Biên tập: Oanh2<br />
Cập nhật: 30-04-2016<br />
NQK Ebook Library<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1<br />
Della Street, cô thư ký riêng của luật sư Perry Mason, bước vào văn phòng của ông ta và<br />
nói, “Thưa, có hai bà ở phòng ngoài nói là họ xin được gặp ông ngay bây giờ đấy.”<br />
“Về chuyện gì vậy, Della?”<br />
“Họ đâu có chịu bàn với một nhân viên thư ký quèn như tôi.”<br />
“Vậy thì cứ việc bảo với họ là tôi không tiếp được nhé.”<br />
Cô thư ký nói, “Họ đến cả một bầu đoàn mà.”<br />
“Sao?”<br />
“Họ mang theo va-li, mắt cứ nhìn đồng hồ, rõ là đang có ý chờ đón xe lửa hoặc máy<br />
bay, nhưng cần gặp cho được ông trước khi đi.”<br />
Cảm thấy động tính hiếu kỳ, Mason hỏi, “Trông họ ra làm sao?”<br />
Della Street nói, “Bà Davenport trông nhút nhát như chuột. Bà này còn trẻ, ăn mặc giản<br />
dị, có vẻ lấm lét.”<br />
“Trạc bao nhiêu?”<br />
“Khoảng gần ba mươi.”<br />
“Và rụt rè như chuột?”<br />
Cô thư ký gật đầu. Mason nói tiếp, “Thế còn bà kia?”<br />
“Nếu tả bà này rụt rè như chuột thì phải tả bà Ansel kia là táo tợn giống như mèo vậy.”<br />
“Trạc bao nhiêu?”<br />
“Chắc trên năm mươi.”<br />
“Hai mẹ con chăng?”<br />
“Có thể lắm.”<br />
Mason nói, “Cô con gái hiếu thảo cưng yêu bao lâu nay phải chịu đựng với một ông<br />
chồng cực kỳ vũ phu. Người mẹ phải tỏ thái độ bực mình để cự lại, còn anh chàng thì cứ<br />
mắng nhiếc cô vợ thậm tệ đủ điều. Bà mẹ và cô con gái đang có ý định bỏ đi hẳn một nơi<br />
nào khác. Họ phải lo bảo vệ quyền lợi của mình chứ.”<br />
Della Street nói, “Có thể là như thế. Nhưng mà họ đến đây với cả một đoàn lỉnh kỉnh.”<br />
Mason nói, “Bảo với họ là tôi không tiếp các vụ kiện liên quan đến chuyện gia đình, họ<br />
nên tìm gặp các luật sư khác trước giờ máy bay cất cánh.”<br />
Della Street lộ vẻ miễn cưỡng.<br />
<br />
Mason cầm lấy những văn thư trong đống hồ sơ đánh dấu “khẩn” do Della Street vừa<br />
đặt sẵn trên bàn giấy. Ông nói lớn giọng, “Ý cô là muốn tôi tiếp hai bà này hả, để thỏa<br />
mãn chút hiêu kỳ của giới phụ nữ. Thôi, xin miễn đi, cô bé.”<br />
Della Street ngoan ngoãn lẹ bước ra khỏi phòng, khoảng hơn nửa phút thì quay trở về.<br />
Mason hỏi, “Sao?”<br />
Nàng đáp, “Tôi bảo với họ là ông không nhận các vụ liên quan đến chuyện gia đình.”<br />
“Thế họ nói gì?”<br />
“Cái bà rụt rè như chuột chẳng nói gì cả.”<br />
“Còn bà táo tợn như mèo?”<br />
“Bà ấy nói đây là một vụ án mạng, mà theo bà biết thì ông rất có sở trường về những<br />
vụ này.”<br />
Mason hỏi, “Họ đang chờ đấy chứ?”<br />
“Vâng, bà như mèo đề nghị tôi trình ông rõ là họ cần lên máy bay ngay trong chốc lát.”<br />
Mason đáp, “Vậy thì được. Hãy mời bà táo tợn như mèo và cô rụt rè như chuột vào.<br />
Tôi cũng cảm thấy nổi máu hiếu kỳ đây.”<br />
Della Street đi ra, một lúc sau nàng quay trở lại, mở cửa văn phòng của luật sư và đưa<br />
hai người đàn bà vào. Mason nghe tiếng chân bước, tiếng va-li chạm nhẹ vào kệ sách.<br />
Liền đó, một phụ nữ vóc dáng mảnh mai, bộ điệu rụt rè, mặt cúi xuống, tay xách một cái<br />
va-li bước vào.<br />
Người phụ nữ trẻ này thoáng ngước lên, khẽ lí nhí chào Mason, rồi lặng lẽ bước sát<br />
theo mé tường, từ từ ngồi xuống chiếc ghế lưng thẳng. Rồi có tiếng va-li đập mạnh đánh<br />
ầm vào cánh cửa. Một bà lớn tuổi mạnh dạn bước vào, thả chiếc va-li rơi bịch xuống sàn,<br />
nhìn đồng hồ đeo tay và nói, “Thưa luật sư, chúng tôi chỉ còn đúng hai mươi phút nữa thôi<br />
ạ.”<br />
Mason tươi cười, “Xin mời ngồi. Bà là bà Ansel?”<br />
