không cứu được Liên, thay vào đó họ chỉ kịp lấy đứa bé ra trước khi người mẹ trút<br />
hơi thở cuối cùng. Nét mặt Tuấn lúc này như người bị lấy đi cả sinh mệnh, suốt đêm<br />
anh ngồi một góc bên cạnh băng ghế dài đặt trước khoa cấp cứu, người lạnh cóng,<br />
ánh mắt vô hồn, miệng chỉ thều thào gọi “Liên ơi”.<br />
Đứa bé gái nhỏ xíu, yếu ớt đang đếm từng ngày tồn tại trên cõi đời, đứa nhỏ<br />
được chăm sóc đặc biệt. Kỳ diệu thay, nó sống sót đã hơn hai tuần. Sau đó Tuấn<br />
đưa con về nhà, con bé được đặt tên là Cỏ May, loài cây có sức sống mãnh liệt, anh<br />
kỳ vọng cha con họ sẽ làm được điều đó. Nhờ có tình thương của hàng xóm láng<br />
giềng mà May được đón sinh nhật thứ năm trong đời mình, cha thì tăng ca liên tục<br />
để có tiền lo cho con bé, vì khi sinh ra đã yếu ớt nên em thường xuyên nhiễm bệnh.<br />
Cứ tưởng đời anh đau khổ đến đấy đã đành, nhưng vẫn còn đó những đớn đau trước<br />
mắt hai cha con. Một đợt sốt cao tấn công cơ thể nhỏ bé ốm yếu của con bé, bác sĩ ở<br />
phòng khám đã nhận định nhầm cơn sốt thông thường với sốt bại liệt, họ không kịp<br />
cứu con bé, với Tuấn, nỗi đau gần như quá sức chịu đựng của một người đàn ông.<br />
Anh chỉ cầu cho sự sống của con bé chứ không mong con bé được tay chân lành lặn<br />
như bao đứa trẻ khác. Trời cuối cùng cũng thương xót, May vượt qua được cửa ngục<br />
tử thần trở về với cuộc sống nhưng em không còn đôi chân phát triển như các bạn<br />
khác. Cơn sốt năm đó đã khiến em ngồi yên một chỗ không còn đi lại được nữa.<br />
Bảy năm sau (2004)<br />
- May ơi, con đang làm gì đó, ra cha có cái này cho con đây.<br />
- Con đang nấu ăn này cha, hôm nay dì Tư đi chợ về ghé qua cho cha con mình<br />
khứa cá hú ngon lắm, con đang nấu canh chua, cha thích nhất món này mà.<br />
- Hấp dẫn quá nhỉ. Con coi chừng phỏng tay đấy. Hôm nay lãnh lương, cha mua<br />
quà cho con đây.<br />
- Cha đợi con tắt bếp đã nhé.<br />
Cỏ May hai tay chống nạng, nhưng con bé di chuyển rất linh hoạt từ nhà dưới<br />
lên nhà trên. Con bé hỏi anh:<br />
- Cha mua gì cho con vậy?<br />
Trước mắt con bé là một chiếc xe lăn có tay đẩy hỗ trợ việc đi tới đi lui. Con bé<br />
mắt ngấn đầy lệ, thấy nó khóc, anh hoảng hồn.<br />
- Con sao thế May, con không thích thì cha đem trả lại nhé, con đừng khóc nè.<br />
- Dạ không, con không sao hết, cái này mắc lắm, cha mua cho phí vậy, con đi<br />
nạng được rồi mà.<br />
- Con bé ngốc, dạo này ở nhà máy nhiều việc quá, cha đưa con đi học thì kịp chứ<br />
đã chục lần cha không kịp về đón con, hôm thì dì Tư đón con, hôm thì bác Tám,<br />
cha sợ phiền hàng xóm mình, mua cái này thì cha con mình sẽ tập luyện cho con tự<br />
đi học, tự đi về nhà, con muốn đi đâu chơi bọn trẻ cũng dễ đưa con đi hơn mà.<br />
- Con cảm ơn cha.<br />
<br />
Điều duy nhất có ý nghĩa với Tuấn trên đời này là cô con gái nhỏ bé mà Liên để<br />
lại, những ngày gian khổ để con bé hòa nhập với lũ trẻ hàng xóm, để vượt qua tự ti<br />
mặc cảm rằng hình hài của mình không vẹn toàn, để con bé lớn lên từng năm một<br />
trong niềm vui. Tuấn đã dành cả phần đời mình để làm cha mà cũng làm mẹ của Cỏ<br />
May.<br />
Ngày 15 tháng 7 năm 2009<br />
“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy<br />
birthday, happy birthday to you!”<br />
Chúc mừng sinh nhật May, chúc May tròn tuổi ngày càng dễ thương ngoan<br />
ngoãn và học giỏi nhé.<br />
Cỏ May đang vui vẻ tận hưởng sinh nhật lần thứ mười hai của mình cùng bạn bè<br />
và các cô chú bạn của cha. Đột nhiên cha nói cha muốn giới thiệu với May một<br />
người bạn. Cô tên là Nga. May chào cô có chút dè chừng. Con bé không mải mê<br />
chơi với các bạn nữa mà dồn hết sự chú ý vào cô Nga. Nó nhìn cô hồi lâu, một người<br />
phụ nữtầm ba mươi tuổi, nước da ngăm, cao chừng mét năm lăm, thân hình thì gầy<br />
guộc, duy có mái tóc cô tuy chỉ dài ngang vai nhưng sở hữu màu đen tuyền bóng<br />
bảy, gương mặt cô thoạt nhìn như trông thấy đâu đó rồi mà trí nhớ của nó không<br />
cho phép nhớ nhiều hơn được nữa. Nó thấy cha ngồi cùng bàn với các cô chú,<br />
nhưng sao cha nó lại ngồi kế bên cô Nga, nó thấy cha không gắp thức ăn cho các cô<br />
chú khác mà tại sao lại gắp thức ăn cho cô Nga, cha lâu rồi không có cười với mọi<br />
người nhiều như vậy, cha chỉ cười với nó thôi. Nó không thích cô Nga chút nào, tại<br />
sao nó lại không thích cô ấy? Nó không muốn ai đó chen vào cuộc sống của cha con<br />
nó, đúng, chính vì như vậy.<br />
Buổi tiệc sinh nhật đầu tiên nó thấy không vui tí nào, những năm trước đây, mỗi<br />
lần sinh nhật, cha đều đưa nó đi công viên, mua cho nó cây kem ốc sô cô la ba viên<br />
thật to, rồi cha mua cho nó viết chì màu, cha mua gần như đủ bộ đồ nghề học vẽ<br />
qua từng năm tích góp. May không đi lại được nhưng bàn tay mười đóa hoa tay của<br />
nó lại vẽ nên những bức tranh tuyệt vời, lần đầu tiên Tuấn khóc sau bao nhiêu năm<br />
vợ mất là ngày May khoe anh bức tranh về một gia đình có cha, May và mẹ May<br />
nữa. Tất cả bản mẫu trong đầu con bé là những tấm ảnh chụp chung của cha và mẹ,<br />
vậy nên những gì nó vẽ giống như dao nhọn xoáy vào vết thương anh lâu ngày<br />
tưởng đã liền da. Năm nay sinh nhật của May thật đông vui và náo nhiệt, ai cũng<br />
thích thú và khen thức ăn ngon, tặng cho May vô khối quà đến nỗi mọi người phải<br />
phụ em gỡ từng món từng món một. Đến món quà của cô Nga, nó chẳng muốn<br />
đụng tới, cô thấy vậy liền tươi cười mở quà hộ nó, đó là chiếc kẹp tóc thật xinh, có<br />
hình con thỏ màu hồng mà May ngắm mãi trong siêu thị mỗi lần đi mua đồ với cha<br />
nó. Nó tức tối vì sao món quà nó thích lại do cô Nga tặng cho, bây giờ nó ghét cái<br />
kẹp tóc đó, nó không thích chút nào nữa, nó tặng lại cho một con bé nhà cách nhà<br />
nó ba căn, con bé đó tóc ngắn cũn cỡn chẳng hợp với chiếc kẹp chút nào, nó nghĩ<br />
thầm trong bụng. Tối hôm đó cha hỏi nó có vui không, nó nói không vui tí nào, nó<br />
không thích ồn ào náo nhiệt, nó chỉ muốn cha và nó lại đi công viên ăn kem, lại đi<br />
vòng vòng ngắm đèn Sài Gòn, ra chỗ tượng Bác Hồ cha nó ngồi trên xe, nó thì cặp<br />
<br />
đôi nạng lạng khắp một vòng. Cha nó chợt hỏi:<br />
- Con thấy cô Nga thế nào? Cô Nga rất tốt bụng, trong công ty cô được mọi người<br />
ưu ái gọi là Chủ tịch Công đoàn. Cô thường vận động mọi người để giúp đỡ cho các<br />
anh em trong nhà máy đang gặp tình huống khó khăn. Rất nhiều lần cô đã giúp<br />
cho cha con mình đấy.<br />
- Con không thích cô đâu, con không thích cha khen ai hết, con không thích cha<br />
nói đến cô đó trước mặt con, con ghét cái sinh nhật này lắm.<br />
Con bé bỏ vào giường ngủ để lại anh một khoảng sâu hun hút, đã nhiều năm rồi<br />
anh ở một mình nuôi con, người đàn ông đồng lương vừa đủ để duy trì một mái nhà<br />
nhỏ, lo cho bữa ăn, cho việc học, cho sức khỏe của đứa con gái không thể đi lại trên<br />
đôi chân bé tẹo của nó, người đàn ông như anh chưa bao giờ mơ nghĩ gì đến chuyện<br />
có một người bạn đời sẻ chia. Ai mà muốn vác cái gánh anh mang trên vai mười<br />
mấy năm qua? Một năm trước anh tham gia cùng các anh chị em trong công đoàn<br />
để giúp sức cho một công nhân nhà máy xây lại ngôi nhà của mình không may bị<br />
cháy lan từ một căn nhà thu mua phế liệu. Sát cánh bên nhau nhiều ngày liền anh<br />
dần có cảm tình với Nga, nhiều lúc anh không biết là thứ tình cảm tắt nguội bao lâu<br />
của anh được Nga nhen nhóm lại bằng tấm lòng chân thành hay là vì từ lần đầu<br />
nhìn thấy chị trên sân khấu hội trường, anh đã có cảm giác như Liên đang đứng<br />
trước anh, một con người bằng xương bằng thịt nhìn anh mỉm cười. Hai năm trôi<br />
qua, tình cảm chị dành cho anh phần nào động viên anh gượng dậy những khi bé<br />
May đau ốm, những cơn co giật, lại thêm đôi chân càng qua năm tháng càng bé<br />
nhỏ dần. Anh cảm mến tất cả những điều đó. Thế nên anh muốn nhân dịp sinh<br />
nhật May sẽ giới thiệu Nga với con bé. Chị cũng không hề buồn anh khi thấy phản<br />
ứng của bé May không tích cực tẹo nào. Con bé vốn dĩ không phát triển được bình<br />
thường như bao bạn bè đồng trang lứa, nó chỉ có cha là điểm tựa, giờ đây ai đó<br />
muốn chia sẻ điểm tựa của nó, nó không thể chấp nhận, tuyệt đối không, vả lại nó<br />
mới mười hai tuổi.<br />
Ba năm sau<br />
Tuấn đang trong nhà máy chỉ dẫn các công nhân quy trình sản xuất thì có người<br />
báo anh có cuộc gọi khẩn cấp từ gia đình. Trống giục liên hồi trong tim hệt như<br />
ngày anh nhận được cuộc gọi báo tin Liên gặp tai nạn năm đó. Anh lao xuống<br />
phòng nhận cuộc gọi, trong một thoáng anh buông rơi tay cầm, cố gắng lấy lại bình<br />
tĩnh, anh quay lại dặn dò mọi người trước khi đi. Anh lái xe thật chậm đến bệnh<br />
viện. Dì Tư gọi báo tin bé May gặp tai nạn trên đường đi học về, trống tiết nên giám<br />
thị cho các học sinh về sớm. Trên đường về có đám thanh niên nhậu say xỉn tông xe<br />
vào vệ đường, chiếc xe trượt nhanh làm con bé bị ngã theo và ngất tại chỗ, người ta<br />
đưa nó vào bệnh viện, đến giờ nó vẫn chưa tỉnh lại. Anh như muốn gào lên giữa<br />
trời, ông trời sao không hành hạ thân thể còn khỏe mạnh này của anh mà giày vò<br />
chi thân xác con bé từ ngày sinh ra đến giờ, đến khi nào con bé mới được vẹn toàn<br />
qua hết tai ương đây. Anh đến phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện, khoác cái<br />
áo mà y tá đưa cho, anh đứng nhìn con bé như đang ngủ rất ngon, đó là thiên thần<br />
nhỏ mà ngày xưa anh đã hứa với Liên nhất định dưỡng dục nó thành người. Liên ơi,<br />
<br />
anh mệt mỏi quá!<br />
Một bàn tay ấm áp đặt trên vai anh, là Nga.<br />
- Bọn em nghe tin nên đến thăm cháu, em có hỏi thăm bác sĩ rồi, chấn thương ở<br />
đầu có thể khiến con bé ngủ lâu một chút nhưng không ảnh hưởng về sau đâu anh<br />
à. Đây là chút tấm lòng của anh em để hỗ trợ cha con anh viện phí và thuốc men.<br />
Anh gặp khó khăn gì đừng ngại nói với em nhé.<br />
- Cảm ơn Nga! - Anh nghẹn lời.<br />
Những ngày sau đó anh xin nghỉ hẳn ở nhà máy để chăm sóc con nhỏ. Mỗi buổi<br />
chiều khi đi làm về, Nga đều ghé qua mang bữa tối cho anh, chị ngồi kế bên con bé,<br />
lấy khăn ướt lau mình cho May, chị cũng mệt sau một ngày dài đi làm, nhưng thấy<br />
anh ngày một tiều tụy chị càng phải cố gắng để anh không phải đơn độc lúc này. Vài<br />
hôm anh ốm, chị ở hẳn bệnh viện chăm sóc May, các bác sĩ và y tá đều tấm tắc thán<br />
phục nghị lực của anh chị, dù biết anh là cha đơn thân nhưng họ vẫn hay bông đùa<br />
gọi anh chị là cha mẹ bé May. Những tiếng cười đùa cho cuộc đời thêm phần tươi<br />
sáng đều đi vào giấc ngủ của em.<br />
- Mẹ ơi! Mẹ… Có phải mẹ đó không, mẹ đừng đi mẹ ơi!!!<br />
- Mẹ đây, Cỏ May của mẹ ngoan nhé, hôm nay con có gì để kể mẹ nghe không<br />
nào.<br />
- Có mẹ ạ, hôm nay cha mua cho con áo mới, mẹ nhìn con có xinh không?<br />
- May của mẹ là đáng yêu nhất trên đời.<br />
- May này, sẽ có lúc mẹ xa rời con, không thể ở bên con như những ngày này<br />
mãi được, lúc ấy con không được khóc không được buồn nhé, vì con buồn mẹ rất<br />
đau lòng con biết không?<br />
- Nhưng mẹ ơi, con không thể có mẹ có cha được sao, con không cần đôi chân để<br />
đi, đôi tay để vẽ, con chỉ cần có mẹ và cha bên con thôi.<br />
- Mẹ hứa với con là cha mẹ sẽ bên con mọi lúc, nhưng con phải hứa với mẹ, khi<br />
con nhìn thấy ai là mẹ, con đều phải yêu thương và quý trọng người đó, được chứ<br />
con yêu?<br />
- Dạ nhất định mà mẹ.<br />
- Mẹ đi đâu vậy mẹ ơi… mẹ ơi!!!<br />
…<br />
- Con bé chớp mắt rồi, anh Tuấn ơi, cô y tá ơi, con bé tỉnh lại rồi này!<br />
Chị Nga mừng huýnh gọi tất cả mọi người đến xem May thế nào.<br />
- May, con nghe cha gọi không May, mở mắt ra nhìn cha đi con!<br />
May từ từ hé mở mắt, trước mặt con bé, cha và mẹ đang gọi nó thức dậy. Nó vui<br />
quá, mẹ nó đã giữ lời hứa với nó. Nó ngồi nhỏm dậy, cha mẹ đang vòng tay ôm lấy<br />
nó. Nó thút thít vừa khóc vừa nói:<br />
<br />
- Con nhớ cha mẹ lắm!<br />
Rồi bác sĩ đến khám cho nó, nó đã phục hồi trong tình trạng tốt, một lúc sau nó<br />
hỏi cha: mẹ nó đâu? Tuấn bàng hoàng hỏi:<br />
- Con đã gặp mẹ rồi sao May, mẹ có dặn dò gì cha không con?<br />
- Mẹ nói con phải ngoan để giúp đỡ cha, không được để cha buồn. Cha buồn con<br />
buồn thì mẹ sẽ rất buồn.<br />
Tim anh như thắt lại trước những gì con bé nói, anh sẽ không để Liên buồn đâu,<br />
anh sẽ sống tốt vì con, em nhé.<br />
May thấy cô Nga đứng nấp đằng sau cửa, con bé gọi tên cô, cô vui mừng lắm.<br />
- Cô Nga ơi, con đói bụng rồi, mình mua gì về cả nhà cùng ăn nhé cô, ăn xong<br />
con sẽ vẽ tranh tặng cho tất cả mọi người ở đây.<br />
Nga và Tuấn đều lặng người nhìn nụ cười trên môi con bé. Nga lấy gấu tay áo<br />
chậm nước mắt lăn từ lúc nào. Tuấn một tay ôm con, một tay siết chặt tay cô, điều<br />
duy nhất anh nghĩ lúc này là “Cảm ơn em”.<br />
<br />