Thành phố Hồ Chí Minh, ngày... tháng... năm...<br />
Hương thân mến !<br />
Dạo này Hương có khỏe không ? Công việc làm ăn vẫn thuận lợi chứ ? Hai đứa <br />
nhóc có còn quậy phá nữa không ? Dung thì vẫn ổn. Sắp tới, Dung sẽ đi giao lưu với <br />
bệnh viện của Hàn Quốc nên có lẽ sẽ rời Việt Nam một thời gian. Củ Cải và Khoai <br />
Tây đã có ông xã mình lo nên mình cũng an tâm phần nào.<br />
À mà này ! Sao lúc họp lớp Hương lại không đến ? Chắc là Hương bận việc đột <br />
xuất phải không ? Tớ đã mong Hương lắm đấy ! Hôm ấy, tớ đã đến rất sớm, vả lại <br />
cũng đang là hè nên tớ có dịp nhìn ngắm lại ngôi trường thân yêu, nơi chúng ta đã cùng <br />
trải qua một thời áo trắng vô tư và đầy ắp kỉ niệm.<br />
Vừa bước xuống xe, nhìn vào cánh cổng, khoảng sân, từng dãy phòng của ngôi <br />
trường thân yêu giờ đây đã khoác lên một tấm áo mới làm Dung không khỏi ngạc <br />
nhiên, bồi hồi, xúc động. Bỗng, đâu đấy xuất hiện tiếng tu hú kêu giữa trưa hè nắng <br />
gắt như vui mừng chào đón một học sinh cũ trở về. Và... cổng trường từ từ mở ra. Đôi <br />
mắt Dung như bị một màng sương mỏng bao phủ, những giọt nước mắt cứ chực trào <br />
ra, bao kỉ niệm ngày xưa bên mái trường có thầy cô, bạn bè cứ lần lượt ùa về và <br />
chiếm trọn tâm trí Dung. Lúc ấy, tớ chỉ muốn hét lên, muốn dùng tất cả sức lực để hét <br />
lên: “An Bằng Vinh An ơi! Tôi đã trở về !”. Những tình cảm nhớ thương, luyến tiếc <br />
mà tớ đã cố chôn sâu tận trái tim mình nay tất cả, tất cả đã sống dậy, mạnh mẽ và <br />
quyết liệt hơn bao giờ hết.<br />
Trước mắt tớ lúc ấy là hình ảnh một ngôi trường khang trang, hiện đại hơn lúc <br />
xưa rất nhiều. Trước kia, trường chỉ có ba dãy phòng học (bao gồm cả dãy phòng thực <br />
hành), còn bây giờ đã có đến ba tầng lầu và hai dãy tầng trệt. Cùng chồng con vào <br />
trường, tớ dường như choáng ngợp trước sự thay đổi nhanh chóng của quang cảnh sân <br />
trường. Nơi đây không còn là một bãi cát trắng như thời chúng ta học đâu ! Bây giờ, nó <br />
như được mặc thêm một tấm áo mới bằng xi măng trắng xám. Các bồn hoa thì được <br />
lắp đặt hệ thống tưới nước tự động chứ không như chúng ta trước kia phải còng lưng <br />
xách từng xô một. Nhớ lại hồi ấy, lúc nào chăm sóc bồn hoa thì các bạn nam đều nhận <br />
công việc xách nước nặng nhọc nhất. Hình dung lại những giọt mồ hôi của các bạn <br />
ấy khi phải nặng nhọc xách nước giữa trời nắng gắt mới thấy con trai lớp mình ga <br />
lăng và tốt bụng thật. Thế mà lũ con gái vô tư đến vô tâm tụi mình lại không hỏi han <br />
lấy một câu, đã vậy còn trêu các bạn ấy mặt mũi tèm lem như mèo nữa chứ. Và thế là <br />
những cuộc rượt đuổi lại diễn ra, những tiếng cười vui vẻ, hồn nhiên trên những <br />
khuôn mặt rạng rỡ của tụi mình đã xua đi phần nào cái nắng chói chang và mọi sự <br />
buồn phiền, mệt nhọc. À, Hương còn nhớ “Cây phượng xì tin Love 95” chứ ? Cái cây <br />
mà hồi trước khi rời trường lớp mình đã cùng thầy chủ nhiệm trồng đấy ! Hương <br />
