intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bảy năm đợi chờ

Chia sẻ: Nguyen Van Khoai | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:14

45
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Summary: Dù ở đâu, thiên đàng hay địa ngục, tình yêu của anh và em chỉ có thể dừng lại tại thời khắc vào mùa hè của bảy năm trước, nơi bắt đầu tình yêu của chúng ta! Trên ngã tư, nơi giao lộ của hàng ngàn xe cộ qua lại, cô vô tình đi lướt qua anh...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bảy năm đợi chờ

  1. Bảy năm đợi chờ Tác giả: angela2kiss Thể loại: tình yêu buồn Summary: Dù ở đâu, thiên đàng hay địa ngục, tình yêu của anh và em chỉ có thể dừng lại tại thời khắc vào mùa hè của bảy năm trước, nơi bắt đầu tình yêu của chúng ta! Trên ngã tư, nơi giao lộ của hàng ngàn xe cộ qua lại, cô vô tình đi lướt qua anh... Tình cờ, rồi lại tình cờ, yêu đương ... luôn mỏng manh như cơn gió. Cũng như trong hôn nhân, ngoại trừ tờ hôn thú ... còn điều gì chứng minh được họ đã từng yêu nhau??? Anh bước qua cô, tay ôm eo một người con gái khác. Vâng! Cô gái đó ... cũng chính là kẻ thứ ba chen vào cuộc sống vợ chồng của hai người... " Bích Vân!" Đôi chân cô khựng lại, lưng cứng đờ, đôi mắt lại ướt nhòe khi nghe được giọng nói bình thản đến kỳ lạ của anh. Cố gắng giữ cho giọng nói được bình thường, cô cấu chặt móng tay ghim vào da thịt, quay sang nhìn anh, mỉm cười: " Xin chào!" " Lâu rồi không gặp!"
  2. Cả anh và cô gái ấy đều đồng thanh lên tiếng, rồi lại nhìn nhau phì cười. Họ không biết cảnh tượng ấy, làm con tim cô như bị bàn tay ai đó bóp chặt, uất nghẹn. " Lâu rồi không gặp!" - Cô vén mái tóc lòa xòa trước mặt sang một bên, môi vẫn nở một nụ cười rạng rỡ. " Dạo này em khỏe chứ? Nếu như có thời gian, giờ chúng ta cùng đi uống nước được chứ?" Cô ngẩn người với thái độ hờ hững của anh, lời nói đó có thể dễ dàng thốt ra vào lúc này sao, khi hai người chỉ vừa ly hôn cách đây một tháng!!! Anh nghĩ rằng, cô nhân từ đến mức đó, sẵn sàng nhịn nhục nhìn người chồng yêu quý của mình tình tứ với một người con gái khác trước mặt cô??? Hay nghĩ rằng cô thật sự cũng quên được anh như anh đã từng quên đi tình yêu của ngày đó??? Đôi mắt cô lại long lanh ánh nước, muốn mắng anh một trận xối xả vào mặt, nhưng không hiểu sao lời nói muốn thốt ra lại cứ bị nghẹn ở cổ họng. Bất giác, cô nhận ra dù đồng ý hay không đồng ý với anh ta, cô cũng chỉ như một con hề trước mặt họ mà thôi!!! Cô bất lực buông xuôi, môi cười khẽ, bước chân lùi lại phía sau, rồi ngoảnh đầu rảo bước thật nhanh mà lòng buốt giá. Để lại những ánh nhìn đầy hả hê của đôi nam nữ kia ... Lòng người thật khó đoán, cũng như những lời hứa ngọt ngào bên tai vẫn còn văng vẳng đâu đây. Mà người nào đã đi rồi!?
  3. Bờ ngực cô run rẩy, con tim buốt giá đến cùng cực, nước mắt không còn kiềm nén được nữa, đành thỏa sức lăn dài trên gò má, cảm nhận được nhịp thở đang dần tắt lịm. " Anh yêu em!" Xưa kia, cũng trên con đường mòn, cô đã tận hưởng hạnh phúc thật sự của mình, nhận lấy từ anh một lời nói tình yêu duy nhất, và cô khi đó cũng đã trao cho anh thứ quý giá nhất đời mình. Cô thuộc tuýp người dễ bị tổn thương, không dám yêu, không dám hận ... nhưng lại là người rất cần được sự yêu thương. Từ nhò đến lớn, chứng kiến biết bao nhiêu cuộc tình tan vỡ chỉ vì sự thay lòng đổi dạ của người con trai. Điển hình người cha mà cô yêu quý nhất, cũng sẵn sàng bỏ mặc cô để đến với người đàn bà khác!!! Và giờ cô, cũng phải chịu số phận tương tự. Câu nói tình yêu ấy của anh khi xưa, vẫn tha thiết dịu dàng như thuở nào, nhưng giờ không còn dành cho cô nữa. Đặt tay lên bụng mình, cô lắc đầu tuyệt vọng, sinh linh bé nhỏ hình thành được một tháng, cũng chính là lúc con yêu của cô vĩnh viễn mất ba! Cuộc sống từ nay về sau của cô, sẽ chỉ có thể nắm tay đứa trẻ bé nhỏ đến suốt cuộc đời, vĩnh viễn không có bóng hình của người đàn ông đó tồn tại... Một tháng trước ...
