Chương 16<br />
Sáng sớm ngày phiên tòa chính thức diễn ra David đến gặp Ashley tại nhà giam.<br />
Nàng gần như sắp hóa điên lên.<br />
“Tôi không thể tiếp tục được nữa. Bảo họ hãy để tôi yên”.<br />
“Ashley, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chúng ta phải đối mặt với họ và chúng ta sẽ<br />
giành chiến thắng”.<br />
“Anh không biết …Anh không biết tôi cảm thấy như thế nào đâu. Như đang sống<br />
trong địa ngục vậy”.<br />
“Chúng tôi sẽ đưa cô ra khỏi nơi đó. Đây chỉ là bước đầu thôi”.<br />
Nàng thổn thức:<br />
“Tôi sợ họ …. sẽ làm những chuyện tồi tệ với tôi.”.<br />
“Tôi sẽ không để họ làm vậy với cô đâu”. David quả quyết “Tôi muốn cô phải tin<br />
vào tôi. Hãy nhớ, cô không phải chịu trách nhiệm gì về những vụ án đó cả. Cô<br />
không hề làm sai điều gì. Họ đang đợi chúng ta đó”.<br />
Nàng hít một hơi dài. “Được. Tôi nhất định sẽ vượt qua. Tôi nhất định sẽ vượt<br />
qua. Tôi nhất định sẽ vượt qua.<br />
Ngồi ở hàng ghế đầu tiên là bác sĩ Steven.<br />
Patterson. Ông nhắc đi nhắc lại với đám nhà báo bao quanh phòng xử án chỉ một<br />
câu duy nhất:<br />
“Con tôi vô tội”.<br />
Phía sau vài hàng là Jesse và Emlly Quiller, họ đến để ủng hộ David về mặt tinh<br />
thần.<br />
Ở bàn công tố là Mickey Brennan và hai trợ lý:<br />
Susan Freeman và Eleanơr Tucker.<br />
Sandra và Ashley ngồi ở bàn luật sư biện hộ, giữa họ là David. Hai người phụ nữ<br />
đã gặp nhau vào tuần trước.<br />
<br />
“David, anh có thể nhìn Ashley và hiểu rằng cô ấy vô tội”.<br />
“Còn em, em hãy nhìn vào các bằng chứng Ashley để lại trên các xác chết và<br />
hiểu rằng cô ấy đã giết họ. Nhưng giết họ và phạm tội lại là hai phạm trù hoàn<br />
toàn khác. Tất cả những gì anh phải làm bây giờ là thuyết phục cho bằng được<br />
bồi.thẩm đoàn tin theo những gì anh đã tin”.<br />
Thẩm phán Willlams bước vào và tiến về chỗ của mình. Viên mõ tòa hô, “Tất, cả<br />
đứng đậy.<br />
Phiên tòa chính thức bắt đầu. Thẩm phán Tessa Williams sẽ là chánh án, chủ tọa<br />
phiên tòa”.<br />
Quan tòa Williams nói. “mời các vị ngồi. Đây là vụ Nhân dân California chống lại<br />
Ashiey Patterson. Bắt đầu”. Bà quay sang” Brennan. “Ông công tố có phát biểu<br />
lời mở màn không”?<br />
Mickey Brennan đứng lên. Có, thưa chánh án”. Ông quay nhìn về bồi thẩm đoàn<br />
rồi đi lại phía họ. “Xin chào. Các vị biết đấy thưa các quí ông quí bà, bị cáo cũng<br />
có mặt trong phiên tòa này bị buộc tội là hung thủ của ba vụ án mạng”.Ông ta hất<br />
đầu về phía Ashley. “Bây giờ cô ta đang trong dáng vẻ một phụ nữ trẻ, ngây thơ,<br />
yếu đuối. Nhưng chúng tôi sẽ chứng minh cho các vị thấy đằng sau cái mặt nạ đỏ<br />
là một kẻ giết người lạnh lùng, dã man và có tính toán đối với ba nạn nhân vô tội.<br />
Để tránh bị phát hiện, mỗi lần gây án ả ta lại dựng một cái tên khác nhau. Ả biết<br />
rất rõ mình đang làm gì. Đó là một sát thủ máu lạnh. Lần lượt, tôi sẽ trình ra cho<br />
các vị thấy tất cả những gì chứng tỏ bị cáo đang ngồi kia là có tội. Xin cảm ơn.”.<br />
Ông ta về chỗ ngồi.<br />
Chánh án Williams nhìn sang David. “Ông luật sư biện hộ cỏ phát biểu gì<br />
không?”.<br />
“Có, thưa chánh án”. David đứng lên, hướng về phía bồi thầm đoàn. Anh hít một<br />
hơi thở sâu.<br />
“Thưa các quí ông quí bà, trong phiên tòa này, tôi sẽ chứng minh cho các vị thấy<br />
rằng Ashley Patterson không hề phái chịu trách nhiệm về những vụ án mà ngài<br />
công tố đã buộc vào thân chủ tôi. Ashley không có động cơ để giết bất kỳ một<br />
người nào, thậm chí còn có người cô ấy không hề hay biết. Thân chủ của tôi<br />
cũng là một nạn nhân. Cô ấy là nạn nhân của căn bệnh MPD hay còn gọi là rối<br />
loạn đa nhân cách, căn bệnh mà ngay bây giờ tôi sẽ giải thích cho quí vị được<br />
rõ”.<br />
Anh liếc nhanh chánh án Williams và bình tĩnh nói tiếp. “MPD là một căn bệnh<br />
<br />
hoàn toàn có thật. Đó là khi có những nhân cách khác, hay chúng ta tạm gọi là<br />
những khách thể, thay thế cho người chủ và nắm quyền kiểm soát các hành động<br />
của chủ thể. MPĐ đã xuất hiện từ rất lâu.<br />
Beniamin Rush, thầy thuốc và cũng là người đã ký vào bản Tuyên ngôn độc lập<br />
đã từng nhắc đến MPD trong các bài giảng của mình. Rất nhiều hiện tượng, sự<br />
việc liên quan đến MPD đã được xem xét một cách nghiêm túc trong suốt thế kỷ<br />
19 và ngay cả ở thế kỷ của chúng ta thế kỷ 20”.<br />
Brennan ngồi nghe David nói với nụ cười giễu cợt trên môi.<br />
“Chúng tôi sẽ cho các vị thấy rằng đó chỉ là do các nhân cách khác nhau trong<br />
con người Ashley Patterson thực hiện các vụ giết người, còn chính bản thân<br />
Ashley không hề có lý do gì để hành động như vậy cả. Không hé. Cô ấy hoàn<br />
toàn không làm chủ được bản thân nên không thể chịu trách nhiệm. Trong suốt<br />
thời gian diễn ra phiên xử, sẽ có hàng loạt các chuyên gia y khoa lỗi lạc trình bày<br />
chi tiết về MPD. Thật may mắn, căn bệnh này hầu như có thể chữa khỏi”.<br />
Anh nhìn thẳng vào mặt các thành viên bồi thẩm đoàn. “Ashley Patterson không<br />
kiểm soát được hành động của mình, và nhân danh công lý chúng tôi đề nghị<br />
Ashley Patterson không bị kết tội về những tội ác mà chính Ashley không hề<br />
nhúng tay vào”.<br />
David ngồi xuống.<br />
Chánh án Williams nhìn Brennan, “Ông đã sẵn sàng chưa?”.<br />
Brennan đứng đậy. Rồi, thưa quan tòa. Ông ta khẽ nhếch mép cười với hai cộng<br />
sự rồi tiến đến trước mặt bồi thấm đoàn. Ông ta đứng đó và bất thần ợ lên một<br />
tiếng rất to. Tất cả bồi thẩm đoàn đều nhìn sững ông ta với vẻ ngạc nhiên.<br />
Brennan nhìn họ ra vẻ bối rối rồi bỗng tươi hẳn nét mặt.<br />
“Ồ, tôi hiểu rồi. Các người đang đợi tôi nói. Tôi xin lỗi. Ờ, tôi không nói đâu vì tôi<br />
không làm chuyện đó. Một nhân cách khác của tôi, gã Pete, mới là người tiến<br />
hành”.<br />
David giận dữ đứng bật dậy. Phản đối. Thưa quí tòa, đây là sự lăng nhục …”.<br />
“Phản đối hữu hiệu”.<br />
Nnưng mọi sự đã xong.<br />
Brennan ném cho David một nụ cười kẻ cả rồi quay lại phía bồi thấm đoàn.<br />
<br />
