Đề bài: Phân tích nhân vật Việt trong tác phẩm Những đứa con trong gia đình của <br />
Nguyễn Thi<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Ngây thơ và trong sáng, hồn nhiên và thanh khiết, cậu bé tên Việt đã bước ra từ Những <br />
đứa con trong gia đình của Nguyễn Thi với những tính cách đẹp đẽ như vậy. Tác phẩm là <br />
một trong những truyện ngắn xuất sắc của nhà văn trong thời kì kháng chiến chống đế <br />
quốc Mĩ ở miền Nam. Cảm hứng sáng tác của Nguyễn Thi trong thời kỳ này thường bắt <br />
nguồn trực tiếp từ hiện thực nóng bỏng, ác liệt ở mặt trận miền Đông – Nam Bộ. Nhân <br />
vật tiêu biểu trong sáng tác của ông là những người nông dân vùng đất này, những con <br />
người bản chất vừa hồn nhiên, bộc trực, trung hậu vừa có lòng căm thù giặc sâu sắc; vô <br />
cùng gan góc, sẵn sàng hi sinh vì quê hương, vì độc lập, tự do của Tổ Quốc. Khám phá <br />
nhân vật Việt, ta sẽ càng thấy rõ văn phong, nghệ thuật và chủ đề trong sáng tác của nhà <br />
văn.<br />
<br />
Việt đã sớm phải rời khỏi vòng tay của mẹ cha do giặc bắt hại, nhưng cậu đã sớm nhận <br />
thức được mối thù nước, thù nhà đang đè nặng trên vai. Việt cùng chị gái hăng hái tham <br />
gia vào cuộc chiến đấu chống lại kẻ thù. Trong một lần bị thương và lạc đồng đội, Việt <br />
nằm lại trong rừng, lúc tỉnh lúc mê. Mỗi lần thiếp đi là một lần ký ức ùa về trong tâm trí <br />
Việt. Mỗi một ký ức lại cho ta thấy một nét đẹp trong tâm hồn trong sáng của Việt.<br />
<br />
Việt là một cậu bé rất hồn nhiên và ngây thơ. Dù trước đó Việt đã trở thành một người <br />
chiến sĩ cách mạng thực sự, tay cầm súng đối đầu với quân thù, cái chết cận kề Việt <br />
cũng chẳng sợ. Nhưng giờ đây trong đêm tối một mình, Việt lại sợ bóng đêm và sợ ma. <br />
Bóng đêm và vắng lặng và lạnh lẽo bao tròn lấy Việt, kéo theo đến cả con ma cụt đầu <br />
vẫn ngồi trên cây xoài mồ côi và thằng chỏng thụt lưỡi hay nhảy nhót trong những đêm <br />
mưa ngoài vàm sông, cái mà Việt vẫn nghe các chị nói hồi ở nhà, Việt nằm thở dốc… <br />
Những hình ảnh chân thật, mộc mạc về người chiến sĩ cách mạng đang bị thương nằm <br />
giữa rừng gợi cho ta nghĩ đến một cậu bé ngây thơ, hồn nhiên đang sợ hãi vì câu chuyện <br />
ma của của các anh chị lớn dọa dẫm. Xen vào nỗi sợ đáng yêu ấy lại có hình ảnh của má. <br />
Việt ước gì bây giờ được gặp lại má. Nếu má còn sống, những vết thương trên người <br />
Việt sẽ có người chăm sóc tỉ mỉ ngày đêm. Má sẽ nằm ngay cạnh bên an ủi vỗ về cho <br />
Việt đỡ đau. Con dù có lớn đến mấy, nhưng trong vòng tay má, con vẫn chỉ là một đứa <br />
con thật bé bỏng và cần được má chở che. Nhưng má đi rồi. Bọn giặc đã giết hại người <br />
mà Việt yêu thương nhất trên đời. Phải, ví như lúc má đang bơi xuồng, má sẽ ghé lại, xoa <br />
đầu Việt, đánh thức Việt dậy, rồi láy xoong cơm đi làm đồng để ở dưới xuồng lên cho <br />
Việt ăn… Những ký ức về má cứ miên man hiện về trong tâm trí Việt. Lúc đau nhất, sợ <br />
hãi nhất là lúc Việt cần có mẹ nhất. Nhưng chiến tranh và tội ác của bọn giặc đã cướp <br />
mất má của Việt. Chúng đã đoạt mất vòng tay yêu dấu mà má vẫn dùng để ôm ấp Việt…<br />
<br />
Càng yêu má, nhớ má bao nhiêu, lòng căm thù giặc trong Việt càng sâu đậm bấy nhiêu. <br />
Cộng thêm sự gan dạ vốn có của Việt, cậu bé ngày nào chuyên nghịch ngợm vui đùa với <br />
chiếc ná thun nay đã trở thành người chiến sĩ thực sự của Cách mạng, của đất nước. <br />
Ngay trong lúc bị thương, bị đau, lại ở một mình giữa rừng thẳm, bao nhiêu nguy hiểm <br />
rập rình, Việt vẫn giữ nguyên ý chí quyết tâm đánh giặc và tinh thần sẵn sàng chiến đấu <br />
cho tới hơi thở cuối cùng. Nghe tiếng súng văng vẳng dội đến ầm ĩ trên ngọn cây, Việt <br />
ngóc dậy. Việt còn phân biệt được đâu là tiếng súng đạn của quân ta, đâu là tiếng bom <br />
tiếng pháo của quân giặc. Việt muốn reo lên. Anh Tánh chắc ở đó, đơn vị mình ở đó. Tình <br />
đồng đội và tinh thần chiến đấu dường như đã làm Việt quên hết mọi nỗi đau đang cắn <br />
xé cơ thể mình từng giây từng phút. Nguyễn Thi cũng không hề viết một từ ngữ nào nói <br />
rằng Việt đang đau. Điều đó càng làm cho người đọc có cảm nhận tốt đẹp về Việt. Cậu <br />
không sợ chết, cũng không sợ đau, chỉ một lòng hướng tới cách mạng. Đến nỗi khi nghe <br />
tiếng súng, Việt cảm thấy thân thiết và vui lạ.Việt vẫn còn đây, nguyên tại vị trí này, đạn <br />
đã lên nòng, ngón cái còn lại vẫn sẵn sàng nổ súng. Việt đã bò đi được một đoạn, cây <br />
súng đẩy đi trước, hai cùi tay lôi người theo. Việt cũng không biết rằng mình đang bò đi <br />
nữa, chính trận đánh đang gọi Việt đến. Ở nơi chiến trường đạn bom ấy, cái chết có thể <br />
đến bất kỳ lúc nào.<br />
<br />
Những viên đạn, những quả pháo, trái bom của giặc có thể găm vào từng người, thậm chí <br />
phá tung từng cơ thể, nhưng với Việt phía đó là sự sống.Tiếng súng đã đem lại sự sống <br />
cho đêm vắng lặng. Ý thức của Việt về chiến tranh rất lạc quan, tiến bộ và luôn sẵn sàng <br />
hi sinh. Hi sinh để đất nước được sống, để thế hệ sau được thái bình. Lý tưởng cao đẹp <br />
của Việt càng khiến người đọc khâm phục và ngưỡng mộ. Việt không sợ bom đạn, <br />
không sợ chết. Đối với Việt, được cầm súng chiến đấu là điều vô cùng ý nghĩa và quan <br />
trọng. Được xả thân vì dân vì nước là niềm vui của Việt. Hơn nữa, việc Việt đang làm <br />
còn vì mục đích trả thù cho ba má, cho gia đình. Việt không muốn bất kỳ gia đình nào <br />
phải chịu nỗi đau mất mát như gia đình mình nữa.<br />
<br />
Việt<br />
<br />
Bởi thế, trong đêm mít tinh để ghi tên thanh niên tòng quân, Việt đã tranh với chị Chiến đi <br />
đánh giặc. Việt dòm chị, mình đứng đâu có thua chị, tuy tóc chị có cao hơn mình một chút <br />
thật. Việt đang tự xem xét tiêu chuẩn của mình để được ghi tên vào sổ lính. Cuối cùng, <br />
chú Năm đã xin cho cả hai được đi. Việt sung sướng lắm. Dù lúc bé Việt ngây thơ, nhưng <br />
không phải vì thế mà Việt không hiểu sự nguy hiểm của chiến tranh như thế nào. Chị <br />
Chiến hăm dọa Việt với kiểu từng dọa ma Việt: Chú Năm nói mầy với tao đi kì này là ra <br />
chân trời mặt biển, xa nhà thì ráng học chúng học bạn, thù cha mẹ chưa trả mà bỏ về là <br />
chú chặt đầu. Việt lăn kềnh ra ván, cười khì khì: Chị có bị chặt đầu thì chặt chwos chừng <br />
nào tôi mới bị. Trước mắt chị Chiến, có thể Việt vẫn còn là một cậu bé ngộ nghĩnh và <br />
nghịch ngợm như trẻ thơ, nhưng Việt lại tỏ ra mình đã lớn, mình đủ sức và dư lòng can <br />
đảm để cầm súng chiến đấu. Vậy là Việt bước vào Cách mạng khi tuổi đời vừa chạm <br />
mười tám. Chẳng có gì có thể ngăn cản được Việt khi trong lòng đang mang nặng cùng <br />
lúc hai mối thù: thù nước và thù nhà. Việt đi theo tiếng gọi của lòng mình và hoạt động <br />
theo sự chỉ dẫn của anh Tánh, của người lãnh đạo trong đơn vị. Đau đớn, nhưng không <br />
một lời kêu than. Duy chỉ có bóng đêm và hình ảnh con ma cụt đầu khiến Việt sợ hãi. Có <br />
lẽ sự ngây thơ và tâm hồn ngây dại còn vương lại chút trong con người Việt. Nhưng điều <br />
đó càng làm cho người chiến sĩ trở nên đáng yêu hơn, dễ mến hớn.<br />
<br />
Và trong sâu thẳm con người Việt là quả tim giàu cảm xúc và tình yêu thương vô cùng. <br />
Tình yêu ấy rất mộc mạc, chân thành và giản dị. Việt yêu má, yêu chú năm, yêu chị Chiến <br />
và thằng em Út. Tình yêu càng lớn, lòng căm thù giặc lại càng mạnh mẽ, quyết liệt. Việt <br />
bằng lòng để chị Chiến thu xếp mọi việc trong nhà. Khi Việt cùng chị khiêng ban thờ má <br />
gửi sang nhà chú Năm, nghe tiếng chân chị, Việt thấy thương chị lạ. Lần đầu tiên Việt <br />
mới thấy lòng mình rõ như thế. Còn mối thù thằng Mĩ thì có thể rờ thấy được, vì nó đang <br />
đè nặng ở trên vai.<br />
<br />
Những ký ức rập rờn hiện về. Nhưng Việt vẫn không quên mình là người chiến sĩ cách <br />
mạng. Tay Việt vẫn luôn cầm chắc cây súng, luôn trong tư thế sẵn sàng bắn trả nếu có <br />
giặc tới bất ngờ. Tánh cùng tiểu đội đi suốt ba ngày mới tìm được Việt trong một lùm cây <br />
rậm và suýt nữa thì bị ăn đạn của “cậu Tư”, bởi dù đã kiệt sức không bò đi được nữa <br />
nhưng một ngón tay Việt vẫn đang đặt ở cò súng, đạn đã lên nòng và anh tưởng là quân <br />
địch tới. Nếu Tánh không lên tiếng ngay, có lẽ Việt đã nổ súng… Tình yêu đất nước <br />
dường như mang lại sự sống cho người sắp chết, Việt bị thương nặng, ba ngày ba đêm ở <br />
trong rừng sương gió lạnh lẽo một mình, lại không có cái ăn cái uống, vậy mà vẫn còn <br />
sức để cầm súng và tinh thần vẫn đủ tỉnh táo để sẵn sàng nổ súng. Có thể thấy lòng <br />
quyết tâm và tình yêu đất nước trong con người Việt mạnh mẽ đến nhường nào. Việt <br />
nhớ chị Chiến, muốn viết thư cho chị nhưng không biết viết thế nào. Chị sẽ vui lắm nếu <br />
biết thằng em ngây thơ của mình ngày nào nay đã lập được chiến công lớn để trả thù cho <br />
cha mẹ, cho đất nước. Nhưng Việt cũng không muốn kể chiến công của mình vì tự thấy <br />
chưa thấm gì với thành tích của đơn vị và những ước mong của má. Việt còn muốn cống <br />
hiến nhiều hơn nữa, muốn giết hết tất cả bọn giặc tàn ác bất nhân, để mẹ ở nơi xa ấy <br />
được mỉm cười mãn nguyện, để thằng em Út không phải tiếp tục cầm súng chiến đấu <br />
nữa.<br />
<br />
Khi những giấc mơ của Việt khép lại là lúc cậu mở ra trong lòng người đọc một cái nhìn <br />
mới về cậu bé ngây thơ, hồn nhiên trong sáng khi sợ sệt những câu chuyện dọa ma của <br />
chị. Tâm hồn Việt đã hòa quyện với hồn thiêng của đất nước. Những câu chuyện thú vị <br />
trong ký ức của Việt được tác giả kể lại bằng ngôn ngữ phong phú, mang đậm chất Nam <br />
Bộ. Tác phẩm đã mang đến cho người đọc một cảm nhận mới về con người Nam Bộ dễ <br />
thương nhưng vẫn luôn rắn giỏi, can đảm trong chiến tranh. Họ luôn sẵn sàng chiến đấu <br />
tới hơi thở cuối cùng vì đất nước. Ở đó, Việt là một tấm gương cụ thể cho thế hệ sau <br />
noi theo.<br />