NẾU CÒN CÓ NGÀY MAI<br />
Tác giả: Sidney Sheldon<br />
Thể loại: Tiểu Thuyết<br />
Biên tập: Mọt Sách<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1 NEW ORLEANS<br />
Thứ năm, 20 tháng Hai, 23 giờ.<br />
Bà cởi đồ một cách chậm rãi, mơ màng và khi đã hoàn toàn khỏa thân, bà lựa chiếc váy<br />
ngủ màu đỏ tươi mặc lên người, để sẽ khó thấy dấu máu. Doris Whitney nhìn quanh<br />
phòng ngủ lần cuối để chắc rằng căn phòng dễ chịu, thân thuộc suốt hơn 30 năm qua đã<br />
gọn gàng ngăn nắp. Bà mở ô kéo bàn đêm và thận trọng lấy khẩu súng ra, đen bóng và<br />
lạnh ngắt. Bà đặt nó cạnh máy điện thoại và quay số của con gái ở Philadelphia, lắng nghe<br />
tiếng chuông từ xa xôi vọng về. Và rồi một giọng nói mềm mại cất lên “Hello?”.<br />
“Tracy … bỗng nhiên mẹ muốn nghe thấy tiếng nói của con, con yêu quý”.<br />
“Mẹ, thật là một bất ngờ đáng yêu”.<br />
“Hy vọng là mẹ đã không đánh thức con chứ”.<br />
“Không. Con đang học. Charles và con mới đi ăn chiều với nhau, thời tiết xấu quá. Ở đây<br />
tuyết đang rơi, dầy lắm. Ỡ Đó thế nào, mẹ?”.<br />
Lạy Chúa, chúng con đang nói chuyện với nhau về thời tiết. Doris Whitney nghĩ thầm,<br />
trong khi có bao điều con muốn nói với con bé. Và con không thể.<br />
“Mẹ? Mẹ vẫn nghe đấy chứ?”.<br />
Doris Whitney nhìn qua cửa sổ. “Trời đang mưa, con gái ạ”. Và bà nghĩ, thật mới hợp<br />
cảnh hợp người làm sao, giống như một cuộn phim Alfred Hlchcok.<br />
“Tiếng gì thế mẹ?” Tracy hỏi.<br />
Tiếng sấm. Đắm chìm trong nghĩ ngợi. Dorls Whitney đã chẳng nghe thấy gì.<br />
Ở New Orleans đang có bão. Bản tin khí tượng nói, “mưa tiếp tục, sáu mươi độ ở New<br />
Orleans. Về đêm mưa sẽ to hơn. Bạn nhớ mang theo dù”. Bà sẽ không cần đến một cây dù<br />
nào nữa.<br />
“Sấm đấy, Tracy”. Bà cố lấy giọng vui vẻ. “Kể mẹ nghe có gì đang xảy ra ở Philadelphia<br />
nào”.<br />
“Con cảm giác mình cứ như một công chúa trong chuyện cổ tích ấy mẹ ạ”, Tracy nói.<br />
“Con chưa bao giờ tin rằng lại cớ thể hạnh phúc đến thế”. Nàng trầm giọng, như thể đưa<br />
ra một tuyên bố. “Tối mai con sẽ gặp cha mẹ Charles”. Nàng thì thào, “Gia đình<br />
Stanhopes, vùng Chesnut Hill. Đó là một dòng họ danh tiếng lâu đời. Con thật nhiều ảo<br />
mộng quá mẹ ạ”.<br />
“Đừng băn khoăn, họ sẽ yêu quý con, con thân yêu của mẹ”.<br />
<br />
“Charles nói cái Đó chẳng hề gì. Anh yêu con. Và con ngưỡng mộ anh. Con không thể<br />
chờ đến lúc mẹ gặp Charles. Anh ấy tuyệt diệu lắm”.<br />
“Mẹ tin như thế”. Bà sẽ không bao giờ gặp Charles. Bà sẽ không bao giờ được bế một đứa<br />
cháu trong lòng.<br />
– Không.<br />
Mình không được nghĩ về điều Đó. “Charles cớ biết mình là người may mắn vì có được<br />
con không, con bé bỏng?<br />
Tracy cười phá lên, “Con vẫn nói với anh ấy vậy! Về con thế là đủ. Cho con biết ở Đó mẹ<br />
đang cảm thấy thế nào”.<br />
Sức khỏe bà hoàn toàn tết, Đó là lời bác sĩ Rush. Bà sẽ sống tới một trăm tuổi. Một trong<br />
những cay đắng của cuộc đời Mẹ thấy tuyệt vời con ạ”.<br />
“Mẹ có bạn trai chưa?” Tracy trêu chọc bà.<br />
Từ khi cha Tracy chết cách đây năm năm, Doris Whitney thậm chí chưa bao giờ có ý với<br />
đâu với một người đàn ông khác, bất chấp sự khuyến khích của Tracy.<br />
Không con ạ”. Bà chuyển sang chuyện khác. “Công việc của con thế nào?<br />
Vẫn thích thú chứ?”.<br />
Con thích lắm. Charles sẽ không phản đối việc con tiếp tục đi làm sau khi cưới”.<br />
“Tuyệt vời. Đó có vẻ là một chàng trai thông hiểu”.<br />
“Anh ấy thế đấy. Rồi mẹ sẽ biết”.<br />
Một chuỗi sấm rền. Đa đến lúc rồi. Không còn gì phải nói trừ lời từ biệt cuối cùng. Bà cố<br />
giữ giọng bình thản, “Tạm biệt con yêu quý”.<br />
Con sẽ báo mẹ ngay khi con và Charles định xong ngày”.<br />
Ừ, sau rốt, còn lời cuối cùng muốn nói. “Mẹ yêu con nhiều, rất nhiều, Traey”. Và Doris<br />
Whitney cẩn thận gác máy.<br />
Bà nhấc súng. Chỉ một cách thôi: Đặt nòng súng lên thái dương và siết cò.<br />
<br />
Chương 2 PHILADELPHIA<br />
Thứ sáu, 21 tháng Hai, 8 giờ 00.<br />
Tracy Whitney từ hành lang khu nhà nàng ở bước ra bầu trời đầy mưa và tuyết. Mưa rơi<br />
trên những chiếc xe hơi sang trọng bóng loáng do những tài xế mặc đồng phục lái chạy<br />
đọc đường Market, và trên những túp nhà bỏ hoang làm bằng bìa cứng nằm lộn xộn trong<br />
những khu ổ chuột vùng Bắc Philadelphia.<br />
Mưa rửa sạch những chiếc xe hơi và làm ướt những đống rác chất ngập trước dãy nhà<br />
hoang. Tracy đang trên đường đi làm, nhịp chân thoăn thoăn dọc theo đường Chesnut<br />
hướng tới nhà bảng, và Đó là tất cả những gì nàng có thể làm, để khỏi hát vang lên. Nàng<br />
mặc áo mưa màu hoàng yến, đi ủng và đội mũ đi mưa màu vàng, không che kín nổi mớ<br />
tóc dày màu hạt dẻ. Tracy đang ở giữa tuổi hai mươi, với gương mặt thông minh, linh lợi,<br />
cái miệng chúm chím, gợi cảm, cặp mắt sáng - có thể chuyển từ màu xanh rêu nhạt sang<br />
màu ngọc bích sẫm trong giây lát - và một thân hình khỏe mạnh, uyển chuyển. Màu da<br />
nàng cũng sẽ thay đổi từ trắng nõn nà sang hồng sẫm, tùy theo tâm trạng bực tức, mệt mỏi,<br />
hay bị kích động. Mẹ đã cớ lần nói với nàng. “Thật sự là đôi lúc mẹ chẳng nhận ra được<br />
con. Con thay đổi cứ như một làn gió ấy”.<br />
Lúc này, khi Tracy đang đi dọc phố, người đi đường ngoái nhìn mỉm cười, ghen ty với vẻ<br />
hạnh phúc rạng rỡ trên gương mặt nàng, và nàng mỉm cười đáp lại. Hạnh phúc thế này thì<br />
chả ai giữ được vẻ nghiêm nghị cả, Tracy nghĩ. Mình sắp cưới người đàn ông mình yêu,<br />
và mình sẽ sinh con cho anh ấy. Còn muốn gì hơn nữa?<br />
Khi tới nhà băng, nàng liếc đồng hồ. Tám giờ hai mươi phút. Các cánh cửa của Ngân hàng<br />
Ủy thác và Bảo hiểm Philadelphia còn phải tới mười phút nữa mới mở ra Đón nhân viên,<br />
song Clarence Desmond - phó chủ tịch nhà băng phụ trách khu vực quốc tế đang tắt hệ<br />
thống báo động bên ngoài và mở cửa. Tracy thích thú được xem cái thủ tục buổi sáng này,<br />
vui vẻ đứng dưới mưa chở đợi trong khi Desmond đi vào và khóa trái cánh cửa sau lưng.<br />
Các nhà băng trên khắp thế giới đều có những quy định bảo vệ nghiêm ngặt và ở đây cũng<br />
không ngoại lệ. Thủ tục này là bất di bất dịch, trừ dấu hiệu an ninh - thay đổi từng tuần lễ.<br />
Hôm Đó, dấu hiệu này là tấm mành được buông lửng phân nửa, cho thấy việc kiểm tra<br />
đang được tiến hành để bảo đảm là không có kẻ xâm nhập nào đang lẩn khuất chờ bắt giữ<br />
các nhân v30 iên làm con tin.<br />
Clarence Desmond đang kiểm tra các buồng vệ sinh, phòng lưu trữ, két sắt.<br />
chỉ khi nào hoàn toàn yên lòng rằng đang chỉ có mình ông ta thì lúc ấy tấm mành mới<br />
được kéo lên như một dấu hiệu thông báo rằng tất cả đều tốt đẹp.<br />
<br />