DẤU BỘ TỨ<br />
<br />
The Sign of the Four<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Ấn bản đầu tiên trên tạp chí The Lippincott’s Magazine năm 1890<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Chương 1: Phép Diễn Dịch Là Một Khoa Học<br />
<br />
Chương 2: Trình Bày Nội Vụ<br />
<br />
Chương 3: Đi Tìm Một Giải Đáp<br />
<br />
Chương 4: Câu Chuyện Của Người Hói Đầu<br />
<br />
Chương 5: Tấn Thảm Kịch Ở Biệt Trang Pondicherry<br />
<br />
<br />
Chương 6: Sherlock Holmes Bắt Đầu Diễn Giảng<br />
<br />
Chương 7: Câu Chuyện Chiếc Thùng Tô-Nô<br />
<br />
Chương 8: Nghĩa Binh Ở Phố Baker<br />
<br />
Chương 9: Sợi Dây Xích Đứt<br />
<br />
Chương 10: Hết Đời Tên Dân Đảo<br />
<br />
Chương 11: Kho Báu Arga<br />
<br />
Chương 12: Cuộc Đời Kỳ Lạ Của Jonathan Small<br />
<br />
<br />
<br />
Lần đầu tiên cuốn tiểu thuyết được xuất bản trên tạp chí The Lippincott’s Magazine, Philadelphia và London, vào<br />
tháng 2 năm 1890. Ấn bản đầu tiên của S. Blackett xuất bản trong tháng 10 năm 1890.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Ấn bản lần hai 1892<br />
<br />
<br />
<br />
Chương 1<br />
<br />
<br />
PHÉP DIỄN DỊCH LÀ MỘT KHOA HỌC<br />
<br />
<br />
The Science of Deduction<br />
<br />
<br />
<br />
Shelock Holmes lấy cái chai ở góc lò sưởi rồi rút ống tiêm ra khỏi bao da. Những ngón<br />
tay dài, xanh, gân guốc chuẩn bị kim tiêm trước khi xắn tay áo trái lên. Trong một thoáng,<br />
ánh nhìn tư lự của anh dừng trên mạng tĩnh mạch ở cẳng tay lỗ chỗ vô số vết tiêm. Anh<br />
nhấn kim một cách chính xác, đẩy chất nước, rồi ngồi gọn gàng vào chiếc ghế bành bọc<br />
nhung, thở một hơi dài sảng khoái.<br />
<br />
Từ nhiều tháng nay, tôi đã chứng kiến cảnh này tái diễn mỗi ngày ba lần, nhưng tôi vẫn<br />
không làm quen được với nó. Ngược lại càng ngày tôi càng thấy khó chịu thêm, và cả<br />
trong giấc ngủ, đêm đêm, lương tâm trách tôi sao không có can đảm để phản đối chuyện<br />
này. Đã bao nhiêu bận rồi tôi tự nguyện phải làm sao cho tâm hồn mình được thanh thản<br />
và nói ra những gì cần nói. Nhưng thái độ uể oải và dè dặt của bạn tôi không cho phép tôi<br />
tọc mạch như thế được. Những thiên tư đặc biệt và những phẩm chất khác thường của anh<br />
mà tôi đã biết rõ khiến tôi phải kiêng nể. Làm trái ý anh, tôi cảm thấy thật rụt rè và vụng<br />
về biết bao.<br />
<br />
Ấy thế mà, chiều hôm đó, tôi không thể dằn được nữa. Phải chăng đó là do chất men<br />
của món rượu chúng tôi đã uống vào bữa ăn trưa? Hay là vì cái cung cách khiêu khích của<br />
anh làm tôi cũng giận anh hơn? Dẫu sao, tôi cũng phải lên tiếng.<br />
<br />
- Hôm nay là morphine hay cocaine đấy, anh bạn? Tôi hỏi.<br />
<br />
Cặp mắt đờ đẫn của anh rời khỏi cuốn sách in bằng chữ kiểu gotise anh đang cầm trong<br />
