CHƯƠNG XIII:<br />
NHỮNG ĐIỀU CẦN BIẾT Ở NƠI<br />
LÀM VIỆC CỦA VIÊN CHỨC<br />
<br />
ăn Tử nói: “Cái đạo của người thường là lòng muốn nhỏ, chí<br />
muốn lớn, trí tuệ muốn đầy đủ, hành động muốn qui củ, khả<br />
năng muốn nhiều, việc làm muốn ít”. Cái người gọi là “tâm<br />
tiểu” (cẩn thận) là lo khi tai họa chưa xảy ra, cảnh giác cái<br />
họa, thận trọng cái nhỏ, không dám làm theo ham muốn. “Chí đại”<br />
(chí lớn), bao gồm, thống nhất phong tục khác nhau ở mọi nơi, trái<br />
phải qui về một mối, giữa là cái trục vậy. “Trí viên” (trí thức trọn<br />
vẹn) là trước sau thành mạch chảy liên tục như suối sâu không cạn<br />
nước vậy. “Hành phương” (hành động qui củ) ngay thẳng không<br />
gây lộn xộn, trắng trong không có vết nhơ, khốn cùng nhưng không<br />
thay đổi tiết tháo, thành đạt nhưng không bỏ chí. “Năng đa” (nhiều<br />
tài năng), văn võ song toàn, uy nghi lúc tỉnh và động. “Sự thiểu”<br />
(nắm sự việc ít) nhưng sự quản lý lại mở rộng, lấy cái tỉnh đối xử<br />
với cái nôn nóng vậy.<br />
<br />
V<br />
<br />
Đường. Triệu Nhuy, “Trường đoản Kinh. Đức biểu thập<br />
nhất”<br />
<br />
Bí ẩn của bộ mặt tươi cười<br />
Lại nói ba loại mác tivi màu đưa ra thị trường là Anh Hùng,<br />
Hoàng Tộc, Tiểu Bá Vương đang có sự cạnh tranh. Lịch sử làm giàu<br />
của Lưu Bị, ông chủ của Hoàng Tộc cũng trở thành điểm nóng được<br />
rất nhiều học viên chú ý. Học viện Thương mại quốc tế Đông Ngô đã<br />
tốn rất nhiều công sức, cuối cùng mời được Lưu Bị đến trường báo<br />
cáo. Trong lễ đường rộng lớn, các bạn nam, nữ sinh viên năm thứ tư<br />
ngồi kín. Họ sắp rời ghế nhà trường đi các nơi tìm việc, vì vậy họ đặc<br />
<br />
biệt cần có sự chỉ bảo của những học sinh có kinh nghiệm thành công<br />
như Lưu Bị.<br />
Thực ra, Lưu Bị cũng có ý đồ khác. Ông mong sau lần giảng dạy<br />
này sẽ thu hút một số học sinh tốt nghiệp giỏi đến công tác tại Hoàng<br />
Tộc. Nay đứng trên bục giảng, ông tỏ ra rất khiêm tốn hòa nhã, chân<br />
thành, ở ông toát lên một loại sức hấp dẫn của người đàn ông chín<br />
chắn. Ông cầm micrô (lúc đầu hơi luống cuống thiếu bình tĩnh, nhưng<br />
nhanh chóng lấy lại tư thế tự nhiên linh hoạt). Ông nói một cách hấp<br />
dẫn: “Tôi chỉ hơn các vị đang tham dự khoảng 20 tuổi. Có được một<br />
số thành tích được người ta công nhận, nhiều người cho rằng tôi có bí<br />
quyết thành công thần kỳ nào đó, thực ra mọi bí mật đều thể hiện trên<br />
bộ mặt tôi. Có thể nói như thế này, trên bộ mặt này đã cô đọng tinh<br />
hoa cuộc sống mấy chục năm bôn ba đây đó, dãi dầu sương gió. Nghĩ<br />
đến lúc đầu, khi tôi vừa tốt nghiệp Đại học Quản lý công thương quốc<br />
tế, kết nghĩa bền chặt với Quan Vũ, Trương Phi, chúng tôi mong<br />
muốn có thể làm nên sự nghiệp lớn. Lúc ấy chúng tôi ra sức thi thố tài<br />
năng, tinh thần rất hăng hái, có sức mạnh như bế con mới sinh không<br />
hề sợ hổ, giống như các bạn hiện nay vậy. Nhưng các bạn may mắn<br />
hơn tôi, vì các bạn hiện nay có thể có được một bộ mặt như vậy, còn<br />
tôi lúc ấy chưa có”.<br />
Trong đám người nghe, có một vị nam học sinh gọi là Chu Du<br />
đứng lên, hỏi: “Thưa ngài Lưu Bị, ông có quá thổi phồng không? Mọi<br />
người đều có bộ mặt, vậy bộ mặt của ông cuối cùng có nét đặc biệt<br />
gì?”.<br />
Lưu Bị uống một ngụm nước, vẻ tươi cười thể hiện trên mặt, ông<br />
giải thích: “Mọi người thấy rất rõ, đây có thể là bộ mặt cười điển hình<br />
nhất trong lịch sử văn hóa 5000 năm, học vấn trên bộ mặt này rất<br />
lớn. La Quán Trung đã nghiên cứu nó và viết được một trong bốn tác<br />
phẩm cổ điển lớn ở Trung Quốc là “Tam Quốc diễn nghĩa”. Lý Tôn<br />
Ngô đã nghiên cứu nó nên đã viết: “Hậu hắc học”, một tác phẩm hiếm<br />
thấy trên đời. Vì sao Tào Tháo có thể nói “Anh hùng trong thiên hạ,<br />
chỉ có ngài và Tháo thôi?” Chính vì tôi có da mặt dày, có thể cùng với<br />
lòng dạ đen tối của ông ta được xem là hai vật báu trong thiên hạ”.<br />
Chu Du cười: “Theo ông nói, chúng tôi chỉ cần ra sức sửa sang bộ<br />
mặt là có thể giành được sự thành công một cách nhẹ nhàng phải<br />
không?”.<br />
<br />
Lưu Bị gật đầu nói: “Mọi người có thể hiểu như vậy. Nhưng tôi<br />
nghĩ, với quá trình học tập của các bạn hiện nay, sự hiểu biết rất có<br />
hạn. Các bạn sắp bước vào giai đoạn ban đầu để lập nghiệp, tôi nói<br />
cho các bạn một số bí quyết nhỏ giản đơn, thực dụng như một loại<br />
văn hóa ăn nhanh, những bí quyết nhỏ này được nhiều người hoan<br />
nghênh. Giống như những đứa trẻ ham học, Hoàng Cái, Lỗ Túc, Lã<br />
Mông, ở ngay vở ghi chép. Chỉ có Chu Du vẫn cố chấp đeo bám đọ sức<br />
với Lưu Bị, làm cho buổi báo cáo trong hội trường biến thành như<br />
tiết mục phỏng vấn hội đàm.<br />
Lưu Bị giỏi giấu kín tài năng, vững vàng trong đối đáp, làm cho cả<br />
hội trường sôi động hẳn lên. Chu Du hỏi một cách xảo quyệt, Lưu Bị<br />
trả lời rất hay. Lỗ Túc thạo về tốc ký, ghi lại toàn bộ không sót một<br />
chữ. Sau đó lại chỉnh lý thành bài, gửi cho tạp chí “Nguồn nhân lực<br />
Trung Quốc” để đăng dưới tiêu đề “Những điều cần biết ở nơi làm<br />
việc của viên chức”.<br />
Dưới đây là bài phát biểu của Lưu Bị. Nó chia làm bốn phần<br />
“Năm lời khuyên chân thành về hoàn thiện hình tượng nghề nghiệp”,<br />
“Năm loại vũ khí chế nhạo sự phóng đãng ở nơi làm việc viên chức”,<br />
“Năm loại phương án cứu vớt quan hệ quần chúng”, “Năm lý do căm<br />
giận người đẹp ở nơi làm việc của viên chức”. Để dễ đọc, các câu hỏi<br />
xen kẽ viết theo kiểu chữ Khải để dễ phân biệt.<br />
<br />
Năm lời khuyên chân thành về hoàn<br />
thiện hình tượng nghề nghiệp<br />
Là những sinh viên đại học sắp tốt nghiệp năm nay, các bạn học<br />
nam nữ đang nhanh chóng xuất hiện trong các xí nghiệp với tư cách<br />
là nhân viên mới ở nơi làm việc. Trong giai đoạn này, vấn đề phổ biến<br />
nhất là: nhiều bạn sau khi tìm được việc làm lần đầu lại nhanh chóng<br />
bị thất nghiệp. Thế thì, làm cách nào mới có thể nhanh chóng trở<br />
thành con lật đật ở nơi làm việc của viên chức? Tôi lần lượt làm công<br />
cho các nhà doanh nghiệp nổi tiếng như Đổng Trác, Đào Khiêm, Tào<br />
Tháo, Viên Thiệu, nay tự mình lập nghiệp làm ông chủ và có một số<br />
người giúp việc. Tôi muốn giới thiệu với mọi người một số kinh<br />
nghiệm của cá nhân tôi, mong có tác dụng nêu gương với mọi người.<br />
Tôi cho rằng điều quan trọng nhất là chú ý những chi tiết nhỏ trong<br />
nghề nghiệp. Vì một số chi tiết thường đem lại ảnh hưởng phụ đối<br />
<br />
với hình tượng nghề nghiệp của chúng ta, đối với giá thành thu chi<br />
không đáng kể. Như, dù chỉ có một chấm đen trên trang giấy trắng,<br />
người ta cũng có thể cho rằng đây là tờ giấy bẩn hoặc bỏ đi.<br />
Chu Du: “Nếu trên giấy trắng đã có một hoặc một số vết bẩn, thì<br />
phải làm thế nào?”.<br />
Có bốn biện pháp: Biện pháp thứ nhất là “tự giữ sạch thân mình<br />
là tốt”, luôn giữ gìn tờ giấy trắng, không để nó bị đen. Biện pháp thứ<br />
hai là “sự cam chịu loại bỏ”, đã bị vết nhơ, tất nhiên là đồ bỏ đi, vứt<br />
quách cho xong. Biện pháp thứ ba “thật lòng hối cải”, dùng cục tẩy tẩy<br />
sạch vết đen, giấy lại trắng như cũ. Biện pháp thứ tư “liều lĩnh dấn<br />
thân” cũng như người ta thường nói: “Đã làm là liều đến cùng”, dứt<br />
khoát bôi đen cả tờ giấy. Bốn biện pháp này tùy bạn lựa chọn.<br />
Ở đây tôi chỉ nói thực hiện như thế nào chi tiết nhỏ để “tự giữ<br />
sạch thân mình là tốt” trong nghề nghiệp? Đối với năm loại chi tiết<br />
nhỏ thường gặp nhất, ở đây tôi xin nêu lên năm lời khuyên chân<br />
thành:<br />
Trong thời gian làm việc không nên tán gẫu, không nên lười nhác,<br />
không nên lấy tài sản công ty đem về nhà, không nên trang điểm kỳ<br />
quái, không nên lợi dụng thời gian làm việc để giải quyết việc riêng”.<br />
Chu Du: “Tán gẫu không phải là thói quen tốt, mọi người đều<br />
hiểu đạo lý này”.<br />
Nhiều người hiểu đạo lý trong thiên hạ là như vậy, nhưng người<br />
làm theo còn ít. Còn nữa, các anh có biết không, nghe tán gẫu cũng<br />
không phải là thói quen tốt. Các anh nghĩ xem, nếu có một đồng sự<br />
trong khi làm việc nói chuyện huyên thuyên với anh, thì sẽ gây ra hai<br />
loại ảnh hưởng không tốt, một là anh chàng huyên thuyên ấy tưởng<br />
rằng anh và chàng ấy cũng nhàn rỗi như nhau, hai là, người khác thấy<br />
