intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nỗi đau của đom đóm - Phần 28

Chia sẻ: Trần Minh Thường | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:5

64
lượt xem
10
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Quan Kiện cho rằng mình đã nhìn thấy ông già Yamaa Tsuneteru trước lúc ông ấy chết. Ông già Yamaa Tsuneteru đang lắc đầu, tại sao ông lại lắc đầu? Sau đó ông rất đau đớn ôm ngực, rồi gục xuống đất. Tại sao những lần thí nghiệm trước đây đều không nhìn thấy ông Yamaa Tsuneteru?

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nỗi đau của đom đóm - Phần 28

  1. Phần 28 Quan Kiện cho rằng mình đã nhìn thấy ông già Yamaa Tsuneteru trước lúc ông ấy chết. Ông già Yamaa Tsuneteru đang lắc đầu, tại sao ông lại lắc đầu? Sau đó ông rất đau đớn ôm ngực, rồi gục xuống đất. Tại sao những lần thí nghiệm trước đây đều không nhìn thấy ông Yamaa Tsuneteru? Có lẽ vì lúc này, trong bóng tối sau khi đã tự thôi miên, mình nhìn thấy chỉ là ấn tượng sâu đậm về ông Yamaa Tsuneteru do mình nghiên cứu tỉ mỉ các bức ảnh ông ta trong những ngày vừa qua. Cho nên ông ta chỉ thoáng hiện ra rồi mờ đi. Những ý nghĩ của Quan Kiện vẫn xoay quanh cái chết của ông Yamaa Tsuneteru. Thi Di đã tra cứu đến đâu? Muốn thanh minh cho ông Hoàng Quán Hùng thì nhất định phải tìm ra hung thủ của vụ cướp của giết người năm ấy. Thi Di đã tiến gần đến đích chưa? Mối tình giữa ông Yamaa Tsuneteru và Hà Linh Tử không rạn nứt mà cáo chung và việc ông ta bị hại có liên quan gì không? Hay cái chết của ông chỉ đơn thuần là hậu quả của vụ cướp tác phẩm nghệ thuật xuất phát từ lòng tham tiền bạc? Có lẽ Hoàng Quán Hùng là đồng phạm, nếu không đã chẳng lưu lại các dấu vân tay và cả mấy sợi tóc trên quần áo Yamaa Tsuneteru! Rõ ràng đó là 1 cuộc vật lộn rất kịch liệt. Nhưng, nếu Hoàng Quán Hùng đúng là nội ứng phối hợp với bọn cướp giết ông Yamaa Tsuneteru thì đâu đến nỗi phải giằng co vật lộn, và ông Yamaa Tsuneteru còn bị bắn nữa. Cuộc vật lộn kéo dài bao lâu? Huống chi ông Yamaa Tsuneteru đã ngoại bát tuần, thân hình mảnh khảnh, còn Hoàng Quán Hùng thì đang tuổi tráng niên, là cao thủ giỏi đánh đấm, có lẽ không cần phải tốn sức mới hạ được 1 ông già? Nhưng vân tay và tóc ở đâu ra? Không rõ! Và, tại sao hung thủ phải đâm Hoàng Quán Hùng mà không bắn luôn! Chứng tỏ hung thủ vốn không định giết Hoàng Quán Hùng ngay. Hắn để lại để làm gì? Rất có thể là vì tra hỏi. Đến khi Hoàng Quán Hùng bò lên ôm lấy chân hung thủ thì hung thủ mới nổ súng. Hắn hỏi những gì? Hoàng Quán Hùng đã biết những gì? Người đang bị thôi miên, rất yếu. Nhìn cái bóng đen mà mình cực ghét đang ở chỗ xa kia, Toyokawa Takesi bỗng nảy ra 1 ý nghĩ mà chính anh cũng cảm thấy thật đáng sợ: nếu giết Quan Kiện lúc này thì hắn không có sức mà chống trả. Trong kia tối đen như mực, lại không có ai… Thôi, mình đừng nên tự dối mình, tuy ánh sáng đang rất yếu nhưng mấy đồng nghiệp đang đứng đây vẫn dễ dàng nhận ra mọi hành động của mình.
  2. Ngoại trừ cách thức giết người hết sức kín kẽ. Cách thức giết Quan Kiện an toàn nhất là dùng các thiết bị kia. Trên đầu và người Quan Kiện có ít nhất hơn chục cái điện cực. Các điện cực ấy đương nhiên rất an toàn, nhưng đó là khi thiết bị vận hành an toàn. Chỉ cần hơi có 1 thao tác… Nhất là cái thiết bị truyền dẫn thần kinh hiện đại kia có 2 điện cực đặc biệt, tác dụng của chúng là thu nhận tín hiệu, đồng thời cũng phóng ra điện áp cực thấp để khuếch đại tín hiệu thần kinh truyền ra, nếu khiến cho điện áp ra tăng vọt (cảm ơn Trung Quốc đã dùng điện áp 220V) thì gã Quan Kiện đang vã mồ hôi kia (Quan Kiện luôn mồ hôi đầm đìa toàn thân khi làm thí nghiệm) sẽ bị điện giật, “thiên tài trẻ tuổi” từ trên trời rơi xuống sẽ được về địa ngục. Nghĩ đến đây chính Toyokawa Takesi cũng đầm đìa mồ hôi. Đủ thấy, ai cũng có thể giết người! Anh không thể không mở cửa ngó nhìn 2 bên, chỉ thấy con đường vắng tăng không 1 bóng người. Anh quay lại chỗ cái giá sắt nho nhỏ, chỉ thấy trong cái “bát” sắt bên trên có những đám tàn tro giấy đang bốc khói, rất khó nhận ra. Quan Kiện còn nhớ trong cái ngày Thi Di bị giết anh cũng nhìn thấy trên cái bát này có tàn tro giấy vừa mới đốt. Lúc tỉnh dậy, Quan Kiện không nhìn đồng hồ cũng biết trời sắp sáng. Đã mấy ngày liền vào giờ này anh đều bị tỉnh lại sau 1 giấc mơ giống nhau, nói cách khác, anh bị “chúng” gọi dậy. Nếu bị Âu Dương San vốn hay nói phứa, cho rằng đó là “hồn ma” thì coi như dịp này anh đã bị “vây quanh” rồi. Thực ra, dù bị ma quỷ vây quanh thì cũng chưa phải là tuyệt đường. Điều đáng lo là cái chết sắp xảy ra đến nơi. Lại có 1 phụ nữ khác chết, anh vô cùng lo lắng. Cũng vì ác mộng không ngừng kéo đến, anh càng thấy lo nhiều hơn. Ác mộng và lo âu. Cái triết lý gà đẻ trứng, trứng nở ra gà con rất chuẩn với cái gọi là vòng tuần hoàn ác tính. Hai bạn cùng phòng đêm nay đều ở nhà, đang ngủ, thi nhau ngáy o o. Quan Kiện rời khỏi giường, khoác áo ngồi trước bàn nghĩ ngợi. Người tiếp theo sẽ là ai? Anh lần lượt điểm lại những người phụ nữ quanh anh, ai cũng có khả năng bị hại. Hung thủ sát nhân dù là người hay là ma, cơ hồ không cần đến 1 logic giết chóc nào hết. Cái chết của Phương Bình đấy thôi, ngoại trừ việc Bình ngớ ngẩn “gán tội” cho giáo sư Nhiệm, thì vụ giết chóc ấy thật vô nghĩa. Có đúng là tuyệt đối không có logic không? Hung thủ “người” hoặc “ma” ấy đã ra tay liền 3 vụ hết sức càn dỡ tàn độc mà không để lại dấu vết gì, vậy thì “hắn”
  3. không thể là 1 thằng điên “đầu đất”. “Hắn” đã gọi điện cho Nhiệm Tuyền, đã email thông báo cho mình đến hiện trường, để cả 2 người chạm trán nhau. “Hắn” đã sắp đặt rất tinh vi, đến nỗi cảnh sát Ba Du Sinh cũng phải khâm phục, hung thủ không thể là kẻ làm việc không có logic. Hung thủ đang muốn làm cho mọi chuyện rối tung, cảnh sát phải mở rộng diện tình nghi và nắm được thật nhiều đầu mối ngày càng khó lần. Phân tích, quy nạp sẽ thấy đầu mối, dù mới chỉ là bề ngoài. Quan Kiện lần lượt suy nghĩ lại tất cả. Ba người chết, cả nam lẫn nữ, đều trẻ tuổi, đều bị giết ở tận cùng của hành lang. Ba hiện trường đều nằm trong danh mục “mười nơi có ma ở Giang Kinh” Nơi giết người tới đây, liệu có phải lại là 1 trong 10 nơi có ma không? nếu không phải thế thì không ai có thể dự đoán nổi vụ giết người sẽ xảy ra ở đâu, vì Giang Kinh thì rộng lớn như thế này. Giả sử có thể xác định là “Một trong 10 nơi có ma ở Giang Kinh” thì “một trong” cụ thể sẽ là đâu? Hiện giờ còn 7 nơi vẫn “trong sạch”, sẽ là nơi nào? Chẳng thể mù quáng mà lần mò suốt lượt bảy nơi ấy, nhất là chúng lại nằm rải rác khắp thành phố này. Nghĩ đến đây, Quan Kiện bỗng nảy ra một ý. Nếu hung thủ (dù là người hay ma) hành động dựa vào 1 quy tắc nào đó để chọn 1 địa điểm gây án tiếp theo thì liệu có phải “mười nơi có ma ở Giang Kinh” cũng có 1 quy luật? Quan Kiện bật đèn đầu giường, lấy ra một tấm bản đồ Giang Kinh. Anh dùng bút dạ quang màu đỏ đánh dấu vị trí “mười nơi có ma” Anh thấy khoảng cách giữa các địa điểm này khác nhau, nhưng phần lớn đều tập trung ở khu vực Tây Nam thành phố Giang Kinh.Thoạt nhìn thì không thấy có gì đặc biệt, Anh bèn dựa vào tấm bản đồ, chép lại các vị trí tương đối ấy ra một tờ giấy trắng, và đã nhận ra chỗ kỳ cục trong đó. Năm nơi có ma là Hòa Thanh Trì, nhà thờ, Trung tâm nghiên cứu đông tây, Bệnh viện trực thuộc số 1 và nhà giải phẫu của ĐH Y Giang Kinh tuy khoảng cách xa gần khác nhau nhưng đều nằm trên 1 đường thẳng. Các nơi “có ma” còn lại thì không như thế. Tim Quan Kiện đập nhanh dữ dội, anh lại đối chiếu với bản đồ, đúng thế: năm địa điểm ấy nằm trên 1 đường thẳng, nằm giữa đường thẳng là Trung tâm nghiên cứu! “Bọn chúng” gần như đồng thời lướt qua trước mắt anh, cơn đau đầu ập đến! Đã bắt đầu ư?! Có lẽ lúc này mới đi thì đã muộn, nhưng anh không muốn ngồi nhìn tội ác xảy ra
  4. ngay trước mặt. Cuộc tàn sát mới sẽ xảy ra ở đâu? Anh cầm bút đỏ khoanh 3 địa điểm đã xảy ra án mạng là Hoa Thanh Trì, Bệnh viện trực thuộc số 1 và Trung tâm nghiên cứu Đông Tây. Nếu xếp theo trật tự thời gian đã gây án, thì (tính từ đầu cuối của đường thẳng) lần lượt là nhà giải phẫu, bệnh viện số 1 rồi nhảy lên Hoa Thanh Trì (đầu trên cùng). Theo quy luật này (tiến dần vào giữa đường kẻ thẳng) thì địa điểm gây án tiếp theo sẽ là Nhà Thờ mà phía bắc của nó là Hoa Thanh Trì . Ôi, đúng là ma quỷ? Khoảng 3h rưỡi sáng, nữ tu sĩ họ Sái đã dậy. Dù người tuổi cao thường hay dậy sớm, nhưng cũng chẳng đến nỗi dậy sớm như thế này. Thực ra là bà Sái không ngủ được, chi bằng cứ dậy mà cầu kinh, và suy ngẫm, gạt bớt những ý nghĩ rối bời. Bà chải đầu, mặc áo lễ màu trắng, rồi đi qua cửa phụ bước vào giáo đường. Bên trong vẫn tối om như cũ, mắt bà đã quen với bóng tối, khỏi cần dò dẫm, bà bước thẳng đến bệ thờ. Đến trước pho tượng Đức mẹ bằng sứ cao lớn bên trên, bà quỳ sụp ngay xuống. Bà ra sức khẩn cầu chúa Trời chỉ cho bà con đường sáng. Bà không ngờ đến tuổi cổ lai hi mà mình vẫn phải cầu khẩn 1 cách tuyệt vọng như thế này. Tại sao phải kinh hãi như thế? Bà biết, tất cả chỉ tại cái bí mật viển vông kia, nói đúng hơn, thực ra không đáng coi là bí mật gì cả. Nhưng đã có không ít người phải mất mạng vì nó. Năm xưa đức cha John đã giữ kín như bưng nên mới có thể thoát thân trở về nước Anh. Sau ông John là bà xơ Loan, khi chuẩn bị chuyển các tài liệu cơ bản cho chính quyền mới ở Giang Kinh, thì bỗng bị đột tử, y tế kết luận là bệnh tim bột phát, chết ở tuổi 42. Bà Sái biết rõ bà Loan vốn khỏe mạnh, khả năng duy nhất khiến bà Loan đột tử chỉ là ma quỷ đã chui vào tim đó thôi. Kế tục bà Loan là bà sơ họ Trịnh, là đã tuyệt đối giữ bí mật nên đã được thuận buồm xuôi gió cho đến cái lần trót uống say rồi tiết lộ với 1 người chị em lắm lời. Ngay hôm sau bà Trịnh và bà chị em lắm lời này đã phải vĩnh biệt thế gian. Công an phát hiện ra trong người họ có lượng cồn rất cao, nên kết luận là họ ngộ độc do uống rượu quá nhiều. Nhưng bà Sái biết rõ đó vẫn là do ma quỷ điều khiển bà Trịnh uống say bí tỉ. Bà ấy đúng là có ham rượu thật, nhưng chỉ uống đôi ba chén rất ít đã bắt đầu nói líu cả lưỡi, nôn ọe, lăn ra ngủ chứ không thể ngồi uống tì tì. Sau bà Trịnh, đến lượt bà Cao trông nom nhà thờ này. Được yên ổn vài năm thì đến cuối những năm 60 có một “tổ điều tra” đến ra lệnh cho bà Cao “phải khai báo vấn đề”. Bà Cao đã phải chịu những áp lực ghê gớm đến đâu, bà Sái hiểu cả và rất kính nể
  5. nghị lực của bà ấy. Cuối cùng bà Cao đã không chịu đựng nổi, sắp sửa nói ra. Sáng hôm đó bà Sái dậy rất sớm để cầu nguyện và chuẩn bị giấy bút giúp bà Cao. Nhưng không thấy người đâu, bà Cao đã gục bên bục giảng đạo, kết thúc cuộc đời. Tổ điều tra cho biết, bà Cao sợ bị trị tội đã uống 1 lượng lớn thuốc độc để tự sát. Bà ấy có tội gì? Điều ấy tất nhiên nằm sâu trong lòng bà Cao và vĩnh viễn bị chôn vùi theo bà. Mấy bà chị lần lượt giữ trọng trách cai quản nhà thờ, không có ai được thọ đến lúc chết già. Bà Sái tỉnh táo nhìn ra căn nguyên thật sự chính là ở cái điều bí mật kia. Bà không biết nó là bí mật gì, sau khi bà Cao chết, bà vẫn phụ trách các việc tế lễ ở nhà thờ này, chưa từng có chuyện gì sơ suất. Cách đây chục năm, có vị chuyên gia Nhật là ông Yasuzaki Hiroshi đến đây, tha thiết vật nài hỏi về điều bí mật ấy, nếu bà Sái biết, thì có lẽ bà đã nói ra cũng nên. Ông Yasuzaki bị giết, có thể là vì ông đã đến rất gần với điều bí mật. Quỷ dữ đã không chịu đứng nhìn suông. Chúng đã mượn tay kẻ lưu manh Trương Siêu để giết ông ta. Cho đến nay bà Sái vẫn tin rằng, Trương Siêu chẳng qua chỉ vì tham mấy đồng yên hoặc chiếc đồng hồ vàng kiểu cổ trên người ông Yasuzaki, muốn cướp của mà thôi, chứ không có gan giết người. Ma quỷ đã nhập vào người nên Trương Siêu mới có hành vi bạt tử như thế, cũng giống như ma quỷ đã nhập vào mấy bà xơ tiền nhiệm, rồi dẫn đến những cái chết ly kỳ. Rõ ràng là, muốn yên ổn, thái bình thì chớ có đụng đến cái bí mật ấy! Nhưng đúng vào dịp này bà Sái lại phát hiện ra cái bí mật ấy chính là nơi quỷ dữ ẩn náu. Chắc chắn quỷ dữ là hung thủ đã giết ông Yasuzaki Hiroshi, ông Yamaa Tsuneteru, thậm chí giết cả cô gái Hoàng Thi Di. Bà không có chứng cứ nhưng trực giác mách bảo bà như vậy. Nếu báo với công an, chắc họ không tin có ma quỷ gì hết nhưng ít ra cũng sẽ cảnh giác. Và biết đâu sẽ ngăn chặn án mạng, người khác khỏi phải chết oan. Dù cho cái giá phải trả sẽ là tính mạng của bà.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2