
Mười năm và bảy ngày
TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THỊ Ý NHI
Tôi có bảy ngày cho một chuyến đi. Bảy ngày cho một “sứ mệnh” hòa giải và trong sâu
thẳm, bảy ngày đó cũng để dành cho riêng tôi. Khởi đầu chẳng có gì to tát, chỉ là những
va chạm vụn vặt cọng thêm cái cả nghĩ, cái trái tính của người già. Nội giận ba, đòi lên
nhà cô Năm, chú Ba ở nơi này, nơi nọ. Sự việc đẩy lên đỉnh điểm khi ba quơ tay hùng
hồn tuyên bố:
- Má thì cứ phải ở đây. Đụng chuyện còn vác vô bệnh viện cho gần.
Nội ôm ngực rên rĩ:
- Trời ơi, má nó đây mà nó đòi vác như vác bao xi-măng.
Mẹ ngồi cạnh chỉ biết cười gượng xuê xoa:
- Thì má sanh ảnh ra má còn lạ gì tính khí ảnh. Ăn to nói lớn quen rồi.
Quả có vậy thật. Ba là dân xây dựng quanh năm đứng công trường chỉ chỏ, hò hét. Về
đến nhà cũng cứ quen cung cách ấy. Kết quả nội giận. Nội lên nhà cô Năm thật. Nội bảo
“Tao đi chơi, thăm con cháu”. Các cô chú cũng nghĩ thế. Thì cứ để bà cụ đi. Tuổi già hờn
mát chút đỉnh rồi đâu lại vào đó. Nhưng nội ở nhà cô gần tháng rồi mà không tính chuyện
về. Tình hình có vẻ căng khi bệnh hen và sưng khớp của nội có điều kiện bộc phát. Trời
bắt đầu trở gió. Cái lạnh cao nguyên ùa về…
Tôi, con chó con của nội, suốt năm tháng tuổi thơ lẻo đẻo theo nội như cái đuôi. Nội cưng
tôi nhất, ngay cả bây giờ vẫn vậy. Trước mắt, tôi có một tuần. Nghĩ việc công ty cũ,
chuẩn bị bắt đầu nhận việc công ty mới. Bảy ngày đó tôi khăn gói lên nhà cô Năm. Thì
cứ đi chơi một chuyến. Một công đôi ba chuyện.
Nhà cửa đất này lạ thật. Chỗ cao, chỗ thấp, chỗ vực, chỗ đồi chẳng theo một quy tắc nào
cả. Như nhà cô Năm với nhà hàng xóm. Một cái dưới thấp, một cái chót vót trên cao.
Cách nhau là một vách đá xù xì rêu mốc. Căn biệt thự bên kia cổng thường im ỉm đóng

nhưng ô cửa phía trên cao lại mở thường xuyên, và thường sáng đèn khi trời chập choạng
tối. Trong quầng sáng đó, nổi bật một bóng người cắm cúi viết lách. Út Hoa đi học về,
tay ôm cặp sách, tay chỉ chỏ thầm thì với tôi: “Chú nhà thơ.” Cả tôi và nó cùng cười.
Chỉ cần một chút tò mò, cô Năm cho tôi biết anh ta là nhà thơ thứ thiệt. Nghe đâu có một
mối tình ướt đẫm sương khuya của núi đồi Đà Lạt. Một người con gái tuyệt vời. Đẹp,
hiền, ngoan đạo và mảnh mướt như một chồi non. Anh yêu, yêu đắm đuối nhưng không
đủ sức cưu mang. Rồi kết thúc bình thường như bao nhiêu cuộc tình khác. Cô gái đi lấy
chồng. Đơn giản thế thôi. Nhưng với nhà thơ thì điều đó khởi nguồn cho tất cả. Mỗi năm,
cứ mùa mimosa nhu nhú nụ vàng là anh lại tìm về đây, sáng một ngọn đèn trên ô cửa đó.
Tôi ngước lên, gần ô cửa có một cây tùng cây bách gì đó, cao, cao vút. Bóng cây sừng
sững in lên bầu trời lam nhạt chập choạng bóng chiều. Trong tôi nghe rớt xuống một nốt
nhạc mênh mang.