tay.<br />
<br />
<br />
- Cocaine - Anh đáp - dung dịch 7%. Anh muốn dùng thử chút chăng?<br />
<br />
- Không, chắc chắn là không rồi! - Tôi đáp, giọng hơi cộc cằn - Sau chiến tranh ở<br />
Afghanistan, tôi vẫn chưa bình phục hẳn. Tôi không thể tự cho phép mình hoang phí sức<br />
lực được.<br />
<br />
Giọng điệu sôi nổi của tôi khiến anh mỉm cười.<br />
<br />
- Có lẽ anh nói có lý đấy, Watson ạ. - Anh đáp. - Có thể loại độc dược này gây ảnh<br />
hưởng tác hại trên thân thể tôi. Nhưng tôi lại thấy nó có tác dụng kích thích làm cho đầu<br />
óc tôi sáng suốt, nên tôi nghĩ là những tác dụng phụ của nó chỉ có một mức độ quan trọng<br />
không đáng kể.<br />
<br />
- Nhưng anh hãy xét vấn đề trong toàn bộ của nó chứ? - Tôi nói lớn bằng một giọng<br />
hăng hái - Đúng thế, đầu óc anh có thể minh mẫn khác thường, song anh hãy nghĩ đến cái<br />
giá mà anh phải trả chứ? Đó là một quá trình bệnh hoạn khiến các tổ chức tế bào não bộ<br />
hồi sinh nhanh chóng, và do đó có thể đưa đến một sự suy nhược thường xuyên. Anh cũng<br />
từng biết đến tình trạng suy nhược tinh thần thảm hại theo sau đó: thế thì cuộc chơi này<br />
đâu có bổ? Sao lại đành chịu để tiêu tan những tài năng to lớn trong anh để chỉ kiếm lấy<br />
một khoái cảm thoáng qua thôi? Xin anh nhớ cho rằng lúc này kẻ nói với anh chẳng<br />
những là người bạn chí tình mà còn là một bác sỹ chịu trách nhiệm một phần nào đó về<br />
sức khỏe của anh.<br />
<br />
Anh chẳng tỏ vẻ gì là bị xúc phạm. Trái lại anh đan mười đầu ngón tay lại với nhau và<br />
đặt khuỷu tay lên tay ghế bành trong tư thế của một người sắp sửa được thưởng thức một<br />
buổi nói chuyện lý thú.<br />
<br />
- Trí óc tôi không chịu nổi tình trạng đình đốn. - Anh đáp - hãy đặt cho tôi những bài<br />
toán, hãy cho tôi việc làm! Anh cứ giao cho tôi bản mật tự bí hiểm nhất hoặc một công<br />
trình phân tích phức tạp nhất đi, ấy thế là tôi được sống trong bầu không khí thích hợp với<br />
tôi rồi đó. Lúc bấy giờ tôi chẳng màng đến thứ kích thích tố nhân tạo này nữa đâu. Nhưng<br />
tôi quá chán ghét cái lề lối đơn điệu và cuộc sống lắm rồi. Tôi cần có một liều kích thích<br />
về tinh thần. Vả chăng, đó cũng là lý do tại sao tôi lại chọn cái nghề kỳ cục này, hay nói<br />
đúng hơn, lý dó tại sao tôi đã tạo ra nó, bởi lẽ trong loài người như tôi, tôi là kẻ độc nhất<br />
trên cõi đời này.<br />
<br />
- Tay thám tử tư độc nhất à? Tôi ngước mắt nói.<br />
<br />
- Nhà thám tử duy nhất mà người ta đến hỏi ý kiến – Anh nói rõ thêm - Về việc điều tra,<br />
sưu tầm, thì chính tôi là tòa án phúc thẩm khi mà những anh chàng thám tử như Gregson,<br />
Lestrade hay Athelney Jones bỏ cuộc thôi không mò ra được nữa. - Một điều đã trở thành<br />
<br />