  4. " Bích Vân, chúng ta ly dị nhé!" Trong khoảnh khắc vang vọng những câu nói tuyệt tình đầy lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, Bích Vân như nhìn thấy được cảnh tượng của ba năm trước, khi đó, anh đã cầu hôn cô, đứng trước mặt bao nhiêu người trên đường, tay cầm một đóa hoa hồng đỏ rực rỡ: " Bích Vân, chúng ta kết hôn nhé!" Một câu nói, chỉ khác ở hai từ. Khi xưa, anh dùng chính tấm chân tình của mình, thật lòng cầu hôn cô. Còn bây giờ, vẫn là sự thật lòng của anh, tuyệt tình nói " ly dị". Phản ứng của cô có lẽ cũng vẫn như nửa năm về trước, lặng lẽ chấp nhận. Nhưng ngày đó là thật tình vui sướng, còn bây giờ chỉ biết ngậm ngùi với nỗi đau như xát muối. Vẫn là câu nói chỉ khác đôi từ, vậy mà lại mang nghĩa hoàn toàn khác nhau, cắt đứt đi tình yêu sáu năm của cô và anh! Viễn cảnh này, vốn dĩ đối với một người đa cảm và rất dễ bị tổn thương như cô, phải sớm nhận ra từ lâu rồi. Anh đi, cô không níu kéo. Hay nói đúng hơn, cô không còn đủ sức để níu kéo cái hiện thực đau đớn trước mắt. Khi mà ngày xưa, chính mắt cô nhìn thấy cảnh tượng ba cô đã làm như vậy với bà - người mẹ cô yêu thương nhất. Tách! Hàng nước mắt chảy dày trên gương mặt, đôi mắt nhòe vì lệ, lặng lẽ nhìn bóng dáng anh khuất dần.
  5. Mỗi người đều có quyền lựa chọn số phận cho mình, và cô, đã tự tay dẫm đạp lên vết xe đổ của bà - bị người mình yêu nhất ruồng bỏ! Anh, một người con trai không có bất cứ thứ gì, tiền tài, địa vị, danh tiếng, tất cả chỉ là con số 0. Còn cô, từ khi sinh ra đã sống trong một gia đình khá giả, xinh đẹp, học giỏi, bạn tốt ... chỉ riêng mỗi việc, cô không có ba! " Đàn bà đã chịu lên giường với đàn ông, nghĩa là suốt đời suốt kiếp người đàn bà đó cũng chỉ trở thành một vật phế thải, mãi mãi nép vế sau lưng người đàn ông!" Ngôi nhà đó, khi đêm buông xuống, không ngày nào cô không nghe giọng đầy ghê rợn, miệt thị của ông ta. Và không ngày nào là không nghe những cuộc cãi vả thâu đêm suốt sáng của đôi vợ chồng già, khi xưa kia họ đã từng là tình nhân yêu nhau thắm thiết! Khi đó, cô còn rất nhỏ, không biết làm gì ngoại trừ khóc, khóc và khóc! Mẹ cô cũng khóc! Chỉ có người đàn ông đó, mãi mãi không bao giờ cảm nhận được giọt nước mắt đau khổ là như thế nào. Chỉ biết dữ tợn, gào thét điên cuồng, mắng nhiếc thậm tệ, và suốt ngày chìm trong men rượu, hành xác vợ con mình một cách thê thảm! Khi đó, trong đáy mắt của cô hiện lên biết bao nhiêu viễn cảnh, rằng người mà cô yêu sau này, phải chăng cũng giống như ba!