Tôi ấn gót chân xuống sân xoay người một vòng. Tôi đâu có làm thơ. Tôi khác. Đã có lối
vào ắt phải tìm được lối thoát ra. Vấn đề là mình có tìm không. Cuộc tình cũng thế. Thì
đắm đuối, thì thiết tha… Tôi đã có bảy năm trời gắn bó. Mối tình đầu của tôi. Trước mắt
tôi chỉ cho tôi đúng bảy ngày. Bảy ngày không hơn không kém. Tôi sẽ xóa tất và trở về
với cuộc sống hối hả đang chờ tôi ở thành phố dưới kia. Tôi không trốn chạy. Không bao
giờ. Tôi thừa can đảm để đối diện vấn đề. Tách mình khỏi đám đông ồn ả, tôi đối diện tôi
rạch ròi mọi lẽ.
Thì còn gì nữa, Nghĩa đó, sẵn sàng đánh đổi bảy năm trời… Con bé ấy, cũng không bé
hơn tôi là mấy nhưng ngày đâu tiên chạm mặt cô ta đã vội vàng bám theo tôi xin nhận em
nhận chị. Giọng nói ngọt ngào, chớp mắt ngây thơ, đỏng đảnh và điệu đàng. Trang phục
văn phòng lúc nào cũng đúng mốt. Cô ta ùa đến như cơn lốc và tôi mất tất cả. Tôi không
biết tranh giành. Bởi đàn ông đâu phải là quả bóng. Bờ vai đó là nơi tôi khát khao được
tựa vào, đặt trọn vẹn niềm tin cậy. Và tôi sững sờ nhìn tất cả lung lay chao đảo. Tôi quyết
định rút lui. Lặng lẽ âm thầm tìm cho mình một lối thoát. Tôi phải thoát.
Tôi sải những bước dài về phía cuối vườn, leo lên mấy bậc đá, ló đầu vào vườn nhà bên
cạnh. Bà Thêm đang loay hoay bên sàn nước quay lại nhìn tôi cười. Dáng bà gầy nhom,

lọt thỏm trước ngôi nhà rộng lớn. Bà là quản gia, một tay chăm sóc cơ ngơi này từ lâu
lắm rồi. Hôm mới lên đây, gặp tôi bà mừng lắm, lân la chuyện trò suốt. Không buồn sao
được, quanh năm suốt tháng chỉ mình bà vào ra. Họa hoằn lắm gia đình chủ mới lên đây
mươi bữa gọi là nghĩ dưỡng. Quên, còn có ông nhà thơ, em bà chủ nữa chứ. Nhưng ông
ấy đâu để ý đến ai. Ông còn bận nhốt mình trong tháp ngà mà sáng tác. Tôi leo thêm một
bờ dốc thoai thoải nữa và vào hẳn vườn bên. Bà Thêm đưa đôi ủng bê bết đất đỏ săm soi:
- Hôm qua mới lùng sục ở đâu về. Thế này đây…
Tôi suýt phì cười. À, thì ra anh ta vừa mới “hạ sơn”.Bà lại đưa đôi ủng vào vòi nước.
Tiếng nước chảy xè xè, đất đỏ chảy thành dòng lênh láng.:
- Khổ lắm, ai cũng bảo cưới vợ đi. Cả chục năm rồi. Đàn ông tuổi này mà cứ thui thủi đi
một mình về một mình trông cứ tồi tội thế nào ấy.
Vừa cọ rửa kỹ càng đôi ủng vừa nheo nheo đôi mắt già nua, bà Thêm lẩm bẩm:
- Còn gì đâu mà chờ không biết. Cơ mà người ta cũng đã tay bế tay bồng…
Chờ gì không biết. Mà chờ đến mười năm. Mười năm tang chế cho cuộc tình hẳn râu tóc
anh ta phải dài lê thê như đạo sĩ.. Tôi cười một mình, hình dung ra cô gái ấy. Đẹp và yếu
đuối. Nàng thơ nào cũng thế mới gợi nguồn cảm hưng bất tận của thi nhân. Ngước mắt,
tôi nhìn lên. Bóng cây tùng vượt mái nhà cao chót vót in hình trên bầu trời thênh thang
mây trắng. Trên đó có một tình yêu vượt thời gian, mênh mang sương khói. Còn dưới này
là tôi. Tôi với cuộc tình quá đỗi đời thường.
