intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Mùa Gặt

Chia sẻ: Conan Edowa | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:473

64
lượt xem
11
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Truyện Mùa Gặt của Tess Gerritsen kể về nữ bác sĩ Abby đã quyết định thay quả tim cho một cậu bé 17 tuổi thay vì cho một người phụ nữ giàu có như đã được định trước. Sau đó, cô đã phát hiện ra một dường dây mua bán nội tạng phi pháp bằng cách giết người. Và trên con thuyền thả neo ở bến cảng Boston, sự thật cuối cùng đang đợi cô khám phá.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Mùa Gặt

  1. Mùa Gặt Tess Gerritsen
  2. Thông tin ebook: Tên sách: M ùa Gặt Nguyên tác: Harvest Tác giả: Tess Gerritsen Nhà xuất bản: Văn Hóa Thông Tin Người dịch: Lan Hương Số trang: 432 Năm xuất bản: 2009 Hình thức bìa: M ềm Kích thước: 15x22cm Giá bìa: 73.000 *** Chụp hình sách: Dung (minhlinh2008) Tạo prc: Trang Trang, Hoàng Liêm Nguồn: e-thuvien.com Ebook: http://www.dtv- ebook.com
  3. Giới thiệu nội dung: M ột quyết định đáng kinh ngạc và có tính sống còn đã hủy hoại toàn bộ nghề nghiệp cũng như những cơ hội lớn của nữ bác sĩ Abby. Cô và nhóm trưởng đã quyết định dành quả tim của một nạn nhân tử vong vì tai nạn giao thông cho cậu bé mười bảy tuổi thay vì cho một phụ nữ rất giàu và có địa vị trong xã hội. Bệnh viện, nơi cô đang làm việc đã sắp xếp người phụ nữ giàu có này sẽ là bệnh nhân được cấp phép quả tim giá trị kia. Ai cũng biết rằng làm trái quyết định và sự sắp xếp của bệnh viện quả là một việc làm vô cùng táo bạo. Chính việc làm đó đã khiến bác sĩ Chao bị mất việc, còn Abby bị giáng một cú sốc khá nghiêm trọng. Sau đó, đột nhiên bệnh viện có thêm một quả tim mới, người phụ nữ giàu có kia được ghép tim và Abby đã phát hiện ra một sự thật khủng khiếp - một đường dây mua bán nội tạng phi pháp, có được nội tạng bằng cách giết người… Và trên một con thuyền thả neo ở bến cảng Boston, sự thật cuối cùng đang đợi cô khám phá…
  4. Đôi nét về tác giả:
  5. Tess Gerritsen (12/6/1953) là một bác sĩ điều trị và một tác giả nổi tiếng thế giới. Tác phẩm tiểu thuyết đầu tay của bà về sự trì hoãn trong y học đã dành được rất nhiều lời khen ngợi. Harvest là cuốn sách bán chạy nhất theo tờ Thời báo New York. Bà cũng là tác giả của nhiều cuốn sách bán chạy khác như The Mephisto Club, Vanish, Body Double, The Sinner, The Apprentice, The Surgeon, Life Support, Bloodstream và Gravity. Tess Gerritsen sống tại M aine. Có thể ghé thăm website của bà tại địa chỉ www.tessgerrritsen.com
  6. Mục Lục 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13
  7. 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26
  8. Dành tặng Jacob, người chồng yêu dấu
  9. đồng thời cũng là người bạn rất thân của tôi
  10. 1 Nó thấp bé hơn so với độ tuổi của mình. Nó thấp bé hơn so với những cậu bé khác ăn xin ở đường hầm dưới đường xe lửa ở Arbats - Kaya. Tuy nhiên, dù thấp bé, dù không được phổng phao như bạn bè cùng trang lứa nhưng ở tuổi mười một, nó đã làm tất cả mọi nghề để có thể mưu sinh. Không ai dám tin rằng nó lại có thể làm nhiều việc như vậy, ngay cả một số tật xấu của người lớn nó cũng mắc phải. Nó hút thuốc được ba hay bốn năm rồi, ăn cắp đồ của người ta được ba năm rưỡi, và lừa bịp thiên hạ được hai năm. Thật khó có thể tưởng tượng được, một đứa trẻ mười một tuổi mà đã có “nhiều chiến tích” đến vậy. Yakov không quan tâm đến “nghề” thứ ba của mình nhưng chú M isha lại nằng nặc yêu cầu nó phải theo. Tại sao lại như vậy? Lừa bịp đâu phải một việc tốt đẹp gì cơ chứ? Câu trả lời thật đơn giản: nếu không lừa bịp thì làm sao mà họ có thể mua được thuốc lá và bánh mì? Yakov là đứa trẻ nhỏ bé nhất nhưng lại dũng cảm nhất của chú M isha, chính nó là kẻ chịu trách nhiệm công việc buôn bán. Khách hàng thường thích những đứa trẻ nhỏ hơn và trắng hơn. Họ dường như không hề quan tâm đến việc Yakov bị cụt tay trái, thậm chí phần lớn những người mua hàng còn không chú ý đến bước đi nặng nề, mệt mỏi của nó. Họ bị thân hình nhỏ bé, mái tóc vàng hoe và đôi mắt xanh biếc dường như không bao giờ chớp của nó thu hút. Ngoài điều đó ra những điều khác không hề có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa Yakov chỉ là một đứa trẻ đường phố nên cũng chẳng có gì đặc biệt. Cuộc sống là như vậy, con người thường tập trung cao độ vào những gì có liên quan đến mình, họ làm gì có thêm thời gian để quan tâm đến những người xa lạ ở xung quanh. Yakov muốn lớn nhanh, nó muốn thoát khỏi chú M isha, muốn
  11. thoát khỏi việc phải lừa bịp mọi người, nó muốn tự mình kiếm sống bằng cách móc túi như mấy thằng lớn. M ỗi buổi sáng khi thức dậy và mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, nó vươn cánh tay duy nhất còn lại của mình, cố gắng vươn tới chấn song cao nhất của chiếc giường. Nó cứ kéo và kéo, hy vọng có thể kéo cơ thể dài ra thêm vài centimet. M ột suy nghĩ trẻ con. Bài tập thể dục vô dụng, chú M isha đã bao lần khuyên nó. Bởi căn bản nó vốn đã là thằng còi cọc, một thằng bé chẳng thể lớn. Người phụ nữ đã bỏ rơi nó cách đây bảy năm ở M at-xcơ-va cũng chẳng cao lớn gì. Yakov chẳng thể nhớ bất cứ điều gì về người phụ nữ đó, cũng như hoàn toàn mù tịt về quá khứ cuộc sống của mình trước khi đến thành phố này. Và nó cũng chẳng cần quan tâm đến quá khứ của mình. Nó chỉ biết những gì chú M isha nói với nó, thế nhưng nó không hoàn toàn tin tưởng lời ông, nó chỉ tin một nửa trong số đó. Ở tuổi mười một, Yakov đã thể hiện bản chất khôn ngoan của mình, nó là một đứa bé thông minh. Với tính cách bẩm sinh đó, chẳng có gì lạ khi nó theo dõi người đàn ông và người phụ nữ đang bàn chuyện kinh doanh với chú M isha trên bàn ăn với thái độ hoài nghi. Cặp đôi này đã đến căn hộ của M isha trong một chiếc xe lớn màu đen cùng các cửa sổ bằng kính mờ. Người đàn ông tên là Gregor, mặc một bộ vét, thắt cà vạt và đi giày da chính hiệu. Biểu hiện của sự thành đạt, Yakov nghĩ. Còn Nadiya, người phụ nữ, là một cô gái tóc vàng mặc váy ngắn và khoác trên mình chiếc áo len đắt tiền, bên cạnh đó trên tay cô ta là một chiếc va li lớn. Yakov thắc mắc không biết trong đó có gì. Nó đoán chắc phải là thứ gì đó quan trọng lắm nên cô ta mới cẩn thận như vậy. Chỉ cần nhìn vào cũng thấy rõ đích thị cô chẳng phải người Nga - một điều hiển nhiên đối với bốn đứa trẻ trong căn hộ. Cô là người M ỹ, hoặc có lẽ là người Anh. Cô nói rất thạo và có âm sắc Nga.
  12. Trong khi hai người đàn ông vừa bàn chuyện kinh doanh vừa thưởng thứcvốt-ka, ánh nhìn của người phụ nữ lướt khắp căn hộ nhỏ, cô quan tâm đến chiếc giường cũ kỹ từ thời chiến của quân đội để dọc theo bức tường, cô nhìn đống chăn mền cáu bẩn, và bốn cậu bé túm tụm lại với nhau ngồi im lo sợ. Nadiya có đôi mắt xám, một đôi mắt đẹp, Yakov nghĩ vậy, và cô lần lượt đưa mắt nhìn từng thằng bé. Đầu tiên cô nhìn Pyotr, đó là thằng lớn nhất, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Sau đó, tới lượt Stepan, mười ba tuổi rồi đến Aleksei, thằng nhỏ nhất, năm nay mới mười tuổi. Và cuối cùng, cô quay sang Yakov. Yakov đã quen với việc bị người lớn nhìn chăm chú, và nó cũng nhìn lại một cách bình thản. Nếu là mọi khi, tất cả bọn họ sẽ đều rất ngạc nhiên trước cái nhìn ương ngạnh của nó. Nhưng lần này thì không, cô ta lại nhanh chóng đảo mắt qua hướng khác. Thú thật Yakov không quen với việc người khác chỉ nhìn mình trong chốc lát. Tất nhiên, cậu không phải là ngôi sao hay một nhân vật nổi tiếng nhưng hình dáng bên ngoài của cậu lại khiến người khác không khỏi chú ý. Nhưng lần này thì khác. Thông thường người lớn không chú ý đến những cậu bé khác, còn tập trung sự chú ý vào nó. Ban đầu, nó cảm thấy hơi khó chịu nhưng dần dần nó đã quen với việc đó và có phần hơi thích thú. Lần này, thằng Pyotr với khuôn mặt đầy mụn lại thu hút được sự chú ý của cô ta. Thật không thể hiểu nổi cô ta đang nghĩ gì nữa. Nadiya nói với M isha: - Ông đang làm một việc đúng đắn, M ikhail Isayevich ạ. Những đứa trẻ này sẽ không hề có tương lai ở đây. Chúng tôi sẽ cho chúng một cơ hội mới. Nói xong cô ta mỉm cười với mấy cậu bé.
  13. Stepan, một tên ngốc nghếch, đần độn cười nhăn nhở đáp lại cô ta giống như một tên ngốc đang yêu. Chẳng lẽ nó lại bị cô ta thu hút hay sao? - Nhưng ông biết đấy, chúng không nói được tiếng Anh - Chú M isha nói - Thỉnh thoảng chúng mới nói được một vài từ thôi. - Trẻ nhỏ học mọi thứ rất nhanh. Đối với chúng những thứ đó chẳng cần phải nỗ lực lắm đâu. - Chúng sẽ cần có thời gian để học hỏi. Dù sao thì chúng không có cơ hội để học tập. Chúng cần phải làm quen với ngôn ngữ và thức ăn nữa… - Cơ quan của chúng tôi quá quen với các nhu cầu chuyển giao nên ông có thể yên tâm. Đó là công việc của chúng tôi mà. Chúng tôi đã làm việc với rất nhiều trẻ em Nga nên không có gì khó khăn cả. Trẻ mồ côi đều giống nhau cả thôi. Đầu tiên chúng sẽ được học tập ở một trường học đặc biệt, như vậy chúng sẽ có thể làm quen với môi trường mới. Chúng tôi đã có sự chuẩn bị trước rồi nên có thể đối phó với mọi tình huống. - Nhưng nếu chúng không thể thích nghi thì sao? Tôi vẫn không thể yên tâm được. Nadiya dừng lại một lát rồi nói tiếp: - Chuyện đó thường gặp nhưng tôi tin rằng trường hợp của những đứa trẻ này là ngoại lệ. Chúng là những đứa trẻ gặp khó khăn trong việc thể hiện tình cảm - Rồi cô ta liếc nhìn bốn đứa trẻ - Có đứa nào trong số chúng khiến ông quan tâm một cách đặc biệt không? Tôi cảm thấy ông vẫn có vẻ băn khoăn thì phải. Yakov hiểu rất rõ rằng nó chính là đứa trẻ gặp phải những khó khăn như họ vừa nói. Nó là đứa hiếm khi cười to và không bao giờ khóc, là đứa mà chú M isha gọi là “cậu bé đá”. Chính bản thân
  14. Yakov cũng không hiểu tại sao nó lại không bao giờ khóc dù có những lúc nó cảm thấy rất buồn. Những đứa trẻ khác mỗi khi bị đau đều khóc và chảy nước mắt đầm đìa. Chẳng lẽ nó là một đứa khác thường? Nó không giống như những đứa khác trong nhà. Nhưng không khóc đâu phải là một việc xấu đúng vậy không? Lúc đó, đầu óc Yakov trống rỗng giống như màn hình ti vi trống trơn vào ban đêm sau khi phòng thu đóng cửa. Không hình ảnh, không dẫn truyền mà chỉ có những sợi tơ trắng muốt. Nó không nghĩ được gì mà cũng chẳng muốn suy nghĩ gì cả. Tất cả mọi thứ đều không quan trọng. Nó chẳng có gì nên chẳng thể mất gì. Chú M isha nói: - Chúng đều là những cậu bé ngoan. Chúng thật xuất sắc. Tôi chẳng có gì phàn nàn về chúng cả. Yakov nhìn ba đứa trẻ khác như thể nó chưa bao giờ nhìn kĩ chúng vậy. Pyotr có vầng trán dô trông rất bướng và hai vai có phần nhô về phía trước giống như vai của một con khỉ đột. Nói chung nó chẳng có gì đẹp hay đặc biệt khiến người khác chú ý. Còn thằng Stepan thì có đôi tai quái dị, vừa nhỏ vừa nhăn nhúm. Thằng Aleksei thì đang mút ngón cái của mình. Còn mày, Yakov nghĩ, nhìn xuống phần còn lại của cái cẳng tay cụt, mày chỉ có mỗi một tay. Tại sao những người này không hết lời ngợi khen chúng? Yakov vẫn không ngừng thắc mắc. Đó chính xác là những gì chú Misha vẫn khăng khăng về chúng nó. Và người phụ nữ thì luôn gật đầu. Đây quả là những cậu bé ngoan, những cậu bé khỏe mạnh. - Cả răng của tụi nó cũng rất tốt đấy - chú M isha chỉ - Nhìn xem, chẳng có đứa nào bị sâu. Và nhìn xem Pyotr của tôi cao đến thế nào này.
  15. Gregor chỉ vào Yakov. - Thằng bé này có vẻ suy dinh dưỡng. Và cánh tay nó bị gì thế? - Nó sinh ra vốn đã không có tay. - Hậu quả của phóng xạ à? - Nó chẳng có ảnh hưởng gì tới thằng bé cả. Chỉ là một cánh tay bị mất thôi mà. Nadiya đồng tình. - Điều đó cũng chẳng là vấn đề - cô ta đứng dậy khỏi ghế - Chúng ta đi thôi. Đã đến giờ rồi. Chú M isha không hài lòng. - M ọi chuyện diễn ra thật nhanh. Chúng tôi thậm chí còn không có thời gian để nói lời tạm biệt nữa. Người phụ nữ kia có vẻ khó chịu và điều đó thể hiện khá rõ trong đôi mắt đẹp của cô ta. - M ọi người có một lát để chào tạm biệt. Chúng tôi không muốn bị mất mối liên hệ với cơ quan. Chú M isha nhìn mấy cậu bé, bốn cậu bé của ông. Dù chúng không có quan hệ máu mủ với ông và dù giữa ông và chúng không hề có mối liên hệ tình yêu nhưng dù sao hai bên cũng có mối ràng buộc phụ thuộc lẫn nhau. Ông lần lượt ôm từng đứa một. Không hiểu sao lúc phải nói lời chia tay ông lại cảm thấy hơi buồn, như thể ông vừa bị mất một thứ gì đó quý giá. M à rõ ràng ông đã mất mấy cậu bé. Đến Yakov, ông ôm nó lâu hơn một chút, chặt hơn một chút so với những đứa khác. Chú M isha ngửi thấy mùi hành và thuốc lá, những mùi vô cùng quen thuộc không chỉ với ông mà với rất nhiều người. M ùi dễ chịu thật đấy! Nhưng bản năng cản Yakov khiến nó lùi lại như muốn tránh sự gần gũi. Nó không thích bị ôm hay chạm
  16. vào dù người đó là ai đi chăng nữa. Phải chăng nó không bình thường? Nhưng nó cảm thấy khó chịu khi có người khác chạm vào nó, nhất là để thể hiện tình cảm. - Hãy luôn nhớ về chú M isha này nhé! - M isha thì thầm - Khi mày trở nên giàu có ở M ỹ, đừng quên tao đã trông coi mày như thế nào. Dù sao đi chăng nữa tao cũng giúp mày có được những ngón nghề cần thiết để nuôi sống bản thân. - Cháu không muốn đi M ỹ. Cháu nói thật đấy - Yakov nói. - Nhưng đi M ỹ là một cơ hội tốt, tốt nhất cho mày. Tốt cho tất cả bọn mày. Tao chắc rằng rồi chúng mày sẽ có cuộc sống khá hơn so với ở đây. - Nhưng cháu muốn ở với chú cơ, chú M isha ạ. Cháu muốn ở đây. Dù sao thì đây vẫn là nhà của cháu, cháu đã quen sống với chú rồi. - Nhưng mày phải đi. - Tại sao lại phải đi cơ chứ? Chẳng lẽ ở đây không tốt ư? - Bởi vì tao đã quyết định như vậy - Chú M isha nắm chặt vai nó và lắc mạnh - Tao đã quyết định rồi nên không thể thay đổi được. Yakov nhìn những đứa trẻ khác lúc đó đang cười với nhau. Nó nghĩ: Có vẻ như chúng nó rất hạnh phúc với việc này. Tại sao duy nhất chỉ một mình mình là cảm thấy nghi ngờ? Phải chăng mình đã quá đa nghi hay mình là một đứa ngốc không biết tận dụng cơ hội hiếm có? Chưa kịp tìm ra đáp án cho câu hỏi của mình, Yakov đã bị người phụ nữ kia cầm tay và kéo đi. Cô ta nói: - Tôi sẽ đưa những đứa trẻ này đi bằng ô tô con. Gregor sẽ hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ cần thiết. M ọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy
  17. thôi. - Chú ơi! - Yakov gọi to. Nhưng M isha đã quay đi và nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ. Không hiểu ông ta không nghe thấy tiếng Yakov hay cố tình làm ngơ. Thằng bé thất vọng cúi mặt xuống. Vậy là nó chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo hai người lạ kia. Nadiya đưa bốn đứa trẻ đi dọc theo hành lang và xuống tầng dưới. Ngôi nhà cách với mặt đường bởi ba bậc cầu thang nhưng không hiểu sao Yakov lại cảm thấy thật nặng nề như thể chân cậu bé đang phải kéo theo vật gì đó rất nặng. Tiếng gót giày lộp cộp cộng với sức nặng của cả bốn đứa trẻ tạo ra một âm thanh vang vọng. Vậy là từ nay trở đi chúng không được sống trong ngôi nhà này nữa rồi. Ba đứa kia thì không biết nhưng Yakov cảm thấy có đôi chút nuối tiếc. Khi đến tầng một thì Aleksei đột nhiên dừng lại. - Đợi đã. Tôi quên mất Shu-Shu rồi! - Thằng bé hét lên và vội vàng chạy lên cầu thang. - Quay lại đây nhanh lên - Nadiya gọi với theo - M ày không thể lên trên đó được. - Nhưng cháu không thể để nó ở lại đây - Aleksei hét lớn. - Quay lại ngay, ngay bây giờ. M ày không nghe tao nói gì hay sao? Như thể không nghe thấy lời của Nadiya, Aleksei tiếp tục chạy lên trên tầng. Người phụ nữ định đuổi theo thì Pyotr nói: - Nhưng nó sẽ không dời đi nếu không có Shu-Shu. - Nhưng Shu-Shu là kẻ quái quỉ nào cơ chứ? - Người đàn bà gầm gừ với vẻ tức tối.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2