intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Vợ chồng khó tính

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

77
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bác ơi, bác làm ơn bơm giùm con bánh xe này. Tôi uể oải dắt con ngựa sắt bị thương của mình đến chỗ vá ép xe đạp, nằm ở sát ven đường. Người đàn ông tuổi chừng trung niên ngước lên nhìn tôi, nét mặt cau có. Vợ ông ta lại gần quan sát “bé xe” xẹp lép và kết luận: -Nó bị bể bánh rồi! -Vậy vá lâu không dì? Người đàn bà không trả lời, mắt hướng chằm chằm vào tôi, tỏ vẻ khó chịu. “Quái lạ! Mình có nói gì sai đâu nhỉ?”, tôi nghĩ thầm. “Chắc tại dì tuổi...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Vợ chồng khó tính

  1. Vợ chồng khó tính
  2. Bác ơi, bác làm ơn bơm giùm con bánh xe này. Tôi uể oải dắt con ngựa sắt bị thương của mình đến chỗ vá ép xe đạp, nằm ở sát ven đường. Người đàn ông tuổi chừng trung niên ngước lên nhìn tôi, nét mặt cau có. Vợ ông ta lại gần quan sát “bé xe” xẹp lép và kết luận: -Nó bị bể bánh rồi! -Vậy vá lâu không dì? Người đàn bà không trả lời, mắt hướng chằm chằm vào tôi, tỏ vẻ khó chịu. “Quái lạ! Mình có nói gì sai đâu nhỉ?”, tôi nghĩ thầm. “Chắc tại dì tuổi già, lãng tai chăng?” Tôi đánh bạo nhắc lại: -Dạ, xe con vá lâu không dì? Lần này, xem ra còn thê thảm hơn nữa! Tôi dường như đã chọc họ nổi quạu, vẫn không một tiếng hồi âm. Thôi rồi! Đụng phải cặp vợ chồng già trái tính. Thật sự tôi thấy hơi lành lạnh bởi những cái nhìn thiếu thiện cảm ấy, chỉ mong sao nhanh chóng “chuồn” khỏi đây càng sớm càng tốt…
  3. -Vậy thôi dì bơm đỡ cho con về cũng được! Người vợ bắt đầu lên tiếng, gắt gỏng: -Tui bơm cho em, nếu có xẹp nữa cũng phải trả tiền à? -Dạ được! Người đàn bà bực bội đem ống bơm đến, bánh xe phồng căng. Tôi mỉm cười đưa tiền rồi… vọt nhanh. Nhưng chưa kịp thì… xì… Đáng ghét! Tệ thật, chẳng còn cách nào khác, ngoài quay về chỗ cũ và ôm cái mặt nhục nhờ vã tiếp. Trời đã sắp tối rồi, đâu có nơi nào chịu vá xe nữa, với lại, từ đây tới nhà tôi cũng hơi xa… không lẽ đi dắt bộ về? -Dì ơi, vá giùm con! Người đàn bà ban nãy trông thấy tôi thiểu não, đắc ý lên giọng: -Đã bảo rồi mà không nghe, đáng đời.
  4. Rồi sau đó hai vợ chồng liên tục xối xả “tát nước lạnh vào mặt” tôi: -Cái gì cũng phải từ từ, để thư thả thời gian cho thợ làm! Cứ tươm tướp, tươm tướp, đòi xong ngay tức khắc theo ý mình sao được?… Tôi quá “sốc”, họ không hiểu gì hết! Tôi giải thích, giọng hơi lớn tiếng một tí: -Con không có ý đó! Con chỉ muốn biết “Vá có lâu không”, vì sợ gia đình lo… Người đàn ông ngắt lời tôi: -Đó, chính là ở chỗ đó! Tui bực câu nói đó của cô! Cha mẹ đợi thì cứ cho đợi đi! Mắc gì gấp! Giở xe lên coi! Người đàn ông ra lệnh! Lời lẽ thật chua chát làm sao! Không những vậy, ông ta còn tranh thủ vừa vá xe, vừa “nói lý” nữa chứ… Tội nghiệp tôi chỉ biết lặng im mà hứng "đạn", trong lòng ôm “cục ức”, không thể nói nên lời! Hic hic… “thân phận lệ thuộc” là như thế đó! Đâu phải hai vợ chồng làm không công đâu, tôi vẫn trả tiền đàng hoàng kia mà, sao lại… Thời đại này, người ta chạy đi câu khách, dỗ
  5. ngọt, nài nỉ còn không kịp nữa là… “Họ ghét mình như vậy! Chắc thế nào cũng trút giận lên chiếc xe tội nghiệp này quá!”, trong giây phút thiếu bình tĩnh tôi đã trót dại nghĩ xấu về họ! Nhưng rồi ngay sau đó, khi tận mắt nhìn thấy hình ảnh hai vợ chồng đang cần mẫn, chăm chú vá kĩ lưỡng, cẩn thận từngchỗ thủng của bánh xe (hệt như thái độ của một người bác sĩ tận tụy với bệnh nhân)… Chợt bao nhiêu phiền giận, nghi ngờ, trách móc trong tôi đều tan biến cả, thay vào đó là mộtsự cảm kích, trân trọng, dĩ nhiên có đôi chút ray rứt nữa… Vì ban nãy lúc đính chính, hình như tôi lỡ hơi to tiếng thì phải! (Giận quá mất khôn mà!). Tôi đoán chắc hai bác đây đã từng bị một đứa học sinh nhãi ranh nào đó xấc xược, vô lễ, ỉ có tiền mà hống hách nên gặp tôi mặc áo học sinh, chợt nhớ “chuyện cũ, người xưa” chăng? Có thể lắm chứ?... -Xong rồi! -Dạ, bao nhiêu tiền bác? -Ba ngàn. Tôi giở cặp, lấy tiền ra trả. Xong đâu đấy, tôi quay đầu xe, định đi, nhưng lạ thay! Có một cái gì đó đã níu tôi lại…
  6. -Bác ơi! Người đàn ông nghiêm mặt hỏi: -Hử? -Dạ… dạ… bác đừng giận con nghe bác! Thật tình con không có ý hối bác. Con chỉ muốn biết xe con sửa chừng bao lâu. Nếu nhanh thì con ngồi đợi, còn chậm thì con để xe lại, đi tìm chỗ điện thoại công cộng, gọi về cho ba mẹ con đỡ lo, vì đã sáu giờ rưỡi rồi! -Xưa nay tui sửa xe xong chưa đầy mười phút. -Dạ, tại có lần con sửa chỗ khác, phải ngồi chờ tới gần một tiếng lận! Tôi “nịnh”! Hai vợ chồng nghe được “lời khen” tay nghề giỏi dường như mát lòng, mát dạ lắm. Giọng nói không còn đay nghiến nữa, ánh mắt cũng dịu hẳn đi… Có lẽ đây mới chính là con người thật của họ…
  7. -Thưa hai bác con về! Tôi kết thúc bằng câu chào “nhỏ xinh” và chạy vội giữa màn đêm đen sẫm. Phía sau lưng, những nụ cười chân quê, đôn hậu bay theo…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2