Tôi đi loanh quanh khu vườn rộng đầy màu xanh cây lá. Lên đây tôi không đi chơi xa.
Chỉ quanh quẩn bên nội. Hết sân đến vườn. Hết vườn nhà mình lại lân la qua vườn hàng
xóm. Bà Thêm luôn sẵn sàng mở cửa cho tôi. Hai mảnh vườn cọng lại cũng đủ cho tôi
vừa đi vừa gẫm chuyện đời. Tôi cúi đầu nhớ những buổi chiều… Những buổi chiều
Nghĩa ghé công ty tôi giờ tan sở. Tôi cho xe mình vào bãi giữ xe rồi ngồi sau lưng Nghĩa.
Hai đứa chạy vòng vòng nhìn phố xá, nhìn kẻ lại người qua. Đi ăn tối, đi cà-phê ca
nhạc.Đó là những phút giây hai đứa tự thưởng cho mình sau những tất bật lo toan…
Những lần ghé qua đó, cô em kết nghĩa của tôi cũng quanh quẩn nói cười tíu tít. Những

lần ghé sau nữa, thật bất ngờ và lẹ làng, một bịch nhỏ trái cây được mắc vào xe Nghĩa.
Chỉ hai trái quýt thôi. Tôi và Nghĩa nhìn nhau cười. Tối đó, chúng tôi có thêm phần tráng
miệng. Riết rồi quen. Người ta có chỉ chỏ bàn tán cái gì đó tôi cũng không lưu tâm.
Nhưng một bữa, Thảo, bạn cùng phòng cười cười bảo tôi: “Mày mà đòi làm chị nhỏ Hà.
Cở như mày á, con đó nó nuốt không dầu, không giấm.” Tôi ngớ người ra. Nuốt? Mà
nuốt cách nào? Tôi bắt đầu để ý hơn cô em kết nghĩa và bắt đầu thắc mắc. Ờ… những
món quà vặt đó… Gặp nhau cả ngày sao Hà không trao cho tôi mà cứ đợi giờ về mắc vào
xe Nghĩa. Vậy là Hà tặng ai? Tôi? Nghĩa? Tôi mơ hồ tìm một lời giải đáp. Câu trả lời đến
không lâu. Chiều đó, Nghĩa vừa ghé công ty tôi thì trời đổ mưa. Giờ tan sở, người ta vội
vã ra vế. Những bước chân lên xuống cầu thang hối hả. Áo mưa, xe cộ chen nhau.. Hà dắt
xe ra, loay hoay hoài không nổ máy được. Nghĩa vôi vàng dựng xe chạy ra giúp. Cũng
không xong. Hai người trao đổi cái gì đó. Nghĩa ngoái lại phía tôi:
- Trời mưa thế này chắc mình cũng chẳng đi đâu được. Thôi, để Hà gởi xe lại công ty.
Anh đưa Hà về đã nhé.
Tôi chưa kịp hiểu vấn đề nhưng vẫn gật đầu. Chuyện đơn giản thế thôi vậy mà sáng hôm
sau không khí làm việc quanh tôi lạ lắm. Cả phòng đang nói cười rôm rả, thoáng thấy
bóng tôi tất cả đều im bặt, lãng đi chỗ khác. Anh trưởng phòng đi ngang qua chỗ tôi ngồi
đưa tay vuốt đầu tôi. Cái vuốt tóc của anh Hai dành cho cô em tội nghiệp. Tôi nhìn anh
ngơ ngác. Nhưng tôi đâu có tối tăm gì. Tôi nhận ra ngay sau đó. Những đổi thay bắt đầu
lộ diện. Nghĩa vẫn đến tìm tôi, nhưng tôi trước mặt mà vẫn ngó ngược ngó xuôi. Đôi lúc
lại sững người như tôi không hề hiện diện. Rồi từ từ những cái hẹn thưa dần, thưa dần…
Cùng thời điểm này người ta đồn râm ran thấy hai người đó sóng đôi chỗ này chỗ nọ.
Thực hư chẳng biết đâu vào đâu. Tôi điếng người. Tôi quay quắt. Tôi lạc mất hồn nhưng
gồng người trấn tỉnh. Không, phải thoát. Chuyển việc làm. Tôi dự hàng chục cuộc phỏng
vấn và quyết tâm chọn cho mình nơi xứng đáng. Tôi sẽ đàng hoàng bước ra khỏi cuộc đời
anh.
***

Thế là xong, mọi chuyện đều êm đẹp. Có tôi hủ hỉ nhỏ to nội xiêu lòng. Tôi gọi điện về
nhà. Mai ba lên đón nội là xong. Lòng tôi thanh thản lạ. Còn bao nhiêu người thân yêu
bên cạnh. Mắc mớ gì tôi phải chết lên chết xuống vì một con người chẳng nghĩa lý gì.Tôi
mong chờ gì ở anh ta? Không, tôi sẽ xóa sạch. Đơn giản và nhẹ nhàng. Tôi ngước nhìn
lên, bắt gặp ngọn tùng cao vút. Mười năm… Sao lại phải loay hoay đến mười năm, hả
trời? Quên, anh ta là nhà thơ mà. Nhà thơ thì phải khác. Phải có vết thương, phải đau đớn
để khóc, để cười. Vì đó là nguồn sống của thi ca. Có thế cuộc tình mới cao vời vợi. Mà
nói thật, nếu lỡ tình cũ có phôi pha, vết thương lỡ có lành thì anh ta cũng lò dò xuống núi
kiếm cô nào đó để được đâm một dao trí mạng. Rồi lại lết về ôm vết thương lòng rên tiếp.
Tôi lại cười một mình.
Điện thoại báo có tin nhắn. Buông vội cành hồng trỉu quả tôi thò tay vào túi. “Với 6000đ
quý khách được miễn phí…” Tôi cau mày. Toàn là quãng cáo vớ vẫn. Chiều qua tôi nhận
được tin nhắn của Nghĩa. “Anh đến công ty nhưng không gặp em…” Chuyện tôi nghĩ
việc cả công ty ai mà chẳng biết. Đánh chết con nhỏ đó cũng học lại với anh. Còn vờ
vĩnh. Anh ta muốn thăm dò gì nữa đây? Không nói ra nhưng mối quan hệ chúng tôi đã
lỏng lẻo lắm rồi, dẫu chưa hoàn toàn cắt đứt. Anh ta muốn đẩy vai trò chủ động cho tôi
chăng? Thế thì tôi sẽ là người quyết định dứt khoát vậy. Tôi trả lời bằng một tin nhắn.
“Em đã có công việc mới. Và sẽ bắt đầu lại, tất cả. Chúc anh vui.” Ừ, câu cú coi bộ cũng
gãy gọn, súc tích. Đủ ý, đủ tình. Ngày xưa mình học văn đâu có tệ. Không biết anh ta
phản ứng thế nào đây? Thế là từ tối đến giờ tôi không rời chiếc di động. Đứng ngồi
không yên, tôi mò mẫm ra địa chỉ một cô bạn học cũ. Tôi khăn áo đi chơi. Chỉ một
chuyến xe ôm thôi, tôi tìm ra ngôi nhà nho nhỏ xinh xinh với cây hồng đang mùa quả
chín. Gặp bất ngờ, hai đứa tíu tít chuyện này chuyện kia nhưng mục tiêu Loan nhắm vào
vẫn là vấn đề tình cảm. Tôi cố gắng né tránh mà chẳng được đành ậm ừ cho qua chuyện.
“Ừ, thì quen cũng chừng sáu bảy năm”. Loan trợn tròn đôi mắt:
- Sao không cưới? Mày có khùng không? Thời buổi này chỉ cần sáu bảy tháng cho một
cuộc tình.
- Thì cứ để từ từ…