“Tôi đoán rằng từ vụ xử phù thủy Salem 300 năm trước đến bây giờ chẳng hề có<br />
luật sư nào bào chữa như vậy cả”. Ông ta quay sang nhìn Ashley. “Tôi khôn làm<br />
chuyện đó. Không, thưa các ngài. Đó là quỷ sứ bắt tôi phải làm vậy”.<br />
David lại chồm dậy. “Phản đối; ông ta …”.<br />
“Phản đối vô hiệu”.<br />
David gieo mình xuống ghế.. Brennan bước gần đến bồi thẩm đoàn hơn.<br />
“Tôi xin thề với các vị rằng tôi sẽ chứng minh được bị cáo có chủ ý giết và thiến<br />
ba người đàn ông Dennis Tibble, Richard Melton và đồn phó Sam Blake.<br />
Ba người! Bất chấp những gì ông luật sư biện hộ nói. Ông ta quay lại, chỉ vào<br />
Ashley. “Chỉ có một bị cáo ngồi đây và cô ta là người bì tình nghi. Ông Singer gọi<br />
đó là gì nhỉ?”.<br />
“Rối loạn đa nhân cách à? Vâng, tôi có đưa đến một số bác sĩ tài năng và họ sẽ<br />
cho các vị thấy lối cãi đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng trước hết xin mới các vị<br />
nghe một vài người:..”.<br />
Breunan quay lại nhìn chánh án Williams.<br />
“Xin phép được gọi nhân chứng đầu tiên. Nhân viên đặc biệt Vincent Jordan”.<br />
Một người đàn ông hói đầu, vóc người tầm thước đứng dậy và tiến về chỗ đành<br />
cho nhân chứng.<br />
Người mõ tòa nói. “Xin nói đầy đủ họ tên và đánh vần để tôi ghi âm”.<br />
“Nhân viên đặc biệt Vincent Jordan. J- o- r- đ- o- a- n.”.<br />
Brennan đợi ông ta thề xong và ngồi xuống.<br />
“Ông đang làm việc tại Cục điều tra liên bang ở thủ đô Whasington phải không?”.<br />
“Vâng, thưa ông”.<br />
Công việc chuyên môn của ông ở FBi trả lời.<br />
“Ông Jordan?”.<br />
“Tôi ở bộ phận xét nghiệm vân tay”.<br />
<br />
Ông làm việc này bao lâu rồi?<br />
“15 năm”:<br />
năm cơ à? Trong thời gian đó đã lần nào ông gặp trường hợp tự tạo dấu tay để<br />
giống hệt như dấu tay người khác chưa?”.<br />
“Chưa, thưa ông”.<br />
Hiện nay ở FBI có lưu lại bao nhiêu dấu tay?”.<br />
“Theo tính toán cuối cùng thì có khoảng hơn 250 triệu, nhưng chúng tôi vẫn tiếp<br />
nhận đến 34.000 dấu tay mỗi ngày”.<br />
“Và không có cái nào giống cái nào chứ?”.<br />
“Không, thưa ông”.<br />
“Làm thế nào để ông nhận ra được các dấu tay?”.<br />
Chúng tôi dùng bẩy mẫu vân tay khác nhau để phân biệt. Vần tay thì không ai<br />
giống ai cả.<br />
Chúng được hình thành từ trước khi người ta sinh ra và tồn tại suốt một đời<br />
người. Ngoại trừ gặp tai nạn hoặc cố tình tẩy xóa vần tay mình mất hoặc sai biệt<br />
đi, song không bao giờ có chuyện vân tay giống nhau”.<br />
Ông Jordan, ông đã nhận diện được dấu tay tìm thấy tại hiện trường của ba vụ<br />
án mà bị các hiện có mặt tại phiên tòa này bị tình nghi là hung thủ, phải không?”.<br />
“Phải. Chúng tôi đã nhận rạ được”.<br />
“Và ông cũng nhận được dấu tay của bị cáo Ashley Pattenrson rồi, phải không?”.<br />
“Vâng, thưa ông”.<br />
“Ông đã kiểm tra chúng chưa”.<br />
“Rồi”.<br />
“Xin ông vui lòng cho biết kết luận”.<br />
“Các dấu tay tìm thấy tại hiện trường và dấu tay của Ashley Patterson hoàn toàn<br />
<br />