở gần nàng lắm rồi và nếu nàng không mau trốn đi thì lại sẽ phải chịu sự giam cầm.

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Con ma trong tấm gương P2
9 p |
91 |
11
-
Vòng tròn ác nghiệt - Phần 4
9 p |
98 |
9
-
Dòng mực cũ - Phần 57
5 p |
93 |
7
-
Bởi, yêu thương là điều không đơn giản!
6 p |
82 |
7
-
Sáng trăng
6 p |
59 |
7
-
Truyện ngắn Bởi, yêu thương là điều không đơn giản!
8 p |
119 |
7
-
Xác Chết Loạn Giang Hồ - Hồi 8
8 p |
69 |
5
-
Nhà Đòn
7 p |
59 |
5
-
Cõi thù hận
10 p |
53 |
5
-
Hồi ức của một Geisa
2 p |
79 |
4
-
Nhà Đòn
3 p |
65 |
4
-
Tình yêu của chàng gay
7 p |
75 |
3
-
Tình yêu bên trái, thiên đường bên phải
5 p |
82 |
3
-
Những Trang Lẻ Chép Trên Hè Phố
4 p |
49 |
3
-
Biển mơ
6 p |
71 |
3
-
Không lối thoát
4 p |
47 |
3
-
Biến hình
7 p |
46 |
3


Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn
