Truyện ngắn Định Mệnh - Chương1
lượt xem 5
download
TG: vansang_spt chương 1: Truyện viết bởi một thằng con trai mà hắn thì chưa yêu và cũng chưa biết yêu là gì. Hắn vội vàng ra bể lấy cái khăn mặt, miệng còn đang ngáp ngắn, ngáp dài. Lại một ngày mới bắt đầu và lại một loạt hành động mang tính lập trình sẵn.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Định Mệnh - Chương1
- định Mệnh TG: vansang_spt chương 1: Truyện viết bởi một thằng con trai mà hắn thì chưa yêu và cũng chưa biết yêu là gì. Hắn vội vàng ra bể lấy cái khăn mặt, miệng còn đang ngáp ngắn, ngáp dài. Lại một ngày mới bắt đầu và lại một loạt hành động mang tính lập trình sẵn. Hắn chán nản, đi đi lại lại mà lòng thì cứ để đâu đâu. Căn bản hắn cũng chả cần suy nghĩ làm gì khi mà những việc hắn đang làm thật quá đỗi quen thuộc. Sáng dậy sớm, đánh răng rửa mặt,ăn cơm rồi lại…đi ngủ. Thực ra cái khái niệm dậy sớm của hắn cũng hơi khác người thường một chút, sáng mà 6h vậy thì cực sớm rùi, còn 7,8 h thì đã là sớm. Đối với cái khái niệm khác người của hắn chả có ai thèm phân bua làm gì cho mệt trừ khi có ai rỗi muốn cãi nhau. Nhìn cuộc sống của hắn thì bạn cũng biết hắn là con người thế nào rùi đấy. Giờ giấc thật quá vớ vẩn, ăn không rồi ngủ có vẻ như hắn đang rỗi mà cũng đúng thôi khi mà thời gian này đang là hè, hắn được về quê an nghỉ. Nghỉ hè mà, thế nên hắn quan niệm đã là nghỉ cho nên phải tuân thủ đúng chỉ có nghỉ mà thôi nếu mà không ăn uống mà vẫn sống được thì thật tốt. Sinh viên năm thứ nhất của một trường kinh tế bình thường ở thủ đô, hắn cảm thấy cũng chả có gì đáng tự hào. Vì được học kinh tế, thời gian rỗi thì rất nhiều cho nên ngủ đã thành thói quen không biết có phải hắn đã nghiện không nữa, khi hắn ngủ
- chả ai có thể đánh thức được. Mấy anh bạn cùng phòng thường trêu trộm có vào hỏi thăm chắc cũng không biết thì hắn bỏ ngoài tai. Hắn nghĩ thứ nhất mình cũng chả có gì ngoài cái xác khô này cả, trộm có muốn lấy thì hắn cho. Khi mà con người ta chả có gì để mất thì còn đấu sợ mất được nữa. - Một tháng hè cơ ah? Ôi sao mà dài thế? Đây là câu nói bất hủ trước thời gian kết thúc học của hắn. Là sinh viên ai chẳng mong muốn thời gian nghỉ càng dài càng tốt thế mà cái tên này thì. Hừ chắc hắn sợ phải về quê quá lâu đây,thằng lười ấy. Cũng may lời kiến nghị của hắn đã không đến được tai hiệu trưởng trường chứ không thì hắn ra “bã” với đám bạn. Ngày đầu tiên bắt xe về quê thật đúng là khổ không kể xiết. Cả bến xe đông đúc,kẻ đi người ở thật như một đống tơ vò,nhìn dòng người mà hắn thấy cũng khá là đáng sợ. Nhất lại là được mấy bác xe ôm chăm sóc cũng khá tận tình ai bỉu hắn cứ ngơ ngơ, ngác ngác cơ. Mất ba mươi phút để lên được xe, ôi thật mừng, hắn tự nhủ, nhưng niềm vui nhỏ nhoi của hắn chợt vụt tắt khi xe đã kín chỗ. Vất vả lắm mới kiếm được cái ghế nhỏ dựa sát vào thành xe xem chừng cũng là một góc an lành và kín đáo nhưng hắn đã phải hối hận với quyết định của mình khi mà chỗ đấy là trung tâm rung chấn nhất khi xe chạy. - Em ơi cho chị ngồi cùng được không? Giọng ngọt như mía vang lên bên tai hắn, hắn ngẩng đầu, một bác ah không là một chị, cũng chả biết mặt mũi thế nào khi mà người ta đeo khẩu trang kín mít nhìn hắn. Nếu là người đẹp đừng nói là ngồi cùng, nhường hay bảo vệ thì đối với hắn cũng ok đi. Nhưng mà chưa biết mặt mũi thì biết tính sao đây? Hắn băn khoăn nhưng mà nghe giọng xem chừng cũng trẻ tuổi thôi, hừm ngồi cùng thì ngồi cùng người ta hông sợ thì mềnh còn sợ cái gì. - Chị cứ ngồi tự nhiên. Tự nhiên, đấy là hắn nói thôi chứ cái chỗ bé tý tẹo muốn người ta tự nhiên thì ngươi nhường chỗ đi, lại còn ngồi đấy mà đòi hỏi tự nhiên. Chị gái bịt mặt xem chừng cũng chả quan tâm, bèn hạ túi đồ xuống đất sau đó vơ tạm chiếc ghế ngồi cạnh.
- - Cũng về quê hả em? Xe về quê mà bà chị,không về thì tui lên làm chi đây. Hắn nghĩ thế nhưng thực ra chị kia chỉ kiếm chuyện để mà mở đầu câu chuyện nói thôi chứ đâu có ý gì. - Vâng chị ạ. Chị đang đi học hay đi làm? Chưa biết mặt mũi ra sao thế thì phải hỏi thăm dò nghề nghiệp trước đã, đi làm rồi thì té nhanh còn đi học thì tiếp tục. Nghe giọng ngọt thế chắc là xinh đây phải tranh thủ cái đã không sau này lên kể với bạn bè chúng nó lại bảu mình lạc hậu. - Chị đang đi học em ạ. Đi học à? Hay rùi đây,mềnh năm nay năm thứ nhất rồi, chắc chị kia phải năm thứ hai, thứ ba, bố mềnh nói con gái hơn một vài tuổi cũng hộng sao. Hắn hý hửng cũng không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì nữa, hắn không dám hỏi chị kia bao nhiêu tuổi vì cho rằng mình quá quan tâm đến đời tư khi mà mới quen nhau chị kia sẽ nghĩ hông tốt. Mà đúng là hắn đang nghĩ không tốt thật chứ đâu nữa. - Chị quê ở Xuân Trường hả chị ? Nếu cùng quê thì thật tốt,không biết chị nè có em gái hông nữa? Đầu tiên phải cố tỏ ra là mềnh đứng đắn và ngoan ngoãn thế người ta mới quý, mà quý chính là bước khởi đầu của thành công. - Không em ah, chị ở Giao thủy cơ. Vùng biển ha, không sao, tuy không cùng huyện nhưng cũng gần nhau thôi, bố mềnh cũng nói nếu đã quyết tâm làm việc gì cần phải vượt qua mọi khó khăn, chắc ông trời muốn tạo khó khăn để mềnh vượt qua đây. Bố hắn không biết dạy hắn cái gì nhưng chắc là dạy tốt chứ hông phải dạy hắn tán gái, ổng mà biết chắc chắn sẽ đánh gẫy chân thằng này. Láo nào. - Chị ở biển chắc quê chị đẹp lắm nhỉ?
- Hắn không hỏi thì thôi đã hỏi thì chị đây cũng mạn phép được nói. Có lẽ lâu rồi chị chưa được tiếp xúc với người nhiệt tình và lại thật thà như hắn cho nên hơi quá mức phấn khích. - Đẹp, đẹp lắm em ạ, em cần nghe gì để chị kể cho em nghe. Hối hận rồi, thật không ngờ hỏi câu này cũng là câu cuối cùng khi mà sau đó hắn được nghe một tràng dại như nã pháo nào là truyền thuyết về biển, những năm sóng dữ, hoàng hôn và bình minh trên biển thêm vài ba đoạn khuyến mại miêu tả phong cảnh trên suốt quãng đường đi. Đã thế xe lại còn xóc lên xóc xuống, bên tai lại văng vẳng tiếng người thật đúng là số khổ, cũng may lúc đi hắn không ăn uống gì nếu không là tự biến mình thành lao công trên xe. Thật vọng tràn trề, mẫu con gái của hắn là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đi lại thướt tha , nói năng nhỏ nhẹ, mới đầu gặp bà chị cứ tưởng ít nói hóa ra không phải. Đúng là nhìn người nhìn mắt mà còn không biết lòng nữa là người ta che mặt kín mít. Xe dừng lại, một thanh niên đầu toc bơ phờ xuống xe, hắn thở hổn hển tấp vào vệ đường, trên xe còn giọng ngọt như mía lùi vang vọng. - Lần sau về quê chị chơi em nhé, vùng biển đẹp lắm. Vừa nghe đến đây là hắn ngã xấp xuống vệ đường. Lóp ngóp bò dậy phủi phủi cái quần, hắn than thầm xem ra hôm nay không phải ngày của hắn ra đường sao nhiều chuyện xui xẻo vậy chứ. Đương nhiên là hắn không biết người ta trên xe còn đang mím môi cười thầm nhìn hắn: - Mới đầu gặp người xa lạ lại nhiệt tình hỏi han ghê nha em trai, định tán chị mày đây sao? Còn khuya nhá. Cũng may đã về gần đến nhà, tất nhiên để về được đến nhà hắn còn bị chém thêm vài nghìn nữa bởi bác xe ôm. Trời thì đang nóng nực, mặt đường như thiêu như đốt về được nhà là xem như trải qua muôn vàn khổ cực rồi, hắn chỉ muốn đi ngủ chả quan tâm đến nhiều chuyện nữa. Đi học thật cũng rất vất vả hắn nhiều lần chỉ muốn nói với bố mẹ : - Bố mẹ ơi! Cho con nghỉ học nhé, con muốn ở nhà làm ruộng và lấy vợ.
- Thực ra hắn chỉ muốn cái vế sau thôi, chứ hắn thì làm được cái gì, toàn ăn chơi rồi lấy lí do này nọ. Về quê là niềm ao ước của đa số sinh viên, nơi có mẹ có bố có gia đình, quê hương. Nơi đấy không ồn ào, nhiều âm mưu tính toán như cuộc sống ở thành thị, tất nhiên phải loại trừ hắn ra. Đối với hắn thì chỗ nào ngủ tốt thì chỗ đấy tốt rùi, hắn bao giờ cũng là ngoại lệ của ngoại lệ. Tên hắn là Sáng, nhưng nếu nhìn vào cái tên để mà suy đoán con người thì xin nói với bạn một điều là bạn đã nhầm rồi.Hắn thật sự là quá mức trong sáng, mà cái gì đã quá thì thường ngược với bản chất. Con người ta bộ não bao gồm não cầu và chất xám, còn tên này thì có cả chất đen nữa. Chất đen chắc phải chiếm đa số khi mà suy nghĩ của hắn nhiều lúc chắc phải thêm cái cảnh báo cấm trẻ em dưới hai mươi tuổi. Đây này, hắn đang ngủ mà nước bọt cứ phun trào thật không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa nhưng chắc là rất vui rồi đây. - Dậy, dậy mau con trai gì mà giờ này còn ngủ hả? Biết mấy giờ rồi không? Mẹ hắn là người phụ nữ hiền lành và khá dễ tính nhưng cũng không chịu nổi đứa con suốt ngày chỉ toàn ăn với ngủ. Bình minh cao bằng ngọn sào rồi vẫn còn ngủ thì thật không thể chịu thêm được nữa. - Còn sớm mà mẹ, cho con ngủ chút nữa đi. - Không ngủ gì hết, dậy đi, bạn Hồng đến chơi kìa. - Đâu, đâu? Thế là hắn cuống cuồng, chạy vội đi vơ đám quần áo, cái khăn mặt và típ thuốc đánh răng. Phụ nữ có tác dụng ở một số trường hợp, đây là một minh chứng. Mẹ hắn nhìn hắn mà đau cả ruột. Nhà chỉ có hai anh em, anh cả đi làm chỉ có thằng em đi học về nghỉ hè thật muốn nó giúp đỡ gia đình một chút nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó thay. Nhiều lúc cũng đành chịu thôi. Hắn vội vội vàng vàng, sửa soạn thật nhanh vuốt vuốt mái tóc cho ra dáng sau đó chỉnh chỉnh lại bộ quần áo ra ngoài phòng chính.
- - Hừ làm gì mà giờ này mới thấy mặt. Một cô gái còn trẻ trông khá xinh xắn, hai bím tóc vắt ngang vai làn da trắng đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn. Hồng là người bạn từ thửa nhỏ của hắn, gia cảnh của cô ấy khó khăn nhà chỉ còn hai mẹ con nên hai đứa chơi rất thân. Nhiều lúc hắn đòi về quê cưới vợ thì ra là đây, hừ khôn bỏ xừ đi được ấy. Hắn thở dài, ngáp ngáp một cái xem chừng khổ sở lắm, sau đó bốc phét: - Hôm qua học khuya quá Hồng ạ. Sáng nay mềnh mệt mỏi cho nên chưa dậy được. Thú thật là từ khi bước chân về quê hắn đã mở được quyển sách nào ra xem đâu chứ đừng nói là học, toàn ngủ rồi ăn.Thật không nghĩ tới tên này còn mặt dầy như vậy. - Bít thừa đằng ấy thích ngủ đi, thế hôm nay không muốn cùng đi chơi với Hồng sao? Về quê xong mà không thấy mặt nữa có phải có cô nào trên thành phố cho nên không cần Hồng nữa không? Giọng cô gái pha chút ấm ức, đôi mắt to tròn nhìn có vẻ như đang ngân ngấn nước mắt. Chắc là mong mỏi tên kia mấy tháng rồi đây, thế mà hắn về lại chả sang hỏi thăm gì cả nên uất ức cũng phải. Đúng là phụ nữ, dại, dại không để đâu cho hết, người tốt đầy ra đấy thì hông yêu như tác giả ta đây nè, cứ đâm đầu vào cái thằng chả ra gì như hắn. - Đâu có đâu. Hắn luống cuống tay chân vội vàng an ủi, người vụng về như hắn sao lại biết an ủi con gái người ta cơ chứ. Tên này đúng là ăn hại mà, thật sự nếu có kẹo mút là hắn cũng giơ ra đấy. Nhìn hắn thấy thật khôi hài, cô gái mỉm cười chợt hỏi: - Không có thật sao? - Không có thật, ta thề.. Biết hắn chuẩn bị vác trâu chó nhà hắn ra cô gái vội bịt miệng:
- - Hừ không cần thề, em biết rồi, người ta chỉ giận sao không về thăm em mà thôi. Thấy lò lửa đã hạ hòa hắn chỉ cười hề hề, gãi gãi đầu nhưng bụng thì mừng thầm không ngờ nhiều lúc giả ngu cũng có tác dụng phết. Hắn tham lam ngửi ngửi bàn tay mềm mại còn đang đặt trên miệng thì bất ngờ bàn tay chuyển hướng sang chiếc tai nõn nà nhiều gân ít xương của hắn: - Ái, ái đau thả anh ra, em đang làm gì vậy. Cứ nghĩ đã hạ hỏa thì ra không phải, hắn quên một điều phụ nữ là động vật thuộc lớp thù dai có nguyên nhân. - Hừ thế tại sao về không sang thăm em mà lại trốn trong phòng ngủ hả? - Mêt…mệt..á đau làm gì có thời gian đi chơi. Hắn kêu khổ không ngừng, không biết mềnh đắc tội gì với phụ nữ hai hôm nay nữa. Tụi bạn bảo số mềnh đào hoa, hic hic đào hoa thế này anh xin nhường cho các chú. Tất nhiên việc trước mắt bây giờ là giải quyết chuyện này thế nào nữa, hôm qua thật sự quá sức mệt mỏi còn tâm trí đâu mà bạn với bè nữa. Đến tắm còn không có thời gian đành nhường cho việc ngủ thế nên không ngờ ở... bẩn cũng có tác dụng. - Tại sao tai anh lại trơn thế này, còn dinh dính nữa. - À tại anh về chưa tắm Chỉ nghe đến đây là cô gái đã vội vàng buông tay không quên lau lau lên chiếc áo mới mua của hăn kèm theo câu : - Á,đồ bẩn thỉu,anh mau đi tắm đi sau đó sang nhà em chúng ta nói chuyện. Sau đó cô gái chạy mất để lại hắn chưng hửng thì thầm: - Không ngờ phụ nữ còn thích sạch sẽ nữa. Mất ba phút để vượt tường, trèo rào sang nhà Hồng, xem chừng sau này lấy nhau kể cũng tiện, hắn thầm nghĩ xấu xa. Nhìn thấy mẹ Hồng đang quét dọn trước nhà hắn nhanh nhảu lễ phép chào bác gái:
- - Cháu chào bác, ôi bác vất vả quá để cháu giúp. Muốn lấy lòng con gái trước hết phải lấy lòng gia đình nhà gái trước đã, cái này hắn hiểu. Bác gái dừng tay, dụi dụi mắt xem chừng còn chưa biết cao nhân ở đâu hạ giá quang lâm mất một lúc sau mới nhìn ra. Aizz bác có tuổi rồi, người già mắt mũi cũng kém đi nhiều: - Sáng hả cháu, cháu về bao giờ, vào nhà vào nhà đi, Hồng đang trong nhà ấy cháu. Dạo này đi học càng ngày càng đẹp trai ra nha. Bác gái vừa nhìn thấy là đã niềm niềm nở nở đón tiếp rùi, lại còn biết thừa mục đích hắn sang chơi đi ấy chứ. Hắn gãi gãi đầu xem chừng ái ngại: - Đâu có đâu bác, cháu bình thường thôi đâu mà đẹp trai, bác cứ quá khen. Hừ cái tên này biết thừa bác gái mắt mũi kèm nhèm có nhìn gì đâu mà, khen đẹp trai lấy lệ thôi mà hắn cứ tưởng là khen hắn thật vậy lại còn mở miệng phân trần. Bác gái mà mắt mũi bình thường chắc chắn nhìn hắn sẽ không khen như thế đâu mà phải vác chổi đuổi từ đầu ngõ. - Không, đẹp trai mà, cháu nhanh vào nhà đi, bác dọn chút là xong thôi. Người nhà quê tính tình thật thà đâu gian xảo như hắn, thấy hắn không nhận bác lại tưởng hắn đòi ở lại giúp bác cơ cho nên mới chối. Hồng ở trong nhà cũng ngứa mắt, đành nói vọng ra. - Mẹ bảo anh vào nhà chơi thì anh vào đi. Nghe vậy là hắn vội vàng không quên chào bác cháu vào bỏ lại bác gái ở lại. Nhà Hồng nhỏ thôi nhưng được cái gọn gàng, ngăn lắp. Nhà có hai mẹ con nên không có nhiều đồ đạc. Chiếc tủ cũ kỹ đặt chính giữa, mấy chiếc ghế đơn sơ hai bên bàn. Trên tường giấy khen và bằng tổ quốc treo thật nhiều. Hắn bước vào nhà nhìn thấy ít táo trang trí trên bàn bèn cho quả vào miệng như chỗ không người. Đối với hành động của hắn, Hồng cũng chả ngạc nhiên. Hắn mà không bốc ăn thì mới cần phải ngạc nhiên. Có lẽ do quá thân thuộc rồi, nhà Hồng với nhà hắn chả phân biệt mấy lễ nghĩa làm chi. - Hôm nay Hồng không đi làm hả.
- Hắn nói chuyện phá tan sự yên tĩnh trong ngôi nhà nhỏ. Hồng đang ngồi trên giường vuốt vuốt bím tóc nói giọng đầy giận dỗi, xem chừng vẫn còn giận chuyện ban sáng. - Hừ Hồng mà đi làm thì Sáng có chịu sang nhà chơi nữa không? Hồng nghỉ học khi lên cấp ba vì gia đình khó khăn sau này lại đi làm may trên phố huyện. Tên Sáng thì ngày dăm ba bữa sang chơi mang tiếng là dạy học nhưng thực chất là tranh thủ cơ hội nắm tay trêu đùa, bản chất vô lại được dịp bộc phát. Thấy Hồng còn giận dỗi hắn cũng chả quan tâm. Con gái mà không giận dỗi ngày vài ba lần trong một ngày thì không giống con gái nữa. - Có chứ. Hắn trả lời bằng giọng bất cần, miệng thì nhóp nhép nhai qủa táo đang cắn dở. Hồng cười cười xem chừng tên này đã biết hối lỗi rồi đây. Nhưng hắn còn chưa nói hết câu,nói xong câu sau Hồng cũng xỉu: - Nếu nhà Hồng còn em gái. - Sáng, đứng lại, anh chết với em. Hồng giận thật rùi, sự dìu dàng nữ tính chịu khó tạo dáng suốt nãy giờ cũng vất cả đi. Hắn đang nhai táo cũng đành bỏ lại vội chạy ra ngoài lánh nạn, dép cũng chả thèm lấy. Một cuộc rượt đuổi có bán kính năm mươi mét được bắt đầu. Hắn là con trai sức khỏe thì Hồng so bì sao nổi nhưng tên đáng chết này lại không chịu chảy khỏi tầm mắt cứ lượn lờ trước mặt. Mỗi khi tưởng như túm được vạt áo của hắn thì hắn lại tăng tốc làm Hồng thở không ra hơi. - Anh mà không đứng lại là em..là em..không thèm nhìn mặt anh nữa đâu. Đang chạy mệt cũng không có thời gian và đầu óc để suy nghĩ cho nên Hồng mới đưa ra một cái lý do có phần hơi hoang đường. Không nhìn mặt hắn thì quá tốt ấy chứ, nhìn mặt hắn nhiều chỉ tổ già và nhiều tóc bạc đi mà thôi. Đối với sự đe dọa không mang tính uy hiếp cao của Hồng hắn cứ nhởn nhởn nhơ nhơ thật vô cùng đáng ghét.
- - Thật sự không th nhìn c hèm chứ? Hắn hất hất tóc qu đầu hỏi. t uay - Thật, t sư. thật - Thế ta về đây, kh a hông nhìn thì ta về. Vất vả l mới gọ hắn sang chơi đượ đời nào H lắm ọi g ợc Hồng lại đ hắn bỏ đ Hồng tứ để đi. ức giận đến đỏ mặt tí tai, thật l làm ngư khác tứ chết đi đ n ía là ười ức được. - Anh, a mà bỏ đi thì em s em sẽ.. anh sẽ, - Em sẽ làm sao ẽ - Em sẽ em sẽ…k ẽ, không cho anh cầm ta nữa. ay Đấy ma tính uy hiếp hơn rồi, động đ quyền lợi thiết th hắn khô thể kh ang y đến hân ông hông dừng lại nhưng miệng thì vẫ vô lại hỏ ẫn ỏi: - Thế nế ta dừng lại , em sẽ cho anh n tay ch ếu ẽ nắm hứ? Hồng đú là vẫn dại mắc v tròng củ hắn đặt sẵn. Cho h cầm ta thôi mà úng n vào ủa t hắn ay cũng lắm thì khôn rửa tay n m ng nghịch bẩn cho hắn c đi cũn chả mất gì. Hồng n n chết ng nghĩ thế cho nên đáp án nói ra ai trong chún ta chả b n ng biết: - Được. Giữa sâ nhà cô bé xinh xắn tay cúi xu ân b n uống ôm đầu gối thở hổn hến n nhìn một tay vô lại vô cù đáng chết đang c ùng c chống lưng cười,khun cảnh xe chừng c g ng em cũng có ph hần nên thơ,thanh bìnhh Trích DDẫn 23-0 07-2011, 19 9:54 #5 vansangspt123
- Mới B Zing Biết Tham g 23-07-2 gia: 2011 Bài gởi: 23 Đêm về khuya, cả vật yên tĩnh, chỉ t thoảng nghe có tiế ếch nh kêu ngo ề ảnh n thi ếng hái oài xa, hắn hắng giọng nhìn bầu trời đêm r cất tiến cảm thán : u rồi ng n - Đêm ở quê lúc nào cũng đẹ phải không Hồng ? n ẹp Ngày nh hắn vẫn cùng Hồn bắt đom đóm đêm rồi bắt ếc nữa. Lớ lên cơ hộ đi hỏ n ng m m, ch ớn ội cùng cũ ít dẫn, hắn lại lên thành phố học cho n đi cùng nhau hầu như khôn ũng n ố nên g u ng có. Hồn vẫn luôn ao ước th gian trở lại với tu thơ êm đềm của cô ấy. Nhớ ng n hời ở uổi ô ngày hồi bé cô lại thỉnh thoảng mỉm cười một mình. những n é Nghe câ hỏi của hắn Hồng bất giác giật mình. H đứng đ âu Hắn đó,người d sát vào dựa o cành cây đung đưa miệng th nhai cái l cây đang cắn dở. H hì lá g Hình như h không có hắn gì cho v miệng thì không chịu nôi, H vào Hồng thầm nghĩ rồi c m cười: - Hồng không biết t. - Sao H Hồng lại khô biết, H ông Hồng vẫn b cảm nh cái đẹp vậy mà k biết hận p không thấy đẹp ah? - Hồng biết cảm nhận cái đẹ lúc nào? n ẹp ? - Thì đâ ây,Hồng kh hông thấy đ sao? đẹp Hắn nói rồi chỉ ng tay dứ dứ về phía mình. Hừ lại bốc ph người ta đẹp trai i gón a ừ hét, phải khi tốn ch đâu như hắn đã kh iêm hứ ư hông đẹp th thôi lại c khoe k hì còn khoang. - Đâu đẹp đâu sao Hồng khô thấy. o ông - Đây nè Hắn hơi bức xúc,r ràng Hồ biết thừ lại còn g vờ đã th còn hỏi i rõ ồng ừa giả hế i: - Là anh ấy hở, an đẹp sao? h nh ?
- - Đúng thế còn gì? Hắn mất kiên nhẫn. - Thế sao hôm nọ bác bỉu anh không đẹp trai anh lại bỉu anh không muốn đẹp trai vì sợ… “hồng nhan bạc phận” Hồng nhìn hắn buồn cười. Hình như nói chuyện với hắn Hồng lại cười nhiều bằng cả năm cộng lại. - À ờ hôm đấy khác, hôm nay khác. Cái này gọi là càng ngày càng đẹp trai ra mờ. Hắn gãi gãi đầu thoái thác. Hồng chỉ ngồi cười, hắn thì ngại, người như hắn không ngờ cũng biết ngại, ai bỉu bốc phét cho lắm vào lại vác gạch đập chân mình. - Sao chổi kìa Hồng ước đi. May quá tự nhiên ở đâu bay ra cái sao chổi, mọi người cứ nói sao chổi chỉ mang tai họa nhưng xem ra hôm nay với mình có ích đây,chắc người tốt trời giúp mềnh. Nhân cơ hội hắn phải tranh thủ. Hắn cũng chả cần quan tấm sao chổi hay sao băng mới ước được dù sao cũng là sao,giống nhau cả thôi. - Hồng ước gì? Có phải hy vọng được người chồng như ý giống anh phải không? Lại thế nữa rồi, tên này đúng là đánh chết thì cũng không chừa. Ngựa quen đường cũ, chưa vấp ngã thì chưa biết sợ là gì. - Hừ , Hồng không nói đâu. Con gái người ta ước gì hắn cũng quan tâm, không nói là phải. Chắc gia đình và người yêu thôi.Con gái ai chả lãng mạn, chắc là người yêu rồi. Hắn cười cười nhìn Hồng xem như biết được đáp án rồi nhá. Hồng nhìn mặt hắn với cái điệu cười cười thế là biết thừa hắn đang suy nghĩ chả tử tế gì rồi. Người đâu mà đầu óc xấu xa thế chứ. - Sáng dậy Hồng vị trí sao đi.
- Hồng đành phải hỏi để cắt đứt cái não xấu đang hoạt động chứ hắn thì biết gì về vị trí sao. Hắn đi học được mấy buổi về địa lý chả đâu vào đâu rồi nói với Hồng hôm nào sẽ dậy Hồng ngôn ngữ đầy tính khoa học “vị trí sao”. Hứa rồi,không thoái thác được đành lại phải …bốc phét nữa thôi. - Kìa Hồng thấy không? Chòm sao ở phía bắc kia gọi là bắc đẩu đấy. Chòm này có bảy ngôi sao nên gọi là thất tinh bắc đẩu. Cái này dễ, may quá, hắn thầm nghĩ. - Tiếp đi - Hả, tiếp đây. Tương tự như thế ở phía nam là chòm sao thất tinh nam đẩu. Kia đấy ,Hồng thấy không?..một ,hai ,ba ,bốn.. - Sao chòm này có năm ngôi sao mà cũng gọi là thất tinh hả Sáng? - À à..chắc trời tối hai ngôi sao còn lại không thấy rõ đấy. - Thật vậy sao? - Thật chứ còn gì nữa, Sáng đã nói dối Hồng gì đâu. Nếu nói phét là một trọng tội, tên này xứng đáng bị đi tù. Cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra được cái tên “Thất tinh nam đẩu” và cũng chỉ có cô gái khờ khạo như Hồng mới có thể tin được lời ngon ngọt của hắn. - Thế kia là gì hả Sáng. Trông thật đẹp. - À dải ngân hà đó. Hồng chỉ tay về một vệt sáng dưới chân trời xa xa. Ánh sáng của nhiều vì sao đan vào nhau có phần mờ mờ ảo ảo. - Dải ngân hà là gì ? - Ah thì xét theo khái niệm vật lý thì dải ngân hà là hệ thống các sao, còn theo truyền thuyết thì ngân hà là sợi dây ngắn cách đôi tình nhân. - Truyền thuyết thế nào hả Sáng?.
- Hắn cười cười, may quá đúng sở trường mới xem phim xong. Và thế là sự tích Ngưu lang,Chức nữ từ miệng hắn được gợi ra. Tất nhiên là đã được chỉnh sửa đôi chút sao cho ly kì hấp dẫn.Ngưu lang,Chức nữ qua hắn chắc chắn là thảm hơn so với trước rồi. “Mẹ của Ngọc hoàng” là hắn gọi thế vì không nhớ tên thì trở lên độc ác,ích kỷ,xấu xa.. Hồng nhìn hắn chịu khó nghe hắn kể từng chi tiết. Có lẽ cô bé ít xem phim, và cũng không am hiểu nhiều chuyện thần thoại cho nên cảm thấy rất hứng thú. - Tại sao cứ những người yêu nhau lại không đến được với nhau hả anh? Nếu mà đến được với nhau thì còn gì là chuyện nữa, hắn thầm nghĩ nhưng laij nói ra hai từ vô cùng là có trình độ văn hóa cao: - Chắc là do định mệnh em ạ. - Định mệnh? Hồng lặng im, có lẽ Hồng buồn. Con gái thường thế mà,nghe chuyện hắn kể cảm động như vậy không buồn mới lạ đấy. Hắn cũng không nói gì,nhìn đôi vai gầy của Hồng tự nhiên hắn lại sinh ra cảm giác muốn che chở. Hắn gãi đầu tự hỏi, có lẽ mình đa cảm quá chăng? Quê đang bước vào mùa gặt, cả thôn xóm như rộn ràng tấp nập hẳn lên. Trên con đường làng nhỏ bé nằm cạnh con sông nhỏ với những hàng phi lao san sát bên bờ,dân làng trở lên hối hả và bận bịu hơn thường ngày. Tiếng cười,tiếng nói như hòa vào bản giao hưởng của ngày mùa. - Hồng xuống gặt hộ nhà anh nhá, anh giả công? - Hừ anh định trả gì em đây? Hắn đứng bên bờ ruộng quơ quơ cái liềm quát tháo, sai bảo Hồng như đúng rồi. Định dụ dỗ Hồng sao? Còn lâu nhớ, Hồng giờ khôn ra rồi không lừa được đâu. Hồng thầm nghĩ. - Hì hì thế Hồng muốn anh trả gì nào?
