intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

ĐỨA CON TRAI

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

64
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Thời bao cấp đói khổ nhiều cặp vợ chồng trẻ không dám sinh con thứ hai. Nay về già sống một mình, họ lấy làm ân hận. Không đơn thuần về mắt tình cảm hoặc kinh tế, mà còn có cái gì đấy lớn hơn thế. Ông Bàn là một trường hợp tương tự. Thời ấy, vợ không đi làm, là công chức quèn lương tháng không mua nổi vài yến gạo, nên khi nghe vợ bảo có thai, ông hốt hoảng thật sự.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: ĐỨA CON TRAI

  1. ĐỨA CON TRAI Thời bao cấp đói khổ nhiều cặp vợ chồng trẻ không dám sinh con thứ hai. Nay về già sống một mình, họ lấy làm ân hận. Không đơn thuần về mắt tình cảm hoặc kinh tế, mà còn có cái gì đấy lớn hơn thế. Ông Bàn là một trường hợp tương tự. Thời ấy, vợ không đi làm, là công chức quèn lương tháng không mua nổi vài yến gạo, nên khi nghe vợ bảo có thai, ông hốt hoảng thật sự. “Nhà mình đã có một đứa, không biết có nuôi nấng, học hành tử tế được không, bây giờ có đứa nữa biết làm sao?” Đêm ấy ông tâm sự với vợ. Trong nhà, ông luôn là người quyết định mọi chuyện. Không do gia trưởng hay là người duy nhất kiếm tiền, mà vì ông chỉn chu, thông minh và biết lo toan. Thành ra, dẫu ông không gợi ý trực tiếp, mấy ngày sau bà vợ nhờ ông đèo đến bệnh viện phá cái thai ấy, với hy vọng sau cuộc sống tốt hơn sẽ tính. Tuy nhiên, phải mất hai mươi năm cái cuộc sống tốt hơn ấy mới đến, khi đã quá muộn để nghĩ đến đứa con thứ hai. “Đó là một thằng con trai, bà nói, giữ được thì hay quá. Nhà có nếp, có tẻ”. “Sao bà biết là con trai?” “Là mẹ, tôi phải biết. Ông không thích con trai à?” “Thích. Nhiều đêm còn mơ thấy nó.” “Thế à? Tôi cũng vậy.” Họ tránh không nói lâu đề tài này nên chuyển sang chuyện khác, chuyện cô con gái
  2. lấy chồng tận Sài Gòn không chịu đưa con về thăm ông bà đã đành, còn hiếm khi gọi điện cho cho họ. “Con gái là con người ta…” bà chép miệng rồi bỏ đi, chắc tìm gặp mấy bà hàng xóm cùng cảnh ngộ để chuyện gẫu và than vãn. Lúc ấy đã xế chiều. Qua cánh cửa để mở, những tia nắng muộn rực rỡ chiếu chếch lên chiếc ghế xếp bằng gỗ ông đang nằm. Như nhiều ông già to béo khác, ông lười hoạt động. Cả suy nghĩ cũng lười nốt. Dạo này ông thấy người sụp hẳn. Có cái gì đấy như đang vỡ ra bên trong. Không lẽ cái chết? Chắc không, vì ông còn trẻ và mạnh khỏe, ít ra bề ngoài. Vậy thì là cái gì? Ông tự hỏi, dù từ lâu đã biết câu trả lời. Đó là sự dằn vặt đau đớn rằng ông, chính ông đã không cho đứa con của mình ra đời, con trai. Ông đã giết nó từ khi còn trong bụng mẹ. Dẫu chua xót, nhưng ông phải thừa nhận điều đó. Thời trẻ người ta xem nạo, phá thai là chuyện bình thường, nhưng về già, cô đơn và đau ốm, chuyện này được nhìn nhận dưới một góc độ khác hẳn, cực đoan và ảm đạm hơn. Dạo này ông hay mất ngủ vì những trăn trở ấy. Thực ra ông chưa bao giờ mơ thấy con. Đêm đêm, mắt mở to trừng trừng nhìn vào bóng tối, ông nhìn thấy con ông, một chàng trai cao lớn mặc bộ quần áo đỏ rực đến đứng bên cạnh. Chỉ lặng im đứng nhìn ông với đôi mắt buồn buồn. Cảm giác như thật, khiến ông nhiều lần ngồi bật dậy, với tay định chạm vào con, nhưng lần nào con ông cũng nhanh chóng biến mất. Sao lúc nào nó cũng mặc quần áo màu đỏ? Máu! Màu của máu! Máu con mình! Máu mình…Ông lấy hai tay ôm mặt để khỏi
  3. nhìn thấy cái màu đỏ kinh khủng ấy. Hình như mặt trời đã lặn. Bà vợ vẫn chưa về. Đang lúc ông Bàn nhỏm dậy cho đỡ mỏi và cũng để nhâm nhi chéỉntà nguội thì có ai đấy từ ngoài bước vào. Ngước lên, ông sững sờ thấy đang đứng trước mặt mình là một thanh niên mặc quần áo màu đỏ, khuôn mặt và thậm chí cả mái tóc cũng đỏ. Sau phút ngỡ ngàng ban đầu, ông bước lại gần, đưa hai tay ôm người anh, khẽ hỏi: “Con đấy à?” Chàng trai gật đầu, vẻ mặt bất động và rất buồn. Ông Bàn ngạc nhiên khi thấy anh không biến mất như mọi lần. Hơn thế, lần này không phải tưởng tượng mà thật. Cái thật ấy ông cảm thấy qua làn vải màu đỏ lành lạnh, ẩm ướt, qua sự hiện diện bằng xương bằng thịt của con ông. “Bố xin lỗi…” Ông lí nhí nói rồi âu yếm đưa bàn tay phải chạm vào mái tóc và khuôn mặt màu đỏ của con. Lạnh và ướt. Ông có cảm giác như cả người con ông được làm bằng sáp chưa khô hẳn. Chàng trai vẫn không nói gì, lặng lẽ đón nhận sự âu yếm của bố. “Con tha lối cho bố mẹ chứ?” Ông Bàn ngước nhìn con với vẻ cầu khẩn. Vẫn với nét mặt buồn buồn, chàng trai khẽ gật đầu rồi đặt một bàn tay lên vai ông. Nhẹ lắm, hầu như không trọng lượng, thế mà ông choáng váng, suýt ngã khuỵu dưới sức nặng của nó. Khi ông định thần lạ thì chàng trai đã biến mất từ bao giờ. Đúng lúc ấy, bà vợ ông về.
  4. “Sao ông đứng như trời trồng giữa nhà vậy?” bà hỏi. “Nhìn kìa, đôi tay ông…” Ông Bàn giơ hai tay trước mặt. Chúng dính đầy máu.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2