không tưởng tượng được đâu, ngày nào nó còn là “Baby bé Phượng” mà giờ đây đã là <br />
một “cụ Phượng” rồi đấy ! Hoa của nó nở đỏ rực như ánh mặt trời mùa hè trên mảnh <br />
đất quê hương đầy nắng gió này. <br />
Đi thăm từng lớp học, tớ mới thấy thế hệ học sinh bây giờ sướng thật ! Trước kia, <br />
khi chúng mình đi học, bàn ghế thì không đủ mà phòng lại nhỏ nữa nên khá bất tiện. <br />
Mùa hè thì nóng bức, phòng không có lấy một chiếc quạt nào nên ai nấy đều lấy vở ra <br />
quạt phành phạch. Hình dung lại những khuôn mặt đỏ ửng lên vì nóng, những giọt mồ <br />
hôi lăn dài trên má, thấm đẫm cả lưng áo của các bạn làm Dung không sao kìm lòng <br />
được. Mặc dù nóng lắm nhưng chúng ta vẫn cố gắng học hành vì từ lâu chúng ta đã <br />
sớm nhận thức được tầm quan trọng của việc học đối với tương lai. Không những <br />
thế, mùa đông với những cơn mưa, cơn gió lạnh mới thật sự khó khăn. Trường ta lúc <br />
ấy bị dột, cửa sổ thì bị hư nên việc học lại càng khó khăn gấp bội. Còn giờ đây, lớp <br />
học nào cũng rộng rãi, thoáng mát, bàn ghế thì sử dụng bàn đơn và lớp thì lúc nào cũng <br />
sáng sủa, sạch sẽ. Trong mỗi lớp còn có máy điều hòa để việc học được thoải mái. <br />
Mà Hương còn nhớ bài hát “Bụi phấn” chứ ? Cái bài mà bụi phấn rơi trên tóc thầy làm <br />
tóc thầy điểm bạc ấy ! Nhưng ngày nay, thầy cô không còn dạy học bằng phấn, bằng <br />
bảng đen nữa mà là bằng máy vi tính, ti vi cơ đấy ! Thấy lớp học, hai đứa nhóc nhà <br />
mình chúng nó thích thú lắm, lúc nào cũng lon ton chạy khắp từ phòng này sang phòng <br />
khác. Hôm nào, cậu cũng dẫn gia đình tới trường đi, chắc chắn mấy mấy đứa nhóc sẽ <br />
thích.<br />
Dừng lại ở phòng học năm xưa, nó đã thay đổi rất nhiều. Ngồi xuống chỗ ngồi cũ, <br />
từng kí ức tuổi thơ cứ hiện về trong đầu Dung. Nhìn những chỗ ngồi thân quen, hình <br />
dung những khuôn mặt rạng rỡ của mấy đứa bạn trong lớp làm tớ không khỏi xúc <br />
động. Nhớ lắm những lúc lớp mình cười đùa, trêu chọc nhau khiến cho không khí vô <br />
cùng rộn ràng, tươi vui. Nhớ lắm những lần giận hờn rồi lại làm hòa mà sợi dây kết <br />
nối chỉ đơn thuần là một cái kẹo hay một bịch oshi. Từng câu nói, từng giọng nói của <br />
các bạn cứ văng vẳng bên tai làm trái tim tớ đập rộn ràng. Những giọt nước mắt hay <br />
nụ cười, tất cả, tất cả đều là những kí ức đẹp của một thời cắp sách đến trường. Tớ <br />
vẫn nhớ và vẫn luôn tin rằng ba mươi trái tim của chúng ta sẽ không bao giờ đổi thay, <br />
sẽ luôn đập và luôn hướng về ngôi trường đầy ắp kỉ niệm này. Hương biết không, tớ <br />
luôn mong sao cho thời gian quay trở lại, trở lại những ngày tháng tươi vui, bình yên <br />
của tuổi học trò dưới mái trường thân thương này. Nhưng... ước mơ thì vẫn mãi là <br />
ước mơ mà thôi...<br />
Hương này, hình như hôm đó nhà trường có họp gì thì phải, tớ thấy thầy cô đến <br />
đông lắm nên cũng đến xem thử. Hương ơi, những thầy cô từng dạy chúng ta, thầy cô <br />
