
1
PHẦN MỞ ĐẦU
1. Tên đề tài:
Kiến trúc theo phong cách Đông Dương ở Hà Nội
(qua tác phẩm của Ernest Hébrard và Arthur Kruze)
2. Lý do chọn đề tài
Di sản kiến trúc Việt Nam do những hoàn cảnh lịch sử đặc biệt của các
triều đại phong kiến trước đây đã bị phôi phai, riêng cuối thế kỷ XIX và nửa
đầu thế kỷ XX để lại những dấu ấn sâu đậm trong đô thị và bộ mặt kiến trúc ở
Hà Nội. Sài Gòn, Đà Lạt, Huế... Những di sản kiến trúc thời Pháp thuộc cùng
với các phố cổ, các di tích kiến trúc tôn giáo tín ngưỡng, những cảnh quan
thiên nhiên và nhân tạo tạo nên nét đặc trưng riêng cho các đô thị đó.
Trong đó đặc biệt Hà Nội có một di sản kiến trúc Pháp với hàng ngàn
công trình lớn nhỏ mang nhiều phong cách, kiểu cách, thể loại mà ở các đô thị
khác ở Việt Nam không thể có như vậy được. Kiến trúc thời thuộc địa với tư
cách di sản đô thị và kiến trúc với nhiều giá trị cần được bảo tồn và khai thác,
trong đó giá trị nổi bật là những sự tìm tòi của các kiến trúc sư Pháp để cho
công trình của họ thích nghi với đặc điểm thiên nhiên và truyền thống văn
hóa bản địa. Sự giao lưu với kiến trúc Pháp, khởi đầu chính là những vấn đề
nảy sinh giữa mẫu thiết kế kiến trúc mang từ chính quốc không phù hợp với
điều kiện tự nhiên bản địa. Tiếp đến là nền kiến trúc cổ điển Châu Âu với
nguồn gốc Hy Lạp – La Mã phải tiếp cận với nền văn hóa bản địa ở phương
Đông. Tiến trình trên sáu mươi năm bởi nhiều lý do khác nhau đã tạo nên sự
giao lưu về kiến trúc giữa chính quốc và bản địa. Kết quả của sự giao lưu đó
là sự ra đời phong cách kiến trúc Đông Dương.
Kiến trúc theo phong cách Đông Dương tại Hà Nội trong giai đoạn sau
thập kỷ 20 đã tìm cách thích nghi với các điều kiện môi trường xã hội tự
nhiên và bản địa, dẫn tới sự định hình rõ nét của một phong cách mới phù hợp