ĐỀ BÀI: Trong bài thơ “Tây Tiến”, Quang Dũng đã khắc họa thành công bức tranh <br />
thiên nhiên Tây Bắc gắn liền với kỉ niệm về chặng đường hành quân của người <br />
lính<br />
<br />
Bài văn mẫu<br />
<br />
Nhìn về thơ ca Việt Nam thời kì kháng chiến chống thực dân Pháp, ta ngỡ ngàng vì chính <br />
cuộc trường chinh máu lửa ấy đã hun đúc nên hình tượng người lính Vệ quốc hào hùng, <br />
hiên ngang, chói ngời lí tưởng cao đẹp! Khác với người lính cụ Hồ trong bài thơ “Cá <br />
nước” của Tố Hữu, người trai “chưa trắng nợ anh hùng” trong bài thơ “Ngày về” của <br />
Chính Hữu hay anh bộ đội “xuất kích” trong bài thơ “Bên kia sông Đuống” của Hoàng <br />
Cầm… trong bài thơ “Tây Tiến” của Quang Dũng lại hiện lên hình tượng người lính kiêu <br />
dũng với những nét mới lạ, sự lẫm liệt hòa lẫn với chất hào hoa, đa tình. “Tây Tiến” – bài <br />
thơ tiêu biểu cho đời thơ Quang Dũng, minh chứng cho hồn thơ lãng mạn, phóng khoáng <br />
và tài hoa của nhà thơ. Trong bài thơ “Tây Tiến”, Quang Dũng đã khắc họa thành công <br />
bức tranh thiên nhiên Tây Bắc gắn liền với kỉ niệm về chặng đường hành quân của người <br />
lính, đồng thời gợi về những kí ức đẹp trong đêm liên hoan văn nghệ ấm tình quân dân. <br />
Bài thơ mang dấu ấn của cảm hứng lãng mạn!<br />
<br />
Quang Dũng không viết bài thơ “Tây Tiến” trong những ngày tháng cùng đoàn quân Tây <br />
Tiến dãi dầu mưa nắng trên chiến trường miền Tây mà ông đặt bút viết bản thảo bài thơ <br />
khi ông đã xa rời đoàn quân Tây Tiến. Cả bài thơ là một dòng hồi tưởng không ngắt quãng <br />
về thiên nhiên Tây Bắc nơi in hằn vết chân của đoàn binh đi qua, về khoảnh khắc nghỉ <br />
ngơi giao lưu văn nghệ cùng đồng bào, về sự hi sinh bi tráng của đồng đội. Đó là những kỉ <br />
niệm không thể nào vơi trong tâm trí Quang Dũng, bấy giờ trở nên tươi nguyên, lung linh <br />
sống dậy trên trang thơ. Bằng ngôn từ nghệ thuật, Quang Dũng đã xây dựng những hình <br />
tượng nghệ thuật tuyệt đẹp: hình tượng thiên nhiên, hình tượng người lính – khiến mọi <br />
thứ hiện lên y như thật, bộc lộ linh hồn, thần thái của hiện thực run rẩy, phập phồng <br />
biến hóa.<br />
<br />
Nhà thơ Sóng Hồng từng cho rằng: “Thơ là nhạc, là họa, là chạm khắc theo một cách <br />
riêng”. Đúng là như vậy! Bút pháp “Thi trung hữu họa” quen thuộc trong thơ ca cổ điển <br />
bấy giờ được Quang Dũng vận dụng để vẽ ra trước mắt người đọc bức tranh thiên nhiên <br />
núi rừng Tây Bắc. “Tây Tiến” là họa! Tây Bắc khi đi vào trong thơ Quang Dũng vẫn giữ <br />
được chất hoang sơ, hùng vĩ, hiểm trở muôn đời:<br />
<br />
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm<br />
<br />
Heo hút cồn mây súng ngửi trời<br />
<br />
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống<br />
<br />
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi<br />
<br />
