Đề bài: Cảm nhận về câu truyện: “Tâm hồn trẻ thơ – Trong sáng nên dễ tổn <br />
thương”<br />
Tâm hồn trẻ thơ – Trong sáng nên dễ tổn thương<br />
Ở một thị trấn nhỏ của nước Anh đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng. Tên cướp <br />
trong tình thế bị cảnh sát bao vây đã bắt một em bé năm tuổi. Hắn yêu cầu cảnh sát <br />
phải chuẩn bị cho mình một khoản tiền lớn cùng một chiếc ô tô, để rời khỏi nơi <br />
này.Phía cảnh sát cử một chuyên gia đến đàm phán, nhưng tên cướp ngoan cố <br />
không chịu đầu hàng và có ý định giết con tin. Để bảo vệ cậu bé, cảnh sát đã nổ <br />
súng bắn tỉa, và hạ gục tên cướp. Cậu bé vô cùng hoảng sợ khi nghe thấy tiếng súng <br />
nổ và khóc thất thanh khi nhìn thấy những vết máu. Các hãng truyền thông ùn ùn <br />
kéo đến. Đúng lúc ấy,một người đàn ông chạy lại ôm cậy bé vào lòng và hô to: “Tốt <br />
lắm, diễn tập đến đây là kết thúc!”.<br />
Cậu bé nghe xong liền ngừng khóc và hỏi mẹ có đúng vậy không. Mẹ cậu cố kìm <br />
nén nước mắt và gật đầu. Một viên cảnh sát cũng đi đến bên xoa đầu cậu bé và <br />
mỉm cười: “Cháu diễn tốt lắm, cháu xứng đáng được khen thưởng”. Những ngày <br />
sau, giới truyền thông cũng im lặng, không đưa tin về vụ cướp bởi họ cũng hiểu <br />
rằng đó là cách tốt nhất để bảo vệ tâm hồn em bé.<br />
Nhiều năm sau, khi cậu bé đã trưởng thành, anh tìm đến gặp và hỏi người đàn ông <br />
năm xưa: “Tại sao trong lúc ấy, ông lại hô lên như vậy?”. Người đàn ông cười và <br />
trả lời: “Khi tiếng súng vang lên, tôi sợ cậu bé sẽ bị ám ảnh cả đời vì chuyện đáng <br />
sợ như thế này. Dường như chính Thượng đế đã gợi ý cho tôi và thế là tôi thốt lên <br />
câu “Diễn tập kết thúc!”.<br />
Lúc này, anh bật khóc và ôm chầm lấy ông: “Con chính là đứa trẻ năm xưa đây ạ, <br />
con đã nhầm tưởng suốt 30 năm qua, mãi cho tới gần đây, mẹ của con mới nói rõ sự <br />
thật cho con biết. Con cảm ơn bác, cảm ơn bác!”.<br />
(Nguồn Internet)<br />
Bài làm<br />
Khi tôi đặt bút viết những dòng nhật ký này là lúc tôi đã trở về ngôi nhà của mình sau khi <br />
ghé thăm “cha” của mình. Khi lên năm tuổi, đáng lẽ ra tôi phải chịu một kỉ niệm kinh <br />
khủng với những tiếng thét, tiếng súng và cả những vết máu đỏ tươi đầy ám ảnh. Nhưng <br />
không, tuổi thơ tôi vẫn trôi qua một cách yên bình, như bao đứa trẻ khác. Vì tất cả những <br />
điều ám ảnh kia được ông lí giải chỉ là một buổi “diễn tập”. Nhờ có vậy mà trái tim thơ <br />
dại của tôi lúc ấy không bị tổn thương một cách sâu sắc, và có thể vết thương ấy sẽ dằn <br />
vặt tôi đến hết cuộc đời, nếu không có ông. Vì vậy, tôi rất chân thành và tha thiết gọi ông <br />
là “cha” dù tôi với ông không có quan hệ máu mủ ruột rà!<br />
Khi tôi lên năm tuổi – độ tuổi mà mọi đứa trẻ trên thế gian đang chập chững bước vào <br />
đời, tôi đã bị một tên cướp ngân hàng bắt làm con tin. Trong vô vọng, tôi đã khóc và xin <br />
tha rất nhiều lần. Nhưng hắn chỉ bỏ ngoài tai và dùng những lời lẽ thô tục quát nạt tôi, <br />
thậm chí còn có ý định giết con tim – là tôi. Để bảo vệ tính mạng tôi, cảnh sát đã nổ súng <br />
bắn tỉa và hạ gục tên cướp. Tuy đã an toàn nhưng tôi vô cùng hoảng sợ! Tâm lí tôi chấn <br />
động dữ dội, tiếng súng ấy, dòng máu đỏ tươi ấy cứ ám ảnh lấy tâm trí của tôi. Và tôi đã <br />
