LỜI NÓI ĐẦU…………<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Trong bốn người ở đây, tôi thì già và xấu nhất. Nên dĩ nhiên tôi phải lao ra<br />
giành micro để nói với mọi người trước, như một thủ tục lâu đời của các buổi tiệc.<br />
Cuốn sách này là một “bữa tiệc” thực sự, bạn sẽ có rất nhiều “món ngon” để lựa<br />
chọn. Yêu thương có, giận hờn có, lãng mạn có, lạnh lùng có, một chút tâm linh<br />
cũng có luôn!<br />
Tôi với Tango Trần là bạn thân, chơi với nhau ngót nghét mười lăm năm từ lúc<br />
học cấp I đến tận bây giờ. Tôi vô tư vô tâm, còn cô gái này thì kỹ lưỡng chu đáo.<br />
Lúc tôi than thở chuyện tiền nong thì nàng đã an tâm với mấy cuốn sổ tiết kiệm<br />
trong ngân hàng. Lúc tôi suốt ngày bi bô tiếng Anh trình độ Kitty thì nàng đã vi<br />
vu tít ở châu Âu. Lúc tôi ngồi nói xàm nói nhảm cười hô hô thì nàng đã đường<br />
hoàng ngồi một chỗ rất đẹp trong một công ty truyền thông. Sau mười lăm năm,<br />
tôi đã rút ra kết luận: “Nhỏ này rất nguy hiểm!” Cho nên mặc dầu khá hoảng loạn<br />
khi phát hiện ra nàng có thể viết văn thì tôi cũng được cái an ủi là nàng hoàn<br />
toàn nguy hiểm đúng như những gì tôi rút tỉa.<br />
Tôi gặp Hàn Vi với một cái duyên kỳ lạ. Nàng ngỏ ý làm cùng tôi khâu kịch<br />
bản cho chương trình Radio Online “Sổ tay cảm xúc” mà tôi đang làm host. Đúng<br />
lúc đó tôi đang loay hoay với quá nhiều thứ cần dọn dẹp trong cuộc đời xoàng<br />
xĩnh của mình. Tôi “ô kê”, chấp nhận để nàng cứu vớt đời mình. Sau đó nàng cho<br />
tôi xem truyện ngắn, giới thiệu này nọ nọ kia về chúng. Chúng tôi diễn đọc trên<br />
Radio Online nhẹ nhàng, cho đến khi nhiều người nhắn tin facebook cho tôi theo<br />
kiểu muốn truy cùng đuổi tận “Hàn Vi là ai?” để làm một việc vô cùng bức thiết và<br />
thô bạo đó là… add facebook! =.= Tôi đã mời nàng vào cuốn sách này như thế đó!<br />
Võ Vi Vân có một giọng “nhề nhệ” đặc trưng. Mỗi lần nàng nói chuyện điện<br />
thoại thì sự nữ tính đó tràn qua loa, ngập lênh láng và làm tê liệt mọi giác quan.<br />
Nàng đang là một biên tập viên cho các chương trình truyền hình và tình cờ tiết<br />
lộ thói quen “viết truyện rồi giấu biệt”. Tôi không bỏ qua, tôi nhất quyết bắt nàng<br />
lôi hết tất cả ra, phơi bày ra ánh sáng cái “chất” của nàng. Nàng giận lắm! Nàng<br />
lắc đầu, giậm chân, kiên quyết chỉ thẳng vào mặt tôi và bảo: ô kê anh!<br />
Yêu đi rồi khóc cũng là lần đầu chúng tôi cùng nhau kết hợp, dùng truyện<br />
ngắn để mang đến cho các bạn xúc cảm dạt dào của thứ quà tặng lung linh kỳ ảo<br />
nhất cuộc đời: Tình yêu. “Khóc” trong Yêu đi rồi khóc rất đa nghĩa nhé! Có thể<br />
ta khóc vì buồn, vì bị lừa dối, nhưng cũng có khi ta khóc vì ta quá hạnh phúc, hay<br />
một phút giây nào đó nhận ra mình đã yêu thương một người hơn chính bản thân<br />
mình!<br />
<br />
Tháng 08/2013<br />
Hamlet Trương<br />
<br />
Hàn Vi<br />
Anh<br />
<br />
C<br />
<br />
ó giọt nước mắt dường như không thể ngăn lại. Hay ngước lên bầu trời cao<br />
xanh xem nước mắt có thể chảy ngược vào trong…<br />
<br />
Con đường trải dài bóng cây, nhưng đâu đó nắng vẫn len lỏi xuyên qua hắt<br />
vào người. Cô gái lơ đãng bước đi chầm chậm như muốn tìm kiếm một hình ảnh<br />
quen thuộc. Cô đến đây không phải lần đầu tiên, dù biết trước rằng kết quả chỉlà sự<br />
thất vọng kéo dài. Những âm thanh ồn ào huyên náo của khu chợ, người người qua<br />
lại dường như chẳng thể làm ảnh hưởng đến tâm trí cô lúc này. Cô ngồi bất động<br />
nơi công viên, đeo headphone nghe những bài hát yêu thích mà ánh mắt chỉ mãi<br />
nhìn về một hướng xa xăm…<br />
Anh, lại là một giấc mơ hay thực sự hiện hữu? Sự xuất hiện của anh không hẳn là<br />
một điều kỳ diệu, nhưng những ngày bên anh lắng lại bao rung động sâu sắc. Cô đi<br />
tìm anh vào những ngày nắng và rồi gặp lại anh vào một ngày mưa. Cũng từ đó, nỗi<br />
nhớ da diết về anh luôn gắn với những cơn mưa kéo dài đầu hạ.<br />
Anh, người luôn mang theo niềm lạc quan vô tình thổi vào cô cách nhìn khác về<br />
cuộc sống. Cô biết hy vọng.<br />
Anh, gương mặt thanh tú kia dù là lúc nghiêm túc hay vui vẻ cũng không có sự<br />
khác biệt. Chỉ mang lại cho người đối diện cảm giác nhẹ nhàng thoải mái. Cô đã<br />
hơn vài lần ngắm nhìn anh làm việc và gần như không thể kìm lòng mỗi khi anh nở<br />
nụ cười. Nụ cười anh trẻ con đến lạ. Nụ cười ấy mãi về sau bất ngờ gieo vào lòng cô<br />
một hạt giống tin tưởng. Niềm tin nhỏ bé dù không lớn lên nhưng có muốn xóa bỏ<br />
cũng không được.<br />
Anh hơn cô những tám tuổi, cô hiểu rằng khoảng cách đó đủ lớn để tạo nên hai<br />
thế giới khác biệt. Nơi thế giới của anh, cuộc sống được sắp xếp trật tự và luôn bận<br />
rộn. Anh từng nói: “Anh không để mình thoải mái, vì khi thoải mái thì sẽ có nhiều<br />
thứ suy nghĩ. Trong số đó có nhiều suy nghĩ không được tích cực.” Thời gian của<br />
anh gần như được dồn hết vào những dự định còn đang ấp ủ. Có lúc cô nghĩ anh là<br />
một con người quá tham vọng. Đàn ông như thế thì thường vô tâm, nhưng cô vẫn<br />
muốn ở bên cạnh anh. Vì lý do gì? Chưa bao giờ cô khẳng định những cảm xúc đó<br />
với chính mình hay với anh. Cô mặc sức để nỗi nhớ anh giày vò, nỗi nhớ không phải<br />
đến bất chợt mà đã luôn luôn ngự trị trong tâm tưởng. Cuộc sống của anh cũng có<br />
khoảng nhỏ dành cho cô, có khi là những lời khuyên chân thành, vài câu động viên<br />
hay chia sẻ về một quyển sách thú vị. Với cô, sợi dây liên kết đó thật mong manh,<br />
nhưng cô cũng chưa bao giờ kỳ vọng xa hơn thế.<br />
<br />
Cô đi tìm anh theo tiếng gọi của giấc mơ. Anh chưa từng là quá khứ hay kỷ niệm<br />
trong dòng hồi ức chất ngập những cảm xúc của cô. Anh chỉ vô tình để lại ấn tượng<br />
về một sợi dây chuyền có chiếc nhẫn. Cô đi tìm anh vì một điều vô lý như vậy.<br />
“Tại sao em vẫn nhớ đến sợi dây chuyền anh đeo trên cổ?”<br />
“Bởi vì cảm giác muốn em ghi nhớ nó.”<br />
“Với anh đó là một kỷ niệm, nhưng anh không muốn giải thích. Bất kỳ ai muốn<br />
nghĩ về nó như thế nào cũng được.”<br />
“Em biết. Ngay từ lúc đầu em đã nhìn ra, sợi dây đó mang ý nghĩa tưởng nhớ…”<br />
“Em đang đi quá xa rồi đấy. Nếu mất nhiều thời gian vào anh nữa thì sau này<br />
em sẽ phải hối hận.”<br />
“Anh cũng từng nói với em, phải biết quan tâm đúng với tình cảm của mình. Em<br />
chỉ đang muốn trân trọng một cơ hội.”<br />
Tin nhắn của cô không được hồi âm. Lúc đầu, nghĩ rằng việc cô tìm đến anh chỉ<br />
là tình cờ, dường như anh không bao giờ để cô phải chờ đợi quá lâu. Đến khi nói về<br />
sợi dây chuyền, cô đã vô thức chờ đợi từng dòng tin anh hồi đáp.<br />
Những cuộc trò chuyện với anh ngắn ngủi dần, nhưng nỗi nhớ cô dành cho anh<br />
lại nhiều hơn mỗi ngày. Đôi mắt sâu thẳm của anh mỗi khi nhìn vào cô dường như<br />
có thể xuyên thấu tất cả. Cũng có thể vì anh cảm nhận được nhiều dư vị từ cuộc đời<br />
này hơn cô. Ngày mưa, cô nhớ anh. Nỗi nhớ ấy mỗi lúc càng da diết. Sau một hồi<br />
đắn đo, cô quyết định gửi tin nhắn.<br />
“Oppa! Izmizu… ery ery…” (Anh, em nhớ anh.)<br />
Chiếc điện thoại trên tay nhanh chóng rung lên thông báo sự phản hồi.<br />
“Tại sao em lại nhớ một người khó tính và vô tâm như anh?”<br />
“Em cũng không biết. Làm sao trả lời anh được đây…”<br />
“Vậy hãy tìm ra lý do đi nhé!”<br />
Lại tiếp tục khoảng im lặng. Câu hỏi của anh, cô cũng đã tự vấn bản thân nhiều<br />
lần. Cô không dám khẳng định vội vàng những cảm xúc không rõ rệt. Lý do nhớ<br />
một người là yêu. Vậy lý do để yêu một người là gì? Cô không muốn tìm kiếm câu<br />
trả lời. Bởi nếu như có lý do để bắt đầu thì cũng sẽ có lý do để kết thúc.<br />
***<br />
Anh đi rồi. Cô lặng yên, tự hỏi cái cảm giác này là gì? Hụt hẫng, trống rỗng và<br />
hoang mang. Tất cả như khoét một lỗ thật sâu vào nơi đáy tim. Lần này, cô tìm cho<br />
bản thân thật nhiều lý do để che đậy, để dối lòng, để xem việc anh bỏ đi là điều hết<br />
sức bình thường. Hoài bão tham vọng của anh nhiều hơn những gì cô tưởng tượng.<br />
Cô đã biết trước một ngày nào đó anh sẽ đi, sẽ rời xa cô như giấc mơ đến lúc phải<br />
tỉnh. Nhưng anh ra đi không một lời từ biệt. Cô chỉ vô tình biết được khi vào<br />
facebook của anh, đọc được cuộc nói chuyện giữa anh với bạn. Vậy là cô không phải<br />
<br />