nào có tuổi thì cũng đã về hưu còn một vài thầy cô trẻ thì vẫn còn ở lại nhưng coi bộ <br />
cũng đã khá già. Nhìn lại những gương mặt ngày nào từng dạy dỗ chúng ta, không <br />
hiểu sao lòng Dung dâng lên một niềm cảm xúc khó tả. Hôm ấy, tớ định tìm gặp thầy <br />
Thạch (thầy giáo chủ nhiệm lớp ta năm xưa) thì không thấy thầy đâu. Tớ buồn và thất <br />
vọng lắm ! Định rằng khi về sẽ tìm đến nhà thầy thì... Ô kìa ! Dáng ai lướt qua trông <br />
giống thầy quá vậy ? Tớ bèn đuổi theo thì không ngờ là thầy thật. Tớ mừng hơn cả gà <br />
bắt được thóc. Bỗng nhiên, sống mũi tớ cay cay, đôi mắt long lanh đầy nước, giọng <br />
nghẹn ngào:<br />
Dạ.. em chào thầy... ạ !<br />
Thầy đưa tay chỉnh lại gọng kính rồi hỏi:<br />
Em là ai?<br />
Thưa thầy, thầy không nhận ra em sao ạ? Em là Dung, trước kia là học sinh <br />
của cái lớp “cá biệt” mà thầy từng chủ nhiệm đây ạ !<br />
Để thầy xem... – Thầy nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi bật lên – À ! Dung ! <br />
Dung ! Thầy nhớ ra rồi ! Dạo này công việc của em ổn cả chứ ? Em đang công <br />
tác ở đâu vậy ?<br />
Tớ từ từ trả lời những câu hỏi của thầy:<br />
Thưa thầy, công việc của em vẫn ổn. Em đang làm bác sĩ đa khoa tại bệnh <br />
viện Việt Đức ạ ! Mà dạo này thầy có khỏe không ạ ?<br />
Ừ, thầy vẫn khỏe... Mà ai kia ?<br />
À, em quên giới thiệu với thầy. Kia là chồng em, còn đây là Nhật Vũ và Vũ <br />
Phong, con trai em ạ !<br />
Ông xã mình cúi đầu lễ phép chào thầy còn Củ Cải và Khoai Tây vừa nghe nhắc <br />
đến tên thì khoanh tay lễ phép:<br />
Chúng con chào thầy... ạ !<br />
Nhưng thật ra thì chỉ mình Củ Cải thưa còn Khoai Tây thì chỉ “ạ !” thôi. Rồi thầy <br />
mời cả nhà mình vào phòng hội đồng chơi, thầy tự hào giới thiệu với các thầy cô khác <br />
làm vợ chồng mình hơi ngại nhưng cũng rất vui. Thầy mời nước rồi hai thầy trò cùng <br />
nói chuyện và ôn lại chuyện xưa. Hương biết không, bây giờ thầy đã già lắm rồi, tóc <br />
thầy bây giờ đã điểm sương, da thầy bây giờ cũng đã có nhiều nếp nhăn. Tuy ngoại <br />
hình thay đổi nhưng tính tình thày vẫn vậy, vẫn vui tính, hóm hỉnh như ngày nào. Càng <br />
nhìn Dung càng cảm thấy biết ơn thầy, kính trọng thầy. Thầy cô là vậy đấy ! Bỏ cả <br />
cuộc đời mình để nuôi dưỡng, dạy dỗ biết bao thế hệ tương lai cho đất nước. Thầy <br />
cô đã âm thầm sát cánh bên chúng ta để chúng ta không lầm đường lạc lối để rồi vui <br />
vẻ chào đón chúng ta thành công trở về. Chao ôi ! Sao tình thầy cao đến thế ? Sao ơn <br />
thầy nặng đến vậy ? Bây giờ, Dung nghĩ lại mà lòng vẫn bồi hồi, xúc động, vẫn nhớ <br />
như in cái ngày hôm ấy và... tim Dung vẫn còn vỡ òa trong đại dương cảm xúc. Nói <br />
chuyện với thầy hồi lâu thì Dung xin phép thầy đến buổi họp lớp. Tuy hai thầy trò còn <br />
muốn tâm sự thêm nữa nhưng vẫn phải chia tay. Thật sự, Dung không muốn đi một tí <br />
nào ! Hai con mắt ừng ựng nước, Dung nắm lấy bàn tay gầy gầy xương xương của <br />
thầy mà đau lòng. Trước khi đi, Dung đã hứa cùng chồng tài trợ 20 suất học bổng để <br />
