Chương 20<br />
Báo THE TIMES<br />
Ngày 16 tháng Mười, 1964<br />
KHRUSHCHEV TỪ CHỨC VÌ TUỔI CAO VÀ SỨC KHOẺ YẾU<br />
BREZHNEV VÀ KOSYGIN NẮM QUYỀN Ở LIÊN XÔ<br />
Keith Townsend tháo dây an toàn ít phút sau khi máy bay đạt đủ độ cao, mở khóa cặp<br />
và lấy ra một tập giấy. Anh liếc sang Kate đang mê mải xem cuốn tiểu thuyết mới nhất của<br />
Patrick White.<br />
Anh bắt đầu kiểm tra hồ sơ của Tổ hợp West Riding. Liệu đây có phải là cơ hội tốt nhất<br />
để có một chỗ đặt chân vững chắc ở nước Anh không? Sau tất cả, khoản lợi tức đầu tiên<br />
của anh ở Sydney là một nhóm những tờ báo nhỏ giờ đây đã cho anh đủ khả năng mua tờ<br />
Sydney Chronicle. Anh tin rằng một khi đã kiểm soát được một nhóm báo chí địa phương<br />
ở Anh, anh sẽ thuận lợi hơn trong việc cố gắng có được một tờ báo tầm cỡ quốc gia.<br />
“Harry Schuttleworth”, anh đọc, “là người đã tài trợ cho tổ hợp hồi đầu thế kỷ. Lần đầu<br />
tiên, ông đã xuất bản tờ báo buổi chiều ở Huddersfield, như một ấn phẩm phụ thêm cho<br />
nhà máy dệt đang phát đạt của ông”. Townsend nhận ra mô hình một tờ báo địa phương<br />
được kiểm soát bởi một ông chủ lớn nhất vùng – rằng ông ta đã kết thúc bằng một khách<br />
sạn và hai mỏ than như thế nào. Mỗi khi Shuttleworth mở nhà máy ở một thành phố mới,<br />
ngay năm sau sẽ có một tờ báo sánh đôi với nó. Cho đến khi về hưu, ông đã có bốn nhà<br />
máy và bốn tờ báo ở West Riding.<br />
“Người con trai cả của Shuttleworth, Frank, nắm quyền kiểm soát sau khi trở về từ cuộc<br />
Chiến tranh Thế giới Thứ nhất, và mặc dù mối quan tâm cơ bản của ông vẫn là ngành dệt,<br />
ông…”<br />
“Ngài muốn uống chút gì không ạ?”<br />
Townsend gật đầu. “Cho tôi một whisky và chút nước”<br />
“… cũng sáng lập thêm những tờ báo cạnh ba nhà máy được xây dựng ở Doncastle,<br />
Bradford và Leeds. Tại nhiều thời điểm chúng đã lôi cuốn nhiều sự tiếp xúc thân mật từ<br />
Beaverbrook, Northcliffe và Rothermere. Frank hình như đã đem đến cho ba tờ báo này<br />
câu tiêu ngữ” Sự ngớ ngẩn dành cho kẻ ngu ngốc.”<br />
Nhưng dường như thế hệ Shuttleworth thứ ba không có được lòng nhiệt tình này. Một tổ<br />
hợp nhập khẩu hàng dệt rẻ tiền từ Ấn Độ và chỉ có một người con trai luôn muốn trở thành<br />
nhà thực vật học, có nghĩa là mặc dù Frank qua đời để lại tám nhà máy, bảy nhật báo, năm<br />
tuần báo và một tạp chí cấp tỉnh, lợi nhuận của công ty đã bắt đầu giảm xuống trong khi<br />
mộ ông<br />
Còn chưa xanh cỏ. Các nhà máy đã tan biến vào cuối những năm 1940 và kể từ đó tổ<br />
hợp báo chí rõ ràng đã suy sụp. Giờ đây dường như nó chỉ còn tồn tại nhờ những độc giả<br />
trung thành, song những số liệu mới đây cho thấy thậm chí điều này cũng không giúp<br />
chúng kéo dài được lâu hơn nữa.<br />
Townsend nhìn lên khi chiếc khay có trải khăn nhỏ bằng vải lanh được chuyển đến tay<br />
anh. Khi cô tiếp viên làm vậy với Kate, nàng đặt cuốn “Người đánh xe trong chiếc xe<br />
ngựa” xuống, song vẫn im lặng, không muốn phá vỡ sự tập trung của ông chủ.<br />
<br />
“Tôi muốn cô đọc cái này”, anh nói, đưa cho nàng những trang đầu của bản báo cáo.<br />
“Sau đó cô sẽ hiểu tại sao tôi phải đi Anh lần này”.<br />
Townsend mở tập hồ sơ thứ hai do Henry Wolstenholme, bạn học của anh ở Oxford và<br />
hiện là luật sư ở Leeds chuẩn bị. Anh chỉ còn nhớ rất ít về Wolstenholme, ngoại trừ việc<br />
sau một vài chén là anh ta trở nên cực kỳ ba hoa. Anh ta không phải là người đầu tiên<br />
Townsend chọn để làm ăn, nhưng do công ty của anh ta đã đại diện cho Tổ hợp West<br />
Riding từ khi nó được thành lập, nên anh chẳng có cách lựa chọn nào khác. Chính<br />
Wolstenholme là người đầu tiên đã cảnh báo cho anh về khả năng của tổ hợp: rằng mặc dù<br />
WRG không được đưa ra thị trường – chắc chắn là vị chủ tịch hiện thời sẽ từ chối việc anh<br />
tiếp xúc với nó – John Shuttleworth vẫn đang xem xét việc bán tổ hợp này, bởi anh ta đang<br />
muốn có một khoản tiền để đi khỏi Yorkshire càng xa càng tốt. Townsend mỉm cười khi<br />
một tô xúp rùa được đặt xuống trước anh. Như một người chủ của tờ Hobart Mail, anh đã<br />
trở thành ứng cử viên hàng đầu thế giới.<br />
Khi Townsend đã viết thư về mối quan tâm trước mắt, Wolstenholme cho rằng họ cần<br />
gặp nhau để thảo luận. Điều kiện đầu tiên của Townsend là anh cần được nhìn thấy những<br />
nhà in của tổ hợp, câu trả lời được đưa ra ngay lập tức là “Không hy vọng”. Shuttleworth<br />
không muốn được nêu ra trên báo cho đến khi việc thương lượng hoàn tất. Townsend công<br />
nhận rằng không có cuộc thương lượng nào thông qua bữa tiệc lần thứ ba là dễ dàng,<br />
nhưng anh phải dựa vào Wolstenholme để trả lời, thậm chí còn nhiều câu hỏi hơn thường<br />
lệ.<br />
Một tay cầm dĩa, một tay giở tài liệu, anh tiếp tục lướt qua những số liệu mà Clive<br />
Jervis đã chuẩn bị. Clive ước tính giá trị của công ty vào khoảng một trăm đến một trăm<br />
năm mươi nghìn bảng, nhưng nhấn mạnh là chẳng có gì ngoài một bảng quyết toán.<br />
“Cái này thú vị hơn là” Người đánh xe trong chiếc xe ngựa “, Kate nói sau khi đặt<br />
xuống tập tài liệu đầu tiên.” Nhưng tôi sẽ đóng vai trò gì trong vụ này?”<br />
“Điều đó sẽ phụ thuộc vào hồi kết”, Keith trả lời. “Nếu thắng vụ này, tôi cần những bài<br />
viết trên tất cả các tờ báo của tôi ở Úc, và tôi muốn một phần bánh riêng – nhỏ hơn một<br />
chút – đối với Reuters và Press Asociation. Điều quan trọng là để báo cho các nhà xuất<br />
bản trên khắp thế giới, rằng trên thực tế tôi là một địch thủ đáng gờm ở ngoài biên giới<br />
Úc”<br />
“Ông hiểu Wolstenholme đến mức nào?”, Kate hỏi, “tôi có cảm giác ông dựa rất nhiều<br />
vào cách nhìn nhận của ông ta”.<br />
“Không rõ lắm”. Keith thừa nhận. “Hắn là bạn thân của tôi từ nhiều năm trước ở<br />
Worcester, và được xem là người nhiệt tình”.<br />
“Nhiệt tình?” Kate nhắc lại, nhìn anh khó hiểu.<br />
“Trong ngày lễ Thánh Misen hắn dành phần lớn thời gian cho đội bóng bầu dục, và hai<br />
lần khác thì đứng ở bờ sông cổ vũ đội thuyền của trường. Tôi nghĩ hắn chọn việc huấn<br />
luyện họ vì hắn có một giọng nói có thể khiến cho cả bờ bên kia của sông Thames cũng<br />
nghe thấy, và khoái uống một lít bia với toàn đội, ngay cả khi họ bị chìm. Nhưng đó là 10<br />
