Đề bài: Phân tích bài thơ Mới ra tù, tập leo núi (Tân xuất ngục, học đăng sơn)<br />
Bài làm<br />
Là một con người thì quyền tối thiểu là được sống và được tự do, thế nhưng trong với <br />
một số người thì họ lại bị tước đi quyền tự do một cách vô lý. Đó là Bác Hồ vị cha già đã <br />
dành cả cuộc đời để đấu tranh giành lại độc lập tự do cho dân tộc, Người phải chịu <br />
những ngày tháng bỏ tù khổ sở, chịu đói chịu lạnh đến thấu xương. Thế nhưng càng khó <br />
khăn gian khổ, sự tự do của Bác càng bị vùi dập thì Người lại càng ung dung không chút <br />
nao núng. Thật vậy dù sống trong lao ngục gông kìm Bác vẫn cho ra đời những áng thơ <br />
văn với ý chí, tinh thần bất khuất đến không tưởng. Hơn thế nữa trong Bác vẫn sáng ngời <br />
niềm tin nghị lực sống, lòng yêu thiên nhiên đến vô hạn. Thật vậy, khung cảnh thiên <br />
nhiên tươi đẹp cùng với bao tâm sự của Bác đã được gửi gắm qua tác phẩm "Mới ra tù, <br />
tập leo núi" được viết khi Người mới thoát khỏi mười bốn tháng bị giam tại nhà tù <br />
Tưởng Giới Thạch.<br />
Nhắc đến Bác là nhắc đến một con người vĩ đại tự đặt trên vai mình trọng trách to lớn <br />
của cả dân tộc, nhưng nhắc đến Bác cũng là nhắc đến một nhà thơ lớn với kho tàng thơ <br />
văn đồ sộ ẩn chứa bao tư tưởng nhân văn cùng với tinh thần bất khuất, lòng yêu thiên <br />
nhiên vô hạn. Bị cầm tù hơn một năm trời dài đằng đẵng bởi vậy dù có tinh thần thép đến <br />
đâu đi chăng nữa thì Bác cũng không tránh khỏi đôi lúc thấy cô đơn, đôi khi thèm khát <br />
được trở về quê hương yêu dấu. Thật vậy khi vừa thoát khỏi cảnh gông cùm Bác lại ngay <br />
lập tức đắm chìm vào thiên nhiên, hòa mình vào thưởng thức dư vị đất trời.<br />
"Vân ủng trùng sơn, sơn ủng vân<br />
Giang tâm như kính tịnh vô trần"<br />
Dịch:<br />
"Núi ấp ôm mây, mây ấp núi<br />
Lòng sông gương sáng bụi không mờ"<br />
Từ những sự vật vô tri vô giác không có tâm hồn mà nay dưới đôi mắt của Bác chúng trở <br />
nên tinh tế, sống động và thật có hồn. Cảnh vật vốn chỉ là những thứ diễn ra hằng ngày <br />
dưới mắt chúng ta, trên đỉnh núi cao sẽ có những gợn mây trắng phủ quanh, đó là một sự <br />
thật hiển nhiên. Thế nhưng dưới con mắt của một kẻ si tình, một người hết lòng yêu <br />
thiên nhiên thì cái sự thật tầm thường đó lại trở nên có hồn đến lạ. Mây và núi cũng biết <br />
gắn bó với nhau như những con người vậy, chúng ôm ấp nhau với những cái ôm thật chặt <br />
đầy ấm áp. Tầm nhìn của Bác thay đổi từ cao xa trở về gần và thấp hơn. Trong đôi mắt <br />
Người lúc ấy hiện lên khung cảnh mê hoặc đầy cuốn hút của dòng sông. Có lẽ cảnh vật <br />
đang phô ra vẻ đẹp huyền bí nhất của nó để quyến rũ người chiến sĩ cách mạng vừa <br />
được trả lại tự do ít lâu trước đó. Dòng sông mang một vẻ đẹp dịu dàng trong suốt như <br />
một chiếc gương khổng lồ đang phản chiếu vạn vật xung quanh. Vẻ đẹp của dòng sông <br />
như gột rửa tâm hồn con người, sự thuần khiết ấy như tấm lòng của Bác, một lòng vẫn <br />
luôn hướng về Đảng về dân.<br />
Sau những giây phút đắm chìm trong vẻ đẹp của thiên nhiên thì dường như Bác cũng bị <br />
cảnh vật tác động lại, những tâm sự cùng bao ưu tư của một người lính bấy lâu nay bị <br />
tách khỏi đồng bào, đồng chí dội về từ tiềm thức một cách dữ dội:<br />
"Bồi hồi độc bộ Tây Phong lĩnh<br />
Dao vọng Nam thiên ức cố nhân"<br />
Dịch:<br />
"Bồi hồi dạo trước Tây Phong lĩnh<br />
Trông lại trời Nam, nhớ bạn xưa."<br />
Âm điệu của bài thơ biến đổi trở nên trầm lắng, thiết tha. Sau giây phút say đắm với <br />
thiên nhiên thì nay đứng một mình trước cái thiên nhiên rộng lớn ấy Bác lại thấy cô <br />
quạnh, nhỏ bé hơn bởi nỗi nhớ bạn, nhớ đồng bào đồng chí mà mình đã từng gắn bó. <br />
Cảm xúc của Người giờ đây có vui, có buồn đan xen khó tả, bao thứ xúc cảm ấy khiến <br />
Người thêm bồn chồn bởi nỗi nhớ nhà, niềm khao khát được trở về quê hương yêu dấu <br />
của mình.<br />
Thật vậy, bài thơ khép lại với không khí cổ kính tràn ngập trong vẻ đẹp thiên nhiên nơi <br />
xứ lạ. Đây quả thực là một khúc ca tráng lệ đánh dấu sự kết thúc cho một chặng đường <br />
đầy khó khăn trắc trở và mở đường cho một chặng đường hoạt động cách mạng gian khổ <br />
hơn. Từ đỉnh núi mù mịt khói mây, Người hướng về quê hương yêu dấu nơi những người <br />
bạn, người đồng chí đồng bào đang ngày đêm chuẩn bị cho cuộc cách mạng Tháng Tám <br />
đầy vẻ vang huy hoàng của dân tộc. Chiến thắng đang vẫy gọi và Người sẽ không chùn <br />
bước, đó sẽ là động lực để Bác cùng với nhân dân phá tan xiềng xích nô lệ, khai sinh ra <br />
một nước Việt Nam hoàn toàn dân chủ và đầy tự do, no ấm cho chúng ta sau này.<br />
<br />