bật khóc, khóc thất thanh trong sự sợ hãi! Tâm hồn mỏng manh, yếu ớt của tôi như bị cái <br />
gì đó xuyên thủng, xé toạc ra. Đau nhói! Trống rỗng! Trong sự khủng hoảng ấy, một <br />
người đàn ông – chính là cha, chạy lại, ôm tôi vào lòng và hô to: “Tốt lắm, diễn tập đến <br />
đây là kết thúc!” Sự ấm áp mà cha mang lại khiến tôi an tâm và ngừng khóc. Khi hiểu <br />
rằng tất cả chỉ diễn tập, trái tim tôi như được ai đó vá lại, tôi đã không hoảng sợ nữa. Tôi <br />
tin tưởng rằng, mọi chuyện xảy ra đều không thật, chỉ là một buổi diễn tập và tôi đã hoàn <br />
thành tốt nhiệm vụ cũng như vai diễn bất đắc dĩ của mình. Suốt ba mươi năm qua, tôi đã <br />
trưởng thành với một trái tim, một tâm hồn lành lặn. Mãi cho đến gần đây, mẹ của tôi <br />
trong một buổi đi dạo cùng tôi, bà đã nói cho tôi toàn bộ sự thật. Và tôi lập tức đi tìm ông, <br />
vì tôi nợ cha một lời cảm ơn chân thành từ tận con tim của mình.<br />
Khi biết được sự thật, tôi hiểu mình là một trong những cậu bé may mắn nhất thế gian. <br />
Bởi tôi biết, tâm hồn thơ dại của những đứa trẻ mong manh cà dễ tổn thương như thế <br />
nào. Khi ta lên năm – một độ tuổi mà ta mới bắt đầu có những nhận thức ngây ngô về thế <br />
giới này, vì vậy dễ bị tác động bởi môi trường sống. Bởi vậy, người ta mới so sánh tâm <br />
hồn con trẻ như một trăng giấy trắng. Đối với tất cả mọi người, kể cả bạn và tôi, thì <br />
những con chữ đầu tiên trang giấy trắng ấy rất quan trọng. Ấn tượng và những suy nghĩ <br />
đầu đời về thế giới xung quanh tác động mạnh mẽ đến tâm hồn con trẻ và giúp chúng <br />
định hình tính cách sau này. Đó cũng là lí do mà những đứa trẻ có một tuổi thơ êm đềm và <br />
được cha mẹ yêu thương luôn có xu hướng trở thành người có ích cho xã hội. Bởi vì <br />
những con chữ đầu tiên trên trang giấy của các em được viết một cách nắn nót, xinh đẹp. <br />
Và ngược lại…<br />
Chính vì sự non nớt cũng như mỏng manh về tâm hồn, nên những ảnh hưởng xấu từ môi <br />
trường có thể để lại những ảnh hưởng xấu từ môi trường có thể để lại những vết sẹo <br />
hằn sâu vào trái tim của những đứa trẻ. Nên chúng cần được lớn bảo bọc và nâng niu. Tôi <br />
thực sự không dám nghĩ, nếu “cha” không chạy lại, ôm tôi và giải thoát tôi khỏi những ám <br />
ảnh đang bủa vây. Thì liệu tôi có ngồi đây, nhàn nhã ăn chút bánh và viết vài trang nhật ký <br />
tự thuật về đời mình? Tôi không thể tưởng tượng được hậu quả mà vết sẹo ấy để lại <br />
trong tương lai. Nhưng tôi biết, ngay tại thời điểm khi tôi phải đối mặt với tiếng súng ấy, <br />
tôi chắc chắn sẽ bị sốc và hoảng sợ vô cùng. Và sau đó, có lẽ tôi sẽ không dám lại gần <br />
bất kỳ ai nữa. Bởi vì nỗi sợ ấy sẽ khắc sâu và bám theo dai dẳng khi tôi giao tiếp với <br />
người khác. Ngay lúc tiếng súng vang lên và máu của tên cướp bắt đầu chảy ra, tôi đã sợ <br />
hãi con người!<br />
Bạn thấy đó, hậu quả mà những cết sẹo tâm hồn để lại luôn kinh khủng và nó còn đáng <br />
sợ hơn khi hiện hữu nơi tâm hồn của những đứa trẻ. Trong cuộc sống hiện nay, vẫn luôn <br />
có những “tên cướp” đe dọa đến trẻ em. Bạn thấy đấy, trong câu chuyện trên, tên cướp <br />
xung đột với cảnh sát nhưng nạn nhân lại là đứa trẻ. Thế giới bây giờ đầy rẫy những <br />
