Truyện ngắn Một chuyến đi
lượt xem 2
download
- Ơ… Mặt trời thiêu cháy trái tim tôi. Ơ…Mặt trời mang bóng em khuất sau ngọn đồi. Tôi lang thang, tìm em nơi hoang vu hay trong tiếng hát thì thầm. Con tim tôi say ánh mắt, ánh mắt em dịu hiền. Ánh mắt em chứa cả trời thu mênh mang… H.Pao vừa đi vừa hát. Gió mang hơi lạnh của một sáng mùa thu, heo may… Chàng thấy một cô gái khoác chiếc áo màu ráng chiều nằm trên bãi cỏ, bên một con suối ăm ắp nước mùa lũ, chàng liền đưa máy ảnh lên bấm lia...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Một chuyến đi
- Một chuyến đi TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA - Ơ… Mặt trời thiêu cháy trái tim tôi. Ơ…Mặt trời mang bóng em khuất sau ngọn đồi. Tôi lang thang, tìm em nơi hoang vu hay trong tiếng hát thì thầm. Con tim tôi say ánh mắt, ánh mắt em dịu hiền. Ánh mắt em chứa cả trời thu mênh mang… H.Pao vừa đi vừa hát. Gió mang hơi lạnh của một sáng mùa thu, heo may… Chàng thấy một cô gái khoác chiếc áo màu ráng chiều nằm trên bãi cỏ, bên một con suối ăm ắp nước mùa lũ, chàng liền đưa máy ảnh lên bấm lia lịa, đủ mọi tư thế. Chàng nằm, quay ngang, quay dọc, chạy tới chạy lui. Xong, chàng tiến về phía cô gái, cất tiếng gọi: - Ê! Sao mày lại nằm đây thế? Không sợ à? H.Pao lại gần hơn chút nữa khi không thấy cô gái trả lời. - Này! Mày có nghe tao hỏi không thế? H.Pao quỳ xuống, đưa tay đụng nhẹ vào người cô gái một cái rồi lại thụt về. Không thấy động đậy. Lần này, chàng lay mạnh hơn. - Này này! Mày làm sao thế? Hay mày bị thú rừng cắn rồi? Ê! Mày có nghe tao gọi không? Ê?? H.Pao cất chiếc máy ảnh cẩn thận vào túi rồi bế cô gái vào bản. Trời nhá nhem tối. Thoang thoảng mùi thơm của loài hoa dại mọc ven rừng. H.Pao đi như chạy, miệng lẩm bẩm luôn hồi: Mày đừng chết nghe, tao đưa mày đi gặp già làng. Mày đẹp thế, chết đi uổng lắm. Cô gái đó là M. Già làng bắt mạch cho M rồi đưa cho H.Pao một nắm lá bảo đâm lấy nước cho M uống. Một lúc sau M tỉnh.