rằng hai người đều rất nhàn rỗi. Các anh nói, người ấy có phải là kẻ<br />
đầu têu gây oan không?<br />
Lời khuyên chân thành thứ hai: Không nên lười nhác. Rất nhiều<br />
người cho rằng lý luận về bộ mặt của tôi là phải biết làm bộ làm tịch,<br />
họ chỉ biết một mà không biết hai. Theo như họ nói, họ thích tỏ ra rất<br />
cố gắng trước mặt ông chủ, nhưng khi vắng chủ thì lười nhác. Kết quả<br />
là, người tài như tôi, ở bất cứ xí nghiệp nào đều có thể làm chức vụ<br />
<br />
cấp cao, còn họ thường đều bị loại ngay trong thời kỳ thử việc. Vì sao<br />
như vậy? Vì nếu công việc anh làm đều có thiếu sót, thì sớm muộn gì<br />
cũng thể hiện ra.<br />
Chu Du: Trong ấn tượng của chúng tôi, ông cũng là một người<br />
thay đổi khá nhiều công việc. Xin hỏi, ông với họ có gì khác nhau?<br />
Tôi luôn luôn tự bỏ đi, tìm nơi khác, còn họ thường xuyên bị đẩy<br />
qua đẩy lại.<br />
Lời khuyên chân thành thứ ba: Không nên lấy tài sản công ty đem<br />
về nhà. Dù đó chỉ là chiếc đệm mác con chuột hay một tặng phẩm<br />
khuyến mại thừa. Nếu không, người ta có thể cho rằng anh là con<br />
người tham vặt. Nhớ rằng, thói quen không tham vặt có thể mang lại<br />
danh thơm liêm khiết. Về mặt này, chú em thứ hai của tôi Quan Vũ<br />
thực hiện rất tốt. Hồi 27 “Tam Quốc diễn nghĩa” là “Viên Bổn Sơ (tức<br />
Viên Thiệu) lính thua tướng diệt, Quan Vân Trường treo ấn phong<br />
kim”. Treo ấn phong kim là gì? Đó là khi rời chức vụ, ông đã niêm<br />
phong toàn bộ tài sản như nhà ở, thẻ ngân hàng, máy điện thoại di<br />
động, quần áo công tác công ty đã cấp phát nhưng ông ta trả lại sạch<br />
sành sanh cho công ty. Có một số người không như vậy, họ đều là<br />
những người có phẩm chất cao quí nhưng không chú ý những chi tiết<br />
nhỏ, vì một tí lợi ích nhỏ nhoi họ hủy hoại danh dự cả cuộc đời. Các<br />
anh nói xem, việc gì cần phải như vậy?<br />
Chu Du: Ý của ông là, có thể hy sinh danh dự của mình vì lợi ích<br />
to lớn hơn?<br />
(Lưu Bị trầm ngâm 20 giây) Anh có thể hiểu như vậy. Điều làm<br />
cho người ta ngạc nhiên là, nếu anh càng muốn phấn đấu vì lợi ích<br />
lớn hơn, anh có thể giống như Đổng Trác để lại tiếng xấu muôn đời,<br />
cũng có thể giống như tôi để lại tiếng thơm ngàn năm. Sự kỳ diệu<br />
trong đó đáng để cho anh đánh giá nhiều lần!<br />
Lời khuyên chân thành thứ tư: Không nên trang điểm kỳ quặc.<br />
Bạn có thể cho rằng sự trang điểm của bạn là thể hiện cá tính của bạn<br />
hoặc sự theo đuổi về mốt, nhưng bạn cần chú ý rằng đây là nơi công<br />
tác. Các bạn nữ không nên đi giày xốp mềm cao gần một tấc đúng mốt<br />
và quần áo có lỗ, các bạn trai không thể để tóc dài như đuôi ngựa.<br />
Trang điểm kỳ quặc tạo nên không khí rất không phù hợp với nghiệp<br />
vụ.<br />
<br />