TRUYỆN KỂ TÂY TẠNG<br />
Bản quyền tiếng Việt © Công ty Văn hóa truyền thông Nhã Nam.<br />
Không phần nào trong xuất bản phẩm này được phép sao chép hay phát<br />
hành dưới bất kỳ hình thức hoặc phương tiện nào mà không có sự cho phép<br />
trước bằng văn bản của đơn vị chủ quản.<br />
<br />
NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN<br />
65 Nguyễn Du - Hà Nội<br />
Tel: 04 38222135 I Fax: 04 38222135<br />
E-mail: nxbhoinhavan@hn.vnn.vn<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Bức tranh gấm<br />
XƯA KIA, TRONG MỘT VÙNG CẰN CỖI DƯỚI CHÂN núi, có một<br />
bà góa nghèo sống cùng ba người con trai. Người con cả là một tên vô tích<br />
sự, người con thứ hai chẳng hơn gì, duy chỉ có người con út là thương người<br />
và siêng năng, thường cố sức mình giúp mẹ. Bà mẹ dệt suốt ngày, dưới<br />
những ngón tay khéo léo của bàn ở ra muôn bông hoa đẹp, vô số chim chóc<br />
và đủ loại muông thú. Bà mang những tranh gấm ra chợ tỉnh gần đấy và đổi<br />
lại đủ tiền nuôi các con cùng bản thân. Người con út thường vào rừng kiếm<br />
củi, nhưng hai anh lớn thì lười biếng chỉ nằm ườn sưởi nắng chờ mẹ cho ăn.<br />
Một hôm bà mẹ bán hết hàng sớm hơn thường lệ. Đang lang thang trong<br />
chợ tìm người bán gạo rẻ, chợt bà chú ý đến một bức tranh lớn treo trong<br />
<br />
một cửa hiệu. Bà đến gần đế xem kĩ hơn. Bức tranh th một ngọn núi giống<br />
như ngọn núi sau làng bà, nhưng dưới chân núi, không phải những mái tranh<br />
nghèo lụp xụp mà là những ngôi nhà nhỏ đẹp đẽ, sạch sẽ, quây quần. Ngôi<br />
nhà đẹp nhất có nhiều tầng, sừng sững giữa một mảnh vườn có con suối lấp<br />
lánh ánh bạc chảy qua, với một chiếc hồ nhỏ nơi đàn cá đỏ bơi lội tung tăng.<br />
Trong sân gà vịt, gia cầm quanh quản kiếm ăn, những con cừu trắng gặm cỏ<br />
trên đồi, những cánh đồng ngô vàng rực trải dài ngút tầm mắt. Bên trên bức<br />
tranh trữ tình, tỏa sáng một vầng mặt trời đỏ rực.<br />
Bị chinh phục bởi bức tranh đẹp, bà mẹ không thể rời mắt. Chẳng ki.p<br />
nghĩ ngợi, bà dốc hết số tiền vừa bán gấm ra mua bức tranh. Trong túi chỉ<br />
còn vài đồng, bà đong ít gạo mang về.<br />
“Chỉ một lần”, bà tự nhủ, “chẳng phải gì ghê gớm. Lần sau, ta sẽ chuẩn<br />
bị cho các con món gì đó tươm tất hơn.” Trên đường về, chốc chốc bà lại<br />
dừng bước, giở cuộn tranh ra ngắm nghía. Sao mà những ngôi nhà sáng rỡ<br />
đến thế, sao mà dòng suối lấp lánh đến thế, bà đếm xem có bao nhiêu gà, bao<br />
nhiêu vịt, bà thán phục mảnh vườn rau tươi tốt, đến gần nhà, bà như ngửi<br />
thấy mùi hương hoa lung linh trong vườn. Cảnh trong tranh khiến bà sung<br />
sướng như chưa từng sung sướng thế trong đời.<br />
về nhà, bà mẹ treo tranh ngoài cửa. Bà không thể rời mắt. Hai người con<br />
lớn càu nhàu, chúng thấy thật lố bịch khi phí tiền mua một bức tranh, nhưng<br />
người con út tuyên bố:<br />
- Con chúc cho mẹ có được căn nhà như trong tranh, với một mảnh vườn<br />
đẹp như thế. Nếu là mẹ, con sẽ dệt một bức tranh gấm theo mẫu này. Khi dệt<br />
căn nhà, những bông hoa, dòng suối, đàn gà, mẹ sẽ có cảm tưởng có những<br />
thứ đó thực. - Đừng làm mẹ kích động, người anh cả ngáp dài. Nếu mẹ dệt<br />
chỉ vì ý thích thì lấy đâu ra tiền mà sống?<br />
- Đúng thế, người anh thứ hai phụ họa, nếu mẹ muốn sống như một quý<br />
phu nhân thì hãy chờ kiếp sau. Có thể sẽ sung sướng hơn hiện nay.<br />
Nhưng ý của người con út khiến bà xiêu lòng.<br />
- Đừng sợ mẹ làm khổ các con, bà dỗ dành. Mẹ sẽ dệt theo sở thích buổi<br />
tối và sáng sớm. Mẹ đã nuôi nấng các con cho đến nay, mẹ sẽ tiếp tục nuôi<br />
nấng các con. Dứt lời, bà đi mua những con chỉ đẹp nhất, và bắt tay vào dệt.<br />
Suốt một năm dài bà mẹ ngồi bên khung cửi. Đêm nào bà cũng đốt một<br />
ngọn đuốc, khói cay làm mắt bà đỏ hoe, nước mắt trào ra. Từng giọt nước<br />
mắt trong như pha lê rơi xuống bức gấm bà đang dệt, bà hòa nhập chúng vào<br />
bức tranh. Bằng cách ấy, bà mẹ dệt bằng nước mắt con suối nhỏ và mặt hồ<br />
gợn sóng rập rờ<br />
<br />
Năm thứ hai, đôi mắt bà mẹ tội nghiệp rát bỏng đến ứa máu, những giọt<br />
nước mắt đỏ tươi rơi xuống bức gấm. Bà hòa nhập chúng vào tranh. Bằng<br />
cách ấy, bà dệt nên những bông hoa đỏ và mặt trời màu đồng chiếu sáng trên<br />
vòm trời.<br />
Năm thứ ba, bức tranh gấm hoàn thành. Nó chứa đựng tất cả những gì có<br />
trong bức tranh mẫu. Một vùng ngợp màu xanh dưới chân ngọn núi cao,<br />
những căn nhà lấp lánh ánh bạc, những cánh đồng ngô vàng rực, những<br />
mảnh vườn rau, cây ăn quả, những bụi rậm điểm tô, và nơi rìa làng, thay vì<br />
căn nhà tồi tàn của bà mẹ là một tòa nhà to cao lừng lững, với những cột đỏ,<br />
cửa vàng và mái lam. Phía sau nhà, những con cừu gặm cỏ trên đồi xanh,<br />
cùng những con trâu, con bò, gà con vàng ươm, vịt con nô đùa trên cỏ,<br />
những chú chim rạch không trung sải cánh bay nhanh.<br />
Lớp cảnh trước của bức tranh là một mảnh vườn cây cối xum xuê, hoa<br />
nở tưng bừng, chính giữa là một hồ nhỏ với đàn cá đỏ, từ đó phun ra một<br />
dòng suối lấp lánh ánh bạc chảy qua cánh đồng lúa. Phía sau làng là những<br />
cánh đồng ngô vàng rực, trải dài ngút tầm mắt. Tít trên cao, mặt trời màu<br />
đồng lấp lánh trên nền trời xanh.<br />
Bà mẹ giụi cặp mắt đỏ hoe, nở một nụ cười mãn nguyện. - Lại đây<br />
xem, các con, đẹp xiết bao!<br />
Ba người con sán lại, trầm trồ thán phục.<br />
- Nếu đem bán thì được bao nhiêu tiền vàng nhỉ? Người con cả hỏi.<br />
- Với một món hàng thế này, có thể được món tiền khá đấy, người con<br />
thứ hai phụ họa. Nhưng người con út tuyên bố:<br />
- Mẹ chúng ta đã xây cho chúng ta một ngôi nhà bằng gấm. Chúng ta hãy<br />
chiêm ngưỡng và sống ở đó bằng tâm tưởng.<br />
- Mẹ dệt bức tranh theo sở thích.<br />
Mẹ sẽ không bán cho ai cả. Nhưng ở đây, trong bóng tối, mẹ con ta<br />
không nhìn rõ những gì trên đó. Hãy mang ra ánh sáng.<br />
Bà mẹ treo bức tranh gấm của mình ra ngoài. Tất cả màu sắc đều rực rỡ.<br />
Chỉ dưới ánh sáng ngày rất tỏ, người ta mới thấy bức tranh đẹp đến thế nào.<br />
Xóm giềng xúm lại ngắm nghía, ai nấy trầm trồ khen khiến bà mẹ cười sung<br />
sướng.<br />
Thốt nhiên bà cảm thấy một làn gió mát mơn man trên má mình. Bức<br />
gấm rung rinh. Một cơn gió mạnh lay động nó như đập thảm và cuối cùng<br />
giật tung nó khỏi cánh cửa. Thoáng sau, bức tranh đã bay rất xa trong không<br />
trung.<br />
<br />