Ăn lục bình
lượt xem 3
download
Con kênh nhỏ nối giữa làng tôi với làng thằng Lực vẫn lai láng dòng nước đục ngầu màu gạch. Bà nội nói đó là màu phù sa. Phù sa là cái gì hả bà? - Tôi ngờ ngợ hỏi nội. Phù sa để bón cho lúa tốt, để nội với cháu có cơm ăn. Tôi thôi không hỏi nữa. Và tôi cũng lấy làm lạ với chính mình hôm nay. Như mọi lần, tôi phải đưa ra hàng chục câu hỏi và bắt nội trả lời cho kỳ được mới thôi. Lắm khi những câu hỏi lục vấn của...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ăn lục bình
- Ăn lục bình TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA Con kênh nhỏ nối giữa làng tôi với làng thằng Lực vẫn lai láng dòng nước đục ngầu màu gạch. Bà nội nói đó là màu phù sa. Phù sa là cái gì hả bà? - Tôi ngờ ngợ hỏi nội. Phù sa để bón cho lúa tốt, để nội với cháu có cơm ăn. Tôi thôi không hỏi nữa. Và tôi cũng lấy làm lạ với chính mình hôm nay. Như mọi lần, tôi phải đưa ra hàng chục câu hỏi và bắt nội trả lời cho kỳ được mới thôi. Lắm khi những câu hỏi lục vấn của tôi làm nội bực mình. Nhưng tôi vẫn cứ hỏi, hỏi cho khi nào cảm thấy không thể đặt một câu hỏi nào nữa mới thôi. Có lần, nội muốn phát điên với những câu hỏi ngây ngô của tôi, nội quát: “mày kêu bố mẹ mày về mà hỏi”. Xong rồi nội hối hận lắm khi nhìn thấy hai con mắt tôi đỏ hoe. Làm sao tôi biết bố mẹ tôi đang ở đâu để gọi về mà hỏi? Người ta nói bố mẹ tôi chết rồi. Tôi hỏi họ chết là gì. Có người nói chết là lên thiên đàng. Người nói chết là xuống âm phủ. Còn thằng Lực nói chết là trở về với Chúa Giê su. Thằng Lực hơn tôi bốn tuổi nhưng chẳng bao giờ tôi gọi nó bằng anh. Mà nó cũng chẳng gọi tôi bằng em. Nó gọi tôi là Vịt Giời. Còn tôi gọi nó là Đầu Trâu. Mỗi buổi chiều, Đầu Trâu lại bơi qua con kênh, đến lôi tôi chạy ra cánh đồng. Hai đứa cùng thả diều và chơi đủ thứ trò. Tôi luôn thắng nó trong trò chọi gà. Còn nó lại biến tôi thành kẻ bại trận trong trò sấp ngửa. Hôm nay trời thật đẹp. Trong xanh và lộng gió. Diều của chúng tôi cao vút tưởng chừng như sắp chạm vào đám mây kia. Hai đứa cùng nằm trên bãi cỏ cằn cỗi và ngắm mây trời, ngắm lung tung. - Ê, Vịt Giời! Lớn lên mày sẽ làm gì? - Tao ấy à? Tao làm nghề như nội tao. - Thế nội mày làm gì? - Nội tao á? Tao không biết.
- - Con khùng. Không biết sao mày lại đòi làm nghề như nội? - Kệ tao. Thế mày sẽ làm gì? - Tao…Tao làm phi công. - Phi công là cái gì hả mày? - Ngu thế. Phi công là người lái máy bay trên bầu trời đó. Mày có thấy chiếc máy bay kia không. Đó đó. Tao sẽ lái mày đi hái mây nhá. Mày muốn đi bất cứ đâu cứ nói, tao sẽ lái máy bay chở mày đi. - Ê, thế có hái được mặt trăng không mày? - Dễ ợt. Mày thích hả? Hôm nào tao hái cho. - Không. Tao không thích. Tao muốn hái nó thu đi. Vì cứ mỗi lần mẹ tao về thăm tao được tí tẹo rồi lại ngồi lên mặt trăng bay đi mất. Mai mày lái máy bay lên hái nó rồi ném xuống con kênh đi nhá. Thằng Lực quay sang nhìn tôi hồi lâu rồi im lặng. Sau cùng nó nói: - Thôi, tao phải về đây. Con Mực sắp chết đói rồi. - Sao mày ngu thế, không mang nó qua đây.
- Thằng Lực về rồi, còn lại mình tôi trên cánh đồng đã nhuốm một màu tối om. Tiếng ếch nhái vọng lại từ xa xa. Còn gần bên tai là thứ âm thanh quen thuộc của bọn côn trùng. Thằng Lực là đứa bạn duy nhất của tôi. Thế giới của tôi có thêm nội nữa là ba. Còn thế giới của nó thì chỉ có mình tôi với nó, à, cả con Mực nữa, cũng là ba. Sao tự nhiên hôm nay nó về sớm thế không biết. Tôi còn chưa kịp gọi nó một tiếng Đầu Trâu nào. Chán chết đi được. Chẳng có ai mà nói chuyện. Nằm ngắm sao trời một mình cũng buồn. Cái thằng Đầu Trâu chết tiệt, lẽ ra nó phải dắt theo con Mực chứ. Mới sáng sớm đã thấy thằng Lực lội bì bõm từ dưới con kênh lên, lần này nó dắt theo cả con Mực nữa. Thấy tôi, nó cười hớn hở: - Ê, Vịt Giời. Mày làm gì mà ra đây sớm thế? - Ừ. Tao đi xem hoa lục bình. Mày cũng xem đi. Nó như một cái chùa hình tháp. Sao hôm nay mày sang sớm thế? Nó cười và lại ngồi bên tôi: - Này Vịt Giời. Tao biết sau này mày sẽ làm gì rồi. - Tao á? Làm gì? Sao mày biết?
- - Tối qua tao nằm mơ thấy sau này mày sẽ làm nhà văn đó. - Nhà văn là cái quái gì? Tao vừa nghĩ ra tao sẽ làm gì rồi. Tao sẽ trồng lục bình. - Mày ngu lắm. Nhà văn là người viết văn, viết sách. Những trang sách mà mày hay bảo nội đọc cho tao với mày nghe đó, nhớ nữa không? - A! Tao nhớ rồi. Cái gì nhỉ? “Sóng ở đáy sông”. Nội đọc “Sóng ở đáy sông” đó. - Ừ. Sau này mày sẽ làm như thế. Mày sẽ viết và người ta sẽ đọc. - Thế tao viết lại cái “sóng ở đáy sông” mà nội đọc à? - Có ai ngu hơn mày nữa tao cho tiền. Mày viết những cái mà người ta chưa viết ấy. Mày thích viết gì cũng được sất. - Thật không mày? Thế tao viết về má có được không? Về lục bình nữa. Rồi về cả mày, cả tao, cả nội và cả con Mực nữa. Được không mày? - Tất nhiên là được. Ừ. Mày viết đi. - Được. Tao viết. Nhưng mai mày đi xin cho tao tờ giấy với cây viết nhá. - Tưởng cái gì. Dễ ợt. Mai tao mang cho mày cả cuốn tập luôn. Cho mày viết cho đã. Thôi tao về nhá. Mai tao sang. Đầu Trâu về rồi. Tôi mơ màng nghĩ về những điều tôi sẽ viết. Nhiều lắm. Như nước của con kênh này. Như hàng ngàn bông lục bình tím ngát đằng kia. Sao hôm nay thằng Đầu Trâu khôn thế. Tôi chạy về khoe với nội. Chẳng thấy nội đâu. Tôi gọi rát cả họng cũng chẳng thấy nội trả lời. Tôi chạy ra giếng thì thấy nội đang nằm dưới đất, bên thành giếng. Tôi gọi và lay mạnh người nội nhưng nội cứ nằm im, không thèm trả lời tôi. Tôi gào lên và không hiểu sao tự nhiên nước mắt tôi cứ tuôn ra, mà tôi có khóc đâu. Đôi đâu có biết khóc. Hôm sau người ta đưa nội ra bãi tha ma. Họ nói nội đã chết và quấn lên đầu tôi vành khăn màu trắng. Họ nói là khăn tang, nội chết nên phải để tang cho nội. Tôi chạy ra bờ kênh và nhìn sang phía bên kia tìm Đầu Trâu. Đã gần tối rồi mà chẳng thấy Đầu Trâu đâu cả. Tôi tìm nó không phải để hỏi tập, hỏi viết. Tôi tìm nó để nói với
- nó rằng nội chết rồi. Thế giới của tôi chỉ còn lại tôi với nó, chỉ có hai nữa thôi, chẳng là ba nữa. Trời tối rồi cũng chưa thấy nó đâu. Ngồi chờ mãi và tôi ngủ quên bên bờ kênh. Tỉnh dậy đã thấy trời sáng. Thấy những bông lục bình lại tím ngát cả con kênh. Cái thằng Đầu Trâu này, không biết đi đâu rồi. Nói với người ta mai sẽ sang vậy mà đã hết một ngày mai rồi vẫn chưa thấy đâu cả. Đói quá, tôi lội xuống hái mấy bông lục bình lên ngồi ăn. Vừa ăn vừa đợi Đầu Trâu. Giá như tôi biết bơi thì hay biết mấy. Tôi sẽ bơi qua con kênh và tìm thằng Lực. Tôi lại thiếp đi bên bờ kênh dập dờn những dòng lục bình tím ngát. Và khi tỉnh dậy, Đầu Trâu cùng con Mực đang ngồi bên cạnh, lấy nhành cây che cho tôi đỡ chói mắt. Lòng tôi chợt lóe lên một ngọn lửa ấm áp, và một cảm giác gì đó bình yên lạ lùng. Phải rồi, tôi biết mà. Đầu Trâu sẽ không như nội bỏ tôi mà đi đâu. Đầu Trâu sẽ mãi bên cạnh tôi, thế giới của chúng tôi, chỉ có hai và con Mực nữa, thế cũng đã đủ lắm rồi. Còn nội, tôi biết nội phải đi tìm ba má, nội sẽ kể cho ba má nghe về tôi. Nội sẽ nói cho ba má biết tôi đã nhớ ba má như thế nào. Và nội còn phải kể ba má nghe ước mơ của tôi nữa. Rồi ba má và nội sẽ đứng trên trời cao kia mà nhìn xuống, nhìn tôi, thằng Lực, cả con Mực nữa, và mỉm cười. - Mày tỉnh rồi hả? Ngủ ngon không? – Giọng thằng Lực nhỏ nhẹ và ấm áp lạ thường. - Mày đi đâu, sao mấy hôm nay không sang? Tao… tao nhớ mày và con Mực quá! - Tao xin lỗi. Là tao đi kiếm cái này cho mày nè! Thằng Lực nói rồi đưa hai tai thu sau lưng ra trước mặt tôi, cười tươi rói. Tôi tròn xoe mắt khi thấy hai cuốn tập và hai cây viết thật đẹp. Chưa bao giờ tôi thấy tập và viết đẹp đến thế. Còn in cả hình hoa cỏ và ngôi nhà trên sông nước. Có cây dừa cao vút, có cây cầu bắc qua sông, và có hai đứa trẻ đang ngồi trên cây cầu ấy, nhìn về phía mặt trời mọc, và một con cún đáng yêu đang đứng bên cạnh, cũng nhìn về hướng ấy. Lần đầu tiên tôi biết khóc. Mà cũng không biết có phải khóc không nữa. Chỉ thấy mắt cay xè và sống mũi cũng cay cay. Tôi khóc vì cảm thấy hạnh phúc, ấm áp khi có những người bạn bên cạnh.
- Nghĩa là, tôi không bao giờ lẻ loi. Phải. Tôi là người hạnh phúc. Hạnh phúc vì có Đầu Trâu và con Mực trong cuộc đời. Và…tôi sẽ viết, bằng chính cây viết và cuốn tập của thằng Lực cho tôi. Và…bằng cả trái tim của ba chúng tôi gộp lại. Hơn mười năm trôi qua. Tôi và Lực trở về đứng lại bên bờ kênh ngày xưa. Lục bình vẫn một màu tím ngát. Chúng tôi lội xuống hái bông lục bình, nhìn nhau mỉm cười. Và ăn. Và ăn…
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Ô Long Viện (68): Vụ án chiếc bình cổ
9 p | 169 | 44
-
Bài giảng Giáo dục quốc phòng-An ninh (Học phần 2) - ĐH Phạm Văn Đồng
109 p | 430 | 36
-
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 9
8 p | 124 | 19
-
Bình Định: “Chùa” Ông, “Chùa” Bà
11 p | 158 | 13
-
Bình Tung Hiệp Ảnh Lục
581 p | 75 | 8
-
Các nhân tố ảnh hưởng đến sự phát triển du lịch sinh thái tại cù lao An Bình, tỉnh Vĩnh Long
15 p | 70 | 7
-
Du lịch Ninh Bình hội nhập 4.0
8 p | 77 | 5
-
Thực trạng hoạt động giáo dục thể chất tại trường trung học cơ sở Cù Chính Lan quận Bình Thạnh thành phố Hồ Chí Minh
6 p | 11 | 5
-
Bình Minh Với Hoàng Hôn
5 p | 66 | 5
-
Ứng dụng mô hình Arima dự báo cầu lao động ngành dịch vụ lưu trú và ăn uống ở tỉnh Bình Dương
7 p | 8 | 3
-
Dạ Đàm Tùy Lục - Chư Hiểu Bình
14 p | 76 | 3
-
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 (B)
12 p | 61 | 3
-
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 11
16 p | 73 | 3
-
Mười ăn một
7 p | 63 | 3
-
Eo Biển Không Bình Yên
15 p | 66 | 2
-
Con thú ăn giấc mơ
13 p | 84 | 2
-
Phát triển du lịch sinh thái tại phá Hạc Hải thuộc huyện Lệ Thuỷ và huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình
12 p | 2 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn