Ngồi đón bình minh
lượt xem 3
download
Thời gian gần đây, khoảng sau nửa đêm về sáng, tôi vẫn thường có một giấc mơ kỳ quặc. Tôi thấy mình tỉnh dậy, trong một tâm trạng mơ hồ, đi từ phòng ngủ, qua khoảng hành lang nhỏ hẹp, kín bưng và im lìm, để đến phòng vẽ, cũng là nơi dùng làm phòng khách. Ở đó, tôi đứng nhìn qua ô cửa chớp, nơi những khe hở lộ ra khoảng tối sáng lẫn lộn của trời đêm nhúng trong ánh đèn đường. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành duy nhất của căn phòng. Kế rồi ở đó, chỉ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ngồi đón bình minh
- Ngồi đón bình minh TRUYỆN NGẮN CỦA BÍCH KHOA Thời gian gần đây, khoảng sau nửa đêm về sáng, tôi vẫn thường có một giấc mơ kỳ quặc. Tôi thấy mình tỉnh dậy, trong một tâm trạng mơ hồ, đi từ phòng ngủ, qua khoảng hành lang nhỏ hẹp, kín bưng và im lìm, để đến phòng vẽ, cũng là nơi dùng làm phòng khách. Ở đó, tôi đứng nhìn qua ô cửa chớp, nơi những khe hở lộ ra khoảng tối sáng lẫn lộn của trời đêm nhúng trong ánh đèn đường. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành duy nhất của căn phòng. Kế rồi ở đó, chỉ lẳng lặng nhìn, cho tới khi cái màu xám tro bị tan chảy bởi những tia nắng đầu tiên. Và tôi tỉnh giấc, thấy mình đang ngồi ngật ngưỡng trên chiếc ghế bành te tua. Cũng có khi tôi nhận ra mình tỉnh giấc trong tư thế ngồi nhìn chăm chăm ra cửa chớp. Vị trí này, ngay trước khung cửa sổ, trong cái phòng bừa bộn ngập mùi sơn dầu, là nơi an trú ưa thích của tôi. Ngắm nhìn nó, với một sự uể oải mệt mỏi, sự lười nhác thừa mứa, không nghĩ gì, không chờ đợi điều gì…Thỉnh thoảng, tôi nghĩ có khi mình sẽ chết ngộp vì mùi sơn dầu. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ những cơn mộng du của mình dường như là không thực. Việc này không ảnh hưởng gì, chỉ thêm vào cuộc sống một tí là lạ. Tôi không phàn nàn gì. Vả lại, ngoài việc ở nhà, nhìn cửa chớp, chờ đợi một cơn cuồng si bất định nào đó xem ra chẳng bao giờ tới, ngó quanh phòng với những bức tranh dở dang vô vị, bị bỏ dang dở giữa chừng vì không đi tới đâu; tôi chẳng còn việc gì khác hơn. Trước và sau khi gặp em, cũng thế thôi. Dù em, sinh vật kỳ lạ đổ ập đến đời tôi như một cơn lốc, ùn ùn đến ùn ùn đi, thảy vào mặt tôi đủ những vẻ ngang ngạnh bất cần. Em thích thú, cười rung khoen mũi trong một lần tôi nói với em ý nghĩ này. “Cơn lốc, ví von hay đấy. Đúng, em như cơn lốc, em đến và đi tuỳ thích, tình yêu đến với em mãnh liệt mà cũng chóng chán, nên anh hãy dè chừng…”
- Và với một vẻ lẳng lơ rất ngọt ngào, em thì thầm vào tai tôi. “…Anh hãy giữ cơn lốc này thật chặt” Rồi em cuối xuống gương mặt tôi, siết nó trong hai bàn tay với những móng tay màu đen thẫm như bóng tối. Lúc ấy, tôi thấy rốt cuộc chính em lại là người giữ chặt lấy tôi mới đúng. Tôi ôm em lỏng lẻo trong hai cánh tay, vuốt ve em một cách nhẹ nhàng. Em khiến tôi nhớ đến một ngày rất nhỏ tôi ôm một con mèo mướp ú ụ trong tay, vuốt lớp lông mềm của nó với một sự ơ hờ. Tôi rất thích con mèo ấy, nhưng ngay cả trong lúc chơi đùa với nó, tôi vẫn không thể buông ra một vài ý nghĩ nhỏ bé trong