năm trước; tất cả những gì tôi biết là hắn đã an cư và trở thành một luật sư nghiêm khắc ở<br />
Yorkshire, với một người vợ và vài đứa con”<br />
<br />
“Ông đã ước lượng giá trị thực tế của West Riding Group chưa?”<br />
“Chưa, nhưng tôi có thể thường xuyên có người giúp đỡ để xem được sáu nhà in, và<br />
cùng lúc thử đánh giá chất lượng của các tổng biên tập và các nhà báo. Nhưng ở nước Anh<br />
vấn đề lớn nhất luôn luôn là công đoàn. Nếu tổ hợp này bị kiểm soát bởi một thỏa thuận<br />
nội bộ, thì tôi không quan tâm, vì dù rằng nó có tốt đi nữa, công đoàn cũng có thể làm cho<br />
tôi phá sản trong vòng vài tháng”.<br />
“Thế còn nếu nó không như vậy?” Kate hỏi<br />
“Thì tôi sẽ sẵn sàng trả một trăm, thậm chí một trăm hai mươi nghìn bảng. Nhưng tôi sẽ<br />
không để lộ sự tính toán chừng nào tôi còn chưa biết họ nghĩ gì”.<br />
“Họ sẽ nhờ đến toà án”. Kate nói.<br />
“Đó cũng là nơi tôi muốn bắt đầu”. Keith nói. “Nhưng người chủ bút tờ Chronicle<br />
không nghĩ các nỗ lực của tôi là phần thưởng thắng lợi, không giống như cô, và phần lớn<br />
các bài báo của tôi đã chấm dứt trước khi anh ta viết xong đoạn văn đầu tiên”.<br />
“Có lẽ anh ta chỉ muốn chứng minh là mình không sợ cha ông”.<br />
Keith liếc nhìn nàng và nhận ra là nàng đang lo không biết mình có lỡ lời không. “Có<br />
lẽ”, anh trả lời. “Song điều đó chỉ có trước khi tôi nắm được tờ Chronicle và có thể sa thải<br />
anh ta”<br />
Kate vẫn im lặng khi cô tiếp viên dọn khay của họ đi. “Trong cabin hơi tối”, cô ta nói,<br />
“nhưng ông có thể bật ngọn đèn trên đầu nếu muốn đọc tiếp”.<br />
Keith gật đầu và bật đèn. Kate duỗi dài người thư giãn, đắp một chiếc áo khoác lên<br />
người và nhắm mắt lại. Keith nhìn nàng một lát trước khi mở tập tài liệu thứ tư. Anh đã<br />
đọc suốt đêm hôm đó.<br />
Khi đại tá Tulpanov gọi điện đề nghị anh gặp một cộng sự của anh ta là Yuri Valchek để<br />
thảo luận một vấn đề mà cả hai đều quan tâm, Armstrong bèn đề nghị dùng bữa trưa ở<br />
Savoy khi Valchek đến London.<br />
Trong mười năm qua, Armstrong thường xuyên đến Moscow. Trong việc trao đổi độc<br />
quyền xuất bản ở nước ngoài những tác phẩm của các nhà khoa học Xô viết, anh thực hiện<br />
rất ít nghĩa vụ đối với Tupalnov, người vẫn tin rằng anh không hề làm điều gì có hại cho tổ<br />
quốc của ông ta. Sự lừa gạt này được giúp đỡ bởi Forsdyke, người luôn được biết khi nào<br />
anh thực hiện một chuyến đi như vậy, và thỉnh thoảng là bởi những bức thư được viết<br />
nhân danh anh, thường quay trở về với những câu trả lời không thể hiểu được. Armstrong<br />
tin rằng cả hai mặt này giúp cho anh trở thành người của họ, và ngờ rằng Valchek không<br />
phải đơn thuần là người đưa tin vặt, mà được gửi đến để xem anh có thể thúc đẩy công<br />
việc đến đâu. Bằng cách chọn Savoy Grill, Armstrong hy vọng chứng minh cho Forsdyke<br />
biết rằng anh không che giấu điều gì cả.<br />
Armstrong tới Savoy sớm vài phút, và được dẫn vào chiếc bàn quen thuộc ở trong góc.<br />
Thay vì whisky pha soda như ưa thích anh gọi vodka, một dấu hiệu thỏa thuận là sẽ không<br />