tặng các em học sinh nghèo vượt khó học giỏi trong trường.<br />
Vừa ra khỏi phòng hội đồng, Dung trông thấy bóng ai quen quen trong bộ áo dài <br />
hồng nên đến hỏi thì mới ngạc nhiên. Hương có biết Dung đã gặp ai không ? Là Thắm <br />
đấy ! Thắm dạo này rất xinh, hỏi thì mới biết Thắm là giáo viên dạy toán của trường. <br />
Hương biết không, Thắm đã có một đứa con trai nghe đâu bằng tuổi Củ Cải nhà mình. <br />
Tên là gì ấy nhỉ ? A... là Gia Phúc ! Một cái tên hay đúng không ? Hai đứa mình nói <br />
chuyện khá vui, Thắm vẫn hồn nhiên và đáng yêu như trước. Gặp lại bạn cũ, Dung <br />
mừng lắm, cảm giác như mình đang sống lại một thời tuổi thơ vậy. Khi đó, Thắm <br />
ngập ngừng kể lại một chuyện mà Thắm vẫn ray rứt bấy lâu. Chuyện là hồi lớp 9, <br />
Thắm lên nhà mình chơi rồi đọc trộm nhật kí của mình. Tuy mình không biết nhưng <br />
Thắm vẫn ân hận mãi vì trót một lần tò mò. Lúc đầu mình cũng hơi giận nhưng nghĩ <br />
lại thì chuyện cũng qua lâu lắm rồi nên mình cũng bỏ qua. Nghe vậy, Thắm mừng <br />
lắm. Hai đưa cứ xúm lại chuyện trò mãi rồi cùng nhau đi họp lớp.<br />
Mà tiếc cho cậu thật ! Hôm đó vui ơi là vui, ai cũng đã lớn và có sự nghiệp, gia đình <br />
ổn định. Cả lớp cùng nhau nhắc lại chuyện xưa rồi cùng nhau cười thoải mái. Mấy <br />
đứa nhóc thì làm quen và chơi với nhau rất thân thiết như chúng ta ngày nào. Nhưng <br />
buổi tiệc nào cũng phải tàn, cuộc gặp gỡ nào rồi cũng phải chia tay. Cả lớp mỗi người <br />
về một nơi để lại trong lòng mỗi thành viên một sự luyến tiếc vô bờ. Ra khỏi cổng <br />
trường, Dung ngoái lại nhìn ngôi trường thân yêu lần cuối. Hoàng hôn buông xuống, <br />
bao trùm lên mái trường kiên cường, vượt khó, vươn lên từ vùng quê cát trắng bạch sa <br />
này. Nơi đây đã ươm mầm biết bao thế hệ chủ nhân tương lai của đất nước, đã chứng <br />
kiến biết bao kỉ niệm buồn vui tuổi học trò. Tiếng tu hú lại kêu... nhưng sao mà buồn <br />
bã, tha thiết đến thế ? Tu hú lại kêu như thay mái trường thân yêu gửi đến những lời <br />
tạm biệt, mong chờ và hi vọng... Những kỉ niệm ở “ngôi nhà thứ 2” này Dung sẽ <br />
không bao giờ quên.<br />
“An Bằng Vinh An ơi ! Tạm biệt nhé ! Rồi tôi sẽ trở lại !”. Đó là lời nói cất lên từ <br />
sâu thẳm trong trái tim Dung. Lặng nhìn cánh cổng từ từ đóng lại, một giọt nước mắt <br />
tinh nghịch lăn khỏi bờ mi chảy xuống má. Bao nỗi niềm thương nhớ ngôi trường xưa <br />
lại ùa về. Rời trường, Dung mang theo bao kí ức, bao sự quyến luyến ở nơi đây. Dung <br />
luôn hi vọng một ngày gần nhất sẽ quay trở lại trường. Dung luôn mong rằng những <br />
đứa trẻ trong độ tuổi đi học đều được hưởng một nền giáo dục như chúng ta đã từng <br />
nhận được.<br />
Hương nè, hôm nào rãnh cậu cùng tớ về thăm trường nhé ! Nhớ dẫn theo chồng và <br />
hai đứa nhóc nữa đấy ! Chúc cậu và gia đình luôn mạnh khỏe và hạnh phúc. Mong sự <br />
nghiệp của cậu luôn tiến triển tốt. Mong thư cậu !<br />
Thân <br />
<br />
<br />
Hoàng Lê Phương Dung<br />