chuyện như vậy! Tại sao tôi lại khẳng định như vậy? Chiến tranh ở Palestin đã khiến bao <br />
nhiêu mạng người ra đi oan uổng, trong đó có trẻ em vô tội. Những cuộc di cư tị nạn đẫm <br />
máu, xác trẻ trôi lềnh bềnh trên biển. Ngay trong gia đình, ba mẹ cãi nhau, lớn tiếng với <br />
nhau, người tổn thương lại là con trẻ. Có những đôi mắt trong sáng đã bị tối màu khi buộc <br />
phải trưởng thành quá sớm, sống nay đây mai đó. Mới hôm qua còn hồn nhiên nói cười, <br />
mai lại thành một cái xác trong hàng trăm cái xác! Thật đau đớn! Những mâu thuẫn, tranh <br />
chấp của người lớn lại để con trẻ gánh chịu! Thật tàn ác!<br />
Không những thế có những nhà báo vô lương tâm lấy những chuyện đó để giật tít, trục <br />
lợi. Giới truyền thông đua nhau xâu xé, mổ xẻ vấn đề, khai thác thông tin sao cho mình <br />
được lợi nhiều nhất, mặc kệ những tổn thương sẽ gây cho các em khi đẩy các em đến <br />
trước mũi nhọn dư luận. Thật xấu xa! Nhưng trong câu chuyện của tôi, giới truyền thông <br />
đã khiến tôi ngả mũ bái phục vì đạo đức nghề nghiệp của họ. Giới truyền thông không <br />
dùng câu chuyện của tôi để kiếm lời trục lợi mà đã giữ im lặng để bảo vệ tâm hồn thơ <br />
dại của một cậu nhóc năm tuổi. Họ cất công đi, nhưng ra tay không trở về, bỏ qua cơ hội <br />
có thêm nhuận bút để có tiền trang trải cho gia đình. Thật đáng ngưỡng mộ! Tôi xin gửi <br />
một lời cảm ơn sâu sắc, chân thành từ đáy con tim đến những nhà báo, phóng viên ngày <br />
hôm đó.<br />
Tôi từng nghe một câu danh ngôn: “Chúng ta đều là những thiên thần chỉ có một cánh. Và <br />
ta phải ôm lấy nhau để học bay.” Đúng vậy, con người chúng ta luôn cần sự gắn bó, yêu <br />
thương nhau để tồn tại, Khi chúng ta là con trẻ đã được ba mẹ và xã hội bao bọc để tránh <br />
những vết thương lòng không đáng có. Vậy, khi ta đã trở thành một con người trưởng <br />
thành – có đầy đủ nhận thức, tư duy cơ bản về thế giới, thì ta phải bảo vệ, che chở cho <br />
những mầm non yếu ớt kia. Nếu bạn hỏi tôi, tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải đặt <br />
trách nhiệm lên vai của các bạn – những người trưởng thành? Tôi chỉ có thể nói cho bạn <br />
nghe suy nghĩ của tôi: “Mỗi người chúng ta giống như nguyên tử trong cấu trúc cacbon <br />
của mạng tinh thể kim cương. Chúng ta lien kết với nhau bằng những lien kết vô hình vô <br />
cùng bền chặt. Một đứt gãy nơi này có thể làm nên sự đổ vỡ ở nơi khác.” Bởi vì bạn và <br />
tôi đều là một nguyên tử trong mạng tinh thể ấy nên cúng ta phải biết yêu thương lẫn <br />
nhau, bao bọc lẫn nhau để sống, để phát triển. Và trẻ em luôn cần sự yêu thương, bảo <br />
bọc ấy. Như khi ta còn nhỏ, ta luôn cần vòng tay ấm áp của cha và nụ hôn dịu ngọt của <br />
mẹ để lớn lên.<br />
Sau khi khép cuốn nhật kí, trong tôi miên man nhiều suy nghĩ hỗn độn. Nhưng đọng lại <br />
trong tim tôi là lời cảm ơn chân thành và những suy tư về tâm hồn trẻ thơ. Có lẽ, vì chúng <br />
ta từng là trẻ con nên ta hiểu sự cần thiết của tình thương. Và cũng vì ta là con người nên <br />
ta cần bao bọc, yêu thương nhau, bất kể tuổi tác và sắc tộc.<br />
Một lần nữa, con cảm ơn “cha”. Cảm ơn cha đã cứu vớt đời con bằng tình yêu giữ người <br />
với người, dù ta chỉ ghét qua đời nhau một đoạn đường… Cảm ơn cha!<br />