được nói tiếng Anh. Anh nhìn ra cửa, và băn khoăn không biết liệu có nhận ra Valchek khi<br />
anh ta buớc vào hay không. Mười năm trước thì điều ấy thật dễ dàng, nhưng anh đã cảnh<br />
báo nhiều đồng nghiệp phía Nga rằng họ sẽ không làm được việc với chiếc áo nịt ngực rẻ<br />
<br />
tiền và chiếc nơ dây nước sốt. Kể từ đó nhiều vị khách thường xuyên đến London và New<br />
York đã học được cách nghỉ ở Savile Row và Fifth Avenue trong chuyến thăm – mặc dù<br />
Armstrong ngờ rằng một sự thay đổi nhanh chóng sẽ được thực hiện trên chiếc máy bay<br />
Aeroflot khi họ bay trở về Moscow.<br />
Có hai người đi vào Grill, họ nói chuyện với nhau rất say sưa. Armstrong có thể nhận ra<br />
một người, nhưng không thể nhớ được tên anh ta. Theo sau họ là một phụ nữ trẻ tuyệt đẹp<br />
cùng hai người đàn ông khác đi kèm hai bên. Phụ nữ ăn trưa ở Grill là một sự lạ, và anh<br />
nhìn theo cô khi họ được dẫn tới góc ngồi kế bên.<br />
Người hầu bàn cắt ngang ý nghĩ của anh. “Khách của ngài đã tới”.<br />
Armstrong bắt tay người khách rồi gọi hai ly vodka.<br />
“Chuyến bay của ông thế nào?” Anh hỏi bằng tiếng Nga.<br />
“Không tốt lắm” Valchek trả lời. “Không giống ông, tôi chẳng có sự lựa chọn nào khác<br />
ngoài Aeroflot. Nếu có bao giờ ông phải bay bằng hãng này, ông hãy uống thuốc ngủ, và<br />
đừng nghĩ đến chuyện ăn uống.”<br />
Armstrong bật cười. “Còn đại tá Tulpanov thế nào”.<br />
“Tướng Tulpanov gần như là nhân vật thứ hai của KGB, và ông muốn anh cho thiếu<br />
tướng Forsdyke biết ông vẫn cao hơn hắn ta”.<br />
“Đó sẽ là một điều thú vị”. Armstrong nói. “Còn sự thay đổi nào trong các quan chức<br />
cao cấp mà tôi nên biết nữa không?”<br />
“Không phải bây giờ”, anh ta ngừng lời. “Mặc dù tôi ngờ là Khrushchev sẽ không ngồi<br />
trên chiếc ghế đó được lâu hơn”.<br />
“Và sau đó có lẽ ông cũng phải rời bỏ chiếc ghế của mình”. Armstrong nói.<br />
“Nhưng điều đó không xảy ra chừng nào Tulpanov còn là sếp của tôi”.<br />
“Thế ai sẽ là người kế nhiệm Khrushchev?” Armstrong hỏi.<br />
“Tôi đặt cuộc vào Brezhnev,”, người khách nói. “Nhưng vì Tulpanov có hồ sơ về tất cả<br />
ứng cử viên có khả năng, nên sẽ chẳng có ai dám thử thay thế ông.”<br />
Armstrong mỉm cười nghĩ rằng Tulpanov đã không bỏ quên mối quan hệ với anh.<br />
Người hầu bàn đặt một ly vodka khác xuống trước mặt người khách. “Tướng Tulpanov<br />
rất đề cao ông”. Valchek nói khi hầu bàn đã đi khỏi, “và không nghi ngờ gì nữa, ảnh<br />
hưởng của ông thậm chí còn tăng lên khi ông ấy được bổ nhiệm chính thức”. Valchek<br />
ngừng lời trong khi anh kiểm tra thực đơn trước khi đưa những yêu cầu bằng tiếng Anh<br />
cho người phục vụ đứng gần đó. “Hãy cho tôi biết”, anh ta tiếp tục khi người phục vụ đã<br />
đi khỏi, “tại sao tướng Tulpanov thường gọi anh là Lubji?”<br />
“Đó cũng là một cái tên như tất cả những tên khác”. Armstrong nói.<br />
“Nhưng anh đâu phải là người Nga”.<br />
“Đúng là không phải”. Armtrong xác nhận.<br />
“Và cũng không phải là người Anh?”<br />
<br />
“Tôi còn Anh hơn cả người Anh”, câu trả lời của Amstrong dường như muốn vị khách<br />
im lặng. Một dĩa cá hồi bốc khói được đặt trước mặt anh ta.<br />
Valchek đã ăn xong món thứ nhất và bắt đầu cắt miếng thịt hầm nhừ trước khi tiết lộ<br />
mục đích thật sự chuyến viếng thăm của mình:<br />
“Viện Nghiên cứu Khoa học Quốc gia muốn xuất bản một cuốn sách kỷ niệm các thành<br />
tựu của họ trong cuộc chinh phục vũ trụ”, anh ta nói, sau khi chọn tương mù tạc Dijon.<br />
“Ngài chủ tịch cảm thấy rằng Tổng thống Kennedy đã đặt quá nhiều niềm tin vào chương<br />
trình của NASA, trong khi, như mọi người đều biết, Liên Xô mới là nước đầu tiên đưa<br />
được người lên vũ trụ. Chúng tôi đã chuẩn bị tài liệu chi tiết về những thành tựu của các<br />
chương trình của chúng tôi, dựa trên nền móng của Học viện Hàng không Vũ trụ. Tôi có<br />
một bản thảo 200 000 từ do các nhà khoa học hàng đầu trong lĩnh vực này biên soạn, với<br />
hơn một trăm bức ảnh mới lấy tháng trước, các biểu đồ chi tiết và đặc điểm kỹ thuật của<br />
Luna IV và V…”<br />
Armtrong gắng không cắt ngang lời Valchek. Anh ta phải hiểu rằng một cuốn sách như<br />
vậy sẽ vượt quá giới hạn, ngay cả truớc khi nó được xuất bản. Rõ ràng là còn có một lý do<br />
khác khiến anh ta phải vượt qua từng ấy quãng đường từ Moscow đến ăn trưa với anh.<br />
Song người khách của anh vẫn cứ nói chuyện lan man, thêm ngày càng nhiều những chi<br />
tiết phi lý. Cuối cùng anh ta đề nghị Armstrong cho biết ý kiến về dự án này.<br />
“Tướng Tulpanov muốn in bao nhiêu bản?”<br />
“Một triệu cuốn sách bìa cứng, được phát hành qua các kênh thông thường”.<br />
Armstrong tự hỏi một cuốn sách như vậy liệu có thu hút được số độc giả trên toàn thế<br />
giới bằng một phần nhỏ con số vừa nêu hay không. “Nhưng chỉ riêng chi phí in…”, anh<br />
bắt đầu.<br />
“Chúng tôi rất hiểu những nguy cơ ông sẽ gặp với một ấn phẩm như vậy. Vì vậy chúng<br />
tôi sẽ đặt trước một khoản tiền là năm triệu đô la, chỉ phát hành trong những nước mà<br />
cuốn sách này sẽ được dịch, để xuất bản và bán. Đương nhiên sẽ có một khoản tiền hoa<br />
hồng cho đại lý là mười phần trăm. Tôi cần nói thêm là tướng Tulpanov sẽ không ngạc<br />
nhiên lắm nếu nó không có trong danh mục những cuốn sách ăn khách nhất. Chừng nào<br />
anh có thể thể hiện trong báo cáo thường niên của mình rằng một triệu bản đã được in ra,<br />
là ông ấy hài lòng. Việc phân chia lợi nhuận mới là vấn đề”. Valchek nói thêm khi nhấp<br />
một ngụm vodka.<br />
“Việc này chỉ xảy ra một lần?” Armstrong hỏi.<br />
“Nếu ông thực hiện thành công…” Valchek ngừng lời để chọn một từ thích hợp, “dự án<br />
này, chúng tôi muốn xuất bản chừng ấy cuốn sách bìa mềm vào năm sau, tất nhiên chúng<br />
tôi biết rằng cần có thêm năm triệu đô la nữa. Sau đó sẽ phải tái bản, soát lại các bản<br />
dịch.”<br />
“Điều này hẳn đảm bảo cho hoạt động của các ông được liên tục ở tất cả các nước có sự<br />
hiện diện của KGB” Armstrong nói.<br />
“Và là người đại diện của chúng tôi,” Valchek nói, bỏ qua lời châm chọc, “ông sẽ nhận<br />
được 10% trong bất kỳ khoản đặt cọc nào. Sau hết, chẳng có lý do gì để ông bị đối xử<br />
khác với các đại lý bình thường. Và tôi tin chắc rằng các nhà khoa học của chúng tôi sẽ<br />
<br />