  6. Khi đó, cô khóc trong đau khổ, nói rằng sẽ không bao giờ nối gót theo con đường của bà, sẽ không ngu ngốc yêu đương vào trao thân cho một người đàn ông như ba! Thế nhưng, lời nói cũng chỉ là lời nói ... Cô rốt cuộc cũng yêu anh, dù cho bản thân rất sợ bị tổn thương, nhưng vẫn có đủ mọi thứ dũng cảm, để yêu anh, trao thân cho anh. Và sẵn sàng từ bỏ cả gia đình, chống đối lại lời nói của mẹ và sống riêng chung một nhà với người đàn ông cô đã yêu sâu nặng - Thế Long. Có lẽ, khoảnh cách xa nhất không phải là một vòng của trái đất. Mà chính là khi ở bên người mình yêu, nhưng lại không cảm nhận được hai trái tim đang cùng nhịp đập. Vận mệnh của cô, vốn dĩ ngay từ đầu đã định sẵn là như vậy. Hệt như bà - vĩnh viễn không có được hạnh phúc! ------------ Hôm nay, bác sĩ hỏi cô : " Chồng của cô đâu rồi, trong ba tháng đầu sức khỏe thai phụ rất yếu, không thể tự mình đi lại nhiều. Tại sao chồng cô không ở bên cô chăm sóc vợ mình, sao có thể vô trách nhiệm như vậy được???" Cô đưa tay lên xoa bụng mình, chốc nữa là rớt nước mắt chua xót. Ông không biết, từng lời nói của ông cứ như ngàn mũi dao cắm lên ngực cô, đau nhói. Chồng ư? Danh phận cao quý đó, thật cô không dám nhận!
  7. " Ly dị rồi! Bác sĩ, giờ tôi là một người đàn bà tự do. Xin ông, hãy tiếp tục công việc của mình!" Nước mắt ngỡ như tràn ly, nhưng không hiểu sao lại không chảy ra được. Có lẽ, mọi nỗi đau đã chuyển thành máu, thấm ngược vào tim rồi! Thế nhưng, cây muốn lặng, mà gió cũng chẳng chịu ngừng! Vết thương của cô còn chưa lành, nay lại bị một cái tên quen thuộc làm cho lở loét, rách thêm một mảnh đau thương nữa. " Vũ Nguyệt" Tiếng gọi phát ra từ quầy thu ngân, Bích Vân lẳng lặng xoay người, cảm nhận rõ đất trời sụp đổ dưới chân mình, người đàn ông cô yêu đang đỡ một cô gái mang bụng bầu, môi cười tươi đầy hạnh phúc. Hai tháng qua, kể từ cái lần gặp gỡ tình cờ trên con đường rộng lớn đó. Cô ngỡ rằng suốt cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại hai con người đó nữa. Thế nhưng sao bây giờ còn gặp lại, hơn thế nữa còn để cô chứng kiến cô gái kia mang trong mình đứa con của anh, đứng ngay trước mặt mình. Bộp! Tờ giấy ly hôn tung bay trước mặt, múa lượn như trêu ngươi Bích Vân, khiến cô ngỡ ngàng không thốt nổi thành lời. Trước mặt, là anh ... và cô gái cô luôn xem như bạn ... tay đan chặt vào nhau, dùng đôi mắt khinh khỉnh ấy nhìn cô như cho rằng chính Lưu Bích Vân này chính là kẻ thứ 3!
  8. " Bích Vân, chúng ta ly dị nhé!" Chúng ta ly dị nhé! Câu nói lạnh lùng thốt ra khỏi bờ môi quyến rũ kia, như dập tan bao viễn cảnh tốt đẹp giữa cô và anh, cùng sinh linh bé nhỏ sắp chào đời. Nhìn anh, nhìn cô ta tay nắm tay... hệt như người cha khi xưa của cô với đàn bà đó, sẵn sàng rũ bỏ cô và mẹ không thương tiếc... Hóa ra, trên đời đàn ông ai cũng giống như ai... Họ, đứng lặng không nói câu nào, chỉ chờ đợi một phán quyết duy nhất từ cô - ký tên vào tờ đơn ly dị! Cô nhìn họ, đôi mắt ngập tràn nước mắt, những ngón tay bấu vào da thịt đến chảy cả máu cũng quyết không để bản thân mình níu kéo ... Không thể níu kéo ... không thể ... Níu kéo, để làm trò cười trước mặt họ. Để nhận lại là sự khinh bỉ của người đàn ông bội bạc, và nụ cười chế giễu của kẻ thứ ba, hệt như tình cảnh của mẹ cô khi xưa sao??? Nỗi đau đớn trong lòng đang cào xé, cuồn cuộn sôi sục trong huyết quản, nổi tường đường cong dậy sóng, bảo rằng cô phải dũng cảm, đối diện với hiện thực, thẳng tay tát người đàn ông ấy một cái tát, chấm dứt toàn bộ tình cảm bấy lâu nay ... Nhưng cô vẫn không làm được ...
  9. Đôi chân mềm nhũn, toàn thân như rút cạn sức lực, đau đớn, thốt không nổi thành lời ... Cô cuối cùng, cũng rơi một giọt nước mắt. Có điều, gã đàn ông kia, vĩnh viễn không thể nhìn thấy được cô đang khóc. Vì anh, đã khuất nhanh dần theo người con gái khác ra khỏi ngôi nhà đã từng thuộc về hai người họ. ........... Hiện thực trước mắt, quá đỗi chân thực, khiến Bích Vân không kiềm lòng mà khóc... Anh trước mặt, đang ôm ấp một cô gái mang bụng bầu, ẩn chứa trong đáy mắt của người đàn ông đó, là niềm vui tột độ, là niềm hạnh phúc của một người sắp làm cha. Cô ấy mang đứa con của anh, cô cũng mang đứa con của anh. Nhưng ... người mà anh chọn ở bên cạnh, gắm gửi hạnh phúc là người con gái đó, không phải cô!!!! Tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, môi muốn cất gọi tên người đàn ông đó ... nhưng không hiểu sao vẫn không thể cất thành lời. " Cô Bích Vân, cô làm sao vậy?" Cô đứng yên bất động, trong mắt là một màn đêm u tối, tuyệt đối không thể thấy bất cứ luồng ánh sáng nào khác, hệt như đã chết. Chợt, Bích Vân bật cười, tiếng cười điên dại như xuyên tạc bóng đêm
  10. của vũ trụ, biến thành một lỗ hổng xé nát con tim đã yếu mềm của chính mình. Những người xung quanh ai cũng nhìn cô bằng đôi mắt kỳ dị, đôi nam nữ hạnh phúc trước mắt cũng quay đầu lại, hướng ánh nhìn về phía cô ... Tựa một cái chớp mắt, cô đọc được trong đôi mắt người đàn ông đã từng là của mình một sự ngạc nhiên đến tột độ, không còn yêu thương, chỉ có ngỡ ngàng ... Mi mắt nặng trĩu, hình ảnh trước mắt như tan vào mây khói, đóng chặt lại và chìm trong cơn mộng kéo dài, lạc lõng vô định ... Khi đó, cô đã mê man trong giấc ngủ ba ngày. Những ngày chìm trong cơn mơ, cô đều thấy những khoảnh khắc tươi đẹp nhất trong cuộc đời. Đó là thời gian cô gặp, yêu và lấy người đàn ông như anh! Giấc mộng hạnh phúc và vui vẻ đó, rồi cũng kéo dài cho đến khi cô tỉnh lại. Và đau đớn thay, khi đó cô chợt phát hiện ra mình đã mất đi giọng nói, mãi mãi cũng không thể nói chuyện lại được ... Cô đã bị kích động bởi nỗi đau trong lòng quá lớn, làm tác động đến hệ thần kinh, khiến cô không thể nói, chỉ có thể nghe, và trả lời mọi thứ xung quanh bằng cây bút và quyển sổ nhỏ ... Bác sĩ nói, một khi thai phụ chịu kích động quá lớn thì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, có thể sẽ sẩy thai. Nhưng không biết rằng trong tiềm thức cô đã làm thế nào để có thể bảo vệ được con mình, dù con tim đã chịu quá nhiều tổn thương cũng chỉ gây ảnh hưởng trực tiếp lên hệ thần kinh, khiến cô mất đi giọng nói mà vẫn không gây hại đến đứa con trong bụng mình.
  11. Một người mẹ kiên cường, và đáng thương! Những lúc đó, cô phải lén lút trong bóng đêm, vùi trong chăn mà khóc, mà tủi khi nhớ đến người mẹ dưới quê nhà của mình. ------- Thời gian nằm viện lại thấm thoát thôi đưa, cơn ác mộng vẫn cứ tiếp diễn, và con tim mong chờ của Bích Vân đã chết dần chết mòn cho đến ngày hôm nay ... Cô đã học ngôn ngữ của người câm, cố tập cho môi nở nụ cười, và gượng sống vì bản thân, vì đứa con trong bụng. Hơn ai hết, cô phải sinh ra đứa con bụ bẫm, đến bên người mẹ già của mình và nói: " Mẹ ơi! Đây là con của con, và là cháu của mẹ. Từ bây giờ chúng ta sẽ không phải sống cô đơn một mình nữa!" Nhưng, đến khi nào cô mới tìm lại cho mình được giọng nói của xưa kia ... Trải qua những ngày tháng cô đơn trên giường bệnh, người đi lại có tới hàng trăm, hàng tỷ, nhưng bóng dáng người thân yêu nhất của cô lại không bao giờ nhìn thấy. Người đàn ông đó ... vẫn không hề xuất hiện. Mang nặng đẻ đau, chín tháng mười ngày ... cho đến khi đứa con trai đầu tiên của cô chào đời, cho đến khi biết cười, biết nói ... vẫn không hề thấy bóng dáng khuôn mặt anh. Trái tim của đàn bà luôn yếu mềm như thế, tỏ ra cứng rắn hết sức có thể,
  12. nhưng lại dễ tổn thương và tan nát như bong bóng của mùa hè. Nếu như không vì nụ cười giòn tan trên khuôn mặt bụ bẫm của đứa nhỏ, và giọt nước mắt nóng hổi vì được đoàn tụ của người mẹ già ... liệu cô có tồn tại được sự sống cho đến ngày hôm nay??? Nếu như, con tim đã dần khô héo, mãi mới có khả năng bù đắp lại vết thương đau âm ỉ trong lòng ... thì con người đó, nguyên nhân gây ra bao nhiêu đau thương cho cô không nên xuất hiện thêm lần nữa!!!! Thế Long - người đàn ông bản lĩnh nhất, cuối cùng cũng phải quay về bên cô, cầu xin sự tha thứ trong suốt một năm vắng bóng. Nhưng, con người cô yêu khi xưa đã không còn nữa. Người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán, sẵn sàng bảo vệ cô trong vòng tay của mình một cách thật lòng ... đã chết rồi! Yêu nhau ba năm, lấy nhau ba năm và rời xa nhau một năm. Có lẽ, khoảng thời gian đó cũng đủ để họ biết. Duyên nợ của cả hai đã chấm dứt. Anh của ngày xưa sẵn sàng bỏ rơi cô để đến với một người đàn bà khác, dù biết trong người cô mang giọt máu của anh cũng không hề màng đến, vô tình biến mất khỏi cuộc đời cô một năm trời. Và giờ đây lại quay lại cầu xin sự tha thứ sao? Giọt nước mắt của hối hận rơi khỏi gương mặt hốc hác của anh, thấm ướt vào nền đất, như đóng vào tim cô sự đóng băng của tâm hồn. " Vân, anh xin lỗi. Anh cứ tưởng rằng cô ta yêu anh và sinh cho anh một đứa con. Nhưng nào ngờ ... đến hôm qua anh mới biết được nó không
  13. phải là con anh, cô ta đã lên giường với một người khác ngay trước đêm tân hôn của anh. Anh sai rồi, anh không nên đối xử với em như vậy. Tha thứ cho anh, vợ à! Từ bây giờ hãy để cho anh chăm sóc em và đứa bé, có được không?" Mây gió về trời, trên cánh đồng miên man vô tận, cô lại đưa mắt nhìn về phía xa bầu trời, nơi những đàn hạc bay về nơi đất tổ, im lặng không nói gì, lòng tự hỏi : Có thể quay lại như ban đầu được sao? Dòng chữ nguệch ngoạc trên trang giấy, cô viết vội rồi xé tờ giấy nhỏ trên quyển sổ đang cầm trên tay, đưa cho anh và bước đi không quay đầu lại. Anh chết lặng nhìn dòng chữ trên giấy trắng, nghẹn ngào không thốt nổi nên lời: " Hãy cứ sống với hồi ức của mùa hè bảy năm về trước thôi anh à. Vì bây giờ, chúng ta đã đi lướt qua đời nhau mất rồi!" Chờ anh trong bảy năm, đến khi anh quay lại em mới tự hỏi: " Tình yêu của chúng ta khi xưa lạc đâu mất rồi, hả anh?" Thời gian vẫn cứ trôi, em và anh vẫn cứ sống ... nhưng chúng mình đã không còn thuộc về nhau nữa ... Tình yêu dù có chết, thì nỗi đau cũng vẫn hiện diện mãi trong tim. Có thể sau vài năm nữa, em rồi sẽ yêu người khác, tốt hơn anh! Mùa hè bảy năm trước, chúng ta đã từng là của nhau ...
  14. Và cho đến hôm nay, mọi thứ chỉ còn là dĩ vãng!!!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2