“Vâng.”<br />
“Còn đây là bà Davenport?” Mason vừa hỏi vừa trỏ tay sang người phụ nữ trẻ đang<br />
ngồi, hai bàn tay thu lại trên đùi.<br />
Bà Ansel đáp, “Đây là người con của bà?”<br />
“Không phải đâu. Mới cách đây vài tháng chúng tôi vẫn chưa hề gặp mặt nhau. Cô này<br />
đi ra nước ngoài khá nhiều, chồng làm nghề kinh doanh về mỏ. Còn tôi thì cũng từng sang<br />
phương Đông như Hồng Kông. Về quan hệ bà con thì tôi coi như là cô của cô này. Chú<br />
của cô này là chồng của chị tôi.”<br />
Mason nói, “Vậy là tôi nhầm. Theo tôi hiểu, thì bà cần gặp gấp tôi để thưa về một vụ<br />
án mạng?”<br />
“Đúng là như vậy.”<br />
Mason đưa mắt nhìn kỹ hai người đàn bà đang ở trước mặt vẻ trầm ngâm tư lự. Bà<br />
Ansel hỏi, “Ông có lần nào nghe nói đến William C. Delano chưa?”<br />
<br />
“Ông ta là một nhà kinh doanh về mỏ?”<br />
“Đúng rồi.”<br />
“Ông này đã chết, chắc thế?”<br />
“Cách đây sáu tháng, chồng của chị tôi, ông John Delano là anh ruột của ông Willian<br />
Delano. Hai vợ chồng chị tôi đã qua đời từ lâu. Còn cô Myrna này đây, vợ của Ed<br />
Davenport, lại là cháu của hai ông John và William.”<br />
“Vâng. Bây giờ, đề nghị bà trình bày cho tôi rõ hết mọi chuyện về nội vụ đi.”<br />
Bà Sara Ansel nói, “Ed Davenport biên thư kết tội vợ là Myrna mưu toan giết y.”<br />
“Ông ấy gửi thư cho ai thế?”<br />
“Y chưa gửi cho ai cả. Chỉ ghi địa chỉ là biện lý cục hay cảnh sát gì đấy, chúng tôi<br />
chẳng rõ, và thư này phải được chuyển đến tay người nhận trong trường hợp y chết. Lá<br />
thư tố cáo rằng vợ của y đã đầu độc người cháu là cô Hortense Paxton, cô này là người<br />
đáng được thừa kế số tiền rất lớn của ông William Delano. Y lại dám, phải nói là quá sức<br />
táo tợn mới đúng, ghi rằng Myrna có ý nghi ngờ rằng y đã biết hết việc mình làm, nên có<br />
lẽ cô này còn rắp tâm đầu độc luôn cả y nữa? Vậy nên, trong trường hợp y chết, y muốn<br />
nhà chức trách cho điều tra kỹ toàn bộ vụ việc.”<br />
Mason thoáng tò mò nhìn sang Myrna Davenport, lúc này đang ngồi im. Hình như cảm<br />
nhận được cái nhìn chú ý của ông, người phụ nữ trẻ có lúc ngẩng đầu lên rồi lại hạ đôi mi<br />
xuống, tiếp tục nhìn đôi bàn tay đeo găng của mình.<br />
Mason hỏi, “Cái gì đã xui khiến ông ấy có ý nghĩ lạ lùng làm vậy? Có bằng chứng cơ<br />
sở nào để ông ấy buộc tội như thế?”<br />
Sara Ansel đáp, “Tất nhiên là làm gì có được.”<br />
Mason lại nhìn sang Myrna Davenport. Người phụ nữ trẻ lên tiếng, “Tôi bận làm vườn<br />
gần như suốt ngày. Tôi có sẵn một số thuốc trừ sâu hại cây, những thuốc này rất độc. Tính<br />
nhà tôi lại hay tò mò, đã hai lần tôi phải răn đe cho ông ta biết là không nên đụng vào<br />
những thứ ấy. Có lẽ vì thế nên ông ấy sinh nghi. Ông ấy cực kỳ vô lý, một khi đã có ý nghĩ<br />
gì thì cứ bám chặt mãi.”<br />
Sara Ansel phân bua, “Y khùng khùng mà. Y cứ nghĩ quẩn nghĩ quanh mãi. Uống rượu<br />
liên hồi. Hễ nổi cơn lên là y có những ý nghĩ quái gở.”<br />
Mason nói, “Trong vụ này rõ ràng là có nhiều phức tạp. Tôi cần biết thêm một số chi<br />
tiết. Hai bà cho là sắp tới giờ lên máy bay rồi?”<br />
“Đúng như vậy. Tắc xi đang chờ chúng tôi ở ngoài. Anh tài đã giao hẹn đúng giờ.<br />
Chúng tôi phải ra sân bay cho kịp chuyến bay mười một giờ đi Fresno.”<br />
“Trong tình huống này, hai bà nên đi chuyến bay tuy muộn một chút nhưng có lẽ tốt<br />
hơn, vả lại…”<br />
Sara Ansel nói, “Không thể được. Ed đang hấp hối.”<br />
“Bà muốn nói là ông Davenport, chồng của cô đây?”<br />
“Phải.”<br />
<br />