YOMEDIA
Hỏi Đáp Bệnh Tiểu Đường (Phần 4)
Chia sẻ: Nguyen Uyen
| Ngày:
| Loại File: PDF
| Số trang:5
98
lượt xem
8
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Có phải bị tiểu đường là phải uống thuốc suốt đời hay không? Và nghe nói là cũng phải tự thử máu hàng ngày, đâm kim vào đầu ngón tay hàng ngày, phải kiêng khem, tập thể dục suốt đời? Có cách nào để chữa dứt hẵng hay giúp cho người bệnh chịu đựng dễ dàng hơn không? (bà Thao) Tôi vừa mới bị tiểu đường. Nghe nói nếu ăn uống đúng cách và tập thể dục siêng năng thì có thể khỏi uống thuốc. Có đúng như vậy không? Cần ăn uống như thế nào và tập thể...
AMBIENT/
Chủ đề:
Nội dung Text: Hỏi Đáp Bệnh Tiểu Đường (Phần 4)
- Hỏi Đáp Bệnh Tiểu Đường (Phần 4)
Hỏi:
Có phải bị tiểu đường là phải uống thuốc suốt đời hay không? Và
nghe nói là cũng phải tự thử máu hàng ngày, đâm kim vào đầu ngón tay
hàng ngày, phải kiêng khem, tập thể dục suốt đời? Có cách nào để chữa dứt
hẵng hay giúp cho người bệnh chịu đựng dễ dàng hơn không? (bà Thao)
Tôi vừa mới bị tiểu đường. Nghe nói nếu ăn uống đúng cách và tập
thể dục siêng năng thì có thể khỏi uống thuốc. Có đúng như vậy không? Cần
ăn uống như thế nào và tập thể dục như thế nào? Mỗi ngày tập bao nhiêu
lâu? (Hùng, Nam, bà Phấn)
Tôi nghe nói bệnh tiểu đường là bệnh kinh niên phải chữa suốt đời.
Nhưng thỉnh thoảng cũng nghe quảng cáo là uống thuốc này thuốc kia có thể
chữa dứt bệnh tiều đường trong một thời gian ngắn hay dài. Chuyện này có
đúng hay không? Tại sao các bác sĩ và hội tiểu đường không dùng các thuốc
này để giúp cho nhân loại? (Tiến)
- Tôi bị tiểu đường, nghe nói cần tập thể dục, nhưng đôi khi trong lúc
đang tập thể dục, tôi bị choáng váng muốn té. Như vậy có nguy hiểm không?
Và tôi có nên tập thể dục nữa hay không? Làm sau để tránh việc bị choáng
váng lúc tập thể dục? (Anh)
Đáp:
Làm sao để sống vui với bệnh tiểu đường
“Mấy điều tâm niệm” của người bệnh tiểu đường
Tiểu đường là một bệnh kinh niên, tức là cho đến nay, chưa có thuốc
nào (được nghiên cứu và kiểm chứng một cách khoa học) giúp chữa dứt
được bệnh này; người bệnh phải học cách “sống chung hòa bình” (và vui vẻ)
với nó. “Sống chung hòa bình” không có nghĩa là bỏ mặc nó, “quên nó đi”,
mà là biết nó đòi hỏi ta phải làm những gì, nắm vững những gì cần làm, hiểu
tại sao ta phải làm những chuyện đó, để thấy sự cần thiết của những chuyện
đó đối với sức khỏe của mình, và do đó có một động cơ nội tại để làm các
việc đó một cách tự giác hàng ngày, biến chúng thành những thói quen lành
mạnh.
Ngày xưa, bên Tàu có một ông (tên là Vương Dương Minh) đề ra
thuyết “tri hành hợp nhất”: khi biết thực sự, khi thấu hiểu, hành động của
- chúng ta sẽ tự nhiên thay đổi để thích hợp hơn với tâm thức mới của mình.
Và khi ý thức sự tất yếu của những việc mình cần làm, ta sẽ biết cách làm
sao để vui và tận hưởng cuộc sống với một (trong những) điều mà mình
muốn tránh cũng không được (luôn tồn tại trong cuộc sống của bất cứ ai).
Có ai đó đã nói, đại khái là, nếu không có những cái mà mình thích thì
nên (tập để) thích những cái mà mình có, hơn là mãi vọng tưởng những
chuyện hão huyền, mà nếu có, cũng chưa chắc gì là thật sự thích hợp với
mình.
Sống và tập thưởng thức những điều mà mình cần làm (hơn là những
cái mình thích và cứ tưởng là cần, trong khi thực tế rất nhiều khi nó chẳng
cần thiết chút nào mà còn có hại cho mình), đó là một trong những bí quyết
để sống mạnh khỏe, hiểu theo nghĩa là sự thoải mái (bao giờ cũng tương đối)
kể cả về thể chất, tâm thần và xã hội (định nghĩa của Tổ Chức Sức Khỏe Thế
Giới).
Ðể “sống vui với bệnh tiểu đường”, những điều chính mà ta cần chú ý
để điều chỉnh lối sống của mình là:
-Ðể ý đến và điều chỉnh cách ăn uống cho thích hợp.
-Tránh thuốc lá.
- -Thể dục và vận động thể lực thích hợp.
-Biết cách kiểm tra và kiềm chế mức đường trong máu một cách thích
hợp bằng thuốc men cũng như thể dục và ăn uống.
-Biết cách phòng và phát hiện sớm các biến chứng của bệnh cũng như
tác dụng phụ của thuốc men.
-Hợp tác chặt chẽ và vui vẻ với bác sĩ để kiểm soát bệnh, phòng, phát
hiện và chữa sớm các biến chứng.
Cũng như trong đại đa số các bệnh và vấn đề sức khỏe khác, ta chính
là trung tâm, là thành phần chính trong việc chữa bệnh, bảo vệ, nâng cao sức
khỏe của mình. Bác sĩ, người nhà, các chuyên viên, nhân viên y tế... chỉ có
thể giúp chúng ta mà thôi. Họ không thể uống thuốc giùm, bỏ thuốc lá giùm,
ăn uống đúng cách giùm, tập thể dục giùm,.. giùm thay cho chính ta.
Vạn sự khởi đầu nan, tuy nhiên, qua khỏi bước đầu hơi khó khăn để
làm quen với một “người bạn đời” mới không mấy dễ chịu (và không thể “li
dị” được), ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Rất nhiều người đã làm được điều đó,
sống với bệnh một cách thoải mái (vì không muốn và tập thoải mái thì cũng
“chẳng làm gì được ai”, chỉ càng làm khổ mình mà thôi. Mà mục đích của
đại đa số chúng ta trong cuộc sống là niềm vui, là hạnh phúc).
- Các kỳ sau, ta sẽ đi sâu vào các chi tiết thiết thực của các việc cần
phải làm kể trên.
Bác Sĩ Nguyễn Trần Hoàng
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
ERROR:connection to 10.20.1.98:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
ERROR:connection to 10.20.1.98:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
Đang xử lý...