- - Mày sống rồi à? Tao cứ tưởng mày chết mất rồi. - H.Pao nói như reo. – Mày đói không? Tao lấy cho mày miếng thịt rừng nghe? M tròn mắt, đảo ánh nhìn về bốn phía, thấy phía nào cũng lạ lẫm như nhau. Rồi giật mình chợt nhớ đến chàng trai trước mặt, M cố nở nụ cười yếu ớt và lắc đầu. - Ừ. Thế thôi mày nghỉ đi. Tao về đây. Mai tao qua. Đây là nhà em gái tao, nó xuống bản, tháng sau mới về. Mày đừng sợ. M gật đầu cảm ơn và nhìn theo bóng của H.Pao khuất dần sau cánh cửa. M không biết đây là đâu, cố nhớ lại những gì đã xẩy ra nhưng mơ hồ quá. Chỉ nhớ khi xuống khỏi chiếc xe khách, thấy cảnh vật lạ lẫm, mọi thứ đều lạ lẫm, và M đi dọc lên một con đường nhỏ. Nắng trưa hắt vào mặt bỏng rát. M thấy đầu nóng ran và choáng váng, khát khô cổ. M nghe tiếng nước chảy róc rách, đoán chắc gần đây có con suối nên đi tìm nước uống… Trí nhớ của M đến đây thì đứt đoạn. M hiểu được tại sao mình lại nằm ở đây. Cuộc sống ngột ngạt, tù túng và đầy ồn ào ở thành phố khiến M rệu rã. Ngày nào cũng phải đeo lên mình chiếc mặt nạ biết cười. Chợt nhớ ngày trước học đại học, có quen người bạn ở Tây Nguyên, thế là bỏ vội vài cuốn sách và bộ đồ vào ba lô, M đi. Say xe nên M ngủ mê mệt không biết gì, khi tỉnh dậy, nghe người bên cạnh nói gì đó, có hai từ Tây Nguyên, M giật mình xin bác tài cho xuống, và thì… không thấy chiếc bóp đâu, không thấy điện thoại đâu. Ba lô chỉ còn trơ lại mấy cuốn sách. M hơi hoang mang, biết làm sao liên lạc với đứa bạn bây giờ? Nhưng rồi M chậc, mặc kệ, có khi lại hay. M muốn mất tích một thời gian lắm lắm, và nay thì có cơ hội mất tích thật rồi… Gian nhà nhỏ nằm bên một bờ hồ rộng. M cứ ngỡ vẫn còn trong mơ. Một căn nhà trên núi, gần hồ, yên tĩnh. Ngày ngày đi dạy, tối tối ngồi viết những trang văn cuộc đời…M đã từng mơ về cuộc sống ấy, bình dị và bình yên. Và M đang ở chính nơi căn nhà trong mơ của mình. Toàn thân mệt rã rời, nhưng lòng thấy yên bình và tĩnh lặng. M lắng nghe tiếng gió rít khe khẽ qua những vách lá, tiếng nước vỗ nhè nhẹ vào bờ và tiếng ve râm ran… H.Pao đến, tay cầm hai quả táo.
- - Mày khỏe chưa? Này. Mày ăn đi. Táo rừng tao vừa hái đó. Ngon lắm. M cười, giơ tay nhận hai quả táo và đưa lên miệng. Vừa cắn miếng đầu tiên, M nhăn mặt, cố nuốt một cách khó khăn. H.Pao thấy thế, cười giòn. - Sao thế? Đắng hả? Đưa tao coi nào. Chàng đón quả còn lại từ tay M và ăn thử. Vừa cho vào miệng, chàng đã kêu lên. Sao mà chát quá. Thôi vứt đi. Tí tao dẫn mày đi hái quả chín. - Ê, mà mày tên gì? Như có gì đó dội vào người, M buồn buồn, vội quay hướng nhìn ra bờ hồ qua ô cửa sổ. - Mày không có tên à? Hay không nhớ tên? Thôi tao gọi mày là A.Thi nhé. Vì mày đẹp như Tây Thi ấy. - Mày đi với tao không? H.Pao hỏi và giơ chiếc máy hình lên. – Đi chụp phong cảnh. Tao muốn mở một viện triển lãm lắm. Mà ê, mai tao cho mày coi cái này. Mày đúng là Tây Thi đấy… H.Pao cứ độc thoại một mình như thế, và tin là M không nói được. Chàng kéo M lên một ngọn đồi thoai thoải, nơi có thể thu vào tầm mắt đồi sắn ngút ngàn và đồi café xanh mướt. Chàng chọn điểm nhìn và bắt đầu việc làm như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Còn M đóng vai người câm, ngồi bên tảng đá dưới một bóng cây Kơ nia lớn. M hít bầu không khí trong lành, yên tĩnh và thoáng đãng no căng lồng ngực. Dựa đầu vào gốc cây, M cảm nhận cuộc sống êm đềm trôi, như đám mây đang lững lờ, từ tốn, nhẹ nhàng trên nền trời xanh thẳm. M nhìn không chớp mắt và lặng người đi trước một khóm hoa dại màu tím nhạt bên mé đồi. Cánh hoa li ti còn đọng vài hạt sương sớm. Loài hoa không tên ấy có gì đó mỏng manh, yếu ớt. M liên tưởng đến mình. M cũng mỏng manh và sẽ tàn úa như khóm hoa ấy nếu bắt gặp một trận mưa lớn. Có khi chưa kịp tàn úa đã bị con người bẻ đôi, nếu gặp nàng thơ thì sẽ trở thành một nét nghệ thuật trong căn phòng, được vài ngày rồi tàn úa, bị vứt đi. Còn nếu phàm gặp người khác, sẽ bị ngắt đôi, nằm chơ vơ bên vệ đường tội nghiệp. Cũng là một kiếp sống. Kiếp sống của loài hoa dại không tên, mỏng
- manh, nhỏ bé. Giọt sương sớm long lanh trong mắt M, có gì đó vời vợi, mênh mang. H.Pao nháy máy không ngừng khi vô tình thấy M trong ống kính. Đến chiều tối, H.Pao đưa M về căn nhà sàn bên bờ hồ rồi trở lại túp lều nhỏ, nơi chàng rửa và trưng bày những tấm ảnh được nâng niu như tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất. Những tấm hình dọc ngang, ngang dọc, được máng trên sợi dây. H.Pao ngắm kỹ những tấm chụp M nằm trên bãi cỏ và mấy tấm tựa gốc cây. Có một tấm chụp khi M đang hướng ánh nhìn về phía xa xa, thăm thẳm. H.Pao thích nhất tấm này và chàng quyết định để màu đen trắng. Nó càng làm cho M trông mờ ảo và mỏng manh hơn. H.Pao không thể nào chợp mắt, hình ảnh của M và những dự định to lớn cứ hiện rõ mồm một trong đầu. Trời sáng. H.Pao xách đến cho M nải chuối rừng và mấy quả trứng gà. Chàng dặn dò M vài thứ rồi xuống bản, vai mang chiếc ba lô màu xám. Chàng đi gửi tấm hình đen trắng ấy dự thi “Nghệ thuật Mới”. *** - A.Thi ơi! Nhìn xem tao mang cái gì về này! M đang ngồi bên bờ hồ, nghe tiếng H.Pao liền chạy lại. Cũng không biết từ lúc nào, M hay nghĩ về H.Pao và muốn theo H.Pao đi khắp nơi chụp hình. Có nhiều lúc, M muốn nói chuyện, nhưng rồi lại thôi. Cũng có những đêm không ngủ được, M nhớ Sài Gòn, nhớ bạn bè và thấy hối hận khi bỏ đi mà không một lời từ biệt. Nghĩ giờ này chắc mọi người đang cuống cuồng tìm mình. Và chắc con bạn thân lại khóc sưng cả mắt. Nhưng M không có ý định quay về. M muốn ở đây thêm một thời gian nữa. M muốn sống bên cạnh những người không quen biết, những con người có tâm hồn trong sáng và ngây thơ như trẻ nhỏ. - Tao mang cho mày cái cuốc, để tí tao cuốc đất cho mày trồng rau và hoa nhé. M gật đầu, thấy vui lạ. - Nay mùa lạnh rồi, tao mua cho mày cái khăn này. Ra ngoài mày nhớ quàng vào không bị ốm đó. Mắt M lại long lanh hai giọt nước, có gì đó nghẹn lại trong lòng. Biết làm gì để cảm ơn H.Pao bây giờ?
- - Thôi mày vào nhà đi, mày ở ngoài trời nhiều coi chừng cảm lạnh. Tí tao đưa mày đi đến nơi này, đẹp lắm. Lần này cho mày chụp thử nhé. M cười và gật đầu lia lịa, mường tượng đến cảm giác được chụp những tấm ảnh phong cảnh đẹp nao lòng. - H.Pao ơi. H.Pao ơi!! – Tiếng lanh lảnh, trong veo của một cô gái. - H.Piêng! Mày về rồi à? - H.Pao ơi! Tao thấy tên H.Pao dưới bản. Ơ… Ai đấy H.Pao? - À. A.Thi đấy. A.Thi ơi, đây là H.Piêng, em gái tao. H.Piêng ơi, cô gái này hay lắm đó. Mày cho A.Thi ở cùng mày với đi. H.Piêng lại nắm lấy bàn tay M, rối rít. - Oa, chị đẹp quá. H.Pao ơi, H.Pao kiếm chị ở đâu ra thế này? - À, chuyện dài lắm, để hôm nào tao kể cho H.Piêng nghe. - Ừ. Mà H.Pao ơi, tao thấy tên H.Pao dưới bản đó. - Tên tao à? Sao H.Piêng thấy? Ở đâu? - Tao thấy trên tấm bảng to thế này này. Mọi người đứng xem đông lắm. Tao thấy tên H.Pao ngay dòng đầu tiên. - Chết cha. Đúng rồi! Có phải bảng thông báo kết quả cuộc thi “Nghệ thuật Mới” không H.Piêng ơi? - Ừ. Đúng rồi. A. Tao nhớ ra chị rồi. Chị có trên tấm bảng đó. Hèn chi tao thấy quen lắm. - Thì tao chụp A.Thi mà. H.Piêng đưa A.Thi vô nhà đi, trời lạnh rồi đó. Tao chạy xuống bản xem đây. Trưa tao về nghe. À, mà H.Piêng ơi, A.Thi không nói được đâu, nhưng nghe được. Thôi tao đi đây. Tao đi nghe A.Thi. H.Pao chạy như bay, phút chốc đã khuất hẳn, chỉ còn cái bóng thấp thoáng trên con đường. H.Piêng dắt A.Thi vào nhà, miệng vẫn nói rối rít như đứa trẻ. - A.Thi ở đây lâu chưa? Tao giờ mới về, mấy hôm rồi ở dưới kia. Tao mới có mười bảy tuổi thôi. Chắc A.Thi nhiều tuổi hơn tao nhỉ?
- M chỉ cười. Thấy cô gái hồn nhiên và trong sáng quá. - A.Thi ngồi đây. Tao đi thay đồ rồi tao với chị vào rừng hái măng nhé. H.Pao thích ăn măng rừng lắm. Mà A.Thi cũng thay đồ đi. A.Thi mặc đồ tao đi. Tao còn nhiều đồ lắm. M theo H.Piêng vào rừng hái măng và nấm. - A.Thi nhớ thấy cây nấm nào có nhiều màu sắc thì đừng hái nhé. Nấm độc đó. Hái mỗi nấm trắng thôi nhé. - A.Thi ơi! Chị có biết uống rượu cần không? Tối tao đưa chị vào làng ca hát và uống rượu cần nhé. Tối nay làng đốt lửa trại. Vui lắm. Mình qua con suối kia uống nước đi A.Thi ơi. Tao khát nước quá à. - A.Thi ơi! H.Piêng ơi! – H.Pao vừa chạy vừa gọi. - Là H.Pao đó. H.Pao về rồi A.Thi ơi. - A.Thi! H.Piêng! Tao được giải nhất rồi. Tao được giải nhất rồi. A.Thi ơi. Cảm ơn mày. H.Pao xốc nổi M và xoay vòng trên không. – Tao vui quá A.Thi ơi. Tao nói mày đẹp mà. Đôi mắt mày mênh mang như mùa thu ấy mà. Bức ảnh của H.Pao đạt giải nhất và được tham dự tiếp tại cuộc triển lãm ảnh quốc tế. Tối hôm đó, già làng gọi tất cả mọi người đến thông báo tin vui và mở tiệc ăn mừng. H.Pao mang về cho bản làng niềm tự hào. Mấy người già ngồi uống rượu cần và kể những câu chuyện vui. Còn gái trai lớp trẻ nhảy vòng bên ánh lửa bập bùng. H.Piêng kéo M vào nhập cuộc. Mọi người cầm tay nhau đi vòng quanh đống lửa. Rồi cùng nhau ăn bắp nướng. Nhóm người, cả con trai và con gái vây lấy M, ai cũng tranh nhau đưa bắp cho M và muốn M nhận của mình. M cười, vui và ấm áp lạ. - Oa! Mày đẹp quá. - Oa! Mày như phong lan rừng ấy. - A.Thi của tao và H.Pao đó. Chị đẹp như trăng rằm ấy. - A.Thi cả của bọn tao nữa H.Piêng ơi.
- - Ừ. Cả của bọn mày nữa. - Sao A.Thi cứ cười hoài mà không nói gì thế A.Piêng ơi? - A.Thi không nói được. Nhưng A.Thi nghe được đó. - A.Thi đẹp nhất khi cười đó. … M thấy mọi người gần gũi và thân thương quá. Ai cũng hồn nhiên. Không lươn lẹo, khôn ngoan và giả tạo như những người M gặp ở thành phố. Sống với những con người nơi đây, tuy không nói, tuy bị xem là người câm, nhưng M rất thoải mái, bình yên. M được là chính mình, không phải đeo mặt nạ hay làm con rối cho người khác giật dây như ở thành phố. Mọi người ở đây chân thành và tình cảm. Tâm hồn họ như những trẻ thơ. Họ gần với thiên nhiên núi rừng, sống cuộc sống tự do, tự tại. Không phải tranh giành, bon chen như nơi thành phố ồn ào, khói bụi và đầy mùi công nghiệp, thị thành. Nó bào mòn tâm hồn con người. Ai cũng mải miết kiếm tiền, mải miết luồn lách…M hiểu rằng họ làm thế cũng chỉ để tồn tại mà thôi. Ngay cả M, M cũng phải đeo mặt nạ, làm con rối nói nói cười cười, cũng chỉ để tồn tại. Nếu không, sẽ bị loại trừ, sẽ bị gạt ra ngoài lề xã hội. Môi trường thành thị làm M rệu rã, khô khốc. Thi thoảng, hình ảnh những người thân và bạn bè vẫn hiện ra nhức nhối trong đầu. M tự cho mình ở lại thêm một thời gian nữa, để cân bằng lại cảm xúc và con người mình. *** - A.Thi ơi! Mày lấy tao nhé! - Tao thích A.Thi lắm. - A.Thi lấy H.Pao đi. Tao muốn A.Thi làm chị tao. H.Pao thương A.Thi lắm. M giật mình và sững sờ trước hai anh em H.Pao. M cũng thích H.Pao và H.Piêng lắm. M yêu cả con người và cảnh vật nơi đây. Nhưng M chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. M còn phải trở về nữa. M còn có ba, có anh chị và bạn bè. Mọi người đang chờ M trở về. Họ đang rất lo lắng. Ước gì M không phải là M, mà chỉ là A.Thi thôi. Hay ước gì M mất
- trí và đã quên hết tất cả, chỉ nhớ và chỉ biết mình tên A.Thi, một người con của bản làng H.Bu bé nhỏ và bình yên này. Ngày ngày cùng H.Pao đi chụp hình, cùng H.Piêng vào rừng hái măng và đào củ mì… Cuộc sống cứ yên bình và nhẹ nhàng như thế. Nước mắt M chảy dài xuống gò má rồi rơi vào khoảng không, mất hút. M ôm lấy H.Piêng. - H.Piêng ơi! A.Thi yêu H.Piêng, H.Pao và mọi người lắm. - A.Thi ơi! Mày nói được à? Mày không câm à A.Thi ơi? – H.Pao cầm tay M lắc mạnh, mừng rỡ. - Không, em không câm. – M vừa cười vừa đưa tay lau dòng nước mắt lăn trên má. - A.Thi ơi! Chị nói được rồi. Chị nói được thật rồi. Hay quá! - A.Thi lấy tao nhé? - H.Pao ơi. Em phải về rồi. Gia đình bà bạn bè đang đợi em, họ đợi em lâu lắm rồi. Em thật sự xin lỗi, H.Pao ơi… - A.Thi…. Nước mắt M ràn rụa trên vai H.Pao. H.Pao ôm chặt M. H.Pao cũng khóc. Giọt nước mắt ấm nóng. H.Piêng cũng chạy lại ôm chầm lấy cả H.Pao cả M, và khóc òa. - A.Thi ơi! Chị đừng đi mà. Chị ở đây với tao và H.Pao đi. - A.Thi ở lại với tao được không? Tao và H.Piêng không muốn A.Thi đi đâu. - Em ước gì có thể ở lại H.Pao ơi. Em thích đi chụp hình với H.Pao và đi hái măng cùng H.Piêng để về nấu cơm cho H.Pao ăn lắm. H.Piêng ơi. Chị thương em như em gái và chị thương mọi người nữa. Nhưng chị phải về rồi. H.Piêng ơi… H.Pao và H.Piêng đưa M ra đường lộ để về lại thành phố. Ba người xiết chặt tay nhau. M đứng lại, muốn nhìn cảnh vật đã trở nên quen thuộc nơi đây thêm một lần nữa. M nhìn H.Piêng rồi quay sang H.Pao, không ngăn được cảm xúc. Ba người lại ôm nhau, mắt ngấn lệ. - H.Pao, H.Piêng ơi! A.Thi sẽ nhớ mọi người nhiều lắm.
- - A.Thi ơi! Tao thương A.Thi nhiều lắm. - Em sẽ rất nhớ anh, H.Pao ơi… - Tao cũng sẽ nhớ em… Tao cũng sẽ nhớ mày nhiều lắm, A.Thi ơi. - Thôi em đi đây đây. Hai người quay về đi nhé. - Tạm biệt A.Thi… - Tạm biệt A.Thi… - Em sẽ trở lại thăm mọi người. Nhất định thế. H.Pao và H.Piêng đứng nhìn dáng hình mảnh khảnh dần khuất cuối con đường. Mùi hoa dại vẫn thoang thoảng hương. Ráng chiều nhuộm bầu trời màu buồn, man mác. Hai cánh tay vẫn giơ cao, vẫy vẫy cho đến khi không còn thấy dáng người bé nhỏ ấy nữa. Cơn gió vẫn hồn nhiên thổi trên con đường thênh thang…
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn Quán gò đi lên
0 p | 261 | 57
-
Phan Thị Vàng Anh - Truyện ngắn: Phần 1
91 p | 164 | 35
-
Truyện ngắn Một nhan sắc đàn bà: Phần 2
188 p | 129 | 26
-
Truyện ngắn Viên mõ bò: Phần 2
198 p | 116 | 20
-
Truyện ngắn - Chuyện xưa kết đi, được chưa: Phần 1
99 p | 101 | 13
-
Truyện ngắn Quỷ, bụt và thần chết: Phần 2
86 p | 99 | 12
-
Truyện ngắn - Chuyện của con người gái hát rong: Phần 1
115 p | 61 | 10
-
Truyện ngắn Bướm Trắng
147 p | 70 | 8
-
Nhật ký: Chị yêu em (p.2)
4 p | 78 | 6
-
Chuyến Đi Về Phương Nam
5 p | 65 | 5
-
Truyện ngắn MỘT CÂU CHUYỆN VỀ VONG HỒN
18 p | 95 | 4
-
Truyện ngắn Một Nữa Cuộc Đời
8 p | 63 | 3
-
Truyện ngắn Chỉ là chuyện tình yêu
13 p | 50 | 3
-
Ngàn thu vĩnh biệt
5 p | 65 | 3
-
Một Chuyến Đi
4 p | 72 | 3
-
Truyện ngắn Một chuyện tình vu vơ
12 p | 61 | 3
-
Một Buổi Đi Săn
3 p | 70 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn