Đề bài: Phân tích tính cách cô Hiền trong truyện ngắn Một người Hà Nội của nhà <br />
văn Nguyễn Khải<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Nguyễn Khải được coi là cây bút khá nổi tiếng của văn xuôi nước ta từ sau cách mạng <br />
tháng Tám. Những sáng tác văn chương của Nguyễn Khải phản ánh sinh động và khát <br />
chân thật quá trình vận động của cả nền văn học từ thời chiến tranh sang thời hòa hình. <br />
Trong những sáng tác trước năm 1977, Nguyễn Khải chủ yếu quan tâm đến các vấn đề <br />
mang tính thời sự chính trị. Và những sáng tác của ông từ năm 1978 về sau ông lại quan <br />
tâm nhiều hơn về cuộc sống đời thường. Ông đi sâu phản ánh và phân tích những diễn <br />
biến tâm lí khá phức tạp nhưng rất hợp lý của con người trong thời đại sau chiến tranh. <br />
Một người Hà Nội rút từ tập truyện Hà Nội trong mắt tôi là một tác phẩm tiêu biểu cho <br />
ngòi bút Nguyễn Khải ở giai đoạn sáng tác thứ hai. Trong truyện Một người Hà Nội <br />
Nguyễn Khải đã xây dựng khá thành công hình tượng nhân vật bà Hiền – một nhân vật <br />
khá tiêu biểu cho người Hà Nội.<br />
<br />
Một người Hà Nội nói riêng và cả tập truyện Hà Nội trong mắt tôi nói chung là chứa <br />
đựng một tình yêu sâu nặng với Hà Nội với những hiểu biết sâu sắc và tinh tế của <br />
Nguyễn Khải về nét đẹp của cảnh vật và con người Hà Nội.<br />
<br />
Cô Hiền xuất thân từ một gia đình giàu có, lương thiện, có học thức, yêu thích thơ văn. <br />
Cô Hiền đẹp, thông minh, được bố mẹ cho phép mở phòng tiếp khách văn chương, vẻ <br />
đẹp của cô Hiền là một vẻ đẹp khá toàn diện được tác giả thể hiện qua nhiều góc độ <br />
khác nhau, từ cách chọn người bạn trăm năm đến việc thu xếp việc nhà, sinh con và răn <br />
dạy con cái.<br />
<br />
Về hôn nhân, cô Hiền đã vượt qua thói thường tình của con người, cô không ham danh, <br />
hám lợi, không cơ hội, không tính toán. Cô có một quan điểm rất nghiêm túc đúng đắn về <br />
hôn nhân. Là một phụ nữ có nhan sắc, yêu văn chương, thời còn con gái tiếp xúc nhiều <br />
với những văn nhân nghệ sĩ, nhưng cô lại không sống theo lối sống lãng mạn, viển vông. <br />
Cô cũng chả hứa hẹn gì với đám nghệ sĩ, văn nhân, đùa vui một thời son trẻ thế là đủ. Cô <br />
chọn người bạn đời của cô cũng không phải là một ông quan nào mà là một ông giáo cấp <br />
tiểu học, hiền lành, chăm chỉ, khiến cả Hà Nội phải kinh ngạc. Cô Hiền luôn đặt trách <br />
nhiệm làm vợ, làm mẹ lên trên mọi thú vui khác. Cô coi việc phụng dưỡng chồng, chăm <br />
sóc cho chồng con là một niềm vui, là niềm hạnh phúc của cô. Trong việc quản lý gia <br />
đình cô Hiền luôn là người chủ động, tự tin và xác định rõ vai trò quan trọng của người vợ <br />
trong gia đình. Theo cô “Người đàn bà không làm nội tướng thì cái gia đình ấy cũng chả ra <br />
sao”. Vì vậy mà cô Hiền đã phê phán cái thói “bắt nạt vợ” quá đáng của người cháu. Cô là <br />
một người sớm có nhận thức về “bình đẳng nam nữ”.<br />
<br />
Về việc dạy con, cô Hiền dạy con khi chúng còn nhỏ và dạy từ những chuyện sinh hoạt <br />
hàng ngày trong gia đình như cách ngồi ăn, cách cầm bát, cầm đũa, múc canh … vì cô cho <br />
đó là một hình thức văn hóa: văn hóa ẩm thực, văn hóa sống … và hơn nữa, đó là văn hóa <br />
của người Hà Nội. Theo cô, người Hà Nội phải sống cho thật chuẩn mực: “Chúng mày là <br />
người Hà Nội thì cách đi đứng nói năng phải có chuẩn, không được sống tùy tiện, buông <br />
tuồng”.<br />
<br />
Về việc sinh con, cô Hiền cũng có quan điểm rất tiến bộ so với những người đương thời. <br />
Cái thời mà người ta thích đẻ nhiều để sau này có “con đàn, cháu đống” cho vui cửa, vui <br />
nhà và họ coi đó là niềm hạnh phúc. Họ thích đẻ nhiều mà ít quan tâm đến việc nuôi nấng <br />
và giáo dục con cái đến nơi đến chôn vì họ cứ theo cái quan niệm cũ: “Trời sinh voi, trời <br />
sinh cỏ”. Cũng ở vào cái thời đại đó nhưng cô Hiền lại có một nhận thức đúng đắn, tiến <br />
bộ. Cô không tin vào việc “Trời sinh voi, trời sinh cỏ”, và cô có một quyết định khá dứt <br />
khoát: chấm dứt việc sinh đẻ vào năm bốn mươi tuổi, để có điều kiện nuôi dạy con cái <br />
một cách chu đáo để chúng có thể “sống tự lập”, không bị lệ thuộc, sống có nhân, cách. <br />
Tình yêu thương con của cô Hiền là một thứ tình cảm sáng suốt của một người mẹ có <br />
nhân cách, giàu lòng tự trọng, có suy nghĩ sâu sắc, đúng đắn, có tầm nhìn sâu rộng.<br />
<br />
Một nét đẹp ở cô Hiền mà khiến chúng ta phải khâm phục và trân trọng đó là “lòng tự <br />
trọng“ rất cao cả của cô. Lòng tự trọng không cho phép con người ta sống ích kỉ và hèn <br />
nhát. Chính vì có lòng tự trọng cao nên cô Hiền bằng lòng cho đứa con trai lớn của mình là <br />
Dũng đi chiến đấu mặc dầu lòng cô đau đớn lắm vì cô “không muốn nó sống bám vào sự <br />
hy sinh của bạn bè”. Tiếp đến, cô Hiền cho đứa em Dũng tiếp bước anh mình “bảo nó tìm <br />
đường sống để các bạn nó phải chết, cũng là một cách giết chết nó”. Lòng tự trọng ấy <br />
cũng chính là lòng yêu nước, ý thức cộng đồng thâm trầm, sâu sắc mà không cần ồn ào <br />
của cô Hiền.<br />
<br />
Cô Hiền là một người sống chuẩn mực có bản lĩnh, tự tin ở chính mình. Cô Hiền có cách <br />
sống và vẻ bề ngoài có vẻ tư sản nhưng không hề bị đi học tập cải tạo vì cô chẳng hề <br />
bóc lột ai, cô chỉ sống bằng cái nghề làm hoa giấy. Cô Hiền là một con người mang đậm <br />
chất Hà Nội. Chất Hà Nội của cô Hiền được thể hiện qua cách sống lịch lãm, sang trọng <br />
của cô. Điều này được thể hiện rất rõ ngay trong phòng khách của cô. Phòng khách của cô <br />
như lưu giữ cái hồn Hà Nội: cổ kính, quý phái và tinh tế mà “suốt mấy chục năm không <br />
hề thay đổi”. Chất Hà Nội của cô Hiền được thể hiện qua thái độ ung dung, tự tại trước <br />
những biến động của thời cuộc: cô không hề lo sợ trước sự thắng lợi của cách mạng và <br />
cũng không tỏ ra mừng vui quá mức. Câu trả lời của cô trước câu hỏi hơi nghiệt của đứa <br />
cháu:<br />
<br />
– “Tại sao cô không phải học tập cải tạo. Cô giấu cũng tài nhỉ ?”<br />
<br />
– “Tao có bộ mặt rất tư sản, một cách sống rất tư sản, nhưng lại không bóc lột ai cả <br />
thì làm sao thành tư sản được. ”<br />
<br />
Hoặc:<br />
<br />
– “Nước độc lập vui quá cô nhỉ”<br />
<br />
– “Vui hơi nhiều, nói cũng hơi nhiều, phải nghĩ đến làm ăn chứ?” đã thể hiện khá rõ <br />
chất ung dung tự tại của cô Hiền.<br />
<br />
Hơn thế nữa, chất Hà Nội ở cô Hiền còn được thể hiện qua sự khôn ngoan, sâu sắc của <br />
trí tuệ như việc cô nói về lẽ tuần hoàn: “Thiên địa tuần hoàn, cái vào ra của tạo vật không <br />
thể lường trước được”, hoặc việc cô bộc lộ niềm tin vào tương lai vào cái đẹp của Hà <br />
Nội vẫn tồn tại vĩnh viễn, dẫu mỗi thời điểm cái đẹp có khác nhau: “Mỗi thế hệ điều có <br />
thời vàng son của họ. Hà Nội thì không thế. Thời nào nó cũng đẹp, một vẻ đẹp riêng cho <br />
một lứa tuổi”.<br />
<br />
Nhìn chung lại, ta thấy cô Hiền là một người phụ nữ không những có nhan sắc mà còn có <br />
một vẻ đẹp tâm hồn rất lớn. Cô Hiền là một người phụ nữ mẫu mực rất yêu chồng và <br />
thương con, có lòng tự trọng cao, có nhiều quan điểm rất tiến bộ như trong việc sinh con, <br />
giáo dục con, sống chuẩn mực, lịch lãm, điềm đạm, luôn giữ phong cách của một người <br />
Hà Nội và rất yêu Hà Nội, tin tưởng vẻ đẹp của Hà Nội không bao giờ mất đi. Hay nói <br />
một cách khác cô Hiền là một người tiêu biểu cho vẻ đẹp của người Hà Nội.<br />