sạch nào đó luôn khiến tôi bận rộn trong đầu. Con mèo ấy, một ngày nọ đã bỏ nhà tôi ra đi không trở lại. Ngày xưa, vẫn chưa có dịch bắt mèo hoành hành, nên chỉ có thể lý giải nó chán chủ ra đi rồi chết bờ, chết bụi đâu đó, hoặc hay ho lãng mạn hơn, rằng nó tìm ra tình yêu mới. Còn em, dù tôi rất luôn biết chuẩn bị tinh thần, để em cứ ra đi lúc nào tuỳ thích. Thế nhưng sau mỗi đợt cãi nhau, mà chỉ có em là người to tiếng; em biến đi đâu mất mấy ngày, rồi em cũng lại trở về, với vòng tay mới lủng lẳng, vui vẻ, nhí nhảnh như không có gì xảy ra. *** Những giấc mộng du xảy ra ngay cả khi em đến chen vào cuộc sống của tôi, như một mẫu thịt giữa hai miếng sandwich, như cái bản lề cọt kẹt giữa tấm cửa với cái khung trong căn nhà gỗ. Trên hành lang nhỏ và yên ắng, tiếng giày cao gót của em vang vọng một cách đáng ngờ. Chúng phô trương ầm ĩ lực lượng và trở thành một thế lực thô bạo trong một dòng sống lừ đừ lười nhác. Tôi cau có, và lần sau em tháo giày, rón rén máng chúng trên tay. Nhưng thay vào tiếng gót giày, tôi vẫn nghe thấy tiếng vòng leng keng. Em đeo vòng khắp cả hay cánh tay và hai cẳng chân, đủ các chủng loại và màu sắc, khiến em trông giống một gã bán đồ tập tàng, hoặc cũng có lúc tôi đánh giá em giống một dân tộc thiểu số ở Miến Điện. “Vì em là độc nhất…” Em trả lời với vẻ hãnh diện, môi chu quanh điếu thuốc như đít vịt, ngửa cổ lên trời với một vẻ nũng nịu, mắt lim dim, thở ra một làn khói trắng lờ mờ. Em gán cho mình một
- tuổi thơ bi đát nào đó, tôi cũng không rõ. Và vì vậy tôi đổ tại em mà tôi không thể bỏ được một vài thói quen nho nhỏ không tốt như hút thuốc, hay khả năng ngồi im lặng hàng giờ. Em đến với tôi luôn sau mười hai giờ, khi em đi hát xong. Những cái quán nhỏ chán chường, lấp đầy bởi những kẻ như em. Và rồi trong bóng đêm, chúng tôi cùng rên rỉ. Để rồi em ngủ vùi đến suốt ngày hôm sau, và tôi thì trong một trạng thái nửa thức nửa ngủ, ngồi nhìn cửa chớp. Cái cửa ấy, dù ban ngày, vẫn không bao giờ được mở hết ra. Nó giữ nhiệm vụ như một cái lọc, chặn bớt lấy ánh sáng ban ngày, chực chờ đe doạ phơi trần chúng tôi với tất cả những điều vàng vọt xấu xí. *** Một lúc nào đó, tôi tỉnh giấc hoàn toàn, một chuyện bình thường, nhưng hoá ra lại lạ lùng so với mọi chuyện khác. Và tôi ngồi ngắm em ngủ, chẳng phải vì ngồi ngó em vui thú gì, chỉ bởi tại không tìm ra việc gì khác. Em ngủ nghiêng đầu vào bàn tay, cái nhìn kéo dài và môi chảy qua một bên trong một vẻ nhọc mệt. Tôi có một trò chơi mới: đếm những nếp nhăn trên gương mặt của em. Đêm vẫn còn dài. Tôi nghe tiếng mối thì thào trong từng thớ gỗ lẫn trong tiếng đếm nho nhỏ của mình. Em mới ngoài hai mươi. Em đã chóng già. Nhưng em vẫn bước đi với vẻ nhúng nhảy ngây thơ. Em nghĩ em vẫn còn trẻ lắm. Mà em trẻ thật, em túm lấy gương mặt tôi trong đôi bàn tay vụng về như thể người ta nựng nịu trẻ con, môi chu ra hờn dỗi. “Anh có buồn không? Anh có cô đơn không?” Tôi không thấy buồn, tôi sống bám vào tiền của căn nhà cho thuê, chẳng giàu có gì nhưng cũng no đủ. Tôi không cô đơn. Tôi thấy mình không đòi hỏi gì. Nhưng em ôm lấy tôi trong tay, đu đưa nhè nhẹ. “Nếu không có em, thì anh ra sao đây?” Em ôm tôi như vậy trong tay, trên cái giường kêu ọp ẹp trong phòng ngủ. Và khi chúng tôi cùng im lặng. Em nghe được những tiếng sột soạt nhè nhẹ và nói với một vẻ kinh tởm: “Một ngày nào đấy, em phải dẹp cho xong cái tổ mối này. Không có khi cái nhà gỗ này sẽ ra bã.” Tôi đoán rằng ngày ấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ đến. ***
- Tôi vẩn vơ hỏi rồi em ra sao, trôi từ ngày này qua ngày khác, chờ đợi bằng cách không quan tâm một thay đổi gì đó có thể xảy ra, mục rữa trong vẻ lấp lánh rẻ tiền, chết đi trong cái tên không để lại một ý nghĩa gì đáng kể. Em hỏi lại tôi: “Vậy anh đang làm gì?” Tôi không biết. Nếu tôi bị thiếu thốn, bị quẳng ra cuộc đời, có lẽ tôi cũng chỉ ơ hờ nằm co quắp chờ chết đói. Đổ lỗi tại bản thân sinh ra như thế, hay tại lớn lên trong một sự nhàn nhạt no đủ, hay tại là một nghệ sĩ đầy dằn vặt…Lý do nào cũng có vẻ tự biện hộ một cách xuẩn ngốc. Câu hỏi của em tống tôi vô một tình thế không mong muốn. Trong lúc mơ màng, tôi không biết mình đã mất đi sự uể oải chán chường thường nhật, tôi lao vào đánh em thật đau. Em như cái dằm cắm trong da tôi, như bọn mối trong từng thanh gỗ trong căn nhà này, như cái gương để tôi soi thấy bản thân mình già úa tàn tạ. Em ở đó, gợi cho tôi nhớ đến sự tồn tại không mong đợi này. Giữa những cú tát, em lao vào ôm tôi, siết chặt môi tôi bằng môi em, và rồi chúng tôi rũ ra trên chiếc ghế bành cũ kỹ. Nó rên lên một tiếng trước sức nặng của cả hai. Tôi thấy mình quan sát tôi đánh em, trong một sự bình thản quen thuộc, rồi lại ôm lấy em. Không có gì khác biệt, không có gì ghê gớm. Tôi mơ hồ nghĩ tới ngày mai, khi lũ mối đã xong công việc của mình, khi bỗng nhiên qua một đêm căn nhà đổ sụp xuống, không còn phòng vẽ, không còn phòng ngủ, không còn hành lang nhỏ hẹp, không có cả cửa chớp lẫn ghế bành. Màng lọc ánh sáng hiển nhiên vẫn luôn ở đó bao lâu nay, bảo bọc, che chở cho tôi, bỗng nhiên tan tành và tôi phơi mình dưới mặt trời, tan ra thành hàng ngàn mảng bụi nhỏ bay lẫn vào ánh sáng. Nhưng chuyện đó không xảy ra. Vẫn chưa xảy ra. Đêm nay chúng tôi lại tiếp tục tan vào nhau. Tiếp tục chia sẻ những cơn mộng mị, dù chúng như những mảng màu dầu khác biệt không thể trộn lẫn cùng nhau trong một chậu nước. Em mơ rằng tôi yêu em. Tôi mơ rằng tôi yêu em. Chúng ta mơ thấy tình yêu dành cho nhau. Kẻo khi trời sáng, tất cả cũng chỉ còn là giấc mộng.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Trở thành ma cà rồng - Phần 6
8 p | 112 | 17
-
Hoa bất tử Đặng Minh Châu
6 p | 67 | 5
-
Chung Vô Diệm - Hồi Thứ Năm Mươi Bảy
30 p | 63 | 4
-
Bình minh kỳ diệu ở Sarangkot
7 p | 54 | 4
-
Sông Trăng
7 p | 62 | 4
-
Dương Cầm Khóc
7 p | 57 | 4
-
Mùa của Hạ - phần 2
8 p | 51 | 3
-
Ngày mai em đi
5 p | 81 | 3
-
Nước Mắt Chảy Xuôi
5 p | 65 | 3
-
Truyện ngắn Chỉ còn lại trong kí ức...
7 p | 74 | 3
-
Số phận nghiệt ngã
13 p | 92 | 3
-
Một ngày sông ngừng chảy…
7 p | 59 | 3
-
Về Làng
6 p | 58 | 2
-
Thế hệ bị lãng quên
6 p | 67 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn