CHƯƠNG 13: Ma trận nguy cơ<br />
Các cuộc tấn công ngày 11-9 không phải là sự kết thúc. Chúng mới chỉ là sự khởi đầu. Đó<br />
là thông điệp tôi nhận được từ Trung tâm Chống khủng bố của CIA. Đối với al-Qa’ida, vụ<br />
11-9 chỉ là phát súng mở đầu.<br />
Tuy nhiên, với những đau thương do vụ tấn công khủng bố gây ra, chúng tôi biết mình nên<br />
làm gì. Chúng tôi biết điều gì cần phải làm và ý thức được tính cấp bách của điều đó.<br />
Trong vòng vài năm sau đó, chúng tôi đạt được thành công đáng kể trong cuộc chiến<br />
chống khủng bố nhờ ba nguyên nhân chiến lược sau đây.<br />
Thứ nhất, thiên đường an toàn ở Afghanistan của al-Qa’ida đã không còn. Do chúng tôi đã<br />
vào tận hang ổ của bọn khủng bố, bất ngờ chúng tôi tiếp cận được với những cá nhân và<br />
tài liệu giúp chúng tôi biết rõ những kế hoạch và dự định tương lai của al-Qa’ida. Chìa<br />
khóa thành công chính là nhanh chóng thu thập, tổng hợp và phân tích các dữ liệu đó theo<br />
thời gian thực tế và sử dụng chúng trong chiến dịch chống khủng bố.<br />
Nguyên nhân chiến lược thứ hai đem lại thành công là Tổng thống Piakistan Musharraf<br />
quyết định đứng về phía nước Mỹ trong cuộc chiến này. Pakistan đã thay đổi thái độ từ<br />
chỗ viện trợ cho Taliban sang chống lại al-Qa’ida. Ehsan Ulhaq, người đứng đầu Cơ quan<br />
Tình báo Pakistan, trở thành nhân vật quan trọng của chiến dịch. Với việc bắt giữ hơn 500<br />
điệp viên của al-Qa’ida, Pakistan đã phối hợp với tình báo Mỹ không cho phép al-Qa’ida<br />
được hưởng cuộc sống xa hoa, an toàn như ở thiên đường tại những vùng mà chúng chiếm<br />
đóng ở nước này. (al-Qa’ida đã hai lần cố ám sát Tổng thống Musharraf chính do những<br />
nỗ lực chống khủng bố của ông).<br />
Nguyên nhân thứ ba là hành động đầy quyết đoán của những người đứng đầu nhà nước<br />
Ảrập Xêút sau vụ đánh bom ở Riyadh vào tháng 5-2003. Chính quyền Ảrập Xêút đã bắt<br />
giữ hoặc giết nhiều thủ lĩnh các đơn vị trong hàng ngũ thủ lĩnh cấp cao của al-Qa’ida ở<br />
vương quốc cũng như hàng trăm lính của tổ chức này. Họ cũng tịch thu hàng nghìn tấn<br />
thuốc nổ. Đồng thời, chính quyền Ảrập Xêút cũng giảm thiểu những nguồn tài chính mà<br />
al-Qa’ida có thể tùy tiện sử dụng.<br />
Afghanistan, Pakistan và Ảrập Xêút mới chỉ là một phần của bài toán. Với quyền hạn mới,<br />
nguồn tài chính và lòng tin mà Tổng thống Mỹ dành cho, chúng tôi có thể thúc đẩy nỗ lực<br />
chống khủng bố ở phần còn lại của thế giới.<br />
Một số ít quốc gia đã “sống cùng khủng bố” rất lâu trước vụ 11-9. Người Jordani, Ai Cập,<br />
Uzberkistan, Marốc và Angiêri luôn hiểu những gì chúng tôi nói về khủng bố. Điều nực<br />
cười là, trước vụ 11-9, thế giới Hồi giáo lại giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn bất cứ nơi nào<br />
khác. Anh và Pháp cũng giúp chúng tôi rất nhiều. Cả hai quốc gia này đều từng phải đối<br />
mặt với nguy cơ khủng bố. Nhưng khi vụ 11-9 xảy ra, chúng tôi lại rất khó thuyết phục<br />
phần còn lại của thế giới thấy được những lo lắng của chúng tôi là có cơ sở.<br />
Bên cạnh những nguyên nhân chiến lược làm nên thành công của chúng tôi, một số bước<br />
chiến thuật cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng. Một trong những chìa khóa quan trọng<br />
nhất để thực hiện chiến dịch chống khủng bố của chúng tôi lại có nguồn gốc từ một việc<br />
nghe có vẻ rất bình thường: Đó là những cuộc họp hàng ngày. Trong suốt ba năm sau ngày<br />
<br />
11-9, vào 5 giờ chiều hàng ngày, chúng tôi đều có cuộc họp. Trong các cuộc họp này,<br />
chúng tôi cố gắng phân tích một mớ hỗn độn thông tin về khủng bố có được từ khắp thế<br />
giới. Gần như ngày nào bạn cũng được nghe về một nguy cơ nào đó có thể xảy ra khiến<br />
bạn hoảng sợ. Đồng thời bạn cũng được nghe về những cơ hội hợp tác với các đồng minh,<br />
cả cũ và mới, để đối phó với nguy cơ này. Tiền thân của các cuộc họp này là những cuộc<br />
họp cập nhật thông tin khủng bố được tổ chức 2 tuần/lần do tôi khởi xướng từ khi còn là<br />
Phó Giám đốc CIA năm 1996. Năm 1998, sau các vụ đánh bom sứ quán Mỹ[28], các cuộc<br />
họp được tổ chức hàng tuần. Ban đầu chúng tôi gọi các cuộc họp này là “họp nhóm nhỏ”.<br />
Cách gọi này nhanh chóng trở thành câu nói đùa, vì số người tham dự dần tăng lên cho<br />
đến khi chúng tôi phải chuyển địa điểm họp từ văn phòng của tôi xuống phòng họp lớn có<br />
lát gỗ ở dưới sảnh.<br />
Nội dung của cuộc họp 5 giờ chiều hàng ngày là tập hợp tất cả những người cần thiết để<br />
hành động trong vòng 24 giờ tới, cả trong cuộc chiến ở Afghanistan nói riêng và cuộc<br />
chiến chống khủng bố nói chung. Ý định của tôi là rút ngắn thời gian đưa thông tin từ<br />
chiến trường về cho tôi và thời gian từ lúc mệnh lệnh được phát ra ở Washington đến khi<br />
được thực hiện ở nửa bên kia thế giới.<br />
Cuộc họp không chỉ diễn ra trong nội bộ CIA: các nhân viên FBI, NSA và quân đội cũng<br />
tham gia cùng chúng tôi. Trong phòng họp không có nhiều cửa sổ ấy đặt một chiếc bàn<br />
họp bằng gỗ bóng loáng với khoảng 20 ghế xung quanh. Chiếc bàn này là để những người<br />
báo cáo tin tức khi cần có thể trải những tấm bản đồ có kích thước bằng một tấm drap trải<br />
giường để phân tích những mối liên hệ của khủng bố trên khắp thế giới với nhau thông<br />
qua gia đình, điện thoại hoặc các mối quan hệ về tài chính. Tất cả bản đồ, đồ thị hoặc tài<br />
liệu được sử dụng trong cuộc họp sẽ được phát lúc mở đầu cuộc họp và thu lại đầy đủ khi<br />
kết thúc để quản lý thông tin. Trong các cuộc họp luôn có một nỗi lo sợ xuất hiện, đó là<br />
nước Mỹ sẽ bị tấn công một lần nữa – có thể ở chính nước Mỹ hoặc các cơ sở của Mỹ ở<br />
nước ngoài. Không ai tham dự cuộc họp này nghĩ là nên bỏ phí một phút nào.<br />
Mỗi buổi chiều, 5 hoặc 6 bộ phận của CIA sẽ bắt đầu cuộc họp. Người báo cáo đầu tiên<br />
thường là từ Văn phòng Phân tích khủng bố, trước tiên là Pattie Kindsvater, Phil Mudd và<br />
các nhà phân tích khác. Sau đó là Mark Rossini của FBI, người mà chúng tôi trìu mến gọi<br />
là “Tiếng nói” (The Voice) vì chất giọng nam trung trầm ấm của ông luôn khiến người<br />
nghe có cảm giác đặc biệt về sự nguy cấp. Những người báo cáo sẽ lướt nhanh tin tức về<br />
những nguy cơ mới nhất. Hành động của những tên khủng bố ngày 11-9 đã khiến thông<br />
tin về khủng bố trên toàn thế giới tăng lên gấp nhiều lần. Đột nhiên, những người bạn<br />
cũng như kẻ thù (của nước Mỹ) cùng bắt đầu đưa những thông tin mà chỉ một, hai ngày<br />
trước có thể họ đã giấu kín hoặc lờ đi. Sau đó, chúng tôi phát hiện một vài thông tin có vẻ<br />
không đáng tin, nhưng tại thời điểm bấy giờ, chúng tôi không đủ khả năng gạt bỏ bất cứ<br />
một nguy cơ tiềm tàng nào – mà những nguy cơ này thì có hàng ngàn.<br />
Để giúp các quan chức cao cấp của chính quyền hiểu rõ mức độ của những âm mưu tiềm<br />
tàng mà chúng tôi đang theo dõi, chúng tôi phối hợp với FBI phát triển một ma trận mà<br />
chúng tôi gọi là “ma trận nguy cơ”. Ma trận này là một tập văn bản dày, được trình Tổng<br />
thống vào mỗi buổi sáng như là một phần trong Báo cáo tóm tắt hàng ngày cho Tổng<br />
thống. Bản sao của tập văn bản này cũng được gửi tới các quan chức cao cấp khác. Nội<br />
dung văn bản này là những nguy cơ mới nổi lên trong vòng 24 giờ qua.<br />
Nội dung ma trận nguy cơ nhanh chóng trở thành một phần quan trọng trong cuộc họp 5<br />
<br />
giờ chiều hàng ngày. Trong mỗi phiên họp, chúng tôi kiểm tra lại ma trận của ngày hôm<br />
sau, mà phải thừa nhận là rất nhiều; có thể là phần lớn các nguy cơ trong ma trận đều<br />
không có thật. Chúng tôi chỉ không biết đó là những nguy cơ nào. Trong một ma trận điển<br />
hình, bạn sẽ thấy nhiều câu chuyện tào lao về sự diệt vong đang lơ lửng của những người<br />
ra vào các sứ quán Mỹ ở nước ngoài, những lời bình luận khó hiểu trên các phương tiện<br />
truyền thông nước ngoài bị cấm, những bức thư nặc danh gửi cho các đài phát thanh lớn,<br />
và những viên đạn chì được gửi cho chúng tôi từ các tài khoản cá nhân.<br />
Chúng tôi phải thừa nhận ma trận này không phải là một công cụ sắc bén. Bạn sẽ phát<br />
điên lên nếu tin tất cả hoặc chỉ tin một nửa những gì được viết trong đó. Tuy nhiên, đôi<br />
khi, nó cũng rất hữu dụng và là một cơ chế mới để tổ chức, theo dõi, xác minh, kiểm tra<br />
chéo và lật tẩy một lượng khổng lồ những dữ liệu về các nguy cơ đang trôi nổi trong cộng<br />
đồng tình báo. Sự đồ sộ của ma trận này nhắc nhở các nhân viên tình báo phải nghĩ đến<br />
mọi khả năng bị tấn công. Liệu những việc chúng tôi đã làm có đủ để đảm bảo an toàn cho<br />
các căn cứ trọng yếu, các công viên và nguồn nước hay chưa? Liệu danh sách tình nghi<br />
của chúng tôi đã đủ chặt chẽ hay chưa? Đôi khi, những nguy cơ được nhắc đến có thể<br />
khiến bạn chú ý một cách ngớ ngẩn, và sau đó al-Qa’ida sẽ làm gì đó để cho bạn thấy rằng<br />
không có gì là không thể. Ví dụ, ai có thể nghĩ rằng giày dép có chứa chất nổ là một vấn<br />
đề nghiêm trọng đối với vận tải hàng không – cho đến ngày 21-12-2001, khi Richard Reid<br />
bị khống chế trên chiếc máy bay của American Airlines từ Paris đến Miama do cố châm<br />
ngòi thuốc nổ được giấu trong giày của hắn ta?<br />
Sau khi thảo luận về ma trận nguy cơ, Hank Crumpton, trưởng Nhóm các chiến dịch đặc<br />
biệt của CTC (CTC/SO) sẽ là người trình bày tiếp theo. Sau đó là đến lượt các lãnh đạo<br />
đơn vị tìm kiếm Bin Ladin có bí danh Alec Station, trước tiên là Hendrik V., rồi đến Marty<br />
M.; tiếp đến là Rolf Mowatt-Larsen, trưởng Nhóm vũ khí hủy diệt hàng loạt (WMD) của<br />
CTC. Thỉnh thoảng chúng tôi được nghe Phil R., người chịu trách nhiệm về các vấn đề<br />
của các chiến dịch tài chính quốc tế của CTC báo cáo. Charlie Allen thận trọng lắng nghe<br />
những yêu cầu cho chiến dịch, sau đó chuyển chúng thành những yêu cầu về thông tin mà<br />
các đơn vị tình báo của chúng tôi, cả ở trong và ngoài nước cần phải theo đuổi. Việc này<br />
vừa đáp ứng những yêu cầu sắp tới của chiến dịch, đồng thời giúp chúng tôi luôn đi trước<br />
một bước so với những kẻ khủng bố.<br />
Ngồi cạnh tôi trong các cuộc họp lúc 5 giờ chiều luôn là John McLaughlin; các lãnh đạo<br />
Ban điều hành chiến dịch, Tình báo và Khoa học công nghệ; Ban lãnh đạo cao cấp của<br />
CTC; và những người khác có cùng mục đích loại bỏ các rào cản đối với những người<br />
đang chiến đấu ở chiến trường. Việc tham dự cuộc họp 5 giờ chiều đã trở thành một phần<br />
không thể thiếu trong lịch trình làm việc hàng ngày của từng cá nhân. Nếu vì lý do nào đó<br />
không thể tham dự cuộc họp, bạn sẽ phải rất cố gắng trong nhiều ngày kế tiếp để nắm<br />
được nội dung kế hoạch vì mỗi lần họp có rất nhiều thông tin liên quan chặt chẽ với nhau.<br />
Cuộc họp 5 giờ chiều ngày 6-11-2001 là một cuộc họp điển hình. Hôm đó, tôi được nghe<br />
tóm tắt hàng loạt thông tin tình báo mới nhất: báo cáo về một người Ảrập gốc vùng Vịnh<br />
biết về kế hoạch một cuộc tấn công thứ hai vào nước Mỹ sắp xảy ra và tuyên bố các gián<br />
điệp al-Qa’ida đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài ra, anh ta khẳng định biết cuộc tấn công thứ ba<br />
và cuộc tấn công cuối cùng sẽ xảy ra để được thả tự do. Tương tự, tôi cũng nhận được<br />
thông tin về một người, có vẻ là ở Jordan, đưa trên một website rằng một cuộc tấn công<br />
khác vào nước Mỹ sắp xảy ra. Bạn có thể sẽ thắc mắc, vậy thế thì sao? Bạn sẽ không còn<br />
<br />
thắc mắc khi biết rằng đó chính là người đưa ra lời cảnh báo vào ngày 10-9-2001 rằng<br />
“giờ G” sắp đến.<br />
Cùng ngày hôm đó, chúng tôi nhận được những mẩu tin tình báo về một kẻ hợp tác với alQa’ida, người đã từng ở Mỹ từ năm 1999 đến mùa thu năm 2001; hắn biết được về nhiều<br />
sự kiện lớn sẽ xảy ra vào ngày 5 và 6 tháng 11. Chúng tôi cũng biết một người Ai Cập làm<br />
việc cho sứ quán (Mỹ) tại Ảrập Xêút đột ngột fax về đơn xin từ chức mà không đưa ra một<br />
lời giải thích nào. Cuộc điều tra sau đó cho biết người đàn ông này có quan hệ với phong<br />
trào Hồi giáo Jihad Ai Cập, tổ chức có quan hệ với al-Qa’ida và đang bị chính quyền nước<br />
anh ta truy nã. Liệu sự biến mất của người này có phải là dấu hiệu báo trước của những<br />
cuộc tấn công mới? Chúng tôi cố gắng tìm ra anh ta thật nhanh.<br />
Tối hôm đó, tôi được nghe những thông tin lấy được từ một điệp viên cao cấp của Usama<br />
Bin Ladin, trong đó nêu tên một cộng tác viên al-Qa’ida quyết tâm thực hiện chiến dịch tự<br />
sát. Chúng tôi có tên và các dữ liệu về nhân thân của người này nhưng không có chút<br />
manh mối nào về chỗ ở của anh ta. Liệu chúng tôi có thể giúp bắt giữ anh ta ở đó hay<br />
không? Chúng tôi có thể.<br />
FBI đã sử dụng máy chống nói dối để kiểm tra một nhân viên của Cục Hải quan Mỹ vì<br />
người này nói rằng anh ta biết có một nguy cơ hạt nhân tiềm ẩn đối với nước Mỹ. Tuy<br />
nhiên, anh ta đã không vượt qua được cuộc kiểm tra khi kết quả cho thấy anh ta đã nói dối.<br />
Cũng như mọi khi, tin tức tình báo mà chúng tôi nhận được tối hôm đó đều mới chỉ là về<br />
những mối nguy cơ nho nhỏ. Chúng chỉ là những chi tiết nhỏ và cần để xây dựng thành<br />
một bức tranh hoàn chỉnh. Và đó mới chỉ là một ngày của chúng tôi; rất khó để diễn tả số<br />
lượng các bản báo cáo và mức độ dày đặc của những báo cáo này: được gửi về hàng ngày.<br />
Một nhân viên đã nói với tôi. “Tôi không bao giờ muốn sống như vậy một lần nữa. Tốc độ<br />
làm việc khiến người ta phát điên. Lúc nào cũng phải nghe đi nghe lại điệp khúc: việc đó<br />
phải làm ngay hôm nay, việc đó phải làm ngay ngày mai. Ngày mai chúng ta phải nộp nó<br />
cho Tổng thống. Tình trạng đó không chỉ trong vài ngày hay vài tuần mà là kéo dài hàng<br />
năm”.<br />
Cuộc họp 5 giờ chiều hàng ngày không chỉ để tóm tắt các thông tin mà là những phiên họp<br />
ra quyết định. Khi có ai đó nói với tôi rằng anh ta gặp rắc rối trong việc lấy thông tin cần<br />
thiết từ một chính phủ liên minh, ngay sau khi rời khỏi cuộc họp, tôi sẽ nhấc điện thoại gọi<br />
cho người đứng đầu cơ quan tình báo có liên quan và nhắc nhở anh ta làm việc tích cực<br />
hơn. Còn những lúc khác, tôi sắp xếp sẵn các ý cần nói trước 6 giờ sáng ngày hôm sau<br />
Chính phủ các nước khác không phải là lý do duy nhất khiến chúng tôi lo âu. Đôi khi tôi<br />
được biết có những nguy cơ tiềm ẩn mà ngay chính phủ Mỹ cũng chưa tin ngay được.<br />
Không ít lần ai đó trong phòng họp được chỉ định đứng dậy, tìm điện thoại và gọi cho Lầu<br />
Năm góc, FBI, Bộ Ngoại giao hoặc một tổ chức nào đó để đảm bảo chắc chắn rằng những<br />
người cần thiết có biết rõ những việc chúng tôi đang biết và họ có kiểm soát được nguy cơ<br />
cụ thể nào đó hay không. Vấn đề mấu chốt là nhanh chóng truyền đạt thông tin và tình<br />
hình; chúng tôi không có thời gian để tham gia các cuộc tóm tắt thông tin khác.<br />
Rất nhiều lần tôi được nghe tóm tắt về những vấn đề, mà theo như cách nói ở Washington<br />
là: “không thuộc trách nhiệm của tôi”. Khi chuyện này xảy ra, tôi sẽ bảo đại diện của FBI<br />
gọi cho Giám đốc Bob Mueller và báo cáo tóm tắt một số vấn đề trong nước, vì chúng tôi<br />
dự định sẽ đề cập đến những vấn đề đó ở phiên họp vào ngày hôm sau trong Báo cáo tóm<br />
<br />
tắt hàng ngày cho Tổng thống tại Phòng Bầu dục. Không nghi ngờ gì, Tổng thống sẽ quay<br />
sang Bob và hỏi ông ta đang giải quyết vấn đề đó như thế nào; và tất cả mọi người đều<br />
quan tâm xem liệu ông ta có được câu trả lời đúng hay không.<br />
Những phiên họp buổi sáng của chúng tôi với Tổng thống cũng rất căng thẳng. Tổng<br />
thống hiểu rất nhanh chiến dịch của chúng tôi, về các hoạt động không chỉ ở Afghanistan<br />
mà ở cả những nơi khác trên thế giới. Tổng thống chú ý đến kết quả nhưng không can<br />
thiệp chi tiết chiến dịch của chúng tôi. Tổng thống dành thời gian làm việc với các chuyên<br />
gia quan trọng mà chúng tôi đưa đến trong các cuộc họp hàng ngày và các cuộc họp dài<br />
hơn tại Trại David vào các ngày thứ bảy. Tổng thống không bao giờ trực tiếp hành động,<br />
nhưng rõ ràng ông luôn ở vị trí chỉ huy cùng chung một chiến hào với chúng tôi. Nếu bạn<br />
nói với Tổng thống về một chiến dịch mới vào thứ hai, chắc chắn rằng chỉ vài ngày sau<br />
ông sẽ hỏi về chiến dịch đó nếu như chúng tôi không kịp thời báo cáo diễn biến.<br />
Sau phiên họp của PDB thường sẽ là một cuộc họp mở rộng hơn với Bob Mueller, Tom<br />
Ridge, sau đó là Fran Townsend và các nhân viên của họ để xem xét lại Ma trận nguy cơ,<br />
những việc cần làm, những lỗ hổng mà chúng tôi chưa biết, và những việc cần Tổng thống<br />
hoặc Phó Tổng thống can thiệp. Theo thời gian, theo ý kiến kiên quyết của Andy Card,<br />
chúng tôi chỉnh sửa các hạng mục trong Ma trận mà Tổng thống sẽ xem, để chắc chắn<br />
rằng, Tổng thống sẽ chỉ lưu tâm đến những thông tin quan trọng và chất lượng nhất. Khi<br />
bạn bị đổ lỗi không liên kết được các điểm trong Ma trận với nhau, phản ứng tức thì của<br />
bạn sẽ là bảo đảm rằng nội dung các điểm đó đều là nội dung tóm tắt. Chúng tôi thường<br />
tóm lược mọi nội dung cho đến khi xác minh được tất cả các thông tin.<br />
Nòng cốt trong chiến dịch của chúng tôi là Trung tâm Chống khủng bố. Tất cả hoạt động<br />
của chúng tôi đều xoay quanh trung tâm này. Từ đây, các trạm CIA trên toàn thế giới thiết<br />
lập quan hệ làm việc với các tổ chức tình báo song phương tại nước sở tại để cải thiện tình<br />
hình chia sẻ thông tin vốn rất quan trọng đối với chúng tôi. Những mối quan hệ lâu dài<br />
giữa các nhân viên CIA với các đối tác trên toàn thế giới đóng vai trò quyết định đến thành<br />
công của chúng tôi. Ngay cả những đối thủ trước đây thì giờ dường như cũng sẵn lòng hợp<br />
tác.<br />
Trong khi chiến dịch tiến triển tốt ở nước ngoài, chúng tôi lại gặp phải những vấn đề ở<br />
trong nước. Điều ngạc nhiên là, ở ngay trong nước lại có rất ít thông tin đáng tin cậy có<br />
thể sử dụng ngay lập tức. Không có con số chính xác về số người nước ngoài ở quá hạn<br />
visa, không có cơ chế theo dõi để kiểm tra những thanh niên nước ngoài du học tại Mỹ<br />
thật sự có đến trường hay không – hoặc họ đổi từ chuyên ngành âm nhạc sang học về vật<br />
lý hạt nhân. Cũng không có cơ chế giúp cảnh sát địa phương chia sẻ dữ liệu về các hành<br />
động khả nghi với các đối tác trong bang hay ở khắp đất nước. Không có cách liên lạc liên<br />
tục từ Beirut đến Seatle; thiếu cơ sở vật chất cho liên lạc viễn thông. Và ngay tại Mỹ, dù<br />
có hàng núi dữ liệu, nhưng không phải ai cũng biết cách tiếp cận chúng; người ta cũng<br />
không dạy các cách sắp xếp và báo cáo, đặc biệt là cách phân tích các dữ liệu này. Trong<br />
những ngày đầu, chúng tôi đã hoang mang vì không biết những điều đang xảy ra tại nước<br />
Mỹ. Chúng tôi phải phán đoán dựa trên bản năng.<br />
Ít người hiểu được cảm giác bất ổn, thậm chí là nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt những người<br />
trong tâm bão sau vụ 11-9. Cụ thể là nỗi lo khi Mỹ chưa có một hệ thống theo dõi, nhưng<br />
vẫn có hàng nghìn người nước ngoài ở Mỹ đã hết hạn visa. Điều quan trọng nhất chúng tôi<br />
cần làm, đó là xác định rằng không có thêm các gián điệp al-Qa’ida ở Mỹ dám tiến hành<br />
<br />