- Tên này mà cười là lại xấu xa rồi, hắn nợ ai cái gì đã bao giờ trả đâu,quên đi. Tất nhiên tuy nghĩ vậy nhưng Hồng không quên mặc cả cái đã xem hắn nói sao: - Thế anh có gì đã. Anh phải nói em mới biết anh có gì xứng đáng để em lấy không? Nếu không có thì thôi em về. Xứng đáng để anh lấy không? Anh quá xứng đáng ấy chứ. Hắn xấu xa, nghe lại chẳng ra tai, nhìn hắn thật quá là muốn ăn đòn. - Anh mà lại, thiếu gì, nhiều thứ quý giá lắm, đây để anh xem trong người có gì đã. Hắn lục lục trong túi áo, rồi túi quần ra. Đầu tiên là chiếc bật lửa hừ hắn đâu hút thuốc, sau đó là mấy con muỗm muỗm, chắc hắn bắt khi gặt, cả cái gì nữa đây là ví,móc khóa,dây,dao,..trời ạ, tên này đúng này là cái tủ đồ di động đến cả tăm xỉa răng cũng có một gói. Không những thế tên này còn định cởi cả quần dài ra lấy cái gì đó ở quần đùi giữa thanh thiên bạch nhật may mà Hồng phải lên tiếng nếu không là hắn chả biết xấu hổ viết như thế nào nữa. - Chả có gì cả - Hừ nhiều vậy sao lại không có gì hả, em đúng là không có mắt nhìn người. Đây này có nhìn thấy cái bật này không giá thị trường của nó là hai nghìn đấy. Còn đây nữa tăm xỉa răng đừng coi thường nó năm trăm bây giờ không mua được đâu, còn nữa.. - Thôi, thôi em có nói nó không đáng tiền đâu? Nhưng giá trị không cao. Hai nghìn với năm trăm bây giờ mua kem ăn còn không đủ, giá trị không cao là phải. Hắn bực tức , không ngờ đường đường người đẹp trai như mình đây lại toàn đồ bị Hồng nói giá trị không cao. Gía trị vật chất không cao nhưng giá trị tinh thần nó lớn ví như cái bật lửa đây là cướp của thằng bạn, toàn kỷ niệm đẹp, tăm để mốc lên
- mình còn không nỡ xỉa nữa là. Cả người để xem nào còn gì giá trị không. Thấy hắn không nói gì lúc thì nhìn đằng trước, lúc lại ngó sau, mặt ngơ ngác, buồn thiu, không phải hắn không có gì lại định gán thân đấy chứ. Hồng nhoẻn miệng cười: - Thôi, thôi để em gặt hộ là được chứ gì. - Thế không lấy gì nữa à? - Không cần - Thật sự là không cần chứ - Không cần là không cần mà lại. Anh mà còn nói nữa là em không gặt hộ nữa đâu. Hắn ngó Hồng, rồi nhìn đi nhìn lại bản thân: - Oài không ngờ mình cũng có mị lực đàn ông, trời ơi mới biểu diễn vài ba động tác cá nhân mà người ta đã tình nguyện giúp việc thế này. Hắn nghĩ thầm rồi cười to, cũng may nhà hắn còn một chút ruộng thôi là xong chứ mà còn nhiều là hắn chạy ra giữa cánh đồng biều diễn vài động tác cá nhân”mị lực đàn ông” cho các bà,các chị xem . Ai chứ người như hắn quân tử nhất ngôn nói được làm được,nghĩ được là làm thật đấy. - Ghét quá đi Hồng lẩm bẩm, biết ngay mà nhờ người khác là chủ cũng không phải làm luôn.
- Hắn thì cứ một lúc là: - Ôi mệt quá, có tuổi rồi, Hồng làm đi nhá, anh về uống ngụm nước lấy sức. Uống ngụm nước lấy sức gì mà cả tiếng không thấy về, lúc về là lại làm Hồng tức muốn chết: - Thôi chết anh rồi, uống nhiều nước quá, Hồng gặt đi nhé anh đi giải quyết cái đã. Nếu không phải muốn giúp hai bác bên nhà với lại đã hứa gặt giúp rồi nếu không là Hồng cũng bỏ cả về. Cả sào ruộng vất vả tất bật cả buổi chiều mới làm xong đã thế cái tên cứ hi hi haha thì lúc về lại: - Mẹ không biết đâu con trai mẹ hôm nay vất vả lắm gặt mãi mới xong,cũng may có em Hồng bên nhà phụ giúp chút ít. Hồng nhìn hắn thật muốn đạp cho hắn một cái xuống sông.Mình thì thở không ra hơi bây giờ thành quả là phụ giúp chút ít: - Anh Sáng anh mà không nói lại với bác thì chết với em. Tiếp xúc nhiều với tên vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, lưu manh này Hồng chắc cũng sớm tổn thọ mất thôi. Nhưng nếu không thấy cái mặt hắn với cái nụ cười xấu xa ấy có lẽ Hồng sẽ thấy nhớ. Nhà hắn hôm nay có giỗ, xem ra không sang chơi được rùi, thật chán. Hồng đi đi lại lại trong nhà ngắm nghía, chải chuốt trước gương xem chừng là trang điểm nhưng không có ai ngắm cho nên bức xúc đây. Mải mê vuốt tóc cũng quên cả việc hắn sang chơi đang đứng đằng sau soi mói:
- - Em đang làm gì đấy? Hồng giật thót mình, không phải thiêng vậy chứ vừa nhắc tới là có mặt: - Anh làm gì mà như ma vậy,đi chả có tiếng gì cả? Hắn không hiểu chuyện lại ngửa ngửa đôi giầy mới mua lên,tay cọ cọ xem chừng vừa ý lắm. - Đúng là giầy tốt em ạ. Hắn thật là..tức chết mất thôi.Không hiểu đầu óc hắn dùng vào việc gì nữa đây. - Em có nói chuyện đó đâu.Hừ hừ..anh xem em hôm nay thế nào? Tức giận là một chuyện nhưng là chuyện nhỏ thôi. Chuyện lớn ở vế sau Hồng vẫn không quên. Hắn ngước mắt xem chừng vẫn không hiểu gì: - Thế nào là thế nào? Hắn không phải không biết cảm nhận cái đẹp là gì đấy chớ.Người ta đẹp thế này cơ mà,không khen người ta một câu được à.Hồng nhìn hắn tức giận: - Thì thế này chứ sao nữa. Hồng vuốt ngược tóc,hai bím tóc đẩy phía sau, cả cơ thể ưỡn về phía trước như muốn nói với hắn vẻ đẹp chân chính ở đây. Hắn đi đi lại lại quanh Hồng. Hồng cười thầm,biết cảm nhận cái đẹp rồi đấy nhưng mà ngược lại là hắn : - Em không bị ốm đấy chứ?
