LỜI NÓI ĐẦU<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
ố mẹ trẻ nào cũng muốn đặt cho con cái một cái tên hay và ý<br />
nghĩa. Họ thường trích dẫn kinh điển, hoặc nghĩ làm sao để<br />
mỗi cái tên đều có xuất xứ và được coi trọng. Đó là sự gửi<br />
gắm, hy vọng của bố mẹ đối với cuộc đời con cái. Con gái tôi<br />
ra đời khi tôi học "Kinh thi" nên tôi đã lấy tên cho cháu từ đó.<br />
<br />
B<br />
<br />
Kinh thi nói: "Nhân sĩ đô ấy, mặc áo lông cừu màu vàng, hình<br />
dáng không bao giờ thay đổi, ăn nói mạch lạc, phẩm hạnh toàn vẹn,<br />
làm mọi người phải chú ý". "Nhân sĩ đô" nghĩa là gì? Mã Thụy Thìn<br />
nói: Sắc đẹp có nghĩa là "đô" hoặc "nhân sĩ đô" có thể nói là "người<br />
đẹp, đẹp cả người và cả trí tuệ". Vì vậy tôi đặt tên cho con là "Thành<br />
Đô".<br />
Tôi nghĩ đến tên tỉnh Tứ Xuyên cũng giống tên con tôi. Nơi ấy<br />
cũng có một "nhân sĩ đô", đó là Gia Cát Lượng trong nhà thờ Vũ<br />
Hầu Thành Đô, có thể gọi nhân vật truyền kỳ về người đẹp và giàu<br />
trí tuệ trong lịch sử Trung Quốc. Dưới ngòi bút của nhà viết tiểu<br />
thuyết La Quán Trung, Gia Cát Lượng dùng mưu trí linh hoạt biến<br />
những đối thủ đáng gờm (những nhà quân sự thiên tài như Tào<br />
Tháo và Chu Du) thành những tên hề, giống như ông đã nắm chắc<br />
mọi sự biến đổi của trời đất. Nhưng cũng có nhiều độc giả khắt khe<br />
nêu lên những câu hỏi: Tại sao Gia Cát Lượng tài giỏi như vậy và đã<br />
sáu lần rời khỏi Kỳ Sơn mà vẫn thất bại liên tiếp? Cuối cùng bị ốm<br />
và chết thê thảm ở Ngũ Trượng Nguyên. Kết cục bi thảm "Ra quân<br />
chưa đánh thắng mà đã chết xưa nay đã khiến bao anh hùng rơi lệ".<br />
Thắng hay thua trong cuộc đời Gia Cát Lượng có thể thành sự tranh<br />
luận lâu dài. Như mà thơ Lục Du đã than: "Chiều tà đường cũ Triệu<br />
Gia trang, già mù mang trống đang mải đánh. Đúng sai sau này ai<br />
được biết, cả thôi nghe kẻ Thái Trung lang". Thái Trung lang là bố<br />
của tài nữ Thái Văn Cơ, đại văn hào Thái Ung.<br />
Nếu truy đến thời đại chưa có "Tam Quốc diễn nghĩa", thời kỳ<br />
Gia Cát Lượng sống và Lưỡng Tấn, Nam Bắc Triều rồi Đường Tống<br />
sau đó, bất kì văn thi như Lý Bạch, Đỗ Phủ "Tỏa sáng vạn trượng",<br />
võ thì như Nhạc Phi "Tận trung báo quốc", hầu như không có người<br />
nào không sùng bái Thừa tướng Gia Cát. Dù ngày nay đã cách xa<br />
<br />
gần 1.800 năm, qua những sự đánh giá đúng sai, cả thôi nghe kể về<br />
trí tuệ , đạo đức, văn chương của Gia Cát Lượng vẫn tỏa lên một sức<br />
hấp dẫn như ánh sáng mặt trời vậy.<br />
Tôi đã nhiều năm làm công tác tư vấn quản lý và kinh doanh<br />
bán hàng, luôn luôn tôn vinh Gia Cát Lượng là bậc thầy của Trung<br />
Hoa cổ đại, coi Nhạc Phi là mẫu mực. Tôi được coi là người mê Tam<br />
Quốc nổi tiếng trong các bạn đồng nghiệp, nay được xem là người<br />
kể chuyện về sách. Nội dung cuốn sách này dùng quản lý làm cơ sở<br />
và sử dụng các tính của Tam Quốc. Nhiều bạn đọc là giám đốc cho<br />
rằng, loại Tam Quốc thế này giống như món ăn Tứ Xuyên, gọi là "Cá<br />
ninh", có mùi vị đặc biệt.<br />
Quá trình viết cuốn sách này làm tôi cảm thấy thích thú. Tôi<br />
cũng thường ngạc nhiên trước sự cả gan của mình. Sự thể hiện của<br />
tôi về quản lý học vẫn còn hạn hẹp, viết không thật tốt về Gia Cát<br />
Lượng, một con người hoàn hảo và cũng có thể bị chê. Ngoài ra điều<br />
đáng chú ý là, người kể chuyện và viết sách của nhiều thời đại<br />
Trung Quốc cũng như tôi đều có khuyết điểm là luôn dùng những lời<br />
lẽ gây kinh ngạc. Tôi nghĩ hình tượng Gia Cát Lượng và những<br />
người như Hoàng thúc Lưu Bị mà ông ta phò tá, đã trở nên sặc sỡ,<br />
kỳ dị trong sự bàn tán của mọi người.<br />
Khi viết cuốn sách này không tránh khỏi sai sót rất mong bạn<br />
đọc góp ý và bỏ qua.<br />
THÀNH QUÂN ĐỨC<br />
<br />
CHƯƠNG I:<br />
BẢY BÀI HỌC TRONG THỜI ĐẠI<br />
LẬP NGHIỆP<br />
<br />
hổng Tử nói: “Chí ở trong đạo”. Cái chỗ chí muốn đến, không<br />
có nơi xa nào không đến được. Cái chỗ chí muốn vào, không<br />
có vật rắn nào không vào được. Chí ở trong đạo, lấy nghĩa<br />
làm chủ, sự ham muốn không thể lay chuyển. Vì vậy chí phải<br />
có đức, dựa vào nhân, học rộng ở lục nghệ, nó không đánh mất cái<br />
thứ tự trước sau của chí, cái luân thường nặng nhẹ của chí. Gốc<br />
ngọn có đủ, trong ngoài trao đổi, tri thức ung dung, không hay biết<br />
mình đã đi vào cõi thánh hiền vậy.<br />
<br />
K<br />
<br />
Thanh. Ung Chính đế, “Đình huấn cách ngôn”<br />
<br />
BÀI 1 - SỐ PHẬN CHIM ƯNG LƯU<br />
LẠC TRONG Ổ GÀ<br />
Sự thành bại của đời người là do cái tâm. Nói nôm na, bất kỳ<br />
chàng công tử nhà giàu hay người nghèo khổ; tiểu thị dân hay nhà<br />
buôn, nhà công thương giàu có, tất cả đều tự quyết định bước vào đời<br />
và giải thích sự thành bại hoặc số phận cuộc đời theo quan điểm của<br />
mình. Có một câu nói nổi tiếng trong lĩnh vực tâm lý giáo dục: “Gieo<br />
tư tưởng gì thì nhận được hành động ấy, gieo hành động gì thì mang<br />
tính cách ấy, gieo tính cách gì thì gặp số phận ấy” (1). Câu nói đó đã<br />
giải thích rất rõ mối quan hệ tác động lẫn nhau giữa tư tưởng và số<br />
phận. Chàng thiếu niên Lưu Bị sinh ra trong cảnh đói nghèo với sự<br />
trải nghiệm của cuộc đời đã giải thích rõ câu nói kinh điển nổi tiếng<br />
trên đây.<br />
<br />
Cậu học sinh Lưu Bị sinh ra ở thị xã Trũng Châu tỉnh Hà Bắc. Cha<br />
mất sớm, mẹ Lưu Bị ở vậy nuôi con, cuộc sống của họ rất khó khăn<br />
vất vả. Một buổi tối mùa đông, khi Lưu Bị còn học năm cuối phổ<br />
thông trung học sau khi tan học trở về nhà, cậu thấy mẹ còn ngồi<br />
khâu giày vải dưới ánh đèn lờ mờ, Lưu Bị nói: “Mẹ ơi trời đông giá<br />
rét, mẹ nên đi ngủ sớm mẹ ạ!”.<br />
Mẹ cậu trả lời: “Mai con thi vào đại học rồi. Mẹ khâu thêm đôi<br />
giày vải, có thể bán kiếm thêm hơn mười đồng, góp cho con đóng học<br />
phí”.<br />
Lưu Bị ngồi xuống trước mặt mẹ, mũi cay cay, nước mắt bỗng<br />
trào ra, cậu thút thít thưa với mẹ: “Mẹ ơi, con học đại học cần rất<br />
nhiều tiền. Nhà ta lại nghèo, chỉ một chút tiền này thì dùng được việc<br />
gì? Không hy vọng gì đâu mẹ ạ!”.<br />
Mẹ Lưu Bị vừa nghe đã run lên, hỏi: “Lẽ nào con định quanh<br />
quẩn suốt đời trong cái xó nghèo đói này hay sao?”.<br />
Lưu Bị cay đắng nói: “Còn có cách nào nữa mẹ? Phải chăng số<br />
phận đã định như vậy?”.<br />
Mẹ Lưu Bị buông kim chỉ xuống, bà nhìn con nói: “Khi mẹ còn<br />
nhỏ có học “Tam tự kinh”, còn có thể nhớ một số vấn đề. Con nói<br />
rằng số phận đã định, theo con cuối cùng đó là việc từ thuở mới sinh<br />
ra hay là thời kỳ cuối của con người? Mẹ kể con nghe câu chuyện này<br />
có thể sẽ giúp con trả lời được câu hỏi đó.<br />
Có một quả trứng chim ưng lăn từ tổ chim xuống đống cỏ. Một<br />
người nhìn thấy, cho đó là quả trứng gà, nhặt đem về nhà bỏ vào ổ<br />
trứng gà. Gà mẹ đang ấp trứng, giống như nhiều trứng khác, quả<br />
trứng này cũng được ấp và nở ra. Từ bé chú được xem như một chú<br />
gà con và cũng sống như những chú gà con khác. Vì chú có hình dáng<br />
kỳ quái nên bị nhiều bạn bè bắt nạt. Chú cảm thấy buồn bã và đau<br />
khổ. Một hôm, nó cùng với đàn gà mổ thóc trên sân. Bỗng nhiên bóng<br />
một con chim ưng từ núi bay tới, đàn gà hoảng sợ chạy khắp nơi tìm<br />
chỗ nấp. Mọi con gà thở phào khi mối đe dọa đã hết.<br />
“Vừa rồi là con chim gì vậy?” chú hỏi<br />
Đám bạn bảo: “Đấy là chim ưng bay cao nhất”.<br />
<br />