Xa rồi một thời Tây Tiến, Quang Dũng – người lính năm nào làm sao mà quên được cung <br />
đường chiến đấu mà ông và đồng đội đã từng đi qua? Làm sao có thể quên những tháng <br />
ngày gian nan, vất vả chinh phục thiên nhiên, trong lòng ngùn ngụt ngọn lửa yêu nước, <br />
lòng căm thù, tinh thần “Nhất khứ bất phục hoàn” (Một đi không trở lại)? Những chàng <br />
trai trẻ phần đông là thanh niên trí thức Hà Thành, đang ngồi trên ghế nhà trường bỗng <br />
nghe tiếng gọi của quê hương, tự nguyện dấn thân vào cuộc hành binh máu lửa. Tay cầm <br />
bút giờ đây cầm súng. Chân từng đi trên con đường bằng phẳng rợp màu cờ Thủ đô nghìn <br />
năm văn hiến nay phải leo lên dốc cao “khúc khuỷu” gập ghềnh. Quang Dũng đã dựng lên <br />
hình ảnh những con dốc Tây Bắc quanh co, hiểm trở. Từ láy “thăm thẳm” giàu giá trị tạo <br />
hình, diễn tả chiều kích không gian mà thấp thoáng đằng sau là sự nhọc nhằn, gian khổ <br />
của người lính Tây Tiến. Dòng thơ “Heo hút cồn mây súng ngửi trời” mở ra hai hình ảnh, <br />
một là thiên nhiên mây mù giăng lối, mây bềnh bồng trên đỉnh núi, đỉnh núi nhạt nhòa <br />
trong mây (“cồn mây”); hai là bóng dáng người lính Tây Tiến đang leo lên dốc núi, họng <br />
súng chếch lên tựa hồ như chạm cả đỉnh trời, qua cái nhìn lãng mạn của Quang Dũng đã <br />
trở thành “súng ngửi trời”. Đến dòng thơ thứ ba, câu chữ như đang bị bẻ đôi ra uốn mình <br />
theo thế núi: “Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống”. Một quãng đường dài “ngàn <br />
thước”, hết lên cao rồi lại đổ xuống, chông chênh gập ghềnh, thử hỏi người bộ hành sao <br />
không khỏi mệt nhoài vắt cạn sức mình cho được? Tiết trời Tây Bắc đau dịu dàng như <br />
tiết trời Hà Nội? Khí hậu miền núi khắc nghiệt, lạnh giá hơn nhiều, những cơn mưa <br />
trắng trời bất chợt đến rồi bất chợt đi. Khi Quang Dũng cùng đồng đội vừa đến bản Pha <br />
Luông thì cơn mưa ập đến, lạnh sắt se. Hai tiếng “Nhà ai” nghe sao thân thương quá! <br />
Trong thơ ca, người ta thường không chỉ sự vật, hiện tượng thuộc về sở hữu của một <br />
người nào đó cụ thể mà thường dùng “ai” vừa hỏi vừa bộc lộ cảm xúc (“Tiếng ai tha <br />
thiết bên cồn”, “Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung” – Tố Hữu…). Trong tầm mắt người <br />
lính, những ngôi nhà đồng bào đang bềnh bồng trong biển mưa trắng xóa. Một cảnh <br />
tượng đẹp đẽ, mờ ảo mà khắc nghiệt biết chừng nào. <br />
<br />
Trong bốn dòng thơ này, hình tượng người lính không xuất hiện trực tiếp mà thấp thoáng <br />
đằng sau khung cảnh thiên nhiên. Ấn tượng về người lính Tây Tiến trong đoạn thơ này <br />
không phải là dáng vẻ mà là nỗi vất vả nhọc nhằn khi gồng mình đi trên con đường hiểm <br />
trở. Trên chặng đường gian khổ đó, có biết bao người đã ngã gục vì không còn chút sức <br />
lực nào, bỏ lại hành trình dài và giấc mơ phía trước. Nhưng cũng có bao người nỗ lực <br />
vượt lên, súng trên tay, mắt nảy lửa, hào khí ngút trời. Nghĩ về chặng đường nguy nan ấy, <br />
người lính năm nào sao không khỏi xúc động, xót xa?<br />
<br />
Theo dòng hồi tưởng, Quang Dũng đưa ta vào bầu không khí ấm áp của đêm liên hoan văn <br />
nghệ ấm tình quân dân. Trong thơ ca thời kháng chiến, tình quân dân “cá nước” cũng là <br />
cảm hứng chính cho sáng tạo nghệ thuật. Sau chặng đường gập ghềnh khúc khuỷu, sau <br />
phút giây đối mặt với quân thù, những anh lính trẻ có khoảnh khắc lắng đọng lòng mình <br />
để rồi ngơ ngẩn, đắm say trước vũ điệu man sơ và âm nhạc ngọt ngào phương xa xứ lạ:<br />
<br />
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa<br />
<br />
Kìa em xiêm áo tự bao giờ<br />
<br />
Khèn lên man điệu nàng e ấp<br />
<br />
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ<br />
<br />
Kí ức người lính hướng về đêm hội trại có ánh đuốc bập bùng, con người ngất ngây trong <br />
giai điệu cùng vóc dáng yêu kiều của người thiếu nữ. Chỉ với từ “bừng lên” thôi mà <br />
không gian thơ trở nên lung linh, sáng rực lạ thường. Hình ảnh những bó “đuốc hoa” hợp <br />
lại thành “hội đuốc hoa” thắp sáng rừng hoang núi thẳm, sưởi ấm lòng người sau những <br />
trắc trở hiểm nguy. Dòng thơ tiếp theo gợi tả cảm xúc ngỡ ngàng của người lính Tây <br />
Tiến trước vẻ đẹp của cô em xóm núi: “Kìa em xiêm áo tự bao giờ”. Đang ngắm nhìn ánh <br />
sáng “đuốc hoa”, người lính Tây Tiến bất ngờ trông thấy sự xuất hiện của người thiếu <br />
nữ xuân thì “xiêm áo tự bao bao giờ”, xinh đẹp và lộng lẫy như những tiên nữ giữa đêm <br />
hội hoa đăng nào đó trong mơ tưởng. Hai tiếng “Kìa em” nghe sao tha thiết quá! Phải <br />
chăng những lính ấy xuất thân từ đất Hà Thành, cốt cách thanh lịch hào hoa, trẻ trung, yêu <br />
đời, yêu người, vì thế mà thỏa lòng, sung sướng, say mê trước bóng hình kiều diễm?! <br />
Tiếng “Khèn” văng vẳng, người thiếu nữ uốn mình trong điệu Lăm Vông múa tặng <br />
những người lính, gieo vào lòng người những hình ảnh tươi đẹp khó có thể phai mờ. <br />
Dường như âm nhạc đủ sức vọng vào “xây hồn thơ” trong tâm tưởng, nâng đỡ giấc mộng <br />
của người lính trẻ hướng về Viên Chăn xa xôi. <br />
<br />
Không phải chỉ ở bài thơ “Tây Tiến” Quang Dũng mới tái hiện xúc động tình quân dân. <br />
Trong bài thơ “Những làng đi qua”, viết năm 1947, tình cảm của nhân dân đối với anh bộ <br />
đội cũng được Quang Dũng nhắc đến bằng tất cả tấm lòng tri ân, trân trọng:<br />
<br />
Buồng chuối tiễn quân em mới cắt<br />
<br />
Nhựa cây còn tuôn như sữa vắt<br />
<br />
Khúc hát đồng ca “Vệ quốc quân”<br />
<br />
Cuối xóm trông theo vẫy mấy lần<br />
<br />
Nhưng ở mỗi bài thơ, Quang Dũng lại có một cách thể hiện hoàn toàn khác nhau. Ở đoạn <br />
thơ này, mọi vẻ đẹp của cảnh vật, văn hóa và con người Tây Bắc được cảm hồn trẻ <br />
trung, lãng mạn, đa tình của những anh lính trẻ. Tình quân dân keo sơn được Quang Dũng <br />
thể hiện thật xúc động trong đêm liên hoan văn nghệ ấm áp nghĩa tình. Chắc chắn rằng <br />
những kỉ niệm này sẽ sống mãi trong tâm hồn người lính, tiếp thêm sức mạnh cho các anh <br />
trên bước đường hành quân muôn dặm nghìn trùng.<br />
<br />
Mỗi đoạn thơ là một nét vẽ khác nhau trong bức tranh mà thiên nhiên là phông nền, người <br />
lính Tây Tiến là nhân vật trung tâm hiện lên với những nét đẹp đáng trân quý. Một Tây <br />
Bắc hoang dã, hiểm trở thấp thoáng bóng dáng người lính Tây Tiến vắt kiệt sức lực chinh <br />
phục thiên nhiên nhưng không bao giờ bỏ cuộc vì lý tưởng cao đẹp. Một Tây Bắc xinh <br />
đẹp, lãng mạn, ấm áp tình người, những người lính trẻ trung, đa tình mở rộng lòng mình <br />
đón nhận những điều tươi đẹp. Quang Dũng đã gợi nhiều hơn tả, không chỉ làm hiện lên <br />
trước mắt người đọc khung cảnh thiên nhiên núi rừng miền Tây mà còn ghi lại cái hồn <br />
của cảnh vật. Cảm hứng lãng mạn là đặc điểm nổi bật trong hồn thơ Quang Dũng. Đôi <br />
khi thơ ông chìm vào cái bi, lập tức Quang Dũng nâng cái bi bằng cảm hứng lãng mạn bay <br />
bổng để hình tượng thơ tráng lệ, giọng thơ hào hùng, con người dũng cảm, kì vĩ hơn bao <br />
giờ hết. Cảm hứng lãng mạn, nhất là chất trữ tình Cách mạng là một thành tố quan trọng <br />
của thơ ca Cách mạng. Đời sống quân ngũ tuy gian nan, vất vả nhưng người lính Tây <br />
Tiến vẫn vui, vẫn trẻ trung, yêu đời, nỗ lực hướng về phía trước. Chất lãng mạn của bài <br />
thơ “Tây Tiến” giúp Quang Dũng khẳng định vẻ đẹp của con người Việt Nam một thời <br />
đã qua: trong chiến tranh khốc liệt, con người vẫn hiên ngang, vươn tới vẻ đẹp lí tưởng <br />
và vẻ đẹp cuộc đời. Đó là nguồn sức mạnh tinh thần to lớn giúp họ vượt qua thử thách <br />
của chiến tranh. <br />
<br />
Hơn bảy mươi năm trôi qua, “Tây Tiến” của Quang Dũng vẫn còn rung động tâm hồn <br />
người đọc. Âm hưởng của bài thơ vẫn văng vẳng trong lòng người mỗi khi ngẫm nghĩ về <br />
một thời kháng chiến gian khổ mà hào hùng. Bài thơ đã tạc vào tâm tưởng mỗi người bức <br />
tượng đài bất tử về người lính Tây Tiến – những người đã từng dâng hiến máu xương vì <br />
lý tưởng cao đẹp của cuộc đời. Thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay lớn lên trong bầu không <br />
khí thanh bình, được học tập, phát triển bản thân. Khói lửa chiến trường, “gươm kề tận <br />
cổ súng kề tay” chỉ còn xuất hiện trong những trang sách, qua lời kể của những người đi <br />
qua cuộc chiến. Chúng ta biết rằng để có được cuộc sống hôm nay, biết bao người đã đổ <br />
máu xương gìn giữ từng tấc đất thiêng liêng. Vậy nên, chúng ta hãy sống sao cho trọn vẹn <br />
nghĩa tình, biết ơn thế hệ cha anh, sống nhiệt thành, mai này lớn lên làm tròn sứ mệnh <br />
của mình đối với quê hương xứ sở. Ôi Tổ quốc! Hai tiếng ấy thật cao quý, thiêng liêng!<br />