- Sau đó còn ốp tay lên trán Hồng, vẻ mặt rất thật thà xem chừng quan tâm lắm. Hồng không cần, có ốm đâu mà, thật là ..ghét quá đi thôi đành phải mớm mồi: - Không em có ốm đâu. Anh thấy em thế nào? Thấy có lẽ còn chưa đủ để tên chỉ số thông minh chưa cao kia hiểu cô phải thêm lời: - Về hình dáng bên ngoài ấy. - Hình dáng bên ngoài ,á à.. anh hiểu rồi Hắn hô to, xem chừng so sánh với nhà bác học hô to ơ rê ca thì cũng không kém là mấy. Hồng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cái tên này hắn cũng hiểu. Tất nhiên vẫn như thường lệ là hắn hiểu cái mà mọi người đều không hiểu: - Em đi gặt đen đi nhiều. Hồng tức giận xì khói, hắn đã không khen thì thôi lại còn..lại còn..nói thế. Con gái sợ nhất là bị người khác chê xấu, hắn không biết sao,lại còn nói người ta đen nữa. Người ta đen là vì ai đây,không phải vì hắn sao? Nhất thời Hồng cảm thấy ấm ức đến tận cổ. Hắn thì ngơ ngơ ngác ngác chả hiểu sao nữa. Hắn tự hỏi không phải lúc nãy Hồng còn bình thường sao bây giờ lại đùng đùng tức giận lại còn nổi cáu nữa. - Không phải ta nói gì sai chớ. Hắn gãi gãi đầu, mắt tròn xoe nhìn Hồng. Hồng nhìn hắn mà muốn hét to - Ta mới là người phải tỏ ra oan ức,anh tỏ ra oan ức cái nỗi gì.
- Tất nhiên thay vào đó cô ấy chỉ dậm chân liên hồi.Hắn nhìn Hồng mất một lúc,không an ủi người ta thỉ thôi lại còn nghĩ” Cẩn thận nún nền nhà”. Cuối cùng thì hắn lại phải thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình. Cái tủ đồ di động hôm nay lại có tác dụng đáng kể. Hai trái táo, mấy quả ổi, một ít mận nữa, xem ra tên này ăn trộm ở đám giỗ mang sang đây. - Hồng ăn đi , anh còn nhiều lắm. - Ăn, ăn để béo ra anh lại chê à. - Đâu có anh chê lúc nào - Thì lúc nãy anh chả nói em đen còn gì. - Anh có chê em đâu. Đen cũng là vẻ đẹp đấy em. - Đen đẹp bao giờ sao em chưa thấy người ta nói thế . - À ờ thì.. Hắn ấm ớ sau đó cho ra một siêu phẩm: - Em chưa nghe nói truyện nàng Hắc tuyết và sáu chù lùn à. - Anh nói điêu, làm gì có chuyện đó phải là nàng Bạch tuyết và bẩy chú lùn chứ làm gì có nàng Hắc tuyết và sáu chú lùn. Cái này thì Hồng biết cho nên hắn sao lừa được. Đã thế tên này còn cãi chầy cãi cối: - Em chưa nghe thấy thì chưa chắc nó đã không có em ạ. Thực ra chuyện nàng Hắc tuyết trong chuyện cổ Grim còn có trước nàng Bạch tuyết nữa cơ. - Chuyện thế nào? Anh kể em nghe thử!
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Một Trái Tim Tan Nát
22 p | 85 | 7
-
Định mệnh không để anh quên em
19 p | 78 | 7
-
Truyện ngắn Yêu anh hơn cả tử thần
0 p | 88 | 5
-
Mất anh là định mệnh
14 p | 49 | 5
-
Truyện ngắn Vì sao ta yêu nhau?
20 p | 45 | 5
-
Truyện ngắn Vì yêu là định mệnh
11 p | 63 | 5
-
Truyện ngắn Ca ve xóm núi
13 p | 59 | 4
-
Cảm ơn định mệnh.Không phải ngẫu nhiên mà ta có thể gặp được một người, cũng không phải ngẫu nhiên mà ta có thể yêu được một người.Hãy yêu nhau nhiều hơn để hiểu được rằng định mệnh không phải là ngẫu nhiên và cũng không phải là sắp đặt nhưng lại mang m
4 p | 121 | 4
-
Có lẽ là định mệnh
10 p | 66 | 4
-
Truyện ngắn Định mệnh không thuộc về nhau
7 p | 69 | 4
-
Truyện ngắn Định mệnh
36 p | 67 | 4
-
Đêm định mệnh
6 p | 66 | 4
-
Tình Yêu Định Mệnh
138 p | 45 | 3
-
Trò đùa của định mệnh
5 p | 53 | 3
-
ĐỊNH MỆNH
8 p | 83 | 2
-
Truyện ngắn Tạm biệt anh!
11 p | 61 | 2
-
Chuyến xe định mệnh
3 p | 133 | 2
-
Dù không là định mệnh, anh vẫn sẽ